C8.

Lập chí (trung)

2020.01.01 ~ 2020.01.04

Nằm ở trên giường, Vệ Cẩm Dương trằn trọc không ngủ, bắt đầu hoạch định tương lai.

Trong cả hai kiếp của hắn, đây là lần đầu tiên hắn nghiêm túc tự hỏi một vấn đề, cho dù lúc trước tạo phản hắn cũng không hề nghiêm túc tự hỏi qua tính khả thi đâu!

Đại khái là bởi vì trong xương cốt hắn vốn không có tâm tư làm hoàng đế, đơn giản là bị mẫu hậu nài ép lôi kéo mà mơ mơ hồ hồ bước lên con đường phản loạn.

Mà lần này, trở thành tướng quân lại là chính hắn muốn làm, chính hắn lựa chọn.

Tuy rằng chịu tác động bởi kiến nghị của tiểu di, nhưng ý kiến của bản thân hắn mới là trọng yếu.

Nếu không, theo như tính tình của Vệ Cẩm Dương, ý kiến của ai cũng vô pháp đả động được hắn! Khụ, khụ, ngoại trừ một lần khó hiểu bị mẫu hậu kéo đi tạo phản.

Lần đó không phải chưa nghĩ kỹ đã hồ đồ đi theo sao? Lần này Vệ Cẩm Dương đã tính toán tốt lắm, tuyệt không giống kiếp trước!

Chính là...!nghĩ đi nghĩ lại, tướng quân cũng không phải nói muốn làm là có thể làm được!

Liền tính hắn là Nhị hoàng tử cũng không thể nói "ta phải làm tướng quân" thì hoàng đế lão tử liền đem cái chức tướng quân ban cho hắn! Ngẫm lại cũng là việc không có khả năng.

Phụ hoàng cùng người trong thiên hạ đâu phải kẻ ngốc, làm gì có khả năng đáp ứng dễ dàng như vậy.

Phải thế nào mới có thể làm tướng quân đây? Vệ Cẩm Dương không biết.

Hắn đời trước chỉ biết chơi bời lêu lỏng, đã bao giờ chú ý đến việc trong quân? Đi hỏi thăm sao? Hắn hiện tại mới sáu tuổi rưỡi, cho dù hắn là Nhị hoàng tử, chỉ sợ cũng không ai nói thật với hắn.

Hắn không phải chưa từng nghĩ tới thừa dịp hôm qua đi hỏi tiểu di kiêm hoàng thúc tổ mẫu, sau lại nhớ ra mình mới sáu tuổi rưỡi, nếu nói ra, lấy sự khôn khéo của hoàng thúc tổ mẫu chỉ sợ chưa tìm hiểu được gì đã khiến nàng sinh nghi.

Rốt cuộc, hắn chỉ mới sáu tuổi rưỡi, sao có thể quan tâm làm tướng quân như thế nào, lại phải làm sao mới vào được trong quân? Cho nên vẫn là không hỏi thì tốt hơn!

Mẹ kiếp (1)! Tuổi tác hiện tại của hắn thật là một cái đại đại vấn đề mà! Ngươi nói xem, ông trời nghĩ như thế nào lại cho hắn trọng sinh lúc sáu tuổi mà không phải mười sáu tuổi chứ? Nếu hắn mười sáu tuổi thì hết thảy vấn đề cũng liền dễ dàng giải quyết rồi.

Bất quá nếu vậy, Vệ Cẩm Hoa chẳng phải là đã hai mươi hai tuổi, cái tuổi mà tâm lý hay tâm trí đều đã thành thục không sai biệt lắm.

Hắn liền không có biện pháp đả động tâm của y, cùng y làm huynh đệ tốt.

Trên đời này sự thật đúng là có được thì có mất, khó mà vẹn cả đôi đường!

Bởi vì buổi tối suy nghĩ như thế nào mới có thể lên làm tướng quân, Vệ Cẩm Dương liền ngủ không ngon giấc.

