Thẩm Thiên Úc tâm sự tầng tầng, tối hôm đó không biết đến mấy giờ mới ngủ mà cảm giác như vừa nhắm mắt đã bị Vưu Kim Liên gọi dậy.

“Hoa Nha? Ai nha, con thế nào còn chưa dậy? Hoa Nha…”

Âm thanh kéo dài thêm.

Thẩm Thiên Úc buồn ngủ gần chết, không muốn nói gì. Một lát sau nghe được âm thanh sột soạt từ bên cạnh, là Trần Hạ Sinh: “Cô, hai chúng ta đi thôi, để Hoa nhi ngủ thêm một lát.”

“Sao không để Hoa Nha đi cùng cháu?”

“Không cần đâu ạ.”

Thẩm Thiên Úc vừa nghe câu này liền thanh tỉnh. Hắn chống tay ngồi dậy, nói: “Con cũng muốn đi, con cũng phải đi.”

Vưu Kim Liên cười phì ra, trêu hắn: “Đi làm gì?”

“Cùng anh con đi xem mắt.” thanh âm Thẩm Thiên Úc còn chút buồn ngủ, ý nghĩ lại rõ ràng.

Trần Hạ Sinh cũng cười, ánh mắt anh trải qua một đêm đã tốt hơn rất nhiều, ít nhất cũng không còn sưng lên nữa, xem ra tinh thần cũng không tệ lắm.

Thẩm Thiên Úc nhìn đồng hồ, trời đất, thế mà đã hơn mười giờ. Thật không biết là vì sao lại ngủ lâu như vậy. Lúc trước ở trong trường, một giờ ngủ, sáu giờ dậy, cũng không buồn ngủ như hiện tại. Kỳ thật càng ngủ nhiều lại càng buồn ngủ, còn không bằng duy trì đồng hồ sinh học như trước.

Thẩm Thiên Úc đứng lên, ánh mắt trì độn đi ra ngoài, ngồi xổm bên giếng đánh răng. Nước giếng mùa đông không lạnh như nước máy, khi hắn dùng nước rửa mặt mới triệt để tỉnh táo. Trần Hạ Sinh vẫn đứng phía sau, chờ hắn rửa mặt xong liền đem khắn cho hắn.

Trần Hạ Sinh cúi đầu nói: “Em không cần đi cùng anh đâu. Trong lòng anh đã quyết, sẽ không tùy tiện làm hại con gái nhà người ta.”

“…”

Đánh răng xong, trong miệng có mùi của kem đánh răng, Thẩm Thiên Úc không thích loại cảm giác này, liền lấy chút nước súc miệng, nửa ngày, nói “Không phải em sợ anh hại con gái người ta. Em chỉ là muốn cùng anh đi thôi.”

Trần Hạ Sinh không nói gì.

Trần Hạ Sinh lại nói: “Ngay cả nếu em không biết anh là… em vẫn sẽ đi cùng anh…”

Trước khi đi ra ngoài, Vưu Kim Liên còn bắt Thẩm Thiên Úc ăn hai cái bánh. Đó là vì lát nữa sẽ đến nhà người ta ăn cơm, Thẩm Thiên Úc ngủ dậy muộn chưa ăn sáng, làm mẹ sợ con mình không đủ no.

Thẩm Thiên Úc vừa đi vừa ăn bánh. Vưu Kim Liên nhắc tới nhà Chu Điềm kia ở thôn đông, cách nhà bọn họ gần nửa thôn, muốn đi cũng phải mất nửa tiếng.

Người ở nông thôn đi bộ đều nhanh, Vưu Kim Liên càng gấp đến độ không được, vội vàng bận rộn đi về phía trước. Có điều Thẩm Thiên Úc và Trần Hạ Sinh lại có việc trong lòng, đi chậm rì rì, Vưu Kim Liên không ngừng gọi:

“Hai đứa nhanh lên a! Hẹn với người ta là mười một giờ, xem bây giờ là mười một giờ kém mười lăm phút rồi, đi nhanh lên cho mẹ!”

