Tú Tú không hài lòng khi Thẩm Thiên Úc cười, nghĩ rằng hắn cười nhạo nhóc, sốt ruột nói: “Thật mà, anh xem, anh còn lên đại học rồi…”

“Được rồi,” Thẩm Thiên Úc ngăn nhóc mà nói, “Mấy thứ này là ai dạy cho em? Nếu anh biết sẽ đánh cho một trận.”

“Chính là Cẩu Đản.” Tú Tú ngốc ngốc cười, “Anh đi đánh anh ấy đi, đánh mông ấy!”

Thẩm Thiên Úc hỏi: “Vì sao em lại khen anh như vậy? Anh Cẩu Đản của em cũng có rất nhiều ưu điểm mà. Em xem, anh ấy lớn lên đẹp trai như vậy, sức lực cũng lớn, lúc gánh củi có thể gánh hơn một trăm cân, trong thôn có rất nhiều cô gái thích anh ấy đúng không?”

“Anh ấy không đẹp trai, đen sì, lông mi thô, khó coi.” Tú Tú phản bác, “Em cảm thấy anh mới là đẹp nhất, mỗi lần em nói như vậy với Cẩu Đản, anh ấy đều đồng ý.”

“Thật sao?”

“Vâng, anh ấy rất thích người khác khen anh, nhưng khen nhiều thì anh ấy lại không vui, sẽ trừng em.”

Thẩm Thiên Úc nở nụ cười thật lâu, cảm giác Trần Hạ Sinh ngây thơ, thế nhưng thật đáng yêu. Tú Tú cũng cười với Thẩm Thiên Úc, nói cho hắn không ít việc của Trần Hạ Sinh, sau đó mẹ nhóc ra gọi nhóc về ăn cơm.

Tú Tú nhặt con xén tóc trên mặt đất, lúc sắp về nhà nói với Thẩm Thiên Úc:

“Anh biết không, kỳ thật loại bọ này có mùi hương.”

“Sao?”

“Có mùi hương.” Tú Tú ngượng ngùng nói, “Em sớm biết, tất cả các loại sâu bọ đều có hương vị khác nhau, con này là em thích nhất.”

Thẩm Thiên Úc bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra vừa rồi không phải là Tú Tú muốn ăn xén tóc mà là muốn ngửi mùi hương của nó.

Cũng sắp đến lúc Trần Hạ Sinh tan tầm. Trần Hạ Sinh bộ dáng khôi ngô, phỏng vấn rất có ưu thế, tuy rằng anh không có học vấn gì nhưng ở nông thôn thì bằng cấp hai đã đủ dùng, gần đây anh tìm được một công việc văn phòng, chín giờ hơn vào làm, năm giờ chiều về nhà.

Tú Tú vừa đi vài phút thì Trần Hạ Sinh vội vàng đạp xe về nhà. Bên ngoài mặt trời còn chói chang, hun đầu anh đầy mồ hôi, anh chào hỏi với Thẩm Thiên Úc rồi đi về phòng làm cơm.

Thẩm Thiên Úc đứng lên, giũ tay áo rồi cùng vào phòng. Trên ghế là áo khoác Trần Hạ Sinh vứt lung tung lên, sờ sờ lên vẫn còn cảm giác ẩm ướt của mồ hôi.

Thẩm Thiên Úc đi vào bếp thấy Trần Hạ Sinh đang xắn tay áo nấu cơm, đại khái là muốn cán mì, trên thớt đã để bột mì và bột bắp, bên còn có rau đã nhặt sạch, dưa chuột cũng đã gọt sạch.

“Buổi tối ăn mì nhé?” Trần Hạ Sinh nói.

Quả nhiên. Thẩm Thiên Úc gật đầu.

“Gần đây nóng quá, anh sợ em ăn không ngon, hơn nữa mì dễ tiêu hóa, liền ăn món này đi.” Trần Hạ Sinh lầm bầm lầu bầu, động tác vô cùng nhanh nhẹn, rất nhanh cán xong mì, thả vào nồi nấu.

