Một câu, trải qua một câu này, đã làm thay đổi tình trạng, Hoắc Thấm Hà trừng mắt nhìn ông một cái, nhưng trong mắt đã có ý cười, quát: "Ông đừng có giả bộ, mồm mép vẫn còn ngọt lắm đó, nhiều năm như vậy, ông coi ông làm được gì, có thể cho tôi được gì?"

Chúng nữ đều cười, thật không ngờ, hai người đã đến tuổi này rồi, mà đã bắt đầu tình yêu thuở hoàng hôn, thật sự làm cho người ta hâm mộ.

"Được rồi, đừng cãi nữa, ăn cơm, tất cả mọi người vào đi!"Trong nhà đã nhiều khách rồi, Điền Phù đương nhiên rất vui vẻ, hơn nữa có thêm một đứa cháu, làm cho bà vui đến mức cười không khép miệng, tuy rằng trong nhà cũng có đầu bếp, hơn nữa còn có Ngọc Thẩm tự mình quan sát, nhưng bà vẫn thích tự thân động thủ, làm những món ăn mà chúng nữ thích nhất.

Trù nghệ của Điền Phù thì đương nhiên không cần so với Hoắc Thấm Hà, làm cho Tiêu Mại Phi ăn không ngừng được, tất cả mọi người đều là người nhà, cũng không cần khách khí, tất cả già trẻ lớn bé của Tiêu gia đều ngồi xuống bàn này, đặc biệt là mấy đứa nhóc, ồn ào náo loạn, tuy rằng có chút chói tai, nhưng không ai cảm thấy phiền cả, gia đình không phải cảm giác này sao?

Điền Phù và Hoắc Thấm Hà ngồi cùng một chổ, hầu hạ cho lũ khỉ nhỏ này, thật sự là rất vui nhẻ, nhìn những đứa trẻ này, vui vẻ trưởng thành, hai bà cho dù có mệt mỏi cũng vui mừng.

Nếu đã ở xa như vậy, đến thì đương nhiên phải ở mấy ngày, chờ mọi người nói chuyện bàn tán, Hoắc Thấm Hà cũng mở miệng hỏi: "Thanh Linh, chuyện đó con có nói cho tiểu Phong chưa, hay là chuẩn bị cho hắn một bất ngờ nên không nói?"

Đinh Mỹ Đình đã tiếp lời: "Tiêu đại ca đã có đủ bất ngờ rồi, chúng ta cũng không tính là bất ngờ đâu, chờ chút rồi để anh ấy biết cũng không muộn"

Nhìn vẻ xấu hổ của Mộng Thanh Linh, Tiêu Thu Phong có chút khó hiểu hỏi: "Thanh Linh, có bất ngờ gì vậy, nói anh nghe đi, anh rất có hứng thú nè"

Ngày vui mừng, thì như dệt hoa trên gấm, đem tất cả chuyện vui nói ra, làm cho mọi người đều vui vẻ.

"Đứa ngốc, Thanh linh và Mỹ Đình đều đã có động tĩnh, con không biết sao, Đinh lão đầu nghe được, điều động không biết bao nhiêu thuốc bổ đến Hoắc gia, ngay cả cha cũng có phần, ăn không ít, con không nhìn thấy sao, ba tháng này, cha béo ra không ít"

Hoắc Thấm Hà dở khóc dở cười mắng: "Đúng vậy, chỉ có ông là da mặt dày, đây là dùng để bồi bổ thân thể cho Thanh Linh và Mỹ Đình, nhưng thành ra lại có sẵn tiện nghi cho ông"

Điền Phù sửng sốt, nhất thời hiểu được, nói: "Hoắc muội tử, không phải là Thanh Linh và Mỹ Đình đều mang thai sao, đây, quả thật là chuyện tốt, hai đứa nhỏ này, không biết nói sớm với mẹ, làm cho mẹ hồ đồ, đến bây giờ vẫn chưa phát hiện, thật là..."

Chúng nữ nghe xong, cũng đều chúng mừng, chỉ có Vũ là ảm đạm, vì nàng là chị lớn, nhưng vẫn chưa có gì.

"Anh rể, anh tiếp tục cố gắng đi, chờ đám Mộ Thiên trưởng thành, là có thể tạo thành quân đoàn Tiêu gia, quét sạch thiên hạ, cô em vợ này cũng được hưởng phúc khí của chúng, hắc hắc, dù sao cũng có anh nuôi em cả đời rồi"

Cô bé này thật là... nghĩ đến cả tương lai của mình.