Trần Hạ Sinh lên tiếng, nhưng chân vẫn không có nhanh hơn, ngược lại có kích động muốn trốn. Anh đi sau Thẩm Thiên Úc, nhìn cái cổ trắng ngần, lưng thẳng eo nhỏ, đôi chân thon dài của Thẩm Thiên Úc, nhìn hắn chậm rãi ăn bánh, ăn xong rồi cũng không lau tay, không thèm để ý mà chà chà vào quần. Sương mù trên núi ngày càng tan, hơi nước vốn lưu luyến bên người thiếu niên cũng tan đi, có thể nhìn thấy rõ ràng mi mắt tinh xảo, ngón tay hắn thậm chí còn dính chút dầu, chủ nhân ngón tay lại không để ý, tùy ý để ở bên ngoài, đông lạnh đến có chút cứng còng.

Trần Hạ Sinh cũng không dám tiến lên kéo tay hắn, chỉ có thể không nhanh không chậm đi theo sau Thẩm Thiên Úc.

Vưu Kim Liên vô cùng vội mà hai người bọn họ lại quyết tâm đi chậm phía sau, dứt khoát chính mình đi trước, tốt xấu cũng muốn đến nơi trước mười một giờ, đỡ phải nghe người ta nói Trần Hạ Sinh không hiểu lễ nghĩa.

Lúc xem mắt như thế này, hẹn giờ nào chính là nên đến giờ đó, đến sớm, người ta nói ngươi ham hở. Đến chậm, người ta nói ngươi không coi trọng, tóm lại là cứ nên đến đúng thời gian.

Vưu Kim Liên gấp như vậy thực ra cũng không có lý lắm. Lộ trình tổng cộng ba mươi phút, trước mười một giờ nhất định là có thể đến kịp, cô gấp như vậy cũng phải là đợi ngoài cửa, nhỡ bị người ta nhìn thấy còn phải ngượng một phen.

Nơi này mùa đông rất lạnh, Thẩm Thiên Úc chà xát hai tay, nói với Trần Hạ Sinh: “Anh cho em mượn khăn tay một chút, em chà tay. Không được, này lạnh quá.”

Trần Hạ Sinh lấy khăn ra, cách khăn cầm ngón tay Thẩm Thiên Úc, sau đó lại kéo tay Thẩm Thiên Úc.

Thẩm Thiên Úc hơi tránh ra khiến Trần Hạ Sinh buông lỏng. Nâng tay vừa ngửi, đầy tay mùi bánh, có chút ngượng ngùng nói: “Anh đừng kéo tay em, không lát nữa tay anh toàn là mùi cải trắng, con gái nhà người ta nhất định sẽ ghét bỏ anh.”

Trần Hạ Sinh dừng một chút, quả thực rụt tay trở về.

Hai người đến nhà Chu Điềm vừa đúng mười một giờ, Vưu Kim Liên đang đứng ngoài vườn rau nhà Chu Điềm, ngẩn người trước một cây táo.

“Mẹ” Thẩm Thiên Úc cười, “Mẹ xem, vẫn là đến sớm đi.”

Nghe được tiếng người ngoài, chó nhà Chu Điềm bắt đầu sủa ta, còn rất hung hăn. Vợ chồng Chu gia liền vội vàng ra đón, cô Chu âm thanh vô cùng chanh chua, là điển hình cho hình tượng phụ nữ nông thôn, quát chó: “Không được sủa!”

Chó kia rất có linh tính, tủi thân ngao ô vài tiếng liền không kêu nữa.

So ra thì chú Chu nhã nhặn hơn nhiều. Chú đẩy đẩy kính trên mắt, âm thanh cũng nhu hòa: “Cô Vưu à, đây là con em hả?”

Ánh mắt nhìn Thẩm Thiên Úc.

Bởi vì Thẩm Thiên Úc lớn lên rất giống Vưu Kim Liên cho nên người ngoài chỉ cần liếc mắt liền có thể nhận ra.

