Hơn nữa âm thanh kia thật sự rất thật, không hề giống như âm thanh được ghi âm, cảm giác giống như là… người thật nói bên tai mình?

Giang Tiêu Nhiên cảm giác nếu mình là một con mèo thì chắc chắn bây  giờ cô sẽ xù lông.

Tại sao lại đến chỗ này!

Càng ngày càng gần…

Tiếng khóc đột nhiên ngừng lại!

Thay đổi thành một tiếng the thé, mềm mại, giống như những vị thư sinh đi đêm gặp tiếng hô “Cứu tôi với” trong tiểu thuyết Liêu Trai.

Nhà ma bây giờ sao lại giống thật như thế!

Giang Tiêu Nhiên ôm chặt Cố Dư Lâm hơn nữa:

- Chúng ta đi nhanh đi, giọng nói đó thật đáng sợ mà!

Âm thanh kia vẫn không dừng:

- Tớ là người thật, các cậu có thể dẫn mình đi không?

Mẹ ơi, mang cậu ấy đi?

Giang Tiêu Nhiên bóp lấy hông của Cố Dư Lâm:

- Đừng đừng, chúng ta đi mau thôi…

Cố Dư Lâm nhắc nhở cô:

- Cậu ấy là người thật, hình như cũng ở Đức Cao.

- Thật vậy không?

Cô không tin lắm, sợ Cố Dư Lâm lừa cô.

- Thật đó, cô ấy hình như là người lái thuyền, nhưng con thuyền bị kẹt ở góc chết rồi.

Cô nửa tin nửa ngờ mở mắt ra một khe nhỏ, lại thấy hai con quỷ, liền nhắm mắt, một lúc lâu mới mở mắt lần nữa.

Cố Dư Lâm không lừa cô, có một nữ sinh ngồi trên con thuyền bị kẹt ở góc chết, không tìm được đường ra, gần đó có hai con quỷ, chẳng những không giúp cậu ấy mà còn liên tục quấy rối nữa. Cô ấy sợ đến cuộn người lại, ngồi một góc ở góc thuyền.

- Chở cô ấy theo nha? - Giang Tiêu Nhiên hỏi anh.

- Cậu quyết định đi.

- Được, chúng ta chèo qua đó đi.

Giang Tiêu Nhiên vẫy vẫy tay với cô bạn kia:

- Chúng mình tới đón cậu đây, cậu lên thuyền bọn mình đi!

- Cảm ơn, thật cảm ơn nha! 

Cô bạn kia mặc một bộ váy trắng, lộ ra cánh tay tinh tế trắng nõn: 

- Thật sự cảm ơn hai cậu.

- Không có gì, không có gì, người nào không có lúc khó khăn - Cô hỏi - Cậu cũng ở Đức Cao à?

- Ừ, tớ học lớp C1-7.

Trong lúc họ trò chuyện, Cố Dư Lâm đã lái thuyền đi, Giang Tiêu Nhiên nắm tay nắm trên thuyền, kéo cô bạn kia lên thuyền.

Cô bạn kia dáng dấp rất xinh đẹp, vì mới khóc xong nên nhìn rất đáng thương, giọng còn mang âm mũi.

Ba người ổn định chỗ ngồi, thuyền vững vàng tiến lên, cô bạn sau lưng chợt hỏi:

- Phía trước là học trưởng Cố Dư Lâm sao?

???

Giang Tiêu Nhiên trừng mắt nhìn, trả lời:

- Có thể… đúng vậy.

Cô bạn bị cô chọc cười khanh khách không ngừng:

- Có thể sao? Chắc chắn là vậy. Tớ thường nhìn thấy cậu ấy trong trường.

- Cậu ấy cũng không phải là người nổi tiếng, cậu nhìn cậu ấy làm gì…

Giang Tiêu Nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.

- Sao lại là người không nổi tiếng, bài hát của cậy ấy rất hay, lúc học lớp 10 cậu ấy thường đến phòng âm nhạc để luyện tập, lớp tớ có rất nhiều nữ sinh đến xem.

Nghe người ta khen anh đến như vậy, Giang Tiêu Nhiên liều mạng hạ thấp hình tượng vĩ đại của Cố Dư Lâm trong lòng cô gái này:

- Vậy à, vậy cũng không thể xem là quá lợi hại.

Trong lòng nghĩ là chính là, người của tôi, thật ra rất lợi hại.

Cô bạn kia tiếp tục vui vẻ nói:

- Không nghĩ tới ở đây có thể gặp hai người, được rồi, mà sao cậu lại ngồi cùng một chiếc thuyền với cậu ấy thế?

