Một cánh tay mạnh mẽ vòng qua eo nàng, ôm nàng vào trong lòng, ngay sau đó, Tiêu Ngữ cảm thấy mình bay lên theo người đó, trồi khỏi mặt nước.

 

Một tay người đó giữ đầu nàng trước ngực, một tay ra sức bơi, toàn thân Tiêu Ngữ không còn sức, chỉ có thể mềm mại dựa vào người hắn.

 

—— Bình bịch! Bình bịch! Bình bịch!

 

Tiếng nhịp tim đạp loạn từ sâu trong lồ ng ngực truyền đến, rơi vào tai Tiêu Ngữ như tiếng sấm vang, khiến nàng choáng váng.

 

Đây là đang sợ sao? Tiêu Ngữ hoảng hốt nghĩ, hắn đang sợ cái gì?

 

Rất mau, người đó đã đưa nàng bơi vào bờ, sau khi lên bờ đặt nàng lên cỏ, vội vàng kêu: 

 

“A Ngữ! Tỉnh lại đi, nhìn ta!”

 

Lúc này Tiêu Ngữ đã hoàn toàn nhắm mắt lại, ý thức mơ hồ, không nhìn rõ mặt hắn lắm, không hiểu sao lại cảm thấy giọng nói này rất quen.

 

—— là ai vậy?

 

Trước lúc nàng mất hết ý thức, ngất xỉu hoàn toàn, một cảm giác mềm mại hơi lạnh phủ lên môi nàng, mùi gỗ đàn hương nhàn nhạt bí ẩn mà bá đạo xâm nhập vào phổi nàng.

 

Tiêu Ngữ chỉ cảm thấy toàn thân trở nên nhẹ bẫng, như sắp bay lên.

 

Bằng chút lý trí cuối cùng, nàng nghĩ thầm trong lòng——

 

—— Mùi thơm quá.

 

*

 

Tí tách —— tí tách ——

 

Lông mày Tiêu Ngữ hơi giật giật, nàng tỉnh dậy trong tiếng nước rơi không ngừng, đập vào mắt là một tảng đá màu đen.

 

Hả?

 

Đây là…… đâu?

 

Nàng nhíu mày, xoa bả vai đau nhức cố gắng bò dậy, lúc này mới nhìn hình dung rõ mình đang ở đâu.

 

Đây là một hang động rất lớn, sâu thẳm, đỉnh động là cái cây treo ngược, không ngừng nhỏ nước xuống. Nước tí tách rơi xuống các khe nứt trên mặt đất đầy sỏi vụn, như một con rắn đang trườn.

 

Tiêu Ngữ không hiểu, nàng nhớ là mình được người ta cứu lên, tại sao lúc này lại ở một nơi kỳ quái như vậy?

 

Hang động yên tĩnh chỉ có tiếng nước rơi không ngừng, khiến Tiêu Ngữ lại cảm thấy hoảng hốt mà không hiểu vì sao. Lúc nàng nhấc chân bước một bước, định rời khỏi nơi này thì lại kinh ngạc phát hiện ra, hai chân mình đã bị biến thành xương, gắn chặt vào đá không thể động đậy!

 

Cùng lúc đó, trong động bắt đầu tỏa ra làn sương dày đặc, trong lớp sương mù, khuôn mặt Ninh Ký vặn vẹo, đi về phía nàng, miệng lẩm bẩm: 

 

“Nàng không chạy được đâu…… Nàng không chạy được đâu ……”

 

“Không, không……” 

 

Tiêu Ngữ toát mồ hôi lạnh, thân thể ngửa ra sau theo bản năng, “Đừng tới đây!” 

 

“Nàng không chạy được đâu, sẽ không có ai đến cứu nàng……” 

 

Dần dần mà, khóe miệng Ninh Ký giương lên một độ cong quái dị, cười như không cười nói, “Sẽ không có ai đến cứu nàng, không có ai……”

 

“Có…… Sẽ có người tới,” Tiêu Ngữ lẩm bẩm, “Hắn là…… Hắn là……”

 

Thấy Ninh Ký từng bước tiến lại gần, cho dù thế nào nàng cũng không nói ra được cái tên mình muốn nói, chỉ có thể trơ mắt nhìn Ninh Ký tới đây với sắc mặt dữ tợn ……

 

“—— a!”

 

Tiêu Ngữ đột nhiên bật dậy trên giường, sau khi nhìn xung quanh, ngực nàng phập phồng, đưa tay lau mồ hôi trên trán, thở phào một hơi.

 

—— May mà là mơ.

 

Nhưng mà nàng vẫn canh cánh trong lòng về giấc mơ kia.

 

Tuy sau khi rơi xuống nước ý thức nàng đã mơ hồ, nhưng vẫn nghe rõ người cứu nàng gọi nàng là A Ngữ, chứng tỏ người đó từng gặp nàng. Không những đã gặp rồi mà có lẽ còn là người quen của nàng, hơn nữa ngữ điệu và giọng nói còn quen thuộc như vậy ……

 

Nghĩ như vậy, trong lòng Tiêu Ngữ dần sáng tỏ, nhưng nàng vẫn hơi băn khoăn, tại sao người đó phải tới yến hội? Lúc trước hắn vẫn luôn né tránh mà?