Vưu Kim Liên cười đến không khép miệng được: “Đúng vậy… đây chính là đứa con không tiến bộ của nhà em. Năm nay cũng lên được trung học rồi!”

Chú Chu vội vàng nói: “Nơi nào không tiến bộ? Đứa nhỏ này lên trung học cả thôn ta đều biết, vẫn là đứng đầu toàn huyện đâu, em thật biết đùa.”

Vưu Kim Liên tự nhiên không cảm thấy Thẩm Thiên Úc có chỗ nào không tiến bộ, cô chỉ khách náo nói vậy thôi, với lại trọng điểm của chú Chu cũng không phải là Thẩm Thiên Úc, vội vàng kéo Trần Hạ Sinh qua nói: “Cẩu Đản, chào chú đi.”

“Chú.” Trần Hạ Sinh thực câu nệ gọi một câu, “Cô.”

“A.” Hai vợ chồng nở nụ cười, vội vàng đưa bọn họ vào nhà.

“Điềm Điềm nhà cô đang nấu cơm” cô Chu tủm tỉm cười nói, “Ăn cơm trước, cơm nước xong chúng ta lại trò chuyện.”

Xem ra cô Chu rất vừa lòng với Trần Hạ Sinh, Thẩm Thiên Úc nhịn không được nhẹ nhàng thở ra. Cũng là, ngũ quan Trần Hạ Sinh lớn lên thật đoan chính, muốn nói cũng thực anh tuấn, Thẩm Thiên Úc cảm giác mũi của Trần Hạ Sinh dễ nhìn nhất, rất soái.

Thẩm Thiên Úc đột nhiên nghĩ tới cái gì, mặt cứng đờ, dứt khoát không nghĩ nhiều nữa, cùng bọn họ đi vào phòng.

Nhà họ Chu rất ấm, vừa vào phòng, tay Thẩm Thiên Úc lộ ở bên ngoài rốt cục cảm nhận được khí ấm ám, cơ hồ muốn nhỏ ra hơi nước.

Ở cửa đã nghe thấy âm thanh xào nấu, vợ chồng Chu gia đã dọn xong bàn cơm, liền chờ bưng thức ăn lên.

Tổng cộng có sáu người, trên bàn cũng dọn xong bảy món ăn, có thịt có cá vô cùng phong phú, cũng nhìn ra được vợ chồng Chu gia coi trọng Trần Hạ Sinh.

Vưu Kim Liên vội vàng nói: “Điềm Điềm, cháu mau ra đây, đừng làm nhiều như vậy ăn không hết đâu!”

“Vâng” trong bếp truyền ra một giọng nữ, cách quá xa cũng không nghe rõ ràng, chỉ có thể mơ hồ nghe cô nói: “Còn một món nữa thôi, mọi người cứ ăn trước đi.”

Chú Chu hiếu khách mời họ vào chỗ ngồi, nói: “Chúng ta ăn trước, không cần đợi Điềm Điềm. Con bé này nấu ăn rất khá, mọi người thử xem.”

Nói xong liền gắp cho Trần Hạ Sinh một miếng thịt.

Trần Hạ Sinh nhanh chóng nhận lấy, còn chưa ăn đã nói: “Ngon quá.”

Chú Chu cười mặt nhăn thành một đống, hạ giọng nói bên tai Trần Hạ Sinh: “Chú hỏi con gái chú rồi. Nó sớm đã vừa ý cháu, nếu cháu cũng có ý, chú liền tuyệt đối không cản trở, được không?”

Trần Hạ Sinh nghẹn, trong cổ họng như nuốt phải cái gì, như thế nào cũng không nói ra được.

Thẩm Thiên Úc ngồi bên cạnh Trần Hạ Sinh, tự nhiên nghe được lời chú Chu thì thầm cùng Trần Hạ Sinh, phản xả có điều kiện tưởng: Anh ta đẹp trai như vậy, bao nhiêu cô gái thích a – anh ấy như thế nào lại, lại đi thích nam nhân đâu?

