Vì việc của Kiều Vũ Anh gây rắc rối ở quân khu, nên từ khi bị phạt cô đã trở nên ngoan hiền hơn, thay đổi thái độ rõ hẳn đi.

Đã hơn 1 tuần các cô nàng ở quân đội, không có điện thoại, hiện tại Lục Nghi An nằm trên giường, cô cảm thấy vô cùng nhớ Từ Khiêm.

Cô nàng chỉ biết thở dài mà thôi.

1 tháng trôi qua lâu quá đi!!!

-------

Sáng ngày thứ 3 lúc 6h sáng

Đã quen với cuộc sống quân đội, nên sau khi có tiếng còi của sĩ quan.

Nên bọn họ nhanh chóng tập trung lại.

Từng hàng đứng thẳng nghiêm túc vô cùng.

"Hôm nay chúng ta sẽ học cách bắn súng.

Vì thời gian có hạn nên không thể huấn luyện các đồng chí nhiều hơn.

Hôm nay tôi sẽ hướng dẫn cho các đồng chí về cách ngắm bắn như thế nào".

Hoàng Giản Thế nói.

"Vì hôm trước các đồng chí đã được học về các loại súng.

Vậy hôm nay ai cho tôi biết ở đây có các loại súng nào".

"Tôi".

Lục Nghi An giơ tay.

"Mời đồng chí Lục Nghi An ".

"Ở đây có các loại súng ngắn và súng trường.

Đầu tiên là súng TT-33 hoàn toàn làm bằng thép.

Tiếp đến là K54 vẫn là súng ngắn phổ biến nhất của Quân đội Nhân dân.

So với K54 thì trong quân đội súng ngắn K59 ít phổ biến hơn.

Tuy nhiên súng ngắn K59 cùng với phiên bản cải tiến của nó là CZ 83.

Và có cả súng trường AK-47, AK-74 và AK-103.

Báo cáo hết".

"Ừm đúng rồi ".

Hoàng Giản Thế gật đầu, đúng là cô gái nhà Từ Khiêm mà rất giỏi và cũng rất thông minh.

"Các đồng chí khác hãy vỗ tay tuyên dương đồng chí Lục Nghi An ".

Bốp!!! Bốp!!! Bốp các tiếng vỗ tay rất nhiều làm Lục Nghi An ngại chết được.

Nhưng mà cô cũng rất tự tin, vốn cô cũng rất chăm chỉ học tập.

Để mà về sau còn có cái mà chém gió cùng với Từ Khiêm nữa chứ.

Để xem anh có còn dám xem thường cô nữa không, lần này đi học quân sự về cô sẽ cho anh biết tay!!!

"Hôm nay tôi sẽ hướng dẫn cho các đồng chí về các ngắm súng và bắn súng.

Hôm nay sẽ bắn theo nhóm, nhóm nào có điểm cao nhất sẽ được miễn tập buổi tối".

"Yes".

Ai nấy đều vui mừng, được miễn tập buổi tối mà!!! Nhóm nào cũng mong được điểm cao.

Bọn họ lắng nghe kỹ càng về lời hướng dẫn của Hoàng Giản Thế.

Nếu đã học thì phải học cho thật tốt.

Đến khi thực hành thì lại không đơn giản như thế, súng trên tay Lục Nghi An còi súng rất mạnh.

Bắn một phát đạn giả mà giật mạnh vô cùng.

Mấy lần Lục Nghi An bắn mà sưng đỏ cả tay.

Hoàng Giản Ái cũng không hề thua kém ai, cô cùng với Lãnh Thanh Thanh như một cặp bài trùng song kiếm hợp bích khiến cho mọi người ai cũng khen ngợi.

Hoàng Giản Ái cũng rất cảm thán Lãnh Thanh Thanh tuy cô ấy không phải là con nhà quân nhân mà bắn súng rất giỏi.

Hôm nay bọn họ thi đấu bắn súng nhóm.

Mỗi nhóm có 12 người lần lượt ra bắn.

Không nằm ngoài dự kiến của mọi người là Lãnh Thanh Thanh cùng với Hoàng Giản Ái 10/10 tổng điểm 100.

Kế đến cậu bạn nam trong nhóm là Phạm Thiên là 96 điểm, Lục Nghi An bắn được 95 điểm.

Tần Khanh là 94 điểm.

Cố Hân thì được 83 điểm, Nguyễn Minh Nguyệt được 80 điểm còn có Trần Trân Châu, Hà Ngọc Minh, Lê Bảo Xuyến, Đặng Hồng Thành, Và Nguyễn Thế Vũ.

Đều có số điểm rất cao và nhóm của họ được điểm số cao nhất nên được miễn tập một buổi tối.

Ai nấy đều hân hoan vui vẻ.

