“Làm gì mà chảy nhiều mồ hôi thế này?” Trần Hạ Sinh sờ trán Thẩm Thiên Úc, lau mồ hôi trên trán hắn, nhìn Thẩm Thiên Úc từ trên xuống dưới, nói: “Quần em sao lại rộng như vậy? Mặc có khó chịu không?”

Trần Hạ Sinh vừa nói vừa rút thắt lưng của mình xuống, kéo Thẩm Thiên Úc ra xỏ vào quần hắn.

Thẩm Thiên Úc cúi đầu nhìn Trần Hạ Sinh thắt lưng cho mình, dùng loại âm thanh vô cùng ỷ lại nói: “huấn luyện viên của bọn em thật đáng ghét… luôn làm khó dễ còn mắng em.”

Trần Hạ Sinh ngừng tay một chút, sửa sang quần áo cho hắn, thở dài: “Mấy người đó là rỗi hơi, em cũng đừng xung đột với họ, không thì em xui xẻo đấy.”

Trần Hạ Sinh cởi thắt lưng ra, nhưng may mà hôm nay anh mặc quần bò, không phải rất lỏng. Sau khi sửa sang, anh lại giữ chặt Thẩm Thiên Úc, nói: “Đi thôi, đến ký túc xá của em nghỉ một lát.”

“Uhm.” Thẩm Thiên Úc hấp hấp mũi, từ phía sau ôm cổ Trần Hạ Sinh, hai người như biến thành một, hợp lại đi đường. Trước kia Thẩm Thiên Úc không thích đi đường, luôn muốn ôm cổ Trần Hạ Sinh như vậy để anh cõng mình. Thẩm Thiên Úc cực kỳ lưu luyến sau lưng Trần Hạ Sinh, mà Trần Hạ Sinh cũng nguyện ý để cho hắn dựa vào mình như vậy. Có điều sau khi trưởng thành thì Thẩm Thiên Úc không làm thế nữa, đột nhiên như vậy, phảng phất có một loại thân mật từ xa xưa.

Trần Hạ Sinh nói: “Hoa nhi à, em thật là cao lớn rồi.”

Thẩm Thiên Úc không nói chuyện, mà đem cằm đặt lên vai Trần Hạ Sinh, ánh mắt ướt sũng, thường thường hấp hấp cái mũi, vô cùng ủy khuất.

Hai người chậm rãi về ký túc xá. Đã là giữa trưa, bạn học đều đang ngủ, cũng không ai nói chuyện. Trần Hạ Sinh để Thẩm Thiên Úc lên giường nằm, sau đó anh vào nhà vệ sinh lấy nước mát vò khăn mặt, lau mặt lau tay cho hắn.

Thẩm Thiên Úc ghé vào trên giường, cởi áo ra để Thẩm Thiên Úc dùng khăn mặt lạnh chà lưng cho mình.

“Em ngủ trước đi.” Trần Hạ Sinh rót chén nước, nói “Lúc tập về cũng đừng giặt quần áo, để lại cho anh, anh giặt cho. Tập một ngày mệt biết bao a.”

Thẩm Thiên Úc mơ hồ gật đầu, trong lòng lại nghĩ, làm sao có thể để anh giặt cho em?

Ngủ hai tiếng, lúc tỉnh lại đã không thấy bóng dáng Trần Hạ Sinh, để lại tờ giấy nói anh đi làm, Thẩm Thiên Úc xoa xoa mắt, thân thể vẫn đau nhức nhưng so với buổi sáng thì đã tốt hơn, hắn rửa mặt, buổi chiều lại bắt đầu huấn luyện.

Mắt dài nhỏ cùng mặt tròn hai người cùng huấn luyện lớp này, thay phiên nhau. Ý là chỉ cần một người huấn luyện là đủ, người kia có thể nghỉ ngơi. Có điều mắt dài nhỏ bình thường cũng không đi đâu, toàn ngồi dưới bóng cây nhìn chằm chằm bọn họ.