Âm thanh xào nấu trong phòng đột nhiên dừng lại, một cô gái bưng đồ ăn đến, tiếng nói hung hậu – thực sự hùng hậu, nói: “Cháu chào cô.”

Thẩm Thiên Úc kinh ngạc một chút, sau đó quay đầu nhìn lại, liền thấy một cô gái cao khoảng mét bảy lăm, hai bên đầu thắt bím hoa, tay trái cầm khau, tay phải cầm mấy cái cốc nhựa, đi về phía này.

Thẩm Thiên Úc trầm mặc. Khi đó trong đầu hắn có một ý nghĩ kỳ dị, hắn cảm thấy Chu Điềm không nên gọi tên này, hẳn là Chu Cường Tráng mới đúng. Thẩm Thiên Úc rốt cục hiểu vì sao Vưu Kim Liên vẫn cường điệu Chu Điềm biết làm, bởi vì Chu Điềm chính là loại con dâu nông thôn lý tưởng nhất – khỏe mạnh, dũng cảm, chịu khó chịu khổ.

Nhưng là Trần Hạ Sinh có thể thích không? Thẩm Thiên Úc lập tức cảm giác không ổn. Ngẫm lại a, Trần Hạ Sinh thích loại hình nào? Thích là loại hình Thẩm Thiên Úc… Như thế nào cũng nên thanh tú một chút đi? Nhưng diện mạo Chu Điềm này, có chỗ nào liên quan đến thanh tú đâu.

Thẩm Thiên Úc đang lo lắng lại phát hiện con gái nhà người ta đã chủ động ngồi vào bên phải Trần Hạ Sinh, cô đem tôm bóc vỏ đặt vào bát trước mặt anh, cầm cốc nhựa rót nước ngọt cho mọi người, trong miệng luôn nói: “Mọi người ăn nhiều một chút!”

Đồ ăn rất phong phú, chú Chu thoạt nhìn vô cùng thích Trần Hạ Sinh, còn cầm rượu ra bảo Trần Hạ Sinh uống. Thẩm Thiên Úc vốn tưởng rằng Trần Hạ Sinh không uống rượu, ai ngờ anh thế nhưng uống không kém chú Chu luôn, khiến chú vừa mừng vừa sợ:

“Thằng nhóc này rất hợp chút, chỉ cần cháu gật đầu, Điềm Điềm nhà chú liền theo cháu!”

Trần Hạ Sinh uống quá nhiều, ánh mắt mê mang, không gật đầu mà là Oành một tiếng, nằm vào lòng Thẩm Thiên Úc.

Thẩm Thiên Úc đang ăn canh bất ngờ bị Trần Hạ Sinh làm hoảng sợ, bát canh gà nhân sâm trực tiếp đổ lên quần áo hắn, may mà canh đã không còn nóng.

Trần Hạ Sinh không kịp lau canh trên người, sờ sờ mặt Trần Hạ Sinh, nói: “Chỉ chớp mắt không nhìn, anh như thế nào lại uống nhiều vậy…”

Trần Hạ Sinh uống rượu rất mạnh, ngửa đầu liền uống cạn một chén lớn, đương nhiên choáng váng đầu, híp mắt, lại không buông tay Thẩm Thiên Úc.

“Say rồi, say rồi.” Vưu Kim Liên đột nhiên nói, “Điềm Điềm à, để Cẩu Đản ngủ ở đây được không? Mẹ con cô về trước, các cháu từ từ nói chuyện.”

Đây cũng là giai đoạn không thể thiếu trong quá trình thân cận, để đương sự ở chung. Chú Chu cười tủm tỉm nhìn Vưu Kim Liên nói: “Cô Vưu à, em về đi. Đúng rồi, để cháu nó thay quần áo đã, đổ canh ra như thế làm sao chịu được.”

“Không sao.” Vưu Kim Liên cũng cười nói. Chu Điềm lên tiếng, làn da đen nhánh lộ ra chút hồng, lưu loát thi thập bàn ăn, rửa bát.

