Chỉ là bị ong mật đốt một nốt cũng không có gì khó lường, bác sĩ dặn dò có thể dùng cây xương rồng nấu ra nước, sau đó bôi lên vết thương. Ở bãi đất trước cửa nhà Thẩm Thiên Úc có vô số xương rồng, cái này không khó tìm chút nào.

Buổi tối mọi người đi xem diễn, Thẩm Thiên Úc còn nhỏ phải có người ôm đi, đây đúng là cơ hội để Thẩm Kiện xa nhà đã hai năm nay gần gũi với con trai nên dọc đường y đều không để cho người khác ôm Thẩm Thiên Úc. Trần Hạ Sinh mấy lần muốn xem vết ong đốt của em trai đều bị mọi người lôi ra. Một nhà Vưu Kim Cần cũng không đi cùng nhà Vưu Kim Liên, Trần Hạ Sinh liền không có cơ hội thấy em họ của mình, bị mẹ kéo đi nơi khác. Trần quả phụ một tay dắt Trần Hạ Sinh, một tay khoác lấy tay chồng của cô, có vẻ vô cùng hạnh phúc.

Thẩm Thiên Úc ngồi trên vai cha, nhìn diễn từ chỗ cao nhất. Nội dung vở diễn không rõ ràng lắm, ở giữa lại có không ít chua xót khiến người dở khóc dở cười.

Thẩm Thiên Úc cảm thấy nhàm chán liền tựa vào vai cha nhắm mắt lại, mơ mơ hồ hồ nghe Vưu Kim Liên nói muốn bé mình để Thẩm Kiện thoải mái một chút, có điều Thẩm Kiện cự tuyệt, ôm chặt con trai mình.

Thẩm Thiên Úc đang ngủ, hắn cảm thấy vô cùng an toàn.

Sau khi về nhà, Thẩm Thiên Úc liền phát hiện anh họ của mình rất ủ ê. Lúc đi ra ngoài chơi cậu cũng không gọi Thẩm Thiên Úc mà đi cùng Xuân Dương bên hàng xóm.

Trong đám trẻ con chưa đến trường thì tuổi của Trần Hạ Sinh là lớn nhất, tự nhiên uy phong liền cao, nhất là Trần Hạ Sinh khỏe mạnh, thích đánh nhau, không mềm mại giống như những đứa trẻ khác. Nếu có trẻ con làng khác sang khiêu khích, Trần Hạ Sinh có thể đánh ngang tay với những đứa lớn hơn cậu hai ba tuổi.

Cái này đương nhiên không phải vì Trần Hạ Sinh vạm vỡ, trên thực tế cánh tay Trần Hạ Sinh còn gầy mảnh hơn đứa khác, có thể đánh thắng hoàn toàn là nhờ cậu có cách, nghe nói rất giống cha của cậu ngày trước.

Trẻ con trong thôn, giống như Xuân Dương bên hàng xóm vậy đều rất thích tìm Trần Hạ Sinh đi chơi, cảm giác đây là chuyện rất có mặt mũi.

Có điều từ khi Trần quả phụ đến nhà họ Vưu thì ngày lành của bọn trẻ liền hết, bởi vì Trần Hạ Sinh có em họ bé nhỏ của cậu, cậu muốn chăm sóc em mình.

Trẻ con trong thôn chơi với nhau sẽ không mang em theo, bởi vì cái đó sẽ làm chúng mất mặt. Xuân Dương tự nhiên cũng không muốn cho Trần Hạ Sinh bế Thẩm Thiên Úc theo, Trần Hạ Sinh liền đồng ý, sau đó liền dắt em trai đi chơi một mình.

Hai người chơi thì có gì vui? Xuân Dương tỏ vẻ khó hiểu, lúc chơi đùa cùng những đứa trẻ khác Xuân Dương cảm thấy thiếu thiếu gì đó. Có điều may mắn, Trần Hạ Sinh trở lại.