Mù sao? Cậu hỏi tôi tại sao lại ở cùng một chiếc thuyền với cậu ấy? Tôi là bạn gái của cậu ấy, không nhìn ra sao? Không muốn thừa nhận sao?

Giang Tiêu Nhiên hít thở sâu, nói tiếp:

- Cậu ấy thuận tiện chở mình thôi, không có nhiều thuyền.

- Ah ha, vậy là tốt rồi - Người phía sau không tim không phổi nói tiếp.

Vậy là tốt rồi????

Tốt cái gì????

Giang Tiêu Nhiên có cảm giác mình gặp phải người này, đem người này lên thuyền thật là sai lầm mà.

Đây chính là đem đá tự đập chân mình mà.

Vì vậy, dọc đường đi, Giang Tiêu Nhiên đề cao cảnh giác, vì để tuyên bố chủ quyền, dọc đường đi cô luôn ôm lấy Cố Dư Lâm. Nhưng lại ngại biểu hiện quá rõ ràng, lỡ như cô gái này đem quan hệ của họ báo lên trường, thế thì nguy to rồi.

Yêu sớm bị tố cáo, hai người họ nhất định sẽ bị dạy dỗ.

Cô bạn phía sau hỏi:

- Học trưởng Cố Dư Lâm thích gì nhỉ?

Giang Tiêu Nhiên cứng rắn nói:

- Ngủ.

- Còn sở thích gì khác không?

- Không có.

- Bình thường sẽ…

- Ngoại trừ học tập, cái gì cũng không làm.

- Một cái gì khác…

- Cũng không dùng mạng xã hội.

- Có thể…

- Không thể.

- Tớ…

- Đến rồi, cậu nên đi xuống thuyền rồi - Giang Tiêu Nhiên có ý riêng.

Cô bạn kia hết lần này đến lần khác nháy mắt to, giống như cái gì cũng không hiểu.

Dọc đường đi Cố Dư Lâm đều không nói lời nào, nhưng ở lúc cô giận dỗi cô gái kia, anh đứng phía trước cười không dừng.

Anh dẫn đầu cởi dây an toàn ra, nhẹ một cái xoay người, liền lên bờ.

- Oa, thật đẹp trai - Cô gái sau lưng mê muội nói vậy.

Giang Tiêu Nhiên đang muốn nhổ nước bọt, chợt nhớ tới thật ra mình cũng là như thế, lúc xem Cố Dư Lâm trong chương trình bơi lội đã bình luận: “Dáng người mềm mại, động tác đúng chỗ, bơi lội đều hoàn hảo [ok] [ok] [ok]”

Có thể trong mắt người hâm mộ thì thần tượng đều là 360 độ không có góc chết.

Lên bờ, Cố Dư Lâm giơ tay về phía cô, hai người nắm tay nhau, anh dùng lực một tay nâng cô lên, ôm hông cô, giữ thăng bằng, cuối cùng vững vàng đỡ cô đứng bên cạnh mình. 

Giang Tiêu Nhiên lấy khí thế quần hùng, tư thế người chiến thắng, ngạo mạn mà nhìn cô gái kia.

Cho cậu nhìn thêm nè! Nhìn đi, đây là đặc quyền của một mình tôi!        

Được Hoàng thượng sủng ái là gì, cậu biết không?

Cô bạn kia giống như không biết phản ứng gì, đến khi Giang Tiêu Nhiên đã lên bờ, lại chậm rãi đưa tay ra, chờ Cố Dư Lâm tới! Kéo! Cô ấy!

Cô gái như con thỏ nhỏ, chớp đôi mắt tròn tròn, vươn tay ra, ánh mắt chờ mong nhìn Cố Dư Lâm.

Đột nhiên Giang Tiêu Nhiên nghi ngờ, nếu như cô không ngăn cản, Cố Dư Lâm cũng sẽ đỡ cô ấy sao?

Kéo? Vậy thì xem như quá để mắt đến cô ấy.

Không kéo? Chẳng lẽ để một cô gái đứng một mình xấu hổ ở đây.

Cô không nói gì, chờ động tác của Cố Dư Lâm.

Chỉ thấy người bên cạnh, cũng chậm rãi vươn tay, vươn… một ngón trỏ?

Cố Dư Lâm chỉ vào tay vịn bên cạnh, nghi ngờ hỏi:

- Cậu không phải có thể nắm cái kia đi lên sao?

Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!!

Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!!!!

Cậu đang thách thức với một nam thanh niên chính trực có bạn gái đó!

Giang Tiêu Nhiên nhìn khuôn mặt cô gái kia chuyển từ trắng sang xanh, lại thành hồng, lại có chút không nỡ.