Thật đúng là hiền lành, Thẩm Thiên Úc nghĩ, nếu anh họ có thể lấy được cô vợ như thế khẳng định sẽ không chịu mệt. Nhưng là Trần Hạ Sinh không thích loại hình này, cũng không thể bức anh.

Ngay tại lúc Thẩm Thiên Úc cùng Vưu Kim Liên chuẩn bị trở về, Trần Hạ Sinh đột nhiên bắt đầu đại náo. Anh cũng không kêu to, mà chỉ nắm chặt lấy cánh tay Thẩm Thiên Úc, chính là không thể cho hắn đi.

Thẩm Thiên Úc xấu hổ, đến bên tai Trần Hạ Sinh nói: “Giờ anh ở đây, chiều em sang tìm anh.”

Trần Hạ Sinh trừng mắt, nước mắt ròng ròng. Từ đầu đến cuối không nói câu nào, nhìn chằm chằm Thẩm Thiên Úc, vẫn lắc đầu tỏ vẻ không bằng lòng.

Vưu Kim Liên không nghĩ Trần Hạ Sinh say rượu mà vẫn còn thân mật với Thẩm Thiên Úc như vây, bất đắc dĩ nói: “Vậy hay… mai chúng ta lại đến? Thật xấu hổ quá.”

“Thôi thôi.” Chú Chu cũng uống say, mặt đỏ bừng: “Nhưng mà mấy người làm sao về?”

Thẩm Thiên Úc nói: “Cháu cõng anh ấy.”

Thẩm Thiên Úc cõng Trần Hạ Sinh, chỉ cảm thấy người anh rất nóng, hơi thở Trần Hạ Sinh đều phun bên tai hắn, nồng đậm mùi rượu.

Nửa năm nay thân thể Thẩm Thiên Úc đã tốt lên rất nhiều. Như Trần Hạ Sinh một người đàn ông cao mét tám mấy, Thẩm Thiên Úc đều có thể cõng được, đi hơn mười phút đều không cảm thấy mệt, sau đó có chút lao lực nhưng cũng có thể chống đỡ.

Vưu Kim Liên đặc biệt lo lắng Thẩm Thiên Úc sẽ đánh rơi Trần Hạ Sinh, thật cẩn thận đi sau hai người bọn họ, nói: “Ai nha, cứ thế mà đánh mất cơ hội lần này, thật đáng tiếc, thật đáng tiếc.”

“Mẹ, lần này coi như xong.” Thẩm Thiên Úc đi phía trước, hít một hơi, nói: “Anh con không thích loại hình này.”

“Loại hình gì?” Vưu Kim Liên hơi nghi ngờ, hỏi: “Con nói Chu Điềm? Anh con không thích?”

“Đúng vậy.”

“Không thích mà có thể uống nhiều rượu như vậy?”

Thẩm Thiên Úc vốn cũng có chút nghi hoặc. Nhưng về sau liếc mắt liền phát hiện, Trần Hạ Sinh đây là mượn rượu giải sầu. Lời này không thể nói cho Vưu Kim Liên, Thẩm Thiên Úc chỉ có thể nói: “Uống rượu chính là coi trọng con người ta? Sao có thể?”

“Chu Điềm có chỗ nào không tốt? Mẹ thấy cũng được mà, có năng lực làm việc, nấu cơm cũng ngon. Sau này Cẩu Đẳn khẳng định là hưởng phúc.”

“Cũng không phải là mẹ cưới vợ, mẹ nói tốt có tác dụng gì? Hơn nữa con dâu cũng không phải là lấy về để làm việc thôi phải không?”

“… Con nói cũng đúng.” Vưu Kim Liên lập tức phản ứng lại, nóng nảy: “Vậy Cẩu Đản thích loại con gái nào? Không được ủy khuất con trai nhà mình, ngày mai ta liền đến nhà Chu Điềm giải thích.”