Trần Hạ Sinh nóng đến trên mặt toàn là mồ hôi. Nam nhân này đến mùa hè thì thân nhiệt lên rất cao, không ngừng chảy mồ hôi. Thẩm Thiên Úc thì không, cho nên hắn thấy chảy mồ hôi nhiều như vậy thật lạ.

Thẩm Thiên Úc đi đến phía sau Trần Hạ Sinh, ôm eo anh, cằm đặt trên vai anh.

Thẩm Thiên Úc dậy thì rất nhanh. Hiện giờ hắn đã cao hơn Trần Hạ Sinh, muốn làm động tác này phải cong lưng. Trong nháy mắt bị ôm lấy kia, Trần Hạ Sinh có điểm cứng đờ, mất tự nhiên né về phía trước, trong miệng nói:

“Anh cả người đều là mồ hôi, đừng để bị dính, mau tránh ra đi.”

Thẩm Thiên Úc không buông ra, ngược lại ôm càng chặt, đến gần bên tai anh nói:

“Hôm nay em thấy Văn Bân.” Văn Bân là tên thật của Tú Tú.

“Ừ.” Trần Hạ Sinh bất động nấu mì, thế nhưng tay có chút run.

“Nó nói cho em rất nhiều chuyện về anh. Anh có hứng thú nghe chút không?”

“…” Trần Hạ Sinh oán giận cắn răng, “Thằng nhóc nhát gan, anh phải đi đánh nó. Hừ, còn tưởng nó nghe không hiểu, ai ngờ chớp mắt liền có thể đi nói cho người khác?”

Thẩm Thiên Úc cong khóe miệng, nói: “Đánh nó? Trước để em đánh anh một trận đã. Anh nhìn xem anh nói những chuyện gì với một đứa nhỏ, mất mặt chưa. Lại nói, anh ghen cái gì? Anh có cái gì mà phải ghen tị?”

Nói, Thẩm Thiên Úc thuận tay đánh mông anh hai cái. Trần Hạ Sinh run lên một chút, ngay cảm eo cũng run theo. Anh vội vàng làm việc, Thẩm Thiên Úc cũng lâu rồi chưa chạm vào anh, quay đầu, trong hơi nước là ánh mắt bao hàm dục vọng nồng đậm cùng khát cầu của Trần Hạ Sinh. Thẩm Thiên Úc dừng một chút, nhanh chóng hôn lên mặt anh, bàn tay xoa nắn cái mông cong cong, thanh âm khàn khàn nói:

“Tối nay tắm rửa. Đêm nay em và anh ngủ cùng nhau.”

Kỳ thật hai người bọn họ mỗi tối đều ngủ cùng nhau, nhưng lời này chính là một ám hiệu. Nghe vậy, tay Trần Hạ Sinh run lên, bị lời nói của hắn biến thành hưng phấn không thôi, quay lại ôm lấy cổ Thẩm Thiên Úc, lôi kéo muốn hôn hắn.

Nhưng bọn họ còn chưa hôn được thì bị một tiếng ‘khụ khụ’ xấu hổ làm ngừng. Kia cũng không phải là yết hầu ngứa mà ho khan, mà là để người khác phải chú ý.

Thẩm Thiên Úc vội vàng buông Trần Hạ Sinh ra, nhìn lại, sợ tới mức suýt tan biến, người nọ dĩ nhiên là Vưu Kim Liên.

“…Mẹ.” Thẩm Thiên Úc xấu hổ gọi một tiếng, chột dạ lui về phía sau mấy bước, nhưng ngẫm lại, Vưu Kim Liên chẳng phải phải là nhìn thấy hết rồi sao, che lấp như vậy cũng vô dụng, liền lại bước về phía trước.

Vưu Kim Liên tay trái cầm ba lô, tay phải chống lên ván cửa, không mặn không nhạt hừ một tiếng, sau đó đi vào trong bếp, từng bước tiến về phía hai người đang xấu hổ không thôi kia.