Thế nên ngày hôm sau tinh thần hắn nhìn qua có chút uể oải, thời điểm thái phó giảng bài cũng không cẩn thận nghe, buổi chiều tới cung của Vệ Cẩm Hoa cũng chưa kịp luyện chữ đã ghé vào trên bàn ngủ mất.

Hết thảy tự nhiên không thể gạt được Vệ Cẩm Hoa xưa nay vốn cẩn trọng, y không biết tiểu gia hỏa này tối hôm qua bởi vì sự tình gì mà không ngủ tốt đây.

Nhìn hài đồng đang ghé vào trên bàn ngủ ngon lành, Vệ Cẩm Hoa không cầm lòng được mà vươn tay đi sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm, lại bỗng nhiên phát hiện khóe miệng nhóc chảy xuống một vệt nước trong suốt.

Ngủ thật là ngon (2) a!

Không biết Lưu thị kia có phải đã nói gì sau lưng mình, muốn tiểu gia hỏa này không tới tìm mình chơi.

Hẳn là có đi, tâm tư của bọn nữ nhân trong chốn hậu cung làm sao qua được mắt y, chẳng phải đều đen như quạ sao, sinh được đứa con trai nào cũng liền muốn nó tới cùng y đoạt Thái Tử vị, trăm người như một.

Bất quá, không biết tiểu gia hỏa này vì cái gì không nghe mẫu hậu khuyên bảo còn muốn tới tìm mình chơi đây? Chẳng lẽ thật là thích mình như vậy sao? Rõ ràng là một hài tử ngoan ngoãn, sao lại không nghe lời mẫu hậu? Thật là không hiểu được tâm tư của tiểu hài tử a!

Mới vừa rồi, ngoại công lại bắt đầu khuyên bảo, cảm thấy mình cùng nhi tử của Lưu thị thật sự đã quá thân cận! Tự mình cũng từng nghĩ muốn cùng tiểu gia hỏa này bảo trì khoảng cách, nhưng trước sau vẫn không làm được.

Có lẽ bởi vì mình thật sự quá tịch mịch, sau khi mẫu hậu mất liền chưa từng cùng người nào thân cận như vậy, nên phá lệ khát vọng có người bầu bạn, cho dù đối phương chỉ là một tiểu hài tử, cho dù đối phương lớn lên có khả năng sẽ cùng mình một mất một còn (3)...!trong tâm vẫn tham luyến một chút ấm áp này!

Y biết như vậy kỳ thật không nên, hiện tại càng thân thiết thì sau này bị phản bội càng đau đớn như khoét mất tâm can! Có được lại mất đi, nhất định là rất khổ sở.

Nhưng y chính là khống chế không được tâm mình khát vọng được một tiểu hài tử mang cho ấm áp.

Nói ra cực kỳ buồn cười!

Thật không biết hài tử này lớn lên có nhớ rõ chính hắn khi còn bé đã từng cùng Thái Tử ca ca quan hệ tốt như vậy? Ước chừng là sẽ không đâu! Ký ức con người là những gì phát sinh được khắc vào trong đầu, một số chuyện trong quá khứ rồi sẽ bị lựa chọn quên đi! Tựa như lúc mẫu hậu vừa mới mất, dung nhan của người khi xuất hiện trong mộng của y luôn rõ ràng như vậy, rồi sau đó theo tuổi tác tăng lên mà phai nhạt dần, cho tới bây giờ y đã không thể nhớ rõ mẫu hậu đến tột cùng là có hình dáng thế nào.

Chỉ sợ y đã được chú định sẽ là bộ phận bị lãng quên trong trí nhớ của đứa nhỏ này! Nhìn hài tử đang ghé vào án thư của mình ngủ say sưa, Vệ Cẩm Hoa nhịn không được suy nghĩ phức tạp.

"Ân?" Vệ Cẩm Dương chậm rãi mở hai mắt, đều do hôm qua không ngủ được, cả tối mải suy nghĩ như thế nào tiến nhập quân doanh, như thế nào làm được tướng quân, sáng nay liền không có tinh thần, hiện tại càng là ngủ quên mất!