Sau khi được nghĩ tập một buổi tối các cô nàng ở phòng ngủ một giấc thật ngon.

Dù sao hôn nay cả ngày đều tập luyện ai cũng mệt mỏi cả, các cô nành tắm xong lên giường đi ngủ một giấc đến sáng luôn mà!

---------

3 ngày hôm sau

Tuýt!!!

Hiệu lệnh tiếng còi nhanh chóng được lên tiếng, mọi người vội vàng chỉnh lại trang phục rồi đi xuống nơi mà Hoàng Giản Thế đã đứng đợi sẵn.

Đợi các sinh viên tập trung lại xong.

Hoàng Giản Thế mới từ từ nói nhiệm vụ lần này.

Trước mặt bọn họ là một đống đồ quân dụng cùng với 8 chiếc xa việt dã.

Thử thách nào sẽ đến với họ đây!

"Nhóm nào tập trung theo nhóm đó, hôm nay chúng ta sẽ tiến hành đi dã ngoại.

Đầu tiên là tiểu đội 1 và tiểu đội 2 hôm nay sẽ xuất phát trước.

3 ngày sau đó tiểu đội 3 và tiểu đội 4 sẽ đi sau".

"Ở đây là một số đồ dùng cần thiết cho việc các đồng chí đi dã ngoại.

Mỗi nhóm sẽ có các loại thuốc khẩn cấp, các dụng cụ y tế phòng ngừa bất trắc, một la bàn, dao, có đạn tín hiệu nếu đồng chí nào không chịu được nữa, có thể phát tín hiệu chờ người đến cứu.

Nhưng nên nhớ khi đã phát tín hiệu dĩ nhiên là các bạn đã không còn thi đấu được nữa.

Nên trước khi dùng tín hiệu suy nghĩ cho kỹ.

Ngoài ra còn có một số lương khô và nước.

Nhóm nào đến đích trước thời hạn quy định sẽ chiến thắng.

Đương nhiên sẽ rất khó khăn và gian nan, các đồng chí nào nghĩ mình không thể chịu được thì có thể ở lại quân khu đợi mọi người sau khi thực hiện nhiệm vụ về." Hoàng Giản Thế nói.

Có tất cả 200 người được gọi là liên đội, được chia thành 4 đội nhỏ mỗi tiểu đội đó 50 người , do 4 các sĩ quan khác chia nhau huấn luyện từ đội 1 đến đội 4.

Mỗi một đội được chia thành các nhóm nhỏ có 10 người .

đội 1: Sau khi thống kê lại có tất cả 7 sinh viên từ bỏ.

Còn lại 43 bạn

Đội 2: còn được 40 bạn.

Các cô thuộc nhóm 3 tiểu đội 2.

Đội 3: còn 42 bạn.

Đội 4: còn 40 bạn.

Tổng cộng 35 sinh viên lựa chọn từ bỏ và toàn bộ đều là nữ! Khi nhận được danh sách Hoàng Giản Thế và các sĩ quan khác chỉ cười nhạt.

Còn lại 165 sinh viên.

"Báo cáo! Cho tôi hỏi có đảm bảo an toàn không ạ".

Cố Hân hỏi

"Có! Có các sĩ quan khác bảo vệ các đồng chí! Đương nhiên nếu đồng chí nào bỏ cuộc bọn họ sẽ đưa về".

Đương nhiên là các cô sẽ không ai bỏ cuộc! 4 cô gái nhìn nhau mà mỉm cười.

Bọn họ sẽ cùng nhau mà vượt qua mọi khó khăn của thử thách lần này.

Nếu bỏ cuộc sớm như vậy thì thật không đáng với công sức bỏ ra 2 tuần này.

Những lần trước đó có thể xem là lý thuyết nay mới là thực hành để ra được thành phẩm.

Nhưng trong nhóm họ có 2 cô gái lựa chọn bỏ cuộc vì thời gian thực hiện ở quân đội đã quá mệt mỏi, nên hiện tại bọ họ muốn nghĩ ngơi.

Cũng không ai ép vì tự họ lựa chọn vinh quanh hay thất bại đều do mỗi người chúng ta lựa chọn.

Chỉ là có 2 người rút đi thì nhóm các cô không có đủ nhân lực.

Hoàng Giản Ái và Tần Khanh là nhóm trưởng và nhóm phó.

Vì vậy nhóm cô đã bàn là Tần Khanh và Phạm Thiên sẽ phụ trách khiêng đồ của 2 người bỏ cuộc.

Vì 2 người họ có sức khoẻ tốt nhất, nên lãnh nhiệm vụ đó.

Còn nếu 8 người thì đồ của ai thì người đó sẽ nhận lấy.

"Lần này các đồng chí thực hiện ở một khu rừng , chúng tôi đã bảo đảm an toàn.

