Mỗi chiếc mặt nạ đều được chế tác che đi một nửa khuôn mặt phía trên chỉ để lộ ra đôi mắt và nửa khuôn mặt bên dưới.

Khi tất cả mọi người đeo mặt nạ xong, họ được phép tiến vào sảnh lớn. Lập tất cả bọn họ di tản ra rồi tụ lại từng nhóm một. Có chỗ hai người, chỗ năm người, chỗ ba người, có chỗ lại chỉ có một người đứng một mình để thưởng thức rượu ngon.

Từ trên lầu Chu Thanh Vũ nhìn xuống phía dưới sảnh quan sát.

Mỗi người đều mang một bộ trang phục khác nhau, đủ màu sắc, kiểu dáng mĩ lệ có, tôn quý có, phong độ có, thanh lịch cũng có..tất cả hòa lẫn vào nhau tạo nên một mảng rực rỡ.

Bọn họ đều đeo trên mặt những chiếc mặt nạ tương đối giống nhau, nhưng phía sau lớp mặt nạ kia sẽ là những bộ mặt khác. Có toan tính, có xảo trá, có mưu mô, cũng có thật lòng , có đơn thuần nữa. Thật nhiều vẻ mặt khác nhau, muốn biết bọn họ ra sao thì qua dạ tiệc tối nay tất cả ẽ rõ ràng.

" Nhắc mới nhớ, con nhóc Thanh Kỷ thật là một tiểu quỷ tâm cơ a.."

Theo cách Thanh Kỷ nói, " nếu như để tất cả mọi người không đeo mặt nạ mà vào dự tiệc, dù bọn họ có tâm cơ đến đâu, hay ý định tính toán hoặc ghi thù lẫn nhau, họ nhất định sẽ không lộ ra ngoài. "

" Nhưng nếu như trên mặt có thêm một chiếc mặt nạ thì khác..những con người đó sẽ tự mình thoát tâm tư ra khỏi bộ mặt bên ngoài mà không cần che dấu và kiêng kị một ai..đến lúc đó đương nhiên sẽ có trò vui để xem. "

Xét về mặt tâm cơ Chu Thanh Vũ cô quả là không so được với tiểu quỷ này mà, cô đang mải suy nghĩ thì đằng sau giọng nói của một thiếu niên vang lên.

" Chị Thanh Vũ, cho chị cái này..!! "

Chu Thanh Vũ quay lại, ra là em trai của cô Chu Thanh Phong.

Cậu bé năm nay mới 14 tuổi. Trên người cậu là một bộ âu phục được cắt may chỉnh tề, trên cổ áo sơ mi trắng lại gắn một cái nơ màu hồng trông thật đáng yêu.

" Đây là gì? Cô cầm chiếc hộp màu hồng trên tay cậu bé, rồi hỏi.

" Là của chị Thanh Kỷ bảo em đưa cho chị. Chị mau mở ra xem. " Cậu nhóc thúc giục.

Đưa tay mở ra, bên trong là một chiếc mặt nạ màu trắng khảm đá quý sáng lấp lánh, trông rất đẹp. Cô nghĩ :

" Hình như nó còn đẹp và tinh xảo hơn những chiếc mặt nạ dưới kia ? sao lại đưa cái này cho cô chứ ? con nhóc này lại bày trò gì đây.."

" Được rồi, em vào với cha và mẹ chuẩn bị đón khách đi. "

Nói xong cô quay về phòng để thay đồ. Tiếp theo sẽ được xem trò vui mà con nhóc Thanh Kỷ bày ra. Cả một đám người đều bị sa vào tấm lưới nó giăng sẵn mà chẳng ai biết.

Bên dưới, tất cả mọi người đều cười nói, trò chuyện rất vui vẻ. Đa phần các quý ông đều nói về chuyện việc kinh doanh, hợp đồng làm ăn lớn, cổ phiếu thua hụt cần tiền đầu tư. Còn các phu nhân tiểu thư thì xoay quanh vấn đề gia đình như chồng con, nhan sắc..lời ra tiếng vào, ồn ào náo nhiệt.