Trần Hạ Sinh quả nhiên đến trường học bán đồ uống, đẩy một tủ lạnh đơn giản tự chế, khiêng một cái ô rất to, thực nhàn nhã đi đến sân tập. Ô kia vô cùng lớn, nhưng chỉ cần Thẩm Thiên Úc đang tập, Trần Hạ Sinh sẽ không trốn dưới ô, liền đem tủ lạnh ra chỗ râm mát, chính mình ngồi dưới ánh mặt trời, nheo mắt nhìn Thẩm Thiên Úc tập luyện.

Buổi chiều tập luyện chính là tương đối cứng nhắc, nghiêm ngỉ, hát quân ca. Mặt tròn dễ tính hơn mắt dài nhỏ, một giờ đã nghỉ ba lần. Lúc nghỉ có học sinh đến mua đồ lạnh, lúc này Trần Hạ Sinh sẽ vẫy vẫy tay gọi Thẩm Thiên Úc lại đây, bán cho người khác là nước đóng băng, đưa em trai lại là nước ấm.

Trần Hạ Sinh còn đưa cho Thẩm Thiên Úc một ít tiền lẻ, dặn dò nói: “Vừa huấn luyện xong đừng uống đồ lạnh, sẽ bị đau dạ dày, nóng quá liền đi mua kem, nhớ không?”

Bởi vì lúc tập Trần Hạ Sinh luôn nhìn chằm chằm Thẩm Thiên Úc cho nên không qua bao lâu, bạn trong lớp đều biết, ông chủ nhỏ làn da thật đen, mày kiếm mắt sáng, cười rộ lên thực sang sảng chính là người thân của Thẩm Thiên Úc.

“Ê, Thiên Úc, đấy là ai thế?” Một nữ sinh khẽ hỏi.

“Là anh tớ.”

“Anh ruột?”

Thẩm Thiên Úc gật đầu nói: “Ừ.”

“Thế sao bộ dáng lại không giống a!” Nữ hài cười lớn.

Buổi chiều mai sẽ có một cuộc diễu hành toàn khoa. Mặt tròn đưa bọn họ đến đoàn chủ tịch bên kia, chỉ còn lại mắt dài nhỏ ngồi dưới gốc cây.

Trần Hạ Sinh cầm hai lon nước qua, ngồi bên cạnh mắt dài nhỏ.

“Uống đi.” Trần Hạ Sinh giơ tay lên ném một lon cho mắt dài nhỏ, chờ gã nhận đến mới nói, “Người anh em, người mà thầy chèn ép kia là đứa nhỏ nhà tôi. Tôi không biết đứa nhỏ làm sao lại chọc đến thầy, có chuyện gì thầy chịu trách nhiệm tốt, đừng có tính toán chi ly với trẻ con.”

“…”

Mắt dài nhỏ nhận nước, lấy tay lắc hai ba cái, hỏi: “Thẩm Thiên Úc đi?”

“Ừ.”

“Đó là…”

“Em tôi.”

“Là thế sao, nhìn thế nào mà không có một điểm giống nhau a.” mắt dài nhỏ nheo mắt, “Bộ dạng hắn dễ nhìn hơn ông, da mềm thịt non.”

Trần Hạ Sinh chau mày, ngăn chặn lửa giận trong lòng, thế nhưng âm thanh lại đã không khách khí: “Đúng là em trai tôi mà, từ nhỏ tính tình tốt, cũng không biết là kẻ nào không có mắt, cả ngày bắt nạt nó.”

Nghe lời này, mắt dài nhỏ cũng không nổi giận, mở lon uống nước, chậm rãi nói:

“Tôi không bắt nạt hắn.”

“…”

“Lúc đầu là trêu cho vui chút. Ngày đầu tiên mà dám đến muộn, tôi muốn ra uy với bọn nó. Vốn muốn cho hít đất vài cái, có điều vừa nhìn thấy cánh tay nhỏ của em trai ông, liền cảm giác vẫn là muốn cho hắn chạy hai vòng đi.”

Trần Hạ Sinh làm bộ nhìn phương xa, không nói chuyện, trong lòng căm tức rít gào.

Mắt dài mảnh tiếp tục nói: “Tôi còn tưởng hắn chạy nhiều nhất hai vòng liền dừng lại. không nghĩ tới chạy hai mươi lăm vòng. Ha ha, tôi thấy phản ứng của hắn cũng không tồi, cũng không phải là bệnh nặng gì. Nếu ông muốn tốt cho hắn thì nên để hắn rèn luyện thân thể nhiều một chút.”