Và các đồng chí phải lấy được những chiếc là cờ màu mà chúng tôi đã để lại ở mỗi nơi trong khu rừng này! Có tất cả 83 bạn nhưng chỉ có 70 lá cờ mà thôi, cho nên các đồng chí sẽ giành giật những lá cờ đó mới chiến thắng.

Nhưng nên nhớ luôn có các đồng chí đi theo quan sát nếu vì muốn chiến thắng mà ra tay uy hiếp đồng chí khác, sẽ được tính thua.! Hôm nay là thứ 6 , 6 ngày nữa tức thứ 4 chúng ta sẽ gặp nhau ở điểm đích.

".

"Rõ".

Tiểu đội 1 và 2 đi trước.

Có 83 người nhưng chỉ có 70 lá cờ, đồng nghĩa với việc có một số bạn sẽ không có cờ! Mọi người đều hít một hơi lạnh.

Cuộc cạnh tranh này quá khốc liệt.

"Đương nhiên nếu đã nhất định cùng nhau về đích thì trong đội ai cũng phải có cờ thì mới tính."

"Đánh nhau mà không gây thiệt cho đối phương thì có được không ạ".

Lục Nghi An hỏi

"Được! Cướp, giật giành lấy cho bản thân chỉ cần đừng vượt qua giới hạn con người như là làm cho đối phương bị thương nặng, các vấn đề về gãy tay gãy chân.

Các vết thương nặng là không được, còn nếu mà thi đấu với nhau cạnh tranh lành mạnh để được cờ thì là điều đương nhiên".

"Và trong nhóm khi đang thực hiện nhiệm vụ nếu muốn bỏ cuộc thì cờ của bạn đó sẽ được huỷ bỏ, sẽ không làm ảnh hưởng đến cuộc đua lần này".

Thấy mọi người đều im lặng nên anh cũng không nói gì.

"Nếu không còn gì để hỏi nữa, các đồng chí lên nhận quân trang của bản thân mình.

Vào ngày thứ ba chúng ta sẽ gặp nhau ở điểm cuối.

Nếu sau 12h đêm ngày thứ ba mà có đội nào chưa về thì xem như bị huỷ kết quả cho dù có được cờ hay không.

Nếu hoàn thành đủ các tiêu chí mà chúng tôi đưa ra các đồng chí sẽ được sử dụng điện thoại để gọi về cho gia đình".

"Cuối cùng! Đến thời gian đã quy định cho dù không đủ cờ cho nhóm, vẫn phải về đến điểm hẹn".

Hoan hô.

Ai nấy đều vui vẻ.

Được gọi về cho gia đình ai nấy đều vui vẻ, chỉ mong được hoàn thành nhiệm vụ mà thôi.

Lần này là thực hiện nhiệm vụ theo nhóm theo đồng đội nên nếu ngay từ đầu đã không bỏ cuộc thì nhất định phải cố gắng hết sức mình.

Mọi người lần lượt nhận quân trang của mình, khi đến lượt của Hoàng Giản Ái thì Hoàng Giản Thế đưa cho cô rồi nói khẩu hình bé út cẩn thận.

Cô gật đầu.

Đến phiên Lục Nghi An nhận cũng vậy.

Vì cô đã được Từ Khiêm nhờ Hoàng Giản Thế giúp đỡ bảo vệ, chỉ cần cô không vượt giới hạn là được.

Lúc phân chia quân trang xong.

Hoàng Giản Thế nhìn từng nhóm đang hăng hái chiến đấu.

"Tất cả đã sẵn sàng chưa".

Anh ta nói lớn.

"Sẵn sàng".

Đồng thanh tập thể.

"Tốt.! Hiện tại bắt đầu".

Sau khi hiệu lệnh anh đưa ra tất cả các nhóm chạy đến khu vực xe của mình.

Để chuẩn bị xuất phát.

Các nhóm được đưa cho một chiếc xe để cùng nhau xuất phát, khi đến điểm hẹn thì bỏ xe lại tự mình đi vào rừng.

Cả nhóm chỉ có Lục Nghi An và Tần Khanh biết lái xe nên cô đã tiếp nhận nhiệm vụ lái xe.

Còn Tần Khanh thì nghiên cứu bản đồ với Hoàng Giản Ái.

Kiếp trước dù sao cô cũng đã từng có xe, nên cô lái vẫn là tốt nhất.

Sau khi đã chuẩn bị tất cả các nhóm bắt đầu xuất phát cho cuộc hành trình nhiệm vụ này.

Không ai biết sẽ xảy ra chuyện gì nhưng bọn họ đã hứa với nhau sẽ cùng nhau cố gắng vượt qua thử thách nhóm lần này!!!

Các chiếc xe mà bọn họ được nhận lấy thi nhau chạy đến khu vực đã được định sẵn.

Một cuộc chiến chinh đoạt bắt đầu!.