Thẩm Thiên Úc rất ít khi giận anh, chỉ có hai lần hắn giận dữ nhất chí là lần Trần Hạ Sinh đánh nhau, một lần ở bệnh viện, Trần Hạ Sinh nói muốn chết cùng hắn, Thẩm Thiên Úc mắng “Anh biến đi.”.

Nên khi hắn nghe Trần Hạ Sinh đánh nhau với người khác, Thẩm Thiên Úc rất tức giận, hắn nghĩ nghĩ rồi cầm ví đi ra ngoài.

Vưu Kim Liên thấy hắn đi vội vàng hỏi:

“Hoa Nha, con đi đâu đó?”

“Đến bệnh viện.” Thẩm Thiên Úc nói “Trần Hạ Sinh lại đánh nhau với người ta!”

Vưu Kim Liên cả kinh kêu lên: “Ai u cái thằng nhóc này… Nó có sao không?”

Thẩm Thiên Úc vừa rồi chỉ lo tức giận, không hỏi thương thế anh ra sao. Nhưng nghe giọng nói của Trần Hạ Sinh, trừ bỏ chột dạ, thì chắc không phải chuyện gì lớn.

Hắn trả lời: “Không có việc gì, tối nay con đưa anh ấy về, mẹ đừng đi.”

“Nhưng nó lớn rồi đánh nhau là không nên.” Vưu Kim Liên châm ngòi thổi gió, mục đích cũng chỉ muốn Trần Hạ Sinh hiểu chuyện hơn. Cô biết Trần Hạ Sinh chỉ nghe lời một mình Thẩm Thiên Úc, nên nói “Con phải giáo huấn Cẩu Đản một chút, thằng oắt con này lớn rồi cũng không để người khác yên tâm. Hoa Nha, con nghe mẹ nói không?”

“Nghe.” Thẩm Thiên Úc gật gật đầu, đóng cửa mạnh hơn bình thường, tất nhiên là đang rất nóng giận.

Ngồi taxi đến bệnh viện, dọc đường Thẩm Thiên Úc suy nghĩ không ít chuyện. Hắn không nghĩ thu thập Trần Hạ Sinh sao? Đương nhiên không phải, hắn hận đến nghiến răng nghiên lợi, rất muốn lập tức đến bệnh viện đánh anh một trận. Đánh vào mặt khó coi, mông có nhiều thịt, nên đánh ở đó.

Vẻ mặt Thẩm Thiên Úc âm u, gương mặt tuấn lãng lộ ra chút dữ tợn, khiến tài xế liếc mắt nhiều lần.

Nhưng khi Thẩm Thiên Úc nhìn thấy dáng vẻ của Trần Hạ Sinh, hắn đột nhiên lười đánh.

Khi học sơ trung, Trần Hạ Sinh từng vì đánh nhau mà gãy tay, không dám nói cho người nhà, cứng rắn chịu đừng, đến nửa đêm Thẩm Thiên Úc phát hiện anh thở nặng nề, còn sốt cao, đau đớn rên rỉ, hắn đánh thức Vưu Kim Liên mới phát hiện dị trạng của Trần Hạ Sinh.

Trần Hạ Sinh vô cùng đau đớn, mồ hôi từ trên trán chảy dọc xuống sóng mũi, gần như khóc lên. Từ đó Thẩm Thiên Úc không cho anh đánh nhau. Nếu cứ vậy thì không có cách giải quyết, anh đánh người ta, người ta ôm hận tìm người khác đánh lại anh. Anh không để yên lại tìm người đánh hắn ——

Vậy không phải cứ đánh nhau không dứt sao? Thẩm Thiên Úc rất sợ nhìn thấy Trần Hạ Sinh bị người ta đánh đến không thể cứu chữa.

Trần Hạ Sinh nghe Thẩm Thiên Úc nói, từ khi cam đoan với hắn, anh chưa từng tái phạm. Thẩm Thiên Úc cho rằng chuyện này đã qua đi, Trần Hạ Sinh cũng tìm được một công việc tốt, tất cả đã đi vào quỹ đạo, vừa nhẹ nhàng thở ra liền xảy ra chuyện.

