Quỳnh Ngọc lâu nổi tiếng khắp thiên hạ không chỉ bởi vì món ăn ngon mà còn bởi vì thái độ phục vụ cực kỳ tốt, cho dù là người như thế nào, vào thời điểm nào, khi đến Quỳnh Ngọc lâu, Quỳnh Ngọc lâu cũng sẽ không bao giờ kể cho người khác nghe những chuyện gì đã xảy ra.

Đây cũng chính là lý do vì sao mà các công tử thích đến đây đã bàn bạc chính sự, ngay cả các hoàng tử cũng thích đến đây.

Nhưng mà trong căn phòng này có một nơi không tốt, đó chính là đại biểu thân phận cho chủ nhân.

Ôn Hương đi theo bước chân của Dung Tử Hiên vào trong một gian phòng, cách bài trí trong gian phòng đó vô cùng mạnh mẽ, ở bên cửa sổ có một bàn ngồi trêи mặt đất, có thể ngồi ở đó để uống rượu, có một tấm thảm được phủ trêи mặt đất, cũng vô cùng mềm mại, không biết là bỏ ra bao nhiêu tâm lực mới có thể làm ra được nó.

Còn có trêи bàn trong gian phòng này, bức tường ở bốn phía đều có đủ loại đường đại tinh phẩm, lọt vào trong tầm mắt chính là một bức tranh, bức tranh sơn thủy vẽ tiền triều Chu Cẩm trông vô cùng sinh động.

Nhưng mà Ôn Hương bước vào nơi này, trước tiên cũng không quan tâm gì nhiều đến những vật này, bởi vì trong khoảng cách cửa đóng lại, nàng mới thở dài một hơi, kẻ thù gặp nhau, tâm trạng chập trùng rất lớn.

Nhưng Dung Tử Hiên không bỏ qua vẻ mặt của nàng, nhưng mà hắn cũng không hiểu tại sao Ôn Hương trông có vẻ là một cô nương có lá gan rất nhỏ, nhìn thấy thái tử điện hạ lại kỳ quái như vậy.

“Thái tử điện hạ không đến đây, nhị cô nương không cần phải khẩn trương như vậy đâu, không bằng ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi, ăn chút điểm tâm.”

“Tạ ơn, ta không khẩn trương.” Ôn Hương phất tay biểu thị mình rất thoải mái.

Hai người bọn họ cũng không dây dưa nói về vấn đề này, dường như vừa mới gặp thái tử đối với bọn họ mà nói cũng chỉ là một chuyện nhỏ.“Các phương diện trang trí trong gian phòng này đều rất tốt, không biết ngươi đặt từ lúc nào?”

Ôn Hương ra vẻ nhẹ nhõm mà hỏi, thật ra thì trong nội tâm của nàng đều giận đến nỗi sắp hít thở không thông, dù sao thì kẻ thù gặp nhau cũng không thể báo thù, thật sự làm cho người ta rất bực bội.

“Chẳng lẽ là nhị cô nương không biết?” Dung Tử Hiên cười ôn hòa, làm gánh nặng trong lòng của Ôn Hương được tiêu tan, vẻ mặt của hắn như thế thật sự như ánh mặt trời mùa xuân, làm lòng người ấm áp.

“Biết cái gì?”

Ôn Hương nhìn chằm chằm vào đôi mắt này, từ từ liền hãm sâu vào trong đó, không có cách nào tự kiềm chế mình, chỉ có thể dựa vào bản năng của bản thân mà hỏi hắn.

“Người nào có thân phận trong kinh thành đều có một gian phòng ở Quỳnh Ngọc lâu, sẽ không cho người khác sử dụng, gian phòng này là cho nhà của ta, ta vào đây thì không cần phải đặt.”

Ngữ khí của Dung Tử Hiên càng thêm ôn hòa, ý cười càng thêm rõ ràng, dường như là đang trêu chọc một đứa bé.”

Ôn Hương lập tức lấy lại tinh thần, mới nhận ra hồi lúc nãy mình nhìn hắn xuất thần một hồi lâu, gần đây luôn bị Dung Tử Hiên mê hoặc, trong lúc nhất thời nàng cũng có chút tức giận, cũng không tiếp lời Dung Tử Hiên.

