Vui lòng không sao chép, chuyển ver dưới mọi hình thức!

Editor: Na - Beta: Hy

(*) Ngày xưa lúc chưa có súng đạn hiện đại như bây giờ người ta săn bắn bằng các công cụ thô sơ trong đó có cung. Nghĩa đen của câu nói là mô tả trạng thái con chim (bị cung tên bắn trượt) do vậy nó sợ cành cong, vì cành cong giống cây cung. Nghĩa bóng người xưa nói xa xôi hơn đối với những việc xảy ra ở đời ví dụ như mô tả trạng thái của người con gái đã yêu mà bị phụ bạc nay lại trong tâm trạng yêu nhưng sợ giống như lần trước. (Yahoo hỏi và đáp)

Thực tế bây giờ cũng giống như trong sách. Chương trình truyền hình thực tế gặp sự cố, chuyện này tạo điều kiện tình cảm giữa nam chính và nữ chính, nữ chính không quan tâm đến nguy hiểm của mình, tới cứu nam chính. Trong lúc nhất thời có vô số fan, rất nhiều fan hâm mộ của Diệp Dật Tuấn cũng quay sang trở thành thành fan của hai người. Tình cảm của nam chính với nữ chính cũng ngày càng tăng, các nam thứ kia cũng cảm thấy hứng thú với nữ chính.

Trong sự kiện lần này còn mất đi vài bia đỡ đạn là nữ phụ, chẳng hạn như thân phận này của Cố Thanh Mâu cô; hay ví dụ như Tô Huyễn, ở trong kịch bản bị miêu tả ghê tởm không chịu nổi, ganh ghét hãm hại nữ chính các kiểu. Thế nhưng lại bị thiệt mạng trong rừng, không thể quay về nữa.

Nghĩ đến đoạn truyện trong kịch bản, Cố Thanh Mâu nhìn Tô Huyễn đang đến gần, khẽ mỉm cười, đôi mắt đào hoa giương lên.

"Cố Thanh Mâu... Tôi... Chúng ta cùng đi tìm nguyên liệu nấu ăn." Trên tay Tô Huyễn cầm theo một cái rổ nhỏ. Trên mặt có vài tia ngượng ngùng, thật ra thì đến giờ cô ấy cũng chưa từng tiếp xúc với Cố Thanh Mâu. Chỉ là nghe bên ngoài đồn đại, nói Cố Thanh Mâu làm sao thế nào, đều là các loại tin đồn không tốt, tiến vào giới giải trí cũng là dựa vào tiền, một chút bản lĩnh thật sự cũng không có.

Vì nghe nhiều mấy lời đồn này, vậy nên lần đầu tiên gặp mặt khó tránh khỏi thành kiến đánh giá Thanh Mâu, thế nhưng tối hôm qua lúc tiếp xúc với cô...

"Cố Thanh Mâu, mặc kệ như thế nào, đêm qua vẫn phải cảm ơn cô, tôi rất xin lỗi. Từ lúc mới bắt đầu đã có ác ý đối với cô." Đến khi hai người đi ra chỗ lều trại, Tô Huyễn mới tiếp tục mở miệng. Cô ấy là người rất ngay thẳng, chán ghét một người nào là trực tiếp biểu hiện ra, ấn tượng tốt với ai cũng trực tiếp biểu hiện ra, cũng giống như bây giờ vậy.

"Tiện tay giúp cô thôi, cũng không lãng phí công sức. Hơn nữa, tôi cũng không đành lòng nhìn chị gái xinh đẹp khó chịu như vậy." Cố Thanh Mâu quay mặt sang chỗ khác, giơ tay lên. Dường như không quen người khác cảm ơn cô, nhận lấy rổ trên tay Tô Huyễn, đi về phía trước, Tô Huyễn đi theo sau, dường như cũng không hứng thú nói nhiều để tạo ấn tượng tốt với cô.

Trong rừng có rất nhiều nguyên liệu có độc, đặc biệt là nấm, càng xinh đẹp thì độc tính càng mạnh. Cố Thanh Mâu và Tô Huyễn cẩn thận nhặt nguyên liệu, mang về trại.

Những người khác cũng mang theo nguyên liệu vừa tìm được trở về, Diệp Dật Tuấn dùng công cụ đơn giản bắt đầu nướng trên đống lửa, không hồ là tay lão luyện. Những nguyên liệu nấu ăn đơn giản này ở trong tay anh ta dường như đều trở nên ngon miệng, mùi thơm xông vào mũi, có phần hấp dẫn.

Cố Thanh Mâu đặt rổ bên chân Diệp Dật Tuấn, sau đó xoay người muốn rời đi.

"Vất vả rồi, muốn nếm thử không?" Diệp Dật Tuấn đưa đồ nướng đến trước mặt Cố Thanh Mâu, giọng nói ôn hòa. Một tay khác của anh ta đưa một xiên nướng cho Tô Huyễn, Tô Huyễn nhận lấy, nói cảm ơn Diệp Dật Tuấn, tia sáng lóe lên trong mắt, dường như có ấn tượng rất tốt đối với Diệp Dật Tuấn.

"Cảm ơn, nhưng không cần đâu, tôi nghĩ rằng..." Cố Thanh Mâu liếc mắt nhìn đồ nướng trong tay Diệp Dật Tuấn, dừng một chút, trong mắt lóe lên mấy phần trêu tức và nghiền ngẫm, tiếp tục nói.

"Tôi vẫn chưa muốn ăn, còn no."