Trần Hạ Sinh bị thương không nặng, nhưng nơi bị thương mới đáng ngại.

Má phải anh dán thuốc khử trùng, rồi dùng băng cố định trên mặt. Nhìn qua chắc miệng vết thương rất dài, không biết có bị xấu đi hay không.

Tay Thẩm Thiên Úc run đến lợi hại. Hắn tức giận đến muốn cười, trong lòng cực kỳ thất vọng. Hắn hít sâu, để mình bình tâm, sau đó từ từ đến giường Trần Hạ Sinh.

Thẩm Thiên Úc mở miệng nói:

“Mặt anh bị sao vậy?”

Trần Hạ Sinh cúi đầu, biểu hiện rất chột dạ, anh cắn răng, đến nỗi quai hàm muốn nứt ra. Anh nói:

“… Bị rạch bằng dao.”

“Trên người còn vết thương nào không?”

“… Sau lưng.”

Giọng nói của Thẩm Thiên Úc lạnh băng, nghe không ra tình cảm: “Vì sao đánh nhau với người khác?”

“…” Trần Hạ Sinh không nói gì, anh rất sợ hãi, chẳng suy nghĩ được gì.

“Sao?” Thẩm Thiên Úc hạ giọng, tiếp tục ép hỏi.

“Đi trên đường gặp một người, anh nhìn thằng đó…”

“Thấy người ta quen mắt, trước kia từng đánh nhau với anh phải không?” Thẩm Thiên Úc đứng lên, nhìn anh, hỏi.

Trần Hạ Sinh lập tức ngẩng đầu, mở to hai mắt nhìn Thẩm Thiên Úc, một lúc lâu mới gật đầu, vội vàng nói: “Đúng, đúng vậy.”

Nhìn dáng vẻ này của anh, chắc chắn anh đang nói dối. Sự thật còn ác liệt hơn vừa rồi.

Thẩm Thiên Úc nghiêm mặt, gương mặt ôn nhuận trở nên thật lạnh lùng. Hắn hít sâu một hơi, hỏi:

“Ngoài trừ vết thương trên mặt và trên lưng, anh còn bị thương ở đâu không?”

“Không có.”

“Tốt lắm ” Thẩm Thiên Úc lấy ví tiền từ túi sau ra, lấy hết tiền mặt ở bên trong đặt lên bàn, để ly nước chèn lên, mặt không đổi sắc nói “Vậy anh ở trong này dưỡng thương đi. Em, mặc kệ anh.”

Thẩm Thiên Úc nói không ngừng, nhìn thấy Trần Hạ Sinh mở to hai mắt, miệng nhấp nháy như muốn nói gì đó, nhưng không nói nên lời. Thời gian đột nhiên trở nên im lặng, tiếng nói xung quanh biến mất, Trần Hạ Sinh có thể nghe thấy tiếng ù ù vang bên tai, trái tim đau nhói.

Thẩm Thiên Úc tàn nhẫn nhìn Trần Hạ Sinh. Hắn muốn làm anh đau lòng, để Trần Hạ Sinh tự gánh vác việc làm của bản thân, so với việc đánh anh, làm thế này sẽ khiến anh nhớ rõ. Thẩm Thiên Úc nghĩ xong, để mặc Trần Hạ Sinh hai ngày, chờ anh tỉnh táo lại mới tiếp tục ‘lo cho anh’.

Thẩm Thiên Úc đặt tiền xuống định rời đi, nhưng chưa bước được một bước, đã bị Trần Hạ Sinh kéo ngược lại. Anh nắm chặt góc áo Thẩm Thiên Úc, toàn thân run rẩy. Trần Hạ Sinh hô to:

“Đừng —— Hoa nhi! Anh sai, anh sai, anh sai thật rồi! Em đừng bỏ mặc anh!”