Hôm nay trong Dạ tiệc này, nhất định sẽ không thể thiếu mặt của hai đại gia tộc có tầm quan trọng lớn nhất trong xứ Hải Thành. Đó là Lục Minh và Hách Liên.

Nếu họ đến tham gia, sẽ là một niềm vinh hạnh cho nhà họ Chu. Chỉ là không biết, người nào sẽ đại diện cho gia tộc của họ đến tham dự.

Nghe nói, cả hai gia tộc mỗi bên đều đã có người thừa kế chính thức. Chính là hai vị thiếu gia với bản lĩnh xuất chúng, tuổi trẻ tài cao, được cả ngoại hình lẫn tính cách. Lục Minh Tử Duệ và Hách Liên Thành.

Nếu họ mà tới, không biết sẽ có bao nhiêu tiểu thư danh môn muốn được hai người họ nhìn đến. Khách mời đa phần là bạn bè giao tiếp của Chu lão gia và phu nhân của ông. Những người đó sẽ mang theo các con họ đến để tạo mối quan hệ.

Khi Dạ tiệc chuẩn chính thức bắt đầu, vợ chồng Chu Phong Tác và Bạch Phiên dắt theo con trai Chu Thanh Phong ra chào đón khách quý.

" Hân hạnh, hân hạnh, thật vinh dự cho nhà họ Chu chúng tôi khi được mọi người ghé thăm..Chu mỗ lấy làm cảm kích..mong các vị đừng chê cười. " Chu lão gia cười rồi chào hỏi.

Lý phu nhân , mẹ của Lý Phó Kiệt lúc này đứng gần bên cũng bắt chuyện làm quen..

" Đúng nha..được Chu lão gia và phu nhân đây đích thân tiếp đãi thì còn gì bằng. Là vinh dự của chúng tôi mới phải. "

Bà lôi kéo đứa con trai của mình lại vội nói :

" Đây là con trai lớn nhà tôi..sau này làm ăn hợp tác còn mong Chu lão gia chiếu cố. "

Mọi người thấy bà ta hấp tấp vội vàng..lại làm ra vẻ thân thích lắm thì không khỏi thấy chướng mắt..

Dù sao cũng là một phu nhân Lý gia, gia thế cũng không tồi mà sao cư xử lại thô lỗ như vậy thật chẳng ra làm sao.

Lý Phó Kiệt thấy mọi người bàn tán to nhỏ về mẹ mình..anh ta xấu hổ tiến lên hành lễ, cử chỉ nho nhã nói đỡ lời cho bà.

" Chu lão gia là mẹ cháu quá đường đột.. mong hai bác bỏ quá cho. "

Ban đầu anh ta dự định không đến nhưng cha anh ta Lý Phó Hùng một mực bắt phải tham dự, mục đích là nếu may mắn gặp được nhân vật tài giỏi của hai gia tộc kia, thì phải móc nối quan hệ này cho tốt.

Nhưng sau đó anh ta lại đổi ý định vì nghe nói hai vị tiểu thư Chu gia xinh đẹp như hoa..tài nghệ xuất chúng. Thế nên buổi tối nay anh ta ăn mặc thật thư xinh nho nhã và lịch sự hòng lấy điểm trước mặt hai vị tiểu thư này.

Thấy cũng không có gì, Chu lão gia chỉ gật đầu cười rồi cho qua.

Tiếng nhạc du dương, âm thanh hài hòa không khí bữa tiệc dần sôi nổi, bỗng nhiên tất cả đều im lặng. Mọi người đều đồng loạt nhìn về phía cửa lớn, tất cả mọi âm thanh ngừng lại..

Phía cửa lớn, hai người thanh niên tiến vào đại sảnhTheo sau là sáu người gồm 2 trợ lý, 2 thư kí , và 2 vệ sĩ cùng vào sau..

Hai người vệ sĩ đi tới cửa cùng nhìn nhau rồi dừng lại ở cửa không tiến vào.

Nhìn vào đám người vừa tới, khỏi cần nói, mọi người ở đây đều biết đây chính là hai nhân vật không tầm thường.

Hai người thanh niên, một người mặc một bộ đồ âu màu đen bạc, chân đi giày tây màu đen bóng sang trọng, nghiêm chỉnh, gọn gàng, dáng vẻ anh ôn hòa , nhưng khuôn mặt ẩn chứa thâm sâu khó dò..