Trở lại! Người anh em trở lại!

Xuân Dương vui tươi hớn hở cùng Trần Hạ Sinh kề vai sát cánh, thân thiết đi ra bờ sống. Trên bờ sông có mấy cô bé, để nguyên quần áo mà lội sông chơi. Giờ đang là giữa hè, trời nóng muốn chết nên mọi người đều muốn chạy đến đây cho mát mẻ.

Bởi vì còn nhỏ nên cũng không có hạn chế nhiều, nam nữ đều chơi ở đây, có cô bé còn sắn quần áo cao lên mà lội sông, trong nhất thời đều nghe tiếng mấy đứa đùa nghịch.

Xuân Dương cũng rất vui vẻ, bỏ dép ra chạy xuống sông. Trần Hạ Sinh vừa thấy nó đi chân đất liền nhắc nhở ‘cẩn thận một chút’, sau đó phát hiện ra người này không phải là em họ của cậu, da chân không non mịn như vậy, sẽ không bị đá làm bị thương.

Nước sông sạch sẽ, trên chân đều có nòng nọc bấu vào, có điều nòng nọc đều đã mọc chân, chỉ còn chừa lại cái đuôi chưa đứt.

Trẻ con trong làng cũng không hiếm lạ cái này, thấy ốc đồng và tôm thì mới nhặt về nhà cho vịt ăn.

Lúc trước Trần Hạ Sinh đều là đứa đùa nhiều nhất, hôm nay không biết vì sao lại trầm mặc như vậy. Xuân Dương hất nước lên người cậu cũng không hấp dẫn cậu xuống sông được, ngồi yên trên bờ dưới tàng cây liễn, cúi đầu không biết nghĩ gì.

Xuân Dương chơi cùng một đám con gái liền thấy không thú vị, đi đến trên bờ đeo dép, nói:

“Không thích sao? Chúng ta đến ruộng nhà Trương lão đầu ăn trộm dưa hấu đi, dưa hấu nhà lão sắp chín rồi.”

Trần Hạ Sinh không hứng thú lắm nhưng vẫn đi theo nó. Xuân Dương nhỏ hơn cậu một tuổi, cùng Trần Hạ Sinh lớn lên, xem như anh em tốt, đã lâu không chơi với nhau nên bây giờ gọi là bồi thường nó một chút.

Vì thế hai người đến ruộng dưa hấu. Giờ đang là giữa trưa mọi người đi ăn cơm, lúc này trời cũng rất nắng nên không ai muốn ra đồng cả. Có điều Trương lão đầu lại ở luôn trong lều, bưng một bát cơm ăn. Mắt người già không thể tốt như xưa, không thể nhìn ra xa được.

Thực ra người trong thôn cũng không quan tâm một hai quả dưa, chẳng qua chỉ là trộm vặt, đối với trẻ con lại có sức hấp dẫn kỳ lạ, bọn nó luôn muốn thử một lần, chính là tâm lý kỳ quái ‘không phải của mình mới tốt’.

Trần Hạ Sinh cầm trong tay một hòn ngói đập thành hình tam giác, thừa lúc Trương lão đầu không chú ý liền đập một cái, dưa hấu chính liền nứt ra, bởi vì không động vào thịt quả nên không chảy nước ra.

Tim Trần Hạ Sinh nảy lên, kéo Xuân Dương chạy ra ngoài, nhưng Xuân Dương thấy ông lão không phát hiện nên còn muốn lấy thêm một trái dưa to nữa, ngồi xổm xuống, nhưng vì dứt quá tay nên ‘xoát’ một tiếng, mắt Trương lão đầu không tốt nhưng tai còn thính lắm, vừa nghe tiếng này liền biết có người đến trộm quả, lảo đảo đứng lên, cầm gậy chạy ra, trong miệng hô:

“Nhóc con, bỏ dưa của ta xuống-“

Trần Hạ Sinh cùng Xuân Dương nhanh chân bỏ chạy, mỗi đứa ôm một quả dưa, dưa nặng quá làm bọn họ thở hổn hển. Kỳ thật Trương lão đầu cũng không muốn đuổi theo thật, chỉ là hù dọa hai đứa, làm bộ chạy hai bước.