Đứa nhỏ đầu tiên của Tiêu gia được sinh ra, đó là chuyện khiến người ta mừng như điên, đứa thứ hai là một bất ngờ, còn bây giờ đối với Liễu Yên Hồng mà nói, cũng đã quen rồi, dù sao mấy chị cũng muốn thành heo mẹ hết rồi, sinh được bao nhiêu cứ sinh, ngay cả nha đầu Mỹ Đình cũng biết sinh con rồi.

Phượng Hề cười nói: "Tiểu Hồng, em đã chờ lâu lắm rồi, cũng nên tự nghĩ cách kiếm một tấm chồng đi, đừng để cho các chị lo lắng"

Ngay cả Chiêu Tuệ và Thi Diễm đều đã tìm cách dụ dỗ người này rồi, mà cô em vợ như nàng, ở Tiêu gia bảy tám năm rồi, cũng đã đến lúc nở hoa kết quả. Dù sao thì mọi người cũng đã đồng ý rồi, chỉ còn một cửa này, nàng phải tự đi, không ai có thể giúp được.

Đinh Mỹ Đình bây giờ hạnh phúc rồi, nguyện vọng tốt đẹp cùng với những mộng ảo đều đã thành sự thật, đối với người chị em tốt này, đương nhiên cũng chúc phúc cho, nói: "Hồng Hồng, nhất định phải cố gắng nha, bằng không sẽ bại bởi mình, biết có ý gì không?"

Còn Hoắc Thấm Hà nãy giờ chẳng hiểu gì, ghé vào bên tai Điền Phù hỏi hỏi, sau đó làm ra vẻ hiểu được, rồi cẩn thận quan sát Liễu Yên Hồng, rồi bỗng nhiên nói ra một câu: "Thật ra Hồng Hồng rất được, là một đại mỹ nữ rất đẹp, quả thật làm cho người ta rất thích"

Tất cả đều nhìn về phía mình làm cho Liễu Yên Hồng không còn tự nhiên,vội buông chén cơm xuống, nói: "Em còn có việc, mọi người từ từ ăn"Rồi chật vật đào tẩu.

Chỉ có Tiêu Thu Phong là không hiểu gì, cười hỏi: "Kỳ lạ, trước kia em không phải ăn giống heo sao, hôm nay lại không chịu ăn, bị bệnh hả?"

Liễu Yên Hồng trong lòng có chút giận, quát: "Anh mới là heo đó, heo mập, hừ!"Không phải heo mập thì làm sao ngày thường ăn nhiều được.

Mọi người không nhịn được, làm cho Tiêu Thu Phong xấu hổ, cũng chỉ cười cười, cô em vợ này, sao hôm nay nóng tính thế nhĩ?

Còn chưa đến một tháng, đại khái là hai mươi ngày sau, Liễu Yên Nguyệt rốt cục đã hạ sinh một sinh mạng mới, nhưng đáng tiếc lại là con gái, tâm tình hưng phấn đã từ thiên đàng lọt xuống địa ngục, tuy rằng tất cả mọi người đều vui sướng, ngay cả Tiêu Mại Phi cũng ôm không buông tay, nhưng bản thân Liễu Yên Nguyệt lại có chút thất vọng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Lại là một đứa không có tiểu JJ rồi...

Mọi người đều cảm nhận được sự mất mác của Liễu Yên Nguyệt, đương nhiên bắt Tiêu Thu Phong cố gắng làm nàng vui, không giống như Thiên Nhan Duyệt, sinh được con trai, vui đến nổi không cần ông xã nữa, có con trai là đủ rồi.

"Ông xã, em có phải vô dụng lắm không, không thể sinh cho anh một đứa con trai, hu hu..."Nàng khóc rất thảm thương, làm cho Tiêu Thu Phong không biết nên nói gì, nghĩ đến Tư Giai là một đứa bé đáng yêu như vậy, bây giờ thêm một đứa nữa, chẳng phải là một chuyện đáng vui sao?

Chỉ là vì chuyện đó, mà Liễu Yên Nguyệt không thể vượt qua được sao?

"Yên Nguyệt, em đừng khóc, cha nói nếu em còn khóc nữa thì sẽ đem Tư Thanh về kinh thành nuôi, anh luyến tiếc lắm đó"

Mặc kệ là Liễu Yên Nguyệt mất mác thế nào, thì không khí vui vẻ tại Tiêu gia, vẫn rất nhiệt liệt, vốn là chuẩn bị ở đây một tháng, nhưng thấy chuyện vui thế này, làm cho Tiêu Mại Phi ở thêm vài ngày nữa, hưởng thụ sự vui sướng này.