Trong bệnh viện người đến người đi, đều liếc mắt nhìn hai cậu thanh niên tuấn tú, một trong hai cao lớn cường trắng, làn da ngâm đen, trên mặt dán băng gạc đang kéo một thanh niên mặc áo sơ mi, tay anh rất run, nước mắt gần như rơi xuống.

Thẩm Thiên Úc vốn định không nghe, hất anh anh ra, nhưng Trần Hạ Sinh lại bắt được, không chịu buông, ôm Thẩm Thiên Úc từ phía sai, khóc lên.

Thẩm Thiên Úc phiền nhất là Trần Hạ Sinh lấy nước mắt làm vũ khí. Khi còn bé anh không muốn đến trường thì ngồi trên đường khóc lớn, nhưng chỉ nghe thấy tiếng gầm rú như dã thú của anh, một giọt nước mắt cũng chẳng có, nhìn thôi cũng đủ biết là giả vờ.

Nhưng bây giờ hắn có thể cảm nhận từng giọt nước rơi trên vai, Thẩm Thiên Úc giãy dụa, rống:

“Trần Hạ Sinh! Anh tránh ra, đừng có chạm vào em!”

Trần Hạ Sinh không tránh, thấp giọng cầu xin: “Anh sai rồi, em tha thứ cho anh đi, Hoa Nhi, đừng bỏ anh…”

“Anh nói đi, anh đã sai bao nhiêu lần?” Thẩm Thiên Úc lạnh lùng nói “Sơ trung em không cho anh đánh nhau, ở sau lưng anh bị thương thế nào? Anh làm việc mấy năm, trở về người có bao nhiêu vêt trầy. Trần Hạ Sinh, rốt cuộc anh muốn thế nào! Nếu anh bị người ta đánh chết thì sao?”

Thẩm Thiên Úc rất ít khi sinh khí, nhưng một khi tức giận hậu quả thật tưởng không chịu nổi, mấy câu cuối cùng gần như là rống lên, lớn đến mức ai cũng nhìn sang. Tuy Thẩm Thiên Úc nói rất nghiêm khắc, nhưng đã bắt đầu dịu xuống, giãy dụa một lát, không để Trần Hạ Sinh chạm vào mình.

Trần Hạ Sinh nắm chặt góc áo Thẩm Thiên Úc, khóc như con nít, tiếng hít khí rất lớn, anh nói:

“Hoa nhi, anh không phải cố ý đâu, anh không nghĩ chuyện sẽ thế này…”

Thẩm Thiên Úc ngửa đầu nhìn trời, thở dài, không nói chuyện.

Trần Hạ Sinh nói:

“Bác sĩ nói mặt anh có thể để lại sẹo. Anh rất sợ, Hoa Nhi, em đừng…”

Câu nói kế tiếp Trần Hạ Sinh chưa kịp thốt ra. Anh liên tục hít mũi, nói đến đây Thẩm Thiên Úc đã biết anh định nói gì, hắn xoay người đẩy Trần Hạ Sinh ra, dùng mu màn tay lau mặt anh, mắt anh đỏ như đổ máu.

Thẩm Thiên Úc nhíu mày nhìn anh, một lát sau kéo anh rời khỏi bệnh viện.

Đúng là mùa hè, bên ngoài thật nóng, vườn hoa trong bệnh viện không ai đến. Thẩm Thiên Úc kéo Trần Hạ Sinh vào một góc tối, đặt anh lên tường, nhìn vết thương bên má phải của anh.

Trần Hạ Sinh không ngừng hít mũi, vẻ mặt đã trở lại bình thường, nhưng đôi mắt vẫn đỏ.

Thẩm Thiên Úc hỏi:

“Trần Hạ Sinh, anh nghĩ em để ý anh xấu hay đẹp sao?”

Trần Hạ Sinh rủ mắt, không nói gì. Thẩm Thiên Úc phát hiện chỉ cần mình nhìn thấy anh như thế, sẽ muốn tiến đến hôn anh.