“Mẹ như thế nào bận tậm vậy…” Thẩm Thiên Úc thực bất đắc dĩ. Thế nhưng ngẫm lại, kỳ thật chính hắn cũng muốn kiếm cho Trần Hạ Sinh một cô gái. Để hắn tiếp xúc nhiều một chút, hẳn là có lợi, vì thế hắn nói: “Anh con thích con gái thanh tú. Phải gầy một chút, cao một chút, ách, da trắng, nhất là phải có chút bằng cấp.” (Ẻm tả ẻm đấy =)))

“Vậy sao? Cẩu Đản thích con gái như vậy? Mẹ đều không biết a…” Vưu Kim Liên sảng khoái nói, “Đi, lần sau mẹ sẽ lưu ý cái này cho Cẩu Đản.”

Thẩm Thiên Úc gật đầu, nghĩ rằng hắn cũng không biết Trần Hạ Sinh thích con gái như thế nào, dù sao cứ dựa trên đặc điểm của mình mà nói. Hắn có chút chột dạ nâng Trần Hạ Sinh trên lưng để anh thoải mái một chút. Trong nháy mắt hắn nhớ lại, trước đây, Trần Hạ Sinh cũng là như vậy cõng hắn.

Về đến nhà, Vưu Kim Liên vào bếp nấu nước nóng cho Trần Hạ Sinh. Thẩm Thiên Úc đặt Trần Hạ Sinh lên giường, sau đó liền thay quần áo. Áo khoác của hắn đều là canh gà, may mắn không thấm vào bên trong. Thế nhưng hắn nghĩ, vẫn là đem thay tất cả quần áo. Chờ hắn thay xong, liền nhìn thấy Trần Hạ Sinh đã mở to mắt, chỉ không không nhúc nhích, nhìn hắn ở bên này.

“Tỉnh?” Thẩm Thiên Úc nhìn, đi qua, “Vừa mới qua một lúc, anh ngủ tiếp đi.”

“… Khát.’ Trần Hạ Sinh há miệng nói chuyện, giọng khàn vô cùng.

Thẩm Thiên Úc xoay người rót nước cho anh, lại bị Trần Hạ Sinh kéo tay.

Tư thế này khiến hắn nhớ tới ở nhà Chu Điềm hôm nay, anh chính là kéo hắn như vậy không cho đi. Thẩm Thiên Úc bị anh kéo có chút không kiên nhẫn, liền nói: “Anh không phải muốn uống nước sao? Em rót nước cho anh, anh buông tay ra đã.”

Nhưng là Trần Hạ Sinh sống chết không chịu buông, gắt gao cầm tay Thẩm Thiên Úc.

Thẩm Thiên Úc thở dài, ngồi bên mép giường, hỏi: “Anh không vui sao?”

Lắc đầu.

“Anh không thích Chu Điềm, cho nên không muốn ở nhà cô ấy phải không?”

Gật đầu.

“Vậy giờ anh buông tay, em lấy nước cho anh.”

Trần Hạ Sinh không nói, chỉ là nhìn Thẩm Thiên Úc.

Thẩm Thiên Úc lại hỏi: “Sao anh lại uống nhiều rượu vậy? Nói chuyện.”

Trần Hạ Sinh đột nhiên giang hai tay làm bộ muốn ôm Thẩm Thiên Úc. Trần Hạ Sinh do dự một chút, cong lưng, hai tay ôm lấy đầu Trần Hạ Sinh, hỏi: “Làm sao?”

Trần Hạ Sinh lấy tay ôm sau gáy Thẩm Thiên Úc, hô hấp phả lên cổ Thẩm Thiên Úc, nóng hầm hập.

Thẩm Thiên Úc sờ đầu anh, hỏi: “Có phải anh phát sốt không?”

“Không phải.” Trần Hạ Sinh rốt cuộc mở miệng, anh nói: “Em đừng đi lấy nước, anh chỉ muốn em ở cùng anh.”

Thẩm Thiên Úc trầm mặc, vỗ vỗ sau lưng Trần Hạ Sinh: “Anh đừng như vậy.”

Thẩm Thiên Úc nói: “Anh không thích Chu Điềm, mẹ em sẽ tìm cho anh một cô gái thanh tú, thế nào?”