Nhưng trong mắt Trần Hạ Sinh và Xuân Dương thì ông già chạy thật nhanh, gần như sắp đuổi đến chỗ hai đứa, vì thế nhắm mắt liều mạng chạy, không biết được bao lâu thì Xuân Dương thở hồng hộc mà dừng lại, vùi mặt vào dưa hấu, cắn một miếng to, sau đó hắc hắc cười.

Trần Hạ Sinh thì không cười, cậu ngồi xổm xuống, mặt đầy mồ hôi bị bụi bám lên thành một người đất luôn.

Sau đó cậu khóc, dùng sức ôm dưa hấu trong ngực, nói với Xuân Dương đang kinh ngạc không thôi:

“— Ta muốn chơi đùa cùng… em trai a…”

“…”

Hôm đó Thẩm Thiên Úc ăn dưa hấu do anh họ mặt mày xám tro mang từ bên ngoài về, Trần Hạ Sinh lấy một cái thìa nhỏ ra, múc một miếng dưa hấu, nói với Thẩm Thiên Úc: “Em trai, ăn đi.”

Thẩm Thiên Úc nhìn mặt Trần Hạ Sinh đầy đất, còn có hai dòng nước mắt rõ ràng, nhíu nhíu mày.

Trần Hạ Sinh không nói gì, lấy cái ghế ngồi xuống trước mặt Thẩm Thiên Úc, cầm thìa bón cho hắn – Trần Hạ Sinh cho rằng Thẩm Thiên Úc nhíu mày vì cậu không ăn.

Bởi vì Thẩm Thiên Úc không nói được nên lại tiếp tục bị hiểu lầm.

Dưa hấu rất ngọt, mà Thẩm Thiên Úc lại không thích ăn ngọt, nhưng vì Trần Hạ Sinh đưa thìa tới không ngừng làm Thẩm Thiên Úc đành phải hé miệng ăn.

Chờ Vưu Kim Liên về nhà, Trần Hạ Sinh đang bưng chậu nhỏ rửa mặt rửa tay cho Thẩm Thiên Úc. Cậu vụng về nhúng ướt khăn mặt, sau đó lau trên tay Thẩm Thiên Úc, vừa quay đầu lại nhìn thấy Vưu Kim Liên liền ngây dại.

Vưu Kim Liên ngẩn người, buông túi không nói gì, một lát sau đến bên hai đứa, xoa xoa đầu Trần Hạ Sinh nói:

“Cẩu Đản, hôm qua cô nói nặng lời, cháu đừng để bụng nha.”

Trần Hạ Sinh gật đầu, nhìn mặt Vưu Kim Liên, nhẹ nhàng thở ra.

Trần Hạ Sinh biết, ý của cô là không giận nữa, về sau cậu có thể tiếp tục chơi cùng em trai.

Có điều muốn gần gũi với em trai cũng cần một thời gian nữa, bởi vì người xếp thứ nhất hiện nay chính là cha Thẩm Thiên Úc, Thẩm Kiện. Y vất vả lắm mới xin được phép về, chỉ có thể ở nhà một tháng rồi lại tiếp tục đi làm. Không có thời gian cùng con trai nên đều quý trọng từng giây phút bên con trai.

Từ trong câu chuyện của cha mẹ, Thẩm Thiên Úc biết cha mình làm công nhân xây dựng ở trong thành phố. Công việc kia khá nguy hiểm, nhất là vì kiếm tiền, mỗi ngày cha đều phải làm việc hơn mười tiếng đồng hồ.