Thẩm Thiên Úc hôn lên mí mắt anh, giọng nói dịu dàng trở lại:

“Nếu bây giờ em bị người khác rạch mặt. Anh có để ý không?”

Trần Hạ Sinh thở dốc, không nói gì.

“Sao?”

“Không, em xấu hay đẹp anh cũng thích.”

Thẩm Thiên Úc nói: “Em cũng vậy.”

Thân thể Trần Hạ Sinh run lên:

“Vậy em còn cần anh không?”

“Sao lại không cần?” Thẩm Thiên Úc vươn tay ôm thắt lưng của Trần Hạ Sinh, cảm nhận sự run rẩy của anh, hắn dừng lại, dời tay xuống mông anh.

Trần Hạ Sinh ôm Thẩm Thiên Úc thật chặt, nước mắt lại chảy ra, như con chó nhỏ dụi lên người anh.

“Em đừng bỏ mặc anh nhé.”

“Anh muốn em cứ quản anh sao?”

“Phải.”

“…” Cười.

“Chỉ có em lo cho anh, đừng bỏ mặc anh.”

“Đi thôi.”

Hai người cắn lỗ tai nhau, có người gọi điện cho Trần Hạ Sinh. Trần Hạ Sinh nói có người trong công ty đến thăm bệnh, anh phải trở về phòng.

Thẩm Thiên Úc lúc này mới lo lắng, nói: “Mặt anh có sẹo, có khi nào ảnh hưởng đến công việc không?”

“Không thể nào…” Trần Hạ Sinh giả bộ ngớ ngẩn để lừa hắn.

Thẩm Thiên Úc lại hỏi: “Rốt cuộc vì sao anh lại đánh nhau?”

“…” Trần Hạ Sinh chớp mắt, nhìn về nơi khác, tựa như đang nghĩ lý do để nói dối.

Thẩm Thiên Úc vội vàng giành nói trước: “Đừng nói dối. Đừng để em dùng biện pháp mạnh.”

Trần Hạ Sinh nuốt nước bọt, hầu kết lên xuống, nói:

“Anh nói ra, em đừng giận nhé.”

Thẩm Thiên Úc trầm mặt trầm: “Em sẽ cố.”

Trần Hạ Sinh sờ đầu, đang định nói, nhưng bọn họ đã đi đến cửa bệnh viện.

Người đi phía trước là sếp của Trần Hạ Sinh, trong tay bọn họ cầm một bó hoa tươi, nụ cười rất thân thiết:

“Tiểu Trần, cậu làm cho đơn vị chúng ta thật vẻ vang! Chúng ta biết được việc làm của cậu, thật sự rất cảm động, cậu phải dưỡng thương cho tốt, đừng lo về công việc. Ôi nhìn cậu này, bị thương ở mặt, cậu chịu khổ rồi, có để lại sẹo hay không vậy?”

Ông sếp nói rất nhanh, làm Trần Hạ Sinh phản ứng không kịp, có chút sửng sốt.

Sau đó Thẩm Thiên Úc mới biết, sáng nay Trần Hạ Sinh thay ca cho Tiểu Vương, trên đường gặp một cô gái bị cướp, anh chạy theo kẻ đó, kẻ cướp cũng bị anh đánh, nhưng Trần Hạ Sinh cũng không yên lành, bị đâm hai nhát.

Thẩm Thiên Úc biết sự thật, hắn khó hiểu hỏi Trần Hạ Sinh:

“Như vậy à. Vì sao anh không nói thật với em?”

“Thì, anh sợ em nghĩ anh xem trọng cô gái kia.”

“…”

“Nếu như em giúp cô gái khác, anh sẽ không vui.”

“Một hòa một, em không giận nữa.”

“…”

“Về sau em nói chuyện bình thường với con gái, anh không được giận lẫy lung tung, ghen cũng không được, anh nghe chưa?”

“… Được.”

Chuyện này coi như trong họa có phúc. Trần Hạ Sinh được nghỉ một tuần, ở không ăn lương.