Đi đến bên Trần Hạ Sinh cô mới dừng lại, hỏi:

“Tối nay ăn mì à?”

“Vâng.” Trần Hạ Sinh gật đầu, có chút không dám nhìn vào mắt Vưu Kim Liên, “Cô ăn cơm chiều chưa ạ? Có cần cháu nấu thêm một phần mì không?”

Trần Hạ Sinh nhìn trong chốc lát, nói: “Xem cháu nấu nát cả mì ra kìa, cháu tránh ra, để cô nấu.”

Ngữ khí có điểm cứng rắn, điển hình là bộ dáng mẹ chồng bị con dâu làm tức phát điện. Có điều Trần Hạ Sinh thật vui vẻ, bởi vì Vưu Kim Liên nguyện ý nói chuyện với anh, chứng minh không có tức giận, cô chính là thẳng tính, nhìn không được sẽ mắng hai câu, thế nhưng tốt tính.

Huống chi, ngay cả khi Trần Hạ Sinh là nữ thì cùng với Thẩm Thiên Úc thân thiết trong phòng bếp, Vưu Kim Liên cũng sẽ không có cảm giác vui vẻ.

Vưu Kim Liên băm nát thịt xào mì, trong phòng đều là mùi thịt, mì xào chín liền đổ dưa chuột Trần Hạ Sinh gọt vào.

Ba người ăn cơm, ngay từ đầu thực yên lặng:

“Mẹ, sao mẹ lại đột nhiên trở lại thế?”

Những lời này hắn sớm muốn hỏi, chẳng qua là vừa rồi hoảng sợ, đầu óc có chút mụ mẫm, lúc này mới nhớ ra.

“Sao hả? Mẹ không thể về sao? Có phải là quấy rầy thế giới của hai đứa rồi không?”

“Không phải.” Thẩm Thiên Úc thản nhiên nói, “Nếu mẹ nói sớm thì con có thể đến nhà ga đón mẹ. Phải mang một rương hành lý có mệt không?”

Vưu Kim Liên không nói chuyện, nhưng thái độ rõ ràng là dịu đi. Cô ở bên ngoài cùng vợ chồng Vưu Kim Cần cố gắng làm việc, đương nhiên cũng là có tâm tư tránh mặt hai người, không về nhà, liền không mất nhiều công sức chăm sóc con trai, liền đợi trước tết âm lịch một tháng. Mắt thấy con trai đang khôi phục rất tốt, trong lòng cô biết đều là công lao của Trần Hạ Sinh, đối với hắn cũng liền không có thể bình tĩnh mặt.

Có điều tư tưởng của cô còn bảo thủ, nghẹn nửa ngày vẫn nhịn không được mà nói:

“Con xem hai đứa có thể chú ý chút hay không? Ban ngày ban mặt, liền… nếu người đi vào không phải là mẹ thì sẽ thế nào đây?”

Thẩm Thiên Úc nhịn không được nói: “Bên ngoài khóa cửa, trừ mẹ có chìa khóa thì có ai vào được đâu, ai sẽ ‘ban ngày ban mặt’ tiến vào phòng bếp xem con cùng anh a?”

Vưu Kim Liên sửng sốt, vội vàng cúi đầu, hình như cảm thấy là mình sai, nhưng một lát sau cô lại mạnh mẽ nói: “Không đúng a, các con ban ngày ban mặt sao lại khóa cửa? Bị người làng nhìn thấy thì sao? Bọn họ không ở sau lưng lén lút nói bậy gì sao?”

Thẩm Thiên Úc bất đắc dĩ nói: “Có cái gì để nói nào? Năm đó khi con về nhà ôn thi đại học, không phải mẹ mỗi ngày đều muốn khóa cửa sao? Cách ba dặm còn có thể nghe được mẹ kêu ‘đừng lên tiếng, nói nhỏ thôi, con ta còn đang học bài kia.”