Nghĩ đến huấn luyện viên này còn muốn huấn luyện Thẩm Thiên Úc một thời gian nữa, hiện tại xé rách da mặt cũng không tốt. Trần Hạ Sinh đem những lời thô tục đều nuốt vào trong, một bên mắng còn một bên phải giả vờ thụ giáo, thật đúng là nghẹn khuất.

Bốn giờ tập xong, một lát sau công việc của Trần Hạ Sinh cũng kết thúc. Thẩm Thiên Úc đi ăn cơm cùng anh hắn. Có lẽ là thói quen, hôm nay chạy xong phản ứng của hắn cũng không kịch liệt như trước, dù sao cũng là người trẻ tuổi, tập xong liền có chút thèm ăn.

Trần Hạ Sinh gắp thịt cho Thẩm Thiên Úc, sau đó nói: “Ai nha, trong trường này kiếm tiền thật dễ. Anh chỉ cần bán mấy thứ đồ uống mà có thể kiếm được số tiền bằng nửa tháng lương trước kia.”

“Đúng thế… nếu anh vẫn có thể làm trong trường này thì tốt quá.” Thẩm Thiên Úc có điểm lo lắng, “Chờ em tập quân sự xong thì sao? Anh đi làm gì?”

“Đã hẹn với bạn rồi.” Trần Hạ Sinh bắt đầu ăn cơm, “Nếu thi đỗ bằng lái, anh sẽ đi làm tài xế cho người ta. Nếu không đỗ, có thể đi làm bảo vệ cho công ti. Đến lúc đó nói sau.”

Thẩm Thiên Úc gật đầu, cầm đũa ăn, nghĩ nghĩ nói: “Hẹn với bạn nào?”

“Là lúc làm công nhân trước kia quen nhau. Trước kia hắn chuyển than bị thương ở eo, vẫn là anh mua thuốc cho hắn. Em vừa nói muốn vào trung học này, anh liền nhớ người bạn kia sau khi bỏ việc liền đến đây.” Trần Hạ Sinh nói: “Anh cũng không nghĩ là tìm được hắn ta. Em yên tâm, hắn là người đáng tin.”

Thẩm Thiên Úc nói: “Uhm, đáng tin là được.”

“Còn có, Hoa nhi, mấy ngày nay anh kiếm được không ít tiền, em muốn mua quà gì nào?” Trần Hạ Sinh nói. Lời này là nói dối, mấy ngày nay cũng không kiếm được bao nhiêu, hơn nữa phần lớn đều phải trả cho người ta. Công việc trong trường cũng không phải là đơn giản mà kiếm được.

Nhưng là Trần Hạ Sinh vẫn muốn mua cho Thẩm Thiên Úc chút đồ, tiền của anh chính là để cho Thẩm Thiên Úc.

Thẩm Thiên Úc lắc đầu: “Em không thiếu cái gì. Có điều muốn anh ra ngoài mua giúp cho em cái thắt lưng.”

Trần Hạ Sinh sửng sốt: “Của anh không phải đưa cho em rồi sao?”

Thẩm Thiên Úc lúc còn nhỏ liền không thích đeo thắt lưng, ngại khó chịu, cho nên chưa từng mua qua. Đến trường lúc tập quân sự cũng không nghĩ tới muốn dùng, hiện tại còn thắt đai lưng của anh hắn. Thẩm Thiên Úc nói: “Đúng vậy, cho em rồi, anh thì làm sao?”

“Em cũng đừng lo chuyện này.” Trần Hạ Sinh nói dũng cảm nói: “Nói cho anh biết em thích cái gì?”

Thẩm Thiên Úc cười, không nói chuyện.

Hai người đều ăn rất nhanh, không đến sáu giờ liền xong. Thẩm Thiên Úc muốn về ký túc xá tắm rửa, Trần Hạ Sinh tự nhiên đi theo cùng.

“Đúng rồi, buổi tối anh ngủ ở đâu?”