 

Có tiếng bước chân vang lên, Ấu Thanh nhẹ nhàng đẩy cửa tiến vào, khi thấy người nằm trên giường đã tỉnh lại, lập tức rơi nước mắt.

 

“Tiểu thư! Tiểu thư người tỉnh rồi!” 

 

Nàng tiến lên, nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của Tiêu Ngữ, nức nở, “Nô tỳ biết tiểu thư không sao mà, tiểu thư có phúc khí, các vị thần sẽ phù hộ cho tiểu thư……”

 

“Sao vậy?” 

 

Tiêu Ngữ đưa tay lau nước mắt cho nàng, lúc mở miệng hỏi mới phát hiện giọng mình rất kỳ cục.

 

Thấy thế, Ấu Thanh vội vàng rót một chén nước, đỡ Tiêu Ngữ dậy giúp nàng uống nước.

 

Tiêu Ngữ cũng cảm thấy kinh ngạc, cổ họng mình khát khô, như mấy tháng rồi chưa được uống nước. Sau khi uống xong, nàng thanh giọng nói, lại hỏi: 

 

“Có phải ngươi bị dọa rồi không? Đừng sợ, chẳng qua là hôm qua ta nhất thời bị trượt chân, mới rơi xuống hồ, không có vấn đề gì lớn đâu.”

 

Nàng đã nghĩ rời, nếu nàng nhảy xuống hồ thì ý định của Ninh Ký xem như thất bại. Dù thế nào đi nữa, hắn cũng không thể để đích nữ phủ Tướng quân chết đuối trong yến hội mà mẫu hậu hắn tổ chức được, cho nên nhất định sẽ tìm người tới cứu nàng.

 

Mà chuyện nàng bị hạ thuốc cũng không có chứng cứ, nhất định Hoàng Hậu sẽ che dấu chuyện này, coi đó là tai nạn, tại Tiêu Ngữ không cẩn thận bị rơi xuống nước.

 

Không ngờ Tiêu Ngữ vừa dứt lời, Ấu Thanh vừa mới nín lại bắt đầu khóc, nàng nói bằng giọng mũi: 

 

“Ngài đang nói cái gì vậy! Tiểu thư, ngài đã hôn mê suốt ba ngày rồi!”

 

“Từ hôm đó trở đi, ngài vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, còn sốt nữa. Lão gia đã mời ngự y trong cung tới xem, họ nói ngài bị nhiễm khí lạnh, không biết lúc nào mới tỉnh ……”

 

Ấu Thanh vừa nói vừa khóc.

 

“Hóa ra đã lâu như vậy rồi sao……” 

 

Nghe Ấu Thanh nói, lúc này Tiêu Ngữ cảm nhận được cả người đều đau nhức, các khớp xương như không được tra dầu bôi trơn, vừa động đậy đã kêu kẽo kẹt.

 

“Được rồi, ngươi đi gọi phu nhân tới đây, ta có chuyện muốn nói với nương.” 

 

Tiêu Ngữ vỗ mu bàn tay Ấu Thanh, nói.

 

“Được, được, nô tỳ đi luôn đây,” Ấu Thanh bò dậy, lau nước mắt, “Nhất định phu nhân sẽ rất mừng.”

 

Nói xong thì chạy một mạch ra ngoài.

 

Rất nhanh, Đậu thị đã hấp tấp tới đây, lại hỏi han ân cần nàng lần nữa rồi mới thôi.

 

“Nương biết con phải chịu uất ức, đều do nương không tốt, không bảo vệ được con.” 

 

Đậu thị lấy khăn lau khóe mắt.

 

“Ngài đã…… Đã biết rồi?” 

 

Tiêu Ngữ hỏi thử.

 

Đậu thị nhìn nàng thật sâu, thở dài nói: 

 

“Không chỉ ta, mà tất cả mọi người ở đó cũng đã biết.”

 

“Sao lại vậy?”

 

Tiêu Ngữ kinh ngạc: 

 

“Hoàng Hậu không lấp li3m chuyện này sao?”

 

“Thật ra bà ta cũng có ý đó,” Đậu thị hừ lạnh một tiếng, mặt lộ vẻ tức giận, “Nhưng mà chứng cứ vô cùng xác thực, bà ta cũng không còn cách nào, đành phải để lộ bản tính ngoan độc.”

 

“Hoàng Hậu …… Đã làm gì?”

 

Đậu thị dừng một chút, do dự một lát rồi mới mở miệng nói: 

 

“Tiểu thái giám bỏ thuốc mê vào chén trà của ngay, ngay trước mặt mọi người …… Bị chém hai tay, thi trượng hình mà chết.”