Trần Hạ Sinh không nói chuyện. Anh cảm thấy rất mệt, muốn dựa vào lòng Thẩm Thiên Úc ngủ một giấc.

Vưu Kim Liên thật rõ ràng giải quyết phía gia đình Chu Điềm, không quá nửa tháng lại tìm một cô gái khác cho Trần Hạ Sinh.

Lần này Vưu Kim Liên có chút chuyện không thể đi cùng Trần Hạ Sinh, liền dặn dò cả buối, sao Thẩm Thiên Úc cố gắng hỗ trợ, bởi vì cô gái kia không phải là người thôn này, Vưu Kim Liên không biết nhân phẩm của cô bé ra sao, sợ nhất là loại lớn lên giống hồ ly tinh.

Thẩm Thiên Úc cùng đi, nhìn thấy cô gái kia liền cảm thấy có hy vọng. Tuy rằng cô không phải là người thôn này, gia đình bình thường, nhưng lớn lên rất dễ nhìn, cao tầm mét sáu, vô cùng nhu thuận, làn da trắng như sữa, ánh mắt đen nhánh rất sáng, e lệ nhìn Trần Hạ Sinh, hiển nhiên là cũng thích anh chàng cao lớn này.

Nhưng lúc ăn cơm, Trần Hạ Sinh lại uống nhiều. Lần này không duy trì trầm mặc mà trực tiếp khóc luôn trên mâm cơm. Trần Hạ Sinh lúc khóc không có âm thanh, không giống trước đây, kêu đến cả thôn nghe tiếng. Giờ lớn rồi, biết sĩ diện, chỉ ghé vào trên bàn, lỗ tai đỏ lên, không ngừng run rẩy, phát ra âm thanh nghẹn ngào. Thẩm Thiên Úc còn tưởng anh bị nghẹn, nâng đầu lên mới phát hiện mặt đầy nước mắt.

Bất đắc dĩ, Thẩm Thiên Úc chỉ có thể lại cõng Trần Hạ Sinh về nhà. Hắn phát hiện hắn ngày càng có kinh nghiệm cõng Trần Hạ Sinh, cũng có thể là do thân thể tốt lên, nói chung là không mệt nữa.

Lần này chỉ có hai người bọn họ, Trần Hạ Sinh không ngừng nói chuyện bên tai Thẩm Thiên Úc, nói đều là mê sảng, Thẩm Thiên Úc chỉ làm như không nghe thấy.

“Sau này đừng uống nhiều thế này nữa.” Thẩm Thiên Úc cõng Trần Hạ Sinh về nhà, còn chưa vào cửa, người này đã trực tiếp nôn ra, Thẩm Thiên Úc có chút nổi giận,lạnh lùng nói: “Uống nhiều như vậy làm gì? Anh dù là không vừa ý con gái nhà người ta, lần sau cũng đừng uống nhiều thế, có nghe hay không?”

Ở trong này, có nhà sẽ kiểm tra tửu lượng của con rể tương lai. Nếu uống nhiều, bọn họ sẽ vô cùng vui vẻ, nên khi có ý với con gái nhà người ta, ở trên bàn cơm sẽ cố ý uống thêm nhiều rượu.

Nhưng là Trần Hạ Sinh hiển nhiên không phải có ý với cô gái kia, đây là nhân cơ hội phát tiết buồn bực trong lòng mà thôi.

Thẩm Thiên Úc kéo tay Trần Hạ Sinh vào trong phòng. Vừa mới vào phòng khách, Trần Hạ Sinh liền xụi lơ ngồi dưới đất.

Thẩm Thiên Úc kéo anh lên ghế, lấy nước cho hắn súc miệng, đem thu dọn sạch sẽ, trên người cũng ra một thân mồ hôi.

Hắn cởi áo khoác, vừa mới chuẩn bị cõng Trần Hạ Sinh vào phòng ngủ, người này liền chủ động đứng lên.