Trần Hạ Sinh nói: “Anh có thể ra ngoài ở, không sao.”

Thẩm Thiên Úc theo bản năng nói::”Sao anh không ở cùng em?” Nhưng ngẫm lại liền không có khả năng, bởi vì hắn đang ở trong ký túc xá, sẽ có người đi kiểm tra, một mình mang người ngoài vào trường khẳng định là không được. Chỉ có thể từ bỏ.

Có điều, quản túc đều quen biết Trần Hạ Sinh, chỉ cần không ngủ lại, đăng ký một chút, ngồi chơi trong ký túc xá là không có vấn đề.

Thẩm Thiên Úc đưa Trần Hạ Sinh vào trong ký túc xá, bắt đầu sửa soạn đồ chuẩn bị tắm rửa. Lúc lấy quần áo hắn ngửi được mùi mồ hôi trên người, có chút khó chịu. Nghĩ nghĩ, vẫn là đem quần áo bẩn cởi ra, đổi thành quần áo sạch sẽ rồi đi giặt. Bạn bè trong ký túc xá ăn cơm khá chậm, hiện tại còn chưa về, trong phòng chỉ có Trần Hạ Sinh, không vướng bận.

Hắn cởi áo ra, Trần Hạ Sinh vốn đang ngồi trên giường Thẩm Thiên Úc, vừa quay đầu liền nhìn thấy hắn cởi áo, nâng chân một cái chuẩn bị cởi cả quần luôn.

“Khụ…” Trần Hạ Sinh đột nhiên thấy được cơ bụng rắn chắc của thiếu niên, còn có đường cong sau lưng, nhất thời có cảm giác như bị nghẹn không nhịn được ho khan, ánh mắt còn không tự nhiên liếc về phía bộ phận quan trọng của Thẩm Thiên Úc.

“Hoa nhi, em làm cái gì thế?”

“Cởi quần áo a.” Thẩm Thiên Úc không rõ vì sao lại hỏi vấn đề này, không nhìn Trần Hạ Sinh, cho nên bỏ qua biểu tình phấn khích trên mặt anh, “Quần áo này của em toàn là mồ hôi, trước ngâm, sau đó sẽ giặt.”

Thẩm Thiên Úc lại cởi quần, bên trong chỉ còn một cái quần lót màu lam nhạt. Hắn nhìn quần áo của mình, ghét bỏ nói: “Anh xem, trên mặt đều có muối kìa, em ra bao nhiêu là mồ hôi.”

Hắn quay lại nhìn, phát hiện Trần Hạ Sinh lắc lắc đầu, không có nhìn mình. Thẩm Thiên Úc lần đầu tiên tập quân sự, nhận vận động mạnh mẽ như vậy cho nên nhìn đến quần áo mình bên trên có muối thì có một loại tự hào vặn vẹo, đặc biệt muốn cho Trần Hạ Sinh xem.

Hắn đi chân đất đến trước mặt Trần Hạ Sinh, gọi một tiếng muốn anh quay đầu, nhưng là Trần Hạ Sinh than thở gì đó, nghiêng người nằm ngã trên giường, chính là không nhìn Thẩm Thiên Úc.

“Làm gì a?” Thẩm Thiên Úc cười, thấy mặt Trần Hạ Sinh đỏ mặt, cũng không biết vì sao đỏ mặt, dứt khoát đặt tay lên lưng anh, đem quần áo nhét vào trước ngực anh, “Mặt đỏ như vậy, tưởng là tiểu cô nương nhà ai đâu.”

“Được rồi được rồi.” Trần Hạ Sinh đỏ mặt ngửi hương vị của Thẩm Thiên Úc. Hương vị kia không phải là thơm, nhưng ngoài ý muốn anh lại quyến luyến si mê, hai bên tai đều nóng lên, “Em đi tắm đi, anh giặt quần áo cho.”

Đến cuối cùng anh cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Thiên Úc đang chỉ mặc quần lót, cúi đầu, xám xịt múc nước giặt quần áo cho em trai, giống như chạy trốn mà lao ra khỏi ký túc xá.

Thẩm Thiên Úc có chút không hiểu, đây là làm sao a?

