Vui lòng không sao chép, chuyển ver dưới mọi hình thức!

Editor: Tịch – Beta: Nguyệt Nhi

"Tôi có thể làm gì đây, tôi cũng rất mệt mỏi, tôi muốn ít xuất hiện trên màn hình, chỉ ngồi bên cạnh là được, thế nhưng mà có người lại không muốn như vậy, haiz ~ tôi chỉ có thể chấp nhận, tôi không thể hát, cũng không thích hát." Cố Thanh Mâu hơi ưu sầu nói với 115, dường như cô cũng bất đắc dĩ.

Kiếp trước, cô có thể không để ý bất cứ cái gì, chỉ biết diễn kịch, nhưng đồng thời cô cũng là một ca sĩ, trước khi tiến vào ngành giải trí, cô đã dùng thân phận ca sĩ để ra mắt, chỉ là lâu rồi không còn hát nữa nên quên hết cảm giác lúc hát rồi, về sau chỉ yên lặng trong nhà mình ca hát, không mong chiếm lấy danh tiếng của Diệp Dật Tuấn, lẳng lặng ở sau lưng sáng tác và phổ nhạc cho Diệp Dật Tuấn.

Cô chỉ chóng quên, chứ thật ra, cô biết hát, hơn nữa còn rất yêu ca hát. Cố Thanh Mâu tĩnh tâm lại, ngồi ở trên tảng đá, cởi đôi giày ra, lộ ra đôi chân trắng nõn, ngón chân như trân châu non mềm, phấn nộn đáng yêu, nàng vuốt tóc ra sau mang tai, sự ngạo mạn trên mặt ngày thường không còn, biến thành bộ dáng rất nghiêm túc, không thể không nói, Cố Thanh Mâu thực sự rất xinh đẹp.

"..." 115 nhìn tư thế này, kí chủ thực sự rất muốn hát, lại còn mạnh miệng nói không thích.

"Vậy thì tôi sẽ hát một ca khúc, đến bây giờ bài hát này vẫn chưa có ai từng được nghe, là một truyền thuyết ah, bài hát này... Chỉ dùng để kêu gọi ác ma đang ngủ say đó."

Cố Thanh Mâu vẻ mặt thần bí nói, thật ra, bái hát này là bài hát cô rất ưa thích, kiếp trước sáng tác nhưng vẫn để lại trong ngăn kéo, chưa hát bao giờ, cho đến khi cô chết, vẫn không một ai biết đến bài hát này, coi như biến mất cùng cô. Còn về truyền thuyết gọi ác ma, đương nhiên cô là nói bừa đấy.

Ngồi ở bên đống lửa, tất cả mọi người đều có suy nghĩ khác nhau về Cố Thanh Mâu, chỉ có Tô Huyễn chờ mong biểu hiện của cô, bởi vì hiện tại, bộ dáng của Cố Thanh Mâu rất chân thành, đại khái là cô trông thấy thái độ nghiêm túc củaCố Thanh Mâu thực sự rất đẹp, mang theo vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng cao ngạo.

"Cố gắng lên!" Tô Huyễn nhỏ giọng nói.

Lý Thiến Nhi cùng mấy người kia đã chuẩn bị xem Cố Thanh Mâu bị bêu xấu, Diệp Dật Tuấn ngồi một bên, biểu cảm khó ai nắm bắt được, chăm chú nhìn Cố Thanh Mâu. Cố Thanh Mâu không quan tâm, cô nhắm mắt, trong lòng nhớ lại giai điệu bài hát, cánh môi khẽ nhếch, giọng nữ dễ nghe vang lên

Thanh âm của cô có điểm đặc sắc, âm thanh lười biếng lan tràn, rồi lại không hiểu sao mang theo vài phần mạnh mẽ, cả hai kết hợp vô cùng tốt, cũng không kì quái chút nào.

Giọng hát của cô vừa cất lên, toàn trường quay đều yên tĩnh, lúc này đây còn cả các khán giả cũng quan sát tiết mục, bởi vì tất cả mọi người đều ôm sự chờ mong để chế giễu cũng xem Cố Thanh Mâu xấu mặt, thế nhưng dường như....

Bọn họ không phải vui mừng, mà là ngạc nhiên...

Bất kể là giọng hát, hay là theo ca khúc mà nói, đều là để cho người kinh diễm vô cùng, thậm chí so Diệp Dật Tuấn còn giỏi hơn, nó để lại cho bọn họ ấn tượng khó quên, cái người ngồi ở trên tảng đá ca hát chính là Cố Thanh Mâu được cả ngành giải trí công nhận là bình hoa kia ư?

Giờ phút này... Trong rừng rậm tối tăm, một đôi mắt nhìn thấy tất cả.