Thẩm Thiên Úc vô cùng vui mừng, liền đỡ anh, nói: “Đi, trước tiên chúng ta đi nằm-“

Còn chưa nói xong, Thẩm Thiên Úc trừng lớn mắt. Hắn nhìn thấy Trần Hạ Sinh đột nhiên nghiêng về phía trước, đổ vào lòng mình, lấy tay ôm lấy cổ hắn, sau đó nhẹ nhàng hôn lên khóe môi hắn.

Hai người bọn họ trước đây cũng từng hôn, nhưng đó đều là lúc chưa hiểu chuyện. Nhưng hiện tại Thẩm Thiên Úc đã biết tâm tư của Trần Hạ Sinh với hắn, còn có thể làm bộ như không có việc gì sao?

Cũng may là Thẩm Thiên Úc, nếu là người khác, phỏng chừng sẽ dành một nắm đấm đáp trả đi? Có điều sắc mặt Thẩm Thiên Úc cũng âm trầm, né về phía sau. Bờ môi của hắn giờ còn vương chút ướt át, nhất thời có chút không được tự nhiên.

“…Anh.” Âm thanh Thẩm Thiên Úc có chút khàn khàn “Có thể bỏ thói quen này đi được không, em lớn rồi mà.”

Thẩm Thiên Úc tận lực không công kích Trần Hạ Sinh. Hắn cảm giác hiện tại Trần Hạ Sinh vô cùng yếu ớt, đã không thể thừa nhận trách cứ của hắn.

Cho nên cho dù trong lòng hắn có bao nhiêu kháng cự cũng đều không nói ra lời.

Trần Hạ Sinh nghe lời này của hắn, âm thanh đột nhiên nghẹn ngào. Mấy ngầy nay anh đều ôm tủi thân, căn bản không thể nói cùng người khác. Trần Hạ Sinh muốn nói cùng Thẩm Thiên Úc, chính mình không thích đàn ông, anh chỉ là thích Thẩm Thiên Úc! Trừ bỏ Thẩm Thiên Úc, anh đều không thích, chướng mắt. Cho dù là chọn bao nhiêu cô gái cũng như vậy, thậm chí là cả con trai cũng như thế.

Anh không thích! Không thích!

Hôm nay vừa nhìn thấy cô gái kia, Trần Hạ Sinh liền có một xúc động muốn khóc. Thẩm Thiên Úc chỉ nghĩ rằng anh thích bề ngoài của hắn, cho rằng cứ chỉ cần làn da trắng, có học vấn thì anh sẽ thích, suy nghĩ này khiến Trần Hạ Sinh đặc biệt muốn khóc.

Thẩm Thiên Úc cau mày đem Trần Hạ Sinh tha vào phòng, trực tiếp ôm lấy sau lưng anh, để Trần Hạ Sinh dựa vào vai hắn.

Trần Hạ Sinh ôm chặt lấy lưng Thẩm Thiên Úc, khi Thẩm Thiên Úc đặt anh lên giường, anh cũng không buông tay ra. Cho nên Thẩm Thiên Úc cũng bị kéo lên giường, hai người dựa vào thật gần, trong nháy mắt không khí trong phòng vô cùng kiều diễm.

“…”

“…”

Hai người đối diện không nói gì.

Thẩm Thiên Úc nhìn Trần Hạ Sinh, đột nhiên có chút không biết làm sao.

Trần Hạ Sinh vươn tay sờ mặt Thẩm Thiên Úc, sau một lúc lâu, mở miệng:

“Hoa Nhi, anh không đi xem mắt nữa đâu, được không? Anh không có khả năng thích người khác, thật đấy. Em đừng đạp hư tâm ý của anh với em…” Trần Hạ Sinh nhắm mắt, run rấy, “Em đừng bận tâm đến anh. Để anh vụng trộm thích em, anh cam đoan không gây rối em, không làm e ghê tởm, được không?”

Khi đó, Thẩm Thiên Úc thế nhưng có chút mê mang.

Bởi vì lúc Trần Hạ Sinh nói những lời này, hắn thực sự có ham muốn hôn môi.