Ngày thứ ba, thứ tư, cứ chín giờ sáng là mắt dài nhỏ sẽ kéo Thẩm Thiên Úc ra một mình, tính thời gian cho hắn, bắt hắn chạy mười nghìn mét.

Trong khoảng thời gian ngắn, tốc độ chạy của Thẩm Thiên Úc không tăng lên, ước chừng vẫn là nửa tiếng, nhưng rõ ràng không có khổ sở như hôm đầu tiên nữa, bụng cũng không đau. Ngẫu nhiên chạy chậm một chút, mắt dài nhỏ cũng không nói gì.

Có điều Trần Hạ Sinh nhìn đến nghiến răng nghiến lợi, đặc biệt muốn hung hăng dạy dỗ mắt dài nhỏ, nhưng trong trường này, mắt dài mảnh đang là huấn luyện viên của Thẩm Thiên Úc, không thể trả thù, nếu không bằng tốt nghiệp quân sự của Thẩm Thiên Úc sẽ không được cấp.

May mắn là mỗi lần Thẩm Thiên Úc chạy xong một nghìn mét đều có thể nghỉ rất lâu, cả lớp buổi sáng lúc mười hai giờ học xong, Thẩm Thiên Úc mười rưỡi đã có thể đến dưới gốc cây ngồi.

Lúc này, Trần Hạ Sinh sẽ đến bên cạnh Thẩm Thiên Úc, yên lặng cùng hắn. Mắt dài mảnh cùng mặt tròn cũng không nói gì.

Đến ngày thứ năm thì xuất hiện thay đổi. Tốc độ của Thẩm Thiên Úc vẫn không tiến bộ mấy nhưng lúc chạy xong hắn không cảm giác mệt như trước, chỉ chống eo chốc lát, chậm rãi đi lại đây.

Ban đầu chạy mười nghìn mét cả người đau nhức, muốn xụi lơ trên mặt đất, phổi đau vô cùng, hít thở cũng đau. Nhưng chỉ vài ngày, thân thể liền bắt đầu thích nghi. Năng lực thích nghi của con người quả thực là vượt quá tưởng tượng.

Dựa theo kế hoạch ban đầu, vốn ngày mai cùng ngày kia là ngày nghỉ. Nhưng lãnh đạo trường học đẩy cuộc diễu hành lên trước bốn ngày, hai ngày nghỉ liền bị chiếm dụng mất.

“Trước tiên tập mười ngày, sau đó nghỉ bốn ngày luôn.” Chủ nhiệm lớp tận tình an ủi học xong sắp bùng nổ, “So với việc tập vài ngày rồi nghỉ, sau đó phải đi học luôn chẳng phải tốt hơn sao?”

Thẩm Thiên Úc thì không quan trọng lắm, bởi vì hắn thấy cho dù có thay đổi thế nào thì bản chất vẫn là như vậy.

Vượt qua năm ngày, còn năm ngày nữa.

Thẩm Thiên Úc thuộc loại người có phơi nắng như thế nào cũng không đen đi được, năm ngày sau liền khác biệt so với đám học sinh còn lại. Lúc đó kem chống nắng còn chưa thịnh hành, cho dù có người dùng thì cũng là mấy cô nàng thành phố, nam sinh tuyệt đối không dùng, Thẩm Thiên Úc đứng ở trong đám nam sinh liền đặc biệt gây chú ý. Cho nên trong cuộc diễu hành ngày đó hắn bị tuyển làm người cầm cờ, vừa là vì diện mạo của hắn, cũng là vì chiều cao của hắn.

Sau này mắt dài mảnh lại đây chỉ đạo Thẩm Thiên Úc, buổi sáng chạy bộ là không thể thiếu, chỉ đạo cầm cờ cũng không cần nhiều lời.

Lúc luyện tập đi đều, mắt dài mảnh sẽ cầm một chai nước, hô khẩu lệnh đồng thời hắt nước xuống, phản ứng chậm liền bị ướt. Thẩm Thiên Úc nhìn đến ngứa mắt, hận không thể tiến lên đấm cho tên đàn mày này mấy đấm. Anh sợ Thẩm Thiên Úc lại chịu khổ, còn ngầm tặng cho mắt dài mảnh mấy bao thuốc lá, con mẹ nó căn bản không hiệu nghiệm, mắt dài mảnh giống như chỉ nhìn chằm chằm Thẩm Thiên Úc.