Vưu Kim Liên bị Trần Hạ Sinh luân phiên bác bỏ, có chút mất mặt liền nói: “Dù sao hai đứa cũng phải chú ý cho mẹ. Hoa Nha, tối nay con phải ngủ cùng mẹ.”

Lời này với Trần Hạ Sinh chính là sét đánh ngang tai. Vừa rồi trong lúc ăn cơm anh không nói chuyện, vừa nghe lời này liền mạnh mẽ ngẩng đầu, tội nghiệp nhìn Vưu Kim Liên.

Vưu Kim Liên mặt đầy kiên quyết, cô không muốn ở nhà lại nghe được âm thanh kỳ quái gì đó.

Trần Hạ Sinh lại quay đầu đáng thương nhìn Thẩm Thiên Úc.

Thẩm Thiên Úc bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài.

Trần Hạ Sinh: “…”

Thẩm Thiên Úc biết Vưu Kim Liên có chuyện muốn nói với mình, không thì sẽ không gọi hắn ngủ cùng, nhưng không biết được rằng Vưu Kim Liên sẽ hỏi hắn vấn đề này:

“Hoa Nha, con cùng Cẩu Đản ‘làm’ chưa?”

Thẩm Thiên Úc đang uống nước nghe được câu này, thiếu chút nữa thì sặc ra, phổi cũng sinh đau.

Vưu Kim Liên hoảng sợ, không đi dép chạy lại chỗ Thẩm Thiên Úc thuận khí cho hắn, sợ làm hỏng khí quản yếu ớt của hắn. Cô tự trách nói:

“Như thế nào rồi, không có việc gì chứ? Đều là tại mẹ, từ sau lúc con uống nước mẹ không nói chuyện nữa, Hoa Nha đau không?”

Thẩm Thiên Úc ho rất nhiều khiến Vưu Kim Liên sợ hãi, cô hô to: “Hoa Nha, con đánh mẹ đi! Mẹ không nên nói những lời vô liêm sỉ đó với con, ai nha, không phải là mẹ sốt ruột cho con sao?”

Thẩm Thiên Úc xua tay ý bảo không có việc gì, buồng phổi có cảm giác dâm dẩm đau, nhưng cũng không phải là không chịu được.

Hắn có chút xấu hổ hỏi Vưu Kim Liên:

“Mẹ hỏi cái này làm gì?”

Vưu Kim Liên thấy hắn tốt hơn rồi mới dám nói tiếp, có điều tiếng nói không còn lớn như vừa rồi nữa:

“Mẹ chỉ là muốn hỏi chút… hai đứa làm rồi sao?”

Thẩm Thiên Úc lắc đầu.

Vưu Kim Liên nhẹ nhàng thở ra, đến bên tai Thẩm Thiên Úc nói:

“Con không biết đâu, mấy ngày hôm trước có đôi vợ chồng gần nhà, xem cái loại phim đó, kết quả bị hàng xóm báo nguy. Hai người đều bị tạm giữ, nói là tụ tập làm cái gì đó, dù sao cũng không dễ nghe. Mẹ vừa nghe liền nóng nảy, đặc biệt sợ tiếng của hai đứa lớn quá bị người khác báo nguy, ai nha, làm mẹ lo phát sốt…”

Vưu Kim Liên nói một hơi xong do dự nhìn Thẩm Thiên Úc, nói:

“Các con mà tính làm cái kia… cũng đừng phát ra âm thanh quá lớn. Tốt nhất là đi khách sạn ấy. Haizz, mẹ chính là không yên lòng mấy đứa, theo lý là không nên để mẹ phải nói nhưng mấy đứa làm mẹ bận tâm quá, mẹ mặc kệ các con thì ai quản đây…”

Thẩm Thiên Úc nghe Vưu Kim Liên nói cùng hắn chuyện đó, hắn sờ sờ mũi, nói:

“Mẹ yên tâm đi, bọn con không loạn đến mức đó đâu…”