Ôn Hương nghe thấy âm thanh của Ôn Nhan, nàng nhanh chóng lau nước mắt đứng dậy từ trong ngực của Ôn Lạc.

Ôn Lạc cũng mang theo nụ cười xa cách, ông ta ngẩng đầu lên nhìn Ôn Nhan đang hành lễ với ông ta.

“Nhan Nhi cũng đến đó à?”

Giọng điệu của ông ta trông có vẻ rất kinh ngạc, nói xong lại ý thức giống như là không thích hợp.

Trong lòng của Ôn Nhan thì lại hận đến nghiến răng, nhưng mà cũng không có cách nào hết.

“Nữ nhi nhớ phụ vương, cho nên đến đây thỉnh an phụ vương, ngày hôm nay là sinh nhật của tỷ tỷ, nữ nhi nghĩ chắc chắn có phụ vương ở đây, không ngờ đến sau khi con đi thỉnh an tổ mẫu xong, ngược lại đã chậm trễ một chút rồi. Tỷ tỷ đã đến đây lâu chưa?”

Nói lời này hay lắm, nói gần nói xa còn mang theo chút oán trách đối với Ôn Lạc, bình thường nữ nhi nàng ta đây đều không thể gặp ông ta, còn phải chờ đến sinh nhật của Ôn Hương mới có cơ hội này. Mặt khác, nói cách khác Ôn Hương không tuân theo quy củ, không có đến thỉnh an lão vương phi.

Ôn Hương quệt quệt khóe môi, không thèm để ý nàng ta.

Ôn Lạc cũng không để ý, dù sao thì ở trong lòng của Ôn Lạc có lẽ lão vương phi vĩnh viễn cũng chỉ là một thϊế͙p͙ mà thôi, sao có thể bình thường như mẫu thân của ông ta?

Về phần Ôn Hương, Ôn Lạc cũng mang theo thái độ cưng chiều, nàng muốn đi thì đi, không muốn đi thì thôi, ông ta cũng sẽ không nói cái gì hết.

Thế là ông ta không mặn không nhạt trả lời một câu: “Gần đây phụ vương bận nhiều việc, đã không quan tâm đến các con nhiều hơn.”

Một câu nói đó liền ngăn cản lời nói lúc nãy của nàng ta trở về, sao Ôn Nhan có thể không tức giận được chứ.

Nhưng mà tức giận thì có thể làm như thế nào được đây, người trước mắt là phụ vương của nàng ta, đường đường là Hoa vương gia, ở trước mặt của ông ta nàng ta không có bất cứ địa vị gì.Nàng ta hận, thật sự rất hận!

“Đã không còn sớm nữa, không biết ở bên ngoài đó sắp xếp như thế nào rồi, ngày hôm nay là lễ cập kê của A Hương, hoàng đế và hoàng hậu, còn có thái tử điện hạ cùng với chư vị hoàng tử đều sắp đến đây, con không thể có bất cứ sai sót nào.”

Nói xong, Ôn Lạc đi ra ngoài, Ôn Nhan không cam tâm đi theo sát ở phía sau.

“Tất cả đều đã được sắp xếp xong xuôi rồi, bởi vì ngày hôm nay là lễ cập kê, tổ mẫu với di nương đã chuẩn bị hết mấy ngày.”

“Ừm, Nhan Nhi chắc cũng đã vất vả không ít?” Đột nhiên Ôn Lạc lại quay sang nhìn Ôn Nhan, vô cùng từ ái nói.

Trong lúc nhất thời Ôn Nhan không ngờ đến Ôn Lạc lại có thể hiền lành với nàng ta như vậy, có chút không biết làm như thế nào.

“Nhan Nhi chỉ làm một vài chuyện nhỏ mà thôi.” Nàng ta vô cùng khiêm tốn, nhìn như có vẻ là một muội muội rất yêu thương tỷ tỷ của mình, Ôn Lạc thấy vậy thì hết sức vui mừng, nhưng mà cũng chỉ kéo dài được một chút, ông ta liền di chuyển tầm mắt nhìn về phía Ôn Hương ở đằng sau lưng.