Một ngày trước cuộc diễu hành, Thẩm Thiên Úc mới xem như được giải thoát. Hắn bị gọi đi lấy trang phục, trên thực tế chính là nghỉ, thế là hắn được dưỡng sức, ngày mai cố gắng biểu hiện.

Một ngày này Thẩm Thiên Úc đều ở cùng Trần Hạ Sinh. Các bạn trong ký túc xá đều đang tập luyện, chỉ có hai người ở trong ký túc xá. Thẩm Thiên Úc nằm trên đùi Trần Hạ Sinh, có gió thổi từ cửa sổ vào, chính là thời điểm mát mẻ nhất một ngày, Thẩm Thiên Úc mở to mắt, nói với Trần Hạ Sinh:

“Anh… nói xem, vì sao huấn luyện viên lại chèn ép em?”

“Hừ.” Trần Hạ Sinh nắm chặt tay, không nói gì.

“Nhưng là… em vẫn có cảm giác… hắn có chút…” Thẩm Thiên Úc không nói tiếp. Hắn gần đây phát hiện điều kỳ lạ, chính là nước vẫn chưa từng rơi vào chân hắn. Có đôi khi phản ứng chậm bị hắn hét một tiếng lớn tới mức Thẩm Thiên Úc giật mình, sau đó mắt dài liền xoay người nhanh, dùng tay đẩy cái chai ra.

Có lúc cần dùng bao tay, nhưng bao tay trong trường chất lượng kém, loại vải này chỉ dùng sức một chút là sẽ rách ra. Lá cờ cũng rất cũ, trên cán cờ có nhiều dằm, lực ma sát lớn, bao tay dễ bị hỏng,mỗi lần mắt dài mảnh đều phải mua lấy mấy cái bao tay tốt để trong túi, vừa thấy bao tay không dùng được nữa liền đổi cho hắn một bộ.

Còn có hắn tuy rằng mắng Thẩm Thiên Úc rác rưởi, nhưng cũng mắng người khác như vậy, giống như không phải là cố ý mắng, chỉ là vấn đề thói quen. Thời gian lâu, Thẩm Thiên Úc phát hiện, phương thức xử phạt của mắt dài nhỏ chính là như vậy, giống như “trong một phút đồng hồ đứng lên ngồi xuống năm trăm lần cho tôi.” hoặc là “làm một trăm lần động tác”. Bình thường đều cảm giác như không có ai có thể hoàn thành nhiệm vụ, hắn sẽ giám sát học sinh làm, nhưng có hoàn thành hay không cũng không quan trọng.

Sau này học sinh đều biết tính hắn, lúc phạt ai liền vui vẻ cợt nhả, cũng liền qua. Vẫn hoàn thành trừng phạt của mắt dài nhỏ một cách chất lượng nhất, hình như chỉ có mỗi Thẩm Thiên Úc.

Tập quân sự ngày cuối cùng, toàn thể giáo viên cùng học sinh đều tụ tập một chỗ, nhìn một đám học sinh bị phơi đến đen sì như than biểu diễn diễu hành trên sân thể dục.

Sáng sớm, Thẩm Thiên Úc liền bắt đầu thay quần áo, mặc một bộ quân trang phẳng phiu màu trắng, anh khí bức người. Trên tay hắn là một bộ bao tay mới, chất lượng tốt hơn trước rất nhiều, kích cỡ thích hợp. Bởi vì ngón tay Thẩm Thiên Úc thon dài, mang bao tay lên nhìn càng đẹp mắt.

Thẩm Thiên Úc là người cầm cờ, phía sau là hai người hộ cờ, ba người xếp thành hình tam giác, trước sau đi tới kéo cờ trên đài. Đợi quốc ca vang lên, Thẩm Thiên Úc đem lá cờ giao cho người kéo cờ, nhiệm vụ một ngày mới chấm dứt.