“Nhưng mà Phủ Hoa Vương thì lại không có, nghĩ lại thì cũng là bởi vì Hoa vương gia không có ở kinh thành, các nữ quyến cũng không thường ra ngoài, cho nên Ôn nhị cô nương không biết cũng là bình thường thôi.”

Ôn Hương suy nghĩ, chỉ nhẹ gật đầu, cũng không nói lời nào, nàng còn đang không vui bởi vì lúc nãy mình bị Dung Tử Hiên mê hoặc.

“Người đâu, mang thức ăn lên.”

Dung Tử Hiên cũng không bức bách Ôn Hương, chỉ là ôn hòa nói với người ở ngoài cửa một câu, lời nói này đã kéo cảm xúc của Ôn Hương trở lại.

Lời vừa nói ra khỏi miệng lập tức liền có người mang đồ ăn bước vào, người nào cũng cúi đầu xuống, nhưng vô cùng ổn trọng, cũng không có chỗ nào làm cho người ta cảm thấy va chạm.

Chắc đây cũng chính là một nguyên nhân để bọn họ đứng vững vàng ở Tứ Thành mà không ngã, chỉ có điều là Ôn Hương không ngờ đến thức ăn còn chưa gọi mà đã được dọn lên rồi, quả thật có chút...

Còn nữa, Quỳnh Ngọc lâu này đối xử với bọn họ cũng quá mức cung kính rồi đó chứ, không hổ là Dung công tử, ở nơi như thế này mà cũng có thể hưởng thụ loại đãi ngộ như vậy, có tiền có thế, đúng là không tồi mà.

“Nhanh dùng đi, đều là những món gần đây đầu bếp Quỳnh Ngọc lâu vừa mới nghiên cứu ra, nghe nói là không tồi, nhị cô nương nhanh chóng nếm thử đi?”

Ôn Hương gật đầu một cái, chậm rãi dùng, nhưng mà ăn một hồi Dung Tử Hiên liền phát hiện Ôn Hương cũng không có gắp ăn những món cách xa nàng, lập tức phất phất tay, sau đó có nha hoàn lên gắp thức ăn cho Ôn Hương.

Hắn chỉ như thế nào thì nha hoàn đó làm như thế đó, cho nên Ôn Hương được ăn no căng bụng.

Bữa cơm này, Ôn Hương dùng cơm với một người chỉ huy cộng thêm một người khác trợ giúp.

Giờ phút này nàng mới hiểu được Dung công tử tiếng gần đồn xa, ôn hòa hữu lễ, công tử văn nhã, thật ra cũng không ôn hoà như vậy.

Trong bữa cơm, nàng sờ vào cái túi của mình, cảm thấy hết sức khó xử, ăn cơm ở một chỗ như vậy, chỉ sợ là ít nhất cũng phải tốn cả trăm lượng, nhưng mà nàng không có mang theo nhiều ngân lượng như vậy...

Nhưng mà cuối cùng nàng đi tính tiền thì mới phát hiện ra gian phòng này bởi vì là dành cho vương phủ, chi phí của nó đều từ vương phủ mà ra...

Thú vị, vô cùng thú vị.

Ôn Hương rời khỏi Quỳnh Ngọc lâu, tâm trạng thay đổi liên hồi.

Dung Tử Hiên giúp nàng hết lần này đến lần khác, hiện tại vốn dĩ nàng phải mời người ta ăn cơm, cuối cùng lại thay đổi thành người ta mời nàng ăn cơm, điều này thật sự làm cho nàng không hiểu được.

Nhưng mà nghĩ đến Dung Tử Hiên cũng sẽ không hại nàng, không biết là vì cái gì, Ôn Hương lại có tự tin như vậy, hoặc là nói nàng chính là tin tưởng Dung Tử Hiên một nam tử vừa mới gặp ba lần, người này đã khiến cho trong lòng nàng có một cảm giác không nói được thành lời.

“Được rồi được rồi, bây giờ Dung Tử Hiên không phải là chuyện quan trọng, quan trọng nhất vẫn là Dung Mạnh thái tử, mục đích của hắn là toàn bộ Phủ Hoa Vương, hay là toàn bộ Thiên Vinh hoàng triều?”

Ôn Hương lẩm bẩm, cũng không chú ý người sau lưng vẫn luôn đi theo nàng.

.