Cố Thanh Mâu vừa nói xong, tất cả mọi người ở xung quanh lại lần nữa chìm vào bầu không khí tĩnh lặng quỷ dị. Bởi vì những lời này rất quen tai, lúc trước khi bọn họ ăn trái cây, Cố Thanh Mâu cũng nói như thế này. Ngay hôm sau đó bọn họ liền trúng độc, cảm giác bụng như bị đục đau đến long trời lở đất đến nay khó có thể quên được. Quả thật thành bóng ma, bây giờ Cố Thanh Mâu lại nói như vậy...

Bóng ma lần trước vẫn còn, mọi người giống nhau giống như chim sợ cành cong.

"Phụt..." Cố Thanh Yến là người đầu tiên nhổ đồ nướng trong miệng ra, sắc mặt trắng bệch, bị dọa cho phát sợ.

Trên mặt Diệp Dật Tuấn vốn duy trì nụ cười nhưng cũng thoáng chút cứng đờ, không biết là tác dụng tâm lý hay là do quan hệ, loáng thoáng cảm thấy dạ dày bắt đầu đau, vừa nãy anh ta cũng ăn không ít.

Động tác ăn của Lý Kiệt Sâm cũng cứng đờ một chút.

"A..." Lý Thiến Nhi theo bản năng ném đồ ăn trong tay xuống đất, có chút bối rối, nhìn về phía Cố Thanh Mâu, mở miệng chất vấn.

"Cố Thanh Mâu, cô là có ý gì? Cô lại nghĩ giống lần trước, cố ý hại chúng tôi đúng hay không?" Cô ta tức đến dậm chân, cảm thấy Cố Thanh Mâu nhất định là cố ý, biết đồ ăn có độc đều không nói cho bọn họ, ý định muốn hại chết mọi người.

"Các người thật là kỳ quái..." Cố Thanh Mâu bất đắc dĩ giang tay ra, liếc qua sắc mặt khó coi của mọi người tại đây, trên mặt tỏ ra rất vô tội.

"Tôi nói cái gì? Cái gì tôi cũng chưa nói mà?"

"Thanh Mâu, câu nói vừa rồi của em là có ý gì?" Diệp Dật Tuấn không nướng nữa, thu vẻ mặt khó coi lại vài phần, mở miệng dò hỏi Cố Thanh Mâu.

"Khẩu vị tôi không tốt, nên không muốn ăn, chỉ đơn giản như vậy. Chẳng lẽ các người nghĩ gì nhiều à?" Cố Thanh Mâu hơi nghiêng đầu nhìn mọi người ở đây, ý cười trên khóe môi không giảm.

"Vẫn là nói..." Ánh mắt Cố Thanh Mâu chuyển qua khuôn mặt Cố Thanh Yến và Lý Thiến Nhi, nhìn đồ nướng các cô ta phun và vứt trên mặt đất, mở miệng tiếp tục nói.

"Chị Thanh Yến và chị Thiến Nhi không tin phán đoán chuyên nghiệp của Lý Kiệt Sâm tiên sinh ư? Hay là nên nói cảm thấy Diệp Dật Tuấn tiên sinh nướng đồ quá khó ăn? Khó có thể nuốt xuống?"

Nói mấy câu liền ném mũi nhọn về phía hai người, Cố Thanh Yến và Lý Thiến Nhi sắc mặt lập tức trắng bệch. Diệp Dật Tuấn là người như thế nào, trong lòng các cô biết rất rõ, không thể đắc tội, trong giới giải trí anh ta có đông đảo fan hâm mộ, nếu thật sự để fan hâm mộ biết các cô ghét bỏ tài nghệ nấu nướng của Diệp Dật Tuấn, xác định chắc chắn bị fan hâm mộ xé chết đi.

Thế nhưng cũng không thể đắc tội với Lý Kiệt Sâm, trong chương trình truyền hình thực tế này, Lý Kiệt Sâm phải dẫn các cô đi toàn bộ hành trình qua rừng rậm. Toàn bộ hành trình đều cần dựa vào kiến thức chuyên nghiệp của Lý Kiệt Sâm, nếu trong lúc này đắc tội Lý Kiệt Sâm...

Cố Thanh Yến cắn chặt răng, nhìn thái độ biếng nhác của Cố Thanh Mâu, hận đến ngứa răng, nhưng lại không tìm được lời phản bác.

"Ký chủ, tôi bắt đầu cảm thấy miệng lưỡi sắc bén cũng có chỗ lợi, vô tội, hừ!" 115 mở miệng, nhìn sắc mặt khó coi của Cố Thanh Yến và Lý Thiến Nhi, chỉ cảm thấy có chút ít thoải mái, liền thích xem dáng vẻ vô tội của ký chủ của nó.

Quả nhiên khi Lý Kiệt Sâm nghe thấy những lời này của Cố Thanh Mâu, sắc mặt nháy mắt liền khó coi, nhìn về phía Cố Thanh Yến và Lý Thiến Nhi. Dường như muốn nghe xem hai người họ sẽ nói gì.

Người khởi xướng mọi chuyện - Cố Thanh Mâu sau khichào hỏi mọi người, rồi rời khỏi không lựa chọn tiếp tục xem trò vui, dường như không có hứng thú với Cố Thanh Yến muốn làm gì mà đi nghỉ ngơi.

Bởi vì... Buổi tối hôm nay, trò vui chính thức mới xuất hiện.

Nhất định tinh thần phải sung mãn, mới rời giường xem kịch, thuận tiện làm thí nghiệm nhỏ.