“A Hương, trở về sửa soạn một chút đi, một lát nữa sẽ có hoàng hậu nương nương đến đây làm chủ trì cho con bàn về mối quan hệ thân thích, hoàng hậu nương nương còn là a di của con, bà ấy hi vọng là có thể đến làm chủ cho buổi lễ cập kê của con.”

“Vâng ạ."

Ôn Hương không nói gì thêm, cho dù nàng có không thích Lý Đậu đến cỡ nào thì bây giờ nàng cũng chỉ có thể tùy ý để bà ta đến đây.

“Đến lúc đó phụ vương không thể đến..."

Lúc nói lời này, Ôn Lạc có chút tiếc nuối, đây chính là nỗi bất đắc dĩ nhất khi làm phụ thân của ông ta. Lễ cập kê của nữ tử không thể có nam tử đi vào, cũng chỉ có thể đợi sau khi bọn họ đã làm lễ xong thì mới có thể đi vào được.

Đây cũng là lý do tại sao phải mời hoàng hậu đến đây làm chủ cho nàng, bởi vì mẫu thân của Ôn Hương đã mất từ sớm, Ôn Lạc lại không có kế thất.

Đích nữ Phủ Hoa Vương cập kê, đây chính là một chuyện vô cùng lớn ở Tứ Thành, dù sao thì thân phận của Hoa vương gia vẫn còn ở đó, nhận được sự xem trọng của hoàng đế, đương nhiên chạm tay có thể bỏng.

Có thể nịnh bợ thì phải đến đây nịnh bợ một phen, nhân vật nào có mặt mũi ở Tứ Thành đều đến đây.

Nữ quyến đến đây xem lễ đương nhiên sẽ ở trong viện tử được lão vương phi chuẩn bị từ sớm, nhưng mà đến cùng cũng có hoàng hậu nương nương ở đây, cho nên các vị nữ quyến khác cũng không dám làm càn.

Hoàng hậu Lý Đậu, nếu luận về thân thích người này là dì của Ôn Hương, nhưng mà bà với Lý Nghi, mẫu thân của Ôn Hương cũng không phải được sinh ra từ một mẹ, Lý Đậu là thứ nữ của Lý gia lúc đầu.

Nhưng mà ký ức của Ôn Hương đối với bà ta cũng không phải dừng lại ở điểm đó, Lý Đậu làm hoàng hậu, nhưng mà bà ta lại đang cấu kết với Lý gia trang, chuyện kiếp trước không thoát khỏi quan hệ với bà ta.

“Đào chi yêu yêu, chước chước kỳ hoa, bây giờ ta mới biết được cái gì là tiểu thư khuê các chân chính, cái gì mới thật sự là khuynh quốc khuynh thành.”

Đột nhiên trong đám người lại có âm thanh vô cùng trung khí của một nữ tử vang lên, nữ tử này nói xong thì lại đánh giá Ôn Hương đi ngang qua, trong miệng vẫn luôn không ngừng chậc chậc...

Ôn Hương bị bà ta làm như vậy thì không hiểu ra làm sao, người này vẫn còn có chút ấn tượng. Tuyên Dạ Hậu phu nhân, cách làm người hết sức sảng kɧօáϊ, thích nhất chính là những chuyện mới mẻ, ở đâu có chuyện thì ở đó có bóng dáng của bà ta.

Nếu như ngày hôm đó không có chuyện gì xảy ra, có bà ta ở đây, thế nào chỗ ấy cũng có một vài chuyện xảy ra, chuyện này Ôn Hương cũng đã biết rồi.

Chỉ nghe thấy bà ta tiếp tục nói: “Đúng là một mỹ nhân duyên dáng mà.”