Một thân tôn quý không ai bì kịp chính là Hách Liên Thành.

Người còn lại thì lại trái ngược hoàn toàn, dù bất cứ nơi nào anh luôn tự do thoải mái về cách ăn mặc.. tính cách cách anh cô độc, lạnh lùng, quyết đoán, lại ít nói khiến ai cũng không khỏi cảm thấy lạnh toát khi đối diện với anh..

Hôm nay anh một thân trang phục tuy đơn giản nhưng kiểu dáng và chất liệu thì lại là loại có một không hai, ít nhất cũng cả mấy chục vạn tệ.

Một chiếc áo sơmi màu thiên thanh, quần kaki jean màu đen, bên ngoài là chiếc áo khoác dài qua gối màu xám viền chỉ bạch kim, phối với đôi giày boss màu nâu.

Tuy đơn giản như vậy, nhưng khi chúng được khoác lên người thanh niên này thì lại toát lên vẻ sang trọng quý phái không hề thua kém mà còn tôn quý hơn cả người thanh niên đi bên cạnh kia. Người này chính là Lục Minh Tử Duệ.

Hai dáng người đi cạnh nhau, trên khuôn mặt mang theo hai chiếc mặt nạ, tuy không thấy mặt của họ nhưng phong cách này lại tạo nên một khí thế bức người.

Tất cả mọi người nhìn đều nhìn theo chăm chăm.. cho đến lúc hai người đi thẳng vào trong sảnh..

" Ài ! " không biết là thiếu gia hay tổng tài của nhà nào a..thật ngưỡng mộ nha.."

Hai người tiến đến cùng ngồi xuống một bộ sôpha trong sảnh, phong thái ung dung lười biếng, dưới mặt nạ màu đen. Vẻ mặt Hách Liên Thành đen như đáy nồi, anh bực bội nói với người ngồi cạnh :

" Mẹ nó, cái tên mặt trắng kia, ông đây từ Anh quốc xa xôi trở về theo ý cậu, tưởng có việc gì gấp hóa ra lại là tham dự cái dạ tiệc chán ngắt này, lại còn bắt đeo lên cái mặt nạ nữa, làm mất luôn vẻ đẹp ngời ngời của ông đây. "

Nói xong anh một hơi uống cạn ly rượu..lại hỏi tiếp :

" Lục Minh Tử Duệ, thật ra cậu tham gia tiệc này làm gì chứ ? Chả phải kí kết hợp đồng quan trọng gì? Cũng chẳng thu được mấy triệu tệ. Còn tốn thời gian, haizz.. ông đây không hiểu nha.."

Lục Minh Tử Duệ lắc lắc ly rượu trong tay, cười thong thả, anh nói :

" Sao lại không quan trọng, tôi đến đây là để tìm người, một người rất có ỹ nghĩa đối với tôi. "

" Tìm người ? là ai chứ với năng lực của cậu thì cần gì cậu phải đích thân tìm, phái người đi là đươc rồi. "

Lục Minh Tử Duệ lắc đầu, anh nói :

" Không được vì người đó rất quan trọng với tôi. "

" Hả ? người quan trọng không phải là tôi sao. Ông đây chơi với cậu từ bé đến lớn, còn không bằng luôn sao? là ai, là ai a ? " Hách Liên Thanh hỏi vội.

" Là vợ tương lai của tôi.." Tử Duệ trả lời ngắn gọn.

" What !!! trời ơi đại tổng tài thanh tâm quả dục không có hứng thú với phụ nữ bao ngiêu năm, bây giờ lại động tâm rồi sao? ông trời ơi cho con biết tại sao đi..?"

Ánh mắt của Lục Minh Tử Duệ dưới lớp mặt nạ màu trắng bạc gắn đá quý, đầy thích thú khóe môi khẽ cong lên một đường cong tuyệt đẹp.

Anh không thèm quan tâm đến người bên cạnh nữa.. anh nghĩ thầm :

" Chu Thanh Vũ, em chờ đi, có lẽ tối nay chúng ta sẽ gặp lại nhau..."