Vưu Kim Liên cũng lo lắng, nàng nói với Thẩm Kiện:

“Hay là anh về nhà đi, vất vả chút cũng được, tiền kia cũng nguy hiểm quá. Lần trước Vương Ngũ trong thôn vì sập mỏ quặng mà phải cắt hai chân…”

“Aiz” Thẩm Kiện nói “Còn có lựa chọn nào đâu. Hoa Nha sắp hai tuổi rồi. Trẻ con trong thành phố bốn tuổi đã đi mẫu giáo, năm, sáu tuổi liền đi học tiểu học, anh muốn kiếm thêm ít tiền cho con đi học.”

Vưu Kim Liên không nói gì, một lúc sau thở dài.

Hôm sau Thẩm Kiện cõng Thẩm Thiên Úc đi chợ. Trong tay y cầm theo hai giỏ trứng gà ra chợ bán. Bán được tiền thì có thể mua thêm chút đồ trong nhà. Vưu Kim Cần ở nhà làm việc nên Thẩm Kiện liền đưa Trần Hạ Sinh đi cùng.

Trần Hạ Sinh cầm trong tay mấy cái bánh, đây là cơm một ngày của họ.

Chợ rất náo nhiệt, bởi vì đường xá khó khăn, mấy ngày trước còn mưa, trên mặt đường gồ ghề đều là nước bẩn, còn có mùi vị kỳ lạ. Có điều cũng không ngăn cản được người dân họp chợ. Những cô gái trẻ tuổi ăn mặc đẹp như sắp đi lấy chồng, anh chàng cúi đầu ngại ngùng cũng bước về phía trước. Trên đường vô cùng ồn ào.

Thẩm Thiên Úc cúi đầu, nằm trên tấm lưng rộng lớn của cha mình.

Bán trứng gà xong, Thẩm Kiện đi mua hai cái kẹo que. Đây chẳng qua chỉ là hai cục đường gắn trên cái que, nhưng cấp bậc lại cao không ít, với năm xu là mua được cả một túi kẹo hoa quả, đến nơi này lại chỉ mua được hai cây kẹo que.

Bởi vì lâu lắm không gặp Thẩm Thiên Úc nên Thẩm Kiện đối với hắn vô cùng cừng chiều, không mua kẹo hoa quả mà là mua kẹo que, đương nhiên không quên mua cho Trần Hạ Sinh một cây.

Thẩm Kiện mua không ít đồ đạc, có khăn quàng cổ cho Vưu Kim Liên, Trần quả phụ, lại có đai lưng cho cậu hai, mua nhiều nhất chính là đồ ăn vặt cho trẻ con, ví dụ như bánh ngọc, thảo môi bính, sô cô la, còn có hai mảnh da dê làm tất cho Thẩm Thiên Úc.

Thẩm Kiện cầm bánh xốp bón cho Thẩm Thiên Úc:

“Ăn ngon, đến, mở miệng nào.”

Thẩm Thiên Úc ăn, người đàn ông khỏe mạnh này liền cười, nói với Thẩm Thiên Úc ‘gọi cha đi’. Thẩm Thiên Úc cũng muốn nói, chính là không thể nói, một chút đều không thể nói ra.

Khi đi về, Thẩm Thiên Úc thực buồn ngủ liền ngủ mất, lúc tỉnh dậy đã thấy mình đang chảy nước miếng trên lưng Thẩm Kiện, nhất thời có chút xấu hổ, muốn tự mình đi.

Thẩm Kiện đặt Thẩm Thiên Úc lên bả vai, cười. Trần Hạ Sinh đâu? Trần Hạ Sinh mang kẹo mình không ăn đặt vào trong túi áo em trai, một bộ dáng vô tư, chính nghĩa lẫm liệt.

Thẩm Thiên Úc cảm thấy, người trong nhà đối với hắn vô cùng tốt, không lúc nào là không làm dao động cân tiểu ly – đi hay không đi – ở trong lòng hắn.