Lần đầy tháng này, Tiêu gia lại có khách đến chật nhà, lần này còn náo nhiệt hơn cả lần trước, không chỉ toàn bộ Đông Nam, mà toàn bộ bạn bè cùng với khách mời của cả nước đều đến, ngay cả Thập Tam Muội ở HongKong cũng bớt thời gian ra, đến Tiêu gia chúc mừng, chuyện này sao có thể vắng mặt được.

Người ở kinh thành thì khỏi nói rồi, cả nhà Đinh lão đều đến, một bên chúc mừng, một bên quyết định, chờ Mỹ Đình sinh ra đứa nhỏ này, sẽ ẫm về kinh thành, lão muốn khoe khoang một chút, nhiều năm như vậy, chịu người khác xỉ vả nói rằng con gái Đinh gia phải đi làm thiếp cho người đã có vợ, lão muốn để cho người khác thấy, Đinh gia rất vui sướng thế nào.

Số Một tuy rằng không đến, nhưng cũng đưa lễ vật đến.

Lần này, Thần Binh và Long tổ cũng đến, không gây sự chú ý đến người khác, bọn họ đã lâu rồi không gặp nhau, cơ hội này thật không dễ dàng.

Liên tiếp đại tiệc ba ngày, mọi người uống đến nổi say không thấy đường về, nhưng không ai cản được, nói là mừng đầy tháng, không bằng cứ nói đây là cơ hội để nhậu vậy. Làm cho những bà vợ tức giận, nhưng không biết chửi thế nào.

Người nhà chúng nữ đương nhiên đều đến đây, Thiên gia, Liễu gia, còn có hai ông bà Lâm gia nữa, đặc biệt đến thăm Tiểu Phiêu, bọn họ đã già rồi, không còn chổ nương tựa, cũng chỉ có một đứa con gái này, bọn họ không thương thì ai thương?

Nơi này, người mất mác không chỉ có Liễu Yên Nguyệt, đương nhiên còn có Vũ, Ruth đã bước lại, cười nói: "Chị Vũ, chị không cần buồn rầu, ông xã đã nói rồi, bây giờ phương đông thái bình, sẽ giúp chúng ta sinh một đứa nhỏ, chị yên tâm, ngày này sẽ đến rất nhanh"

Thất Sát rời khỏi phương đông, đúng là một chuyện đáng ăn mừng, một mình Tiêu Thu Phong đánh lui liên minh của tám gia tộc, với hắn mà nói, đó chỉ là một đám ô hợp mà thôi, nhưng người ngoài nhìn vào, lại thấy rằng đây là một chiến công vang dội.

Chẳng qua, trong bầu không khí này, một chuyện gây khiếp sợ toàn thế giới, đột nhiên xảy ra.

Đại biểu cho chúa tể của u âm nhân phương tây, phát ra một tuyên ngôn kiêu ngạo, lấy thái độ miệt thị, đưa ra lời khiêu chiến với phương Đông, tất cả giới truyền thông thế giới, đều phát ra bản tin khiêu chiến này, và mục tiêu là nhắm ngay vào người được gọi là Đông Phương Thần Long Tiêu thiếu gia, Tiêu Thu Phong.

Một đám người vô sỉ, vận dụng để mọi phương thức vô sỉ, nói xấu phương Đông này nọ, rồi thổi phồng rằng u âm nhân của phương tây là ghê gớm, vĩ đại y như Thái Dương thần hồi đó vậy.

Nếu đoán không sai, đây chính là quỷ kế của Thất Sát với đám u âm nhân, hơn nữa mấy ngày nay, Tiêu Thu Phong cũng cảm nhận được, lực lượng cường đại tại phương Tây đã thức tĩnh, nghĩ rằng đây là người thừa kế của Thái Dương thần, đã lĩnh ngộ được lực lượng của thần, nên bắt đầu cuồng vọng.

"Đinh lão, ông nói với bọn họ, tôi nhận lời khiêu chiến"Tiêu Thu Phong lạnh lùng cười, chúng đã quên được cái chết của Ngũ trưởng lão rồi. Đối với lũ ngu si này, không giết thì chúng vĩnh viễn không bao giờ thông minh được.

Không còn bất ngờ như lần trước, người mà Tiêu thiếu gia muốn đối phó, quả thật đã có vấn đề, lần này Đinh lão cũng có chút lo lắng, nói: "Thu Phong, lời nói không gây chết người đâu. Nhưng con đi phương Tây lần này sẽ không an toàn, có cần suy nghĩ lại không"

Trong ngày vui thế này, Đinh lão không muốn vì chuyện này mà làm mọi người mất hứng.