Hắn nhịn không được nhẹ nhàng thở ra, vừa rồi lúc đi nghiêm, sợ rối loạn tiết tấu, chân liền cố gắng thẳng tắp, hiện tại cảm giác như chân không phải là của mình nữa.

Đợi lúc lực chú ý của mọi người trong sân tập thể dục bị đội danh dự hấp dẫn đi, Thẩm Thiên Úc mới triệt để giiar phóng. Hắn xoay người nhìn theo hướng khác, liền nhìn thấy Trần Hạ Sinh ở thính phòng, phi thường khoa trương mà vẫy hắn.

Cuộc diễu hành kéo dài một buổi sáng, lúc trưa nghỉ ngơi, huấn luyện viên tập trung lớp lại, nói mấy câu là có thể nghỉ.

Học sinh còn chưa ăn cơm nên đều rất gấp, huấn luyện viên nhìn ra điểm này, vội vàng nói hai câu cho xong.

Thẩm Thiên Úc đang chuẩn bị về, mắt dài nhỏ đột nhiên gọi:

“Thẩm Thiên Úc, cậu ra đây một chút.”

Mấy ngày nay mắt dài nhỏ một mình huấn luyện hắn, tương đối nghiêm khắc, cho nên Thẩm Thiên Úc cũng không phải là thích hắn, do dự một chút mới đi qua.

Mắt dài mảnh bình tĩnh nhìn Thẩm Thiên Úc, trong nhất thời hai người không nói gì.

“… Cái kia, thực xin lỗi.” Mắt dài mảnh cào cào đầu, đột nhiên nói, “Tôi không phải cố ý chèn ép cậu. Mắng cậu… khi đó huấn luyện viên của chúng tôi đều mắng như vậy, quen rồi, có đôi khi không đổi được.”

Thẩm Thiên Úc kinh ngạc nhìn hắn, không biết nên nói cái gì.”

Mắt dài nhỏ vô cùng xấu hổ, còn nói: “Ai nha, tôi chính là trêu cậu thôi, thuận miệng khiến cậu chạy hai mươi lăm vòng. Ai ngờ cậu ương ngạnh như vậy, liền chạy thật? Nếu tôi bắt cậu trèo đỉnh Everest, chẳng nhẽ cậu cũng trèo thật sao?”

“…”

“Được rồi, cũng là tôi sai.” Mắt dài nhỏ lại sờ đầu, nói, “Có điều thân thể của cậu thật sự cần luyện tập nhiều. Lúc tôi mới vào quân đội cũng bị huấn luyện viên mắng: Vóc dáng nhỏ, chạy không nhanh, kẻ bất lực. Nhưng là chậm rãi luyện tập rồi, phát hiện cũng không phải là khó khăn như vậy, còn có lợi với thân thể. Cậu xem hiện tại cậu chạy đã thoải mái hơn, ngày sau còn phải tiếp tục kiên trì a.”

Thẩm Thiên Úc dừng một chút, gật gật đầu.

“Được rồi.” Huấn luyện viên cười, ánh mắt như là trăng lưỡi liềm, vỗ vỗ vai Thẩm Thiên Úc, nói: “Tôi giờ vẫn chưa thể thừa nhận cậu là một người quân nhân. Nhưng cậu đủ tư cách làm một nam tử hán.”

Buổi tối toàn thể huấn luyện viên tụ hội, mắt dài nhỏ uống xong liền cùng về với mặt tròn. Đi đến một hẻm nhỏ chia tay, vừa quay đầu, mắt dài mảnh liền bị người chế trụ cánh tay, thô lỗ hung bạo đẩy.

Mặt đất lạnh lẽo còn có mùi thối của rác rưởi, người phía sau lực đạo vô cung lớn, ấn mắt dài mảnh gần như muốn nôn ra! Hắn uống rượu nhiều, đầu óc mơ hồ, trong nhất thời phản ứng chậm chap. Chính là một giây chậm chạp khiến người phía sau chiếm được tiên cơ, hung hăng đạp một cước vào mông hắn, không để hắn đứng lên, sau đó ngồi ở trên lưng mắt dài mảnh, nện mạnh xuống sau gáy hắn.