Nói xong lại nhìn hoàng hậu nương nương ngồi ở một bên, cười vô cùng nịnh nọt, nói: “Nương nương, cô cháu gái này của người quả nhiên mỹ mạo, không hổ là chất nữ của nương nương.”

Lời nói này nói làm cho hoàng hậu đều nở nụ cười, lúc nãy hoàng hậu vẫn còn ung dung cao quý, bây giờ lại cười vô cùng vui vẻ.

“Tuyên Dạ Hậu phu nhân quá khen rồi, phu nhân mới là mỹ mạo như hoa, một cô bé như con bé sao có thể nhận được lời tán dương như vậy, không được mà còn mất phúc khí của mình.”

Miệng thì hoàng hậu nói như vậy, nhưng mà trêи mặt lại vô cùng hiền hòa, nhìn thấy mà Ôn Hương còn tưởng là đang nhìn nữ nhi của mình.

Ôn Hương có thể cảm nhận được hoàng hậu nương nương rõ ràng đối với nàng vô cùng tốt, hơn nữa còn là lòng tốt chân thật, hơn nữa bà ta thật sự vui, hoàn toàn không giống như loại hận ý hận không thể để cho nàng chết đi như hồi kiếp trước.

Ôn Hương có chút kỳ quái, chẳng lẽ là phía sau còn xảy ra chuyện gì mà nàng không biết nữa hả?

“Nương nương thật sự yêu thương nhị tiểu thư.”

Tuyên Dạ Hậu phu nhân cảm thán một câu, Ôn Hương nhìn thấy sắc mặt trêи mặt của hoàng hậu đột nhiên thay đổi, Ôn Hương đang muốn nhìn cho thật kỹ, hoàng hậu lại thu thần sắc của mình trở về.

Chỉ nhìn thấy trêи mặt của hoàng hậu mang theo nụ cười nhẹ nhàng, tiếp theo đó lại chuyển thành vẻ mặt tiếc nuối, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của Ôn Hương: “Sao ta có thể không thương con bé được chứ, lúc trước Lý gia của chúng ta, chỉ có ta và tỷ tỷ, bây giờ tỷ tỷ của ta không có ở đây, chỉ để lại một đứa con gái, nếu như ta không thương con bé, sau này ta gặp tỷ tỷ thì phải ăn nói như thế nào..."

Nói xong còn cúi đầu xuống, nhưng trong ánh mắt còn có ánh sáng lấp lánh, tất cả mọi người đều bị tình cảnh này của Ôn Lạc làm cho cảm động, tỷ muội tình thâm như thế, sao người ta có thể không cảm động được chứ?

Ôn Hương móp méo miệng, khá khen cho bộ dạng tỷ muội tình thâm, nhưng mà nàng nhớ rõ lúc trước Dung Mạnh giết cả gia đình nàng, lúc giam nàng lại, hoàng hậu nhìn cũng không thèm nhìn nàng một cái nào, bây giờ lại giả vờ như mình rất nặng tình.

Muội như thế này có thể có tình cảm gì với đích tỷ? Cái này cũng chỉ là lấy ra gạt người, bây giờ thì lợi hại rồi, ở kiếp trước Hoàng Hậu vẫn không bỏ ra lá bài tình cảm, cả đời này lại kì kì quái quái, đánh lá bài tình cảm như thế này?

Hay là nói lúc đó nàng không có chú ý tới, trong đây còn có chuyện gì đó nàng không biết?

“Hoàng hậu nương nương trọng tình trọng nghĩa như vậy, đó là chi phúc của chúng ta, mặc dù mẫu thân của Ôn nhị tiểu thư đã mất sớm, nhưng mà có thể có một người dì tốt như là hoàng hậu nương nương, đây cũng là vinh hạnh rất lớn.”

Những phu nhân ở đây người nào cũng có mắt nhìn, hoàng hậu đã nói như vậy, bọn họ đương nhiên cũng phải nói theo, dù sao thì khích lệ hoàng hậu vài câu, bọn họ cũng không bị thiệt cái gì.