Gọi ngươi khiêu khích một cái có bạn gái thẳng nam!!

Cô không thể đứng nhìn một cô gái tự nắm tay vịn đi lên, nên cũng giơ tay bắt lấy.

Không ngờ, cô gái kia thật sự kiên nhẫn, rõ ràng đi theo họ một đoạn đường, thậm chí sau khi bọn họ tập hợp cùng cặp đôi Gia Ánh - Gia Viên, cô bạn kia vẫn đi theo sau Cố Dư Lâm.

Triệu Gia Ánh nhìn với ánh mắt phức tạp, nhưng không tiện nói thêm cái gì, chê cười nói:

- Chúng ta đi ăn trước đi! Tớ đói rồi, cái gì đó, bạn học mới ơi, cậu không cần tìm bạn cùng lớp à?

- Không cần, tớ cũng muốn đi ăn.

Cô bạn nhìn thấy Cố Dư Lâm lấy đồ trong túi ra:

- Woa, các cậu muốn ăn thịt quay sao?

Gần đây có một quán thịt nướng, chỉ cần có tiền là được, Cố Dư Lâm đem theo cả chén đũa, có gì đáng ngạc nhiên. Giang Tiêu Nhiên bĩu môi.

Triệu Gia Ánh:

- Được rồi, các cậu có đem theo khăn trải và túi nilon không? Tớ không có đem theo!

Giang Tiêu Nhiên lấy mấy thứ kia ra:

- May là tớ có đem theo, còn có khăn ướt nữa, cùng nhau dùng nha!

- Nhiên Nhiên thật chu đáo mà!

Giang Tiêu Nhiên cười nói:

- Bớt nịnh hót nha!

Sau khi nói xong, hai người liền diễn một màn giao lưu bằng mắt giữa hai người bạn thân.

Triệu Gia Ánh: Cô gái kia là sao thế, sao lại đi theo?

Giang Tiêu Nhiên: Tớ không biết, chẳng hiểu sao lại đột nhiên đi theo.

Triệu Gia Ánh: Không nói nữa, chúng ta đi ăn trước đi. Lát nữa tìm cơ hội tách cô ấy ra.

Cố Dư Lâm ở một bên nướng thịt, cô bạn kia vòng vo một hồi mới đi vào chủ đề:

- Học trưởng thích dạng bạn gái gì?

Anh ung dung lật mặt thịt quay, phát hiện thịt đã chín, lúc này mới gắp ra hết, gắp vào chén của Giang Tiêu Nhiên, ngước mắt lên nhìn, như cười như không nhìn cô một cái.

- Mình thích…

Anh đè thấp giọng nói, trong lời nói lộ ra vẻ cưng chiều:

- … Ức gà.

Lúc đầu Giang Tiêu Nhiên nghe không hiểu.

Hỏi một đằng trả lời một nẻo à? Ức gà không phải để ăn sao?

Đến khi cô gái kia ngượng ngùng rời đi, cô kỳ quái hỏi:

- Vì sao cô ấy đi?

Triệu Gia Ánh:

- Cậu gõ chữ trên điện thoại rồi nhìn mấy chữ cái đầu đi!

JI XIONG ROU.

JXR

JIANG XIAO RAN

GIANG TIÊU NHIÊN

Ồ!

Toàn thân Giang Tiêu Nhiên tê rần, gắng gượng trấn định, cất điện thoại lại.

- Chịu không nổi, chịu không nổi - Lý Gia Viên vừa ăn vừa run rẩy - Thật buồn nôn mà! Ông đây ăn không vô! Không muốn ăn thức ăn cho chó đâu!

Giang Tiêu Nhiên mím môi cười.

- Tớ cũng vậy.

Cố Dư Lâm nướng khoai tây cho cô, đặt vào trong chén cô:

- Sao? Cái gì?

- Tớ thích…

Cô nhẹ nhàng nhả ra, cắn môi, cả người sắp nổ tung:

- Chung cư.

(Chung cư - GongYu Lou - GYL - GuYu Lin - Cố Dư Lâm)

Lý Gia Viên lôi kéo Triệu Gia Ánh ngồi cạnh mình.

- Mẹ nó, làm sao ăn nữa đây!

Vẻ mặt Triệu Gia Ánh bất mãn nhìn cậu ta.

- Vẻ mặt cậu chưa thỏa mãn dục vọng như vậy, còn nhìn tớ làm gì?

Cậu ta ngẩng đầu sang một bên, cười cười.

Triệu Gia Ánh lên án:

- Cậu còn chưa nói lời ngọt ngào với tớ đó!

- Lời ngọt ngào?