Người phía sau đương nhiên là Trần Hạ Sinh, anh đối với mắt dài mảnh hận thấu xương, tức giận đến ánh mắt đều đỏ, lúc mắt dài mảnh còn đang huấn luyện Thẩm Thiên Úc không dám động thủ, thật vất vả chờ đến giờ, cục tức chưa có chỗ giải liền đánh một trận cho hết giận.

Sau gáy người dây thần kinh dày đặc, không cẩn thận sẽ xảy ra vấn đề. Thế nhưng Thẩm Thiên Úc đánh nhau nhiều năm như vậy, tự nhiên biết chỗ nào có thể đánh, chỗ nào không thể đánh, anh chính là muốn mắt dài nhỏ không bò dậy nổi!

Mắt dài mảnh nổi giận gầm lên một tiếng, giãy dụa muốn đứng lên, không ngừng cử động, lại không làm sao bò dậy được. Phải nói chân tay mắt dài mảnh nhất định không kém so với Trần Hạ Sinh, nhưng hắn uống nhiều quá, hoàn toàn đã quên bảo trì bình tĩnh, lại bị Trần Hạ Sinh đoạt tiên cơ, đánh lén, tự nhiên có chút chịu thiệt.

“Mẹ nó,” Trần Hạ Sinh mắng, “Đồ mắt nhỏ, dám bắt nạt em trai tao! Cho mày bắt nạt nó! Cho mày bắt nạt nó!”

Mắng một câu liền đánh một quyền, mỗi quyền đều không lưu tình chút nào.

“Cút đi!” mắt dài nhỏ còn đang rít gào, “Ai bắt nạt em mày? Mày là anh nó hay là mẹ nó? Tạp chủng, có giỏi buông lão tử ra, đấu tay đôi!”

Những lời này Trần Hạ Sinh coi như gió thoảng bên tai, chỉ coi thường hắn mạnh miệng nói, nhưng Trần Hạ Sinh hừ một tiếng, quả thực đứng lên, bất quá thừa dịp mắt dài mảnh còn đang đứng lên liền nhanh chân đá đầu gối hắn một cái, khiến hắn lảo đảo một chút, lại quỳ xuống đất.

Trần Hạ Sinh đánh vào mắt mắt dài nhỏ, lại đạp mạnh vào bụng hắn, rống: “Mày bắt nó chạy mười ngàn mét? Tao còn chưa bao giờ dám bảo nó vác cái gì nặng đó! Nó chính là mạng sống của tao, mày còn dám bắt nạt!”

“Đồ ngu ngốc!” Mắt dài mảnh che bụng mình, rống to: “Mày là đồ ngu, mày dám nói như vậy là thương Thẩm Thiên Úc sao? Phải không?”

Trần Hạ Sinh sửng sốt một chút, bởi vì chữ ‘thương’ kia của mắt dài nhỏ mà sửng sốt.

Mắt dài nhỏ rống to: “Đồ ngốc, nói cho mày, mày cho rằng mày đang thương phải không? tao còn rõ ràng hơn mày cái gì gọi là thương! Cái gì gọi là cưng chiều! Em gái của tao, vì sinh non nên thân thể không tốt… Còn không chiều hơn em trai mày? Hắn ít nhất còn có thể chạy mười ngàn mét… Em tao thì sao? Người nhà tao từ nhỏ đều không cho nó làm gì, cho nó đọc sách, năm trước sang Anh du học – mày biết nước Anh là chỗ nào không? Em gái tao không thể quý giá như em trai mày sao?”

Mắt dài nhỏ gào thét như say khướt, đột nhiên gào khóc, như không kịp thở, nhưng lại nói liên tục, giống như đã kìm nén rất lâu trong lòng: 

“Nhưng mà nó chết a! Một người chết ở trong nhà, ngày hôm sau mới được phát hiện. Mày nói nó vì sao mà chết? Chính là vì thân thể không tốt, bác sĩ vẫn nói cho tao nó thiếu rèn luyện, nhưng tao vẫn không nỡ để nó bị mệt. Nó trèo cầu thang còn suyễn, tao liền cõng nó… Cái này có lợi ích gì? Mày con mẹ nó có thể cõng em trai cả đời sao?”

“Mày con mẹ nó có thể sao?!”