A? Ngủ quên? Bây giờ là lúc phải ôm đùi a, làm sao có thể ngủ mất chứ? Đây chính là thời gian cố định cùng Hoàng đế tương lai bồi dưỡng tình cảm huynh đệ để giữ được mạng nhỏ a, hắn sao có thể ngủ quên? Không phải sẽ khiến Vệ Cẩm Hoa nghĩ hắn thực lười biếng, lại ham chơi không ngoan ngoãn đi ngủ a? Tưởng tượng đến đây, thần trí của Vệ Cẩm Dương lập tức thanh tỉnh không ít.

Dùng tay nhỏ béo đô đô xoa xoa hai mắt, khi trước mắt một mảnh rõ ràng, hắn liền bắt gặp một đôi con ngươi ngậm cười ôn hòa, Vệ Cẩm Dương nhìn thấy chúng mới nhẹ nhàng thở ra.

Tiểu hài tử mà, thích ngủ cũng là thực bình thường, Hoàng đế bệ hạ tương lai khoan hồng độ lượng như vậy, hẳn là sẽ không cùng hắn so đo, càng sẽ không phá hư tình huynh đệ thật vất vả mới bồi dưỡng được.

"Đại ca...!Thực xin lỗi, đệ sai rồi...!Cẩm Dương không nên trong thời gian phải luyện chữ lại ngủ ngủ!" Vệ Cẩm Dương mở to đôi mắt vô tội mang theo một chút khiếp đảm, nhút nhát sợ sệt nhìn Vệ Cẩm Hoa, nãi thanh nãi khí nói.

Sớm trước khi Vệ Cẩm Dương tỉnh lại, Vệ Cẩm Hoa đã lập tức thu liễm cảm xúc trên mặt, xuất ra tươi cười ôn hoà như thường lệ, giờ phút này nhìn dị mẫu đệ đệ này trưng ra đôi mắt nhỏ đáng thương vô cùng, không khỏi cảm thấy buồn cười, bèn kiên nhẫn dò hỏi, "Cẩm Dương vì sao trong lúc nên luyện chữ lại ngủ ngủ? Có phải tối hôm qua chơi quá muộn? Ân?"

"Không có...!Cẩm Dương không có chơi...!Ca ca đừng nói với mẫu hậu, người sẽ đánh mông nhỏ của Cẩm Dương".

Vệ Cẩm Dương phồng lên mặt bánh bao, thập phần sợ hãi dùng ánh mắt vô cùng đáng thương nhìn Vệ Cẩm Hoa.

Trọng sinh được nửa năm, bán manh, giả non nớt đã trở thành kỹ xảo sinh hoạt trọng yếu của Vệ Cẩm Dương, diễn tiểu hài tử diễn tới nhẹ nhàng thành thục! Chính hắn cũng phải bội phục kỹ thuật diễn của mình!

"Nga, vậy Cẩm Dương nói cho ca ca nghe, tối hôm qua vì sao không hảo hảo ngủ ngủ? Ca ca liền không nói cho mẫu hậu tới đánh mông nhỏ của đệ, nếu không nói, ca ca liền đi nói cho mẫu hậu nha!" Vệ Cẩm Hoa ôn nhu dụ hống.

Hố cha! Hoàng đế bệ hạ tương lai, biểu tình muốn lừa bán tiểu hài tử này của ngươi là thế nào a?.

Truyện Dị Giới

"Cẩm Dương không có không ngoan ngoãn ngủ.

Cẩm Dương hôm qua là thực nghiêm túc suy nghĩ một vấn đề!" Cho dù biết Vệ Cẩm Hoa là đang lừa tiểu hài tử, Vệ Cẩm Dương lại vẫn không thể không giả bộ làm tiểu hài tử ngây ngô bị hắn lừa, dùng ngữ khí cực kỳ nghiêm túc nói với Vệ Cẩm Hoa, chỉ tiếc hắn hiện tại nói chuyện đều là giọng hài tử non nớt, hoàn toàn không thể làm người nghe cảm giác được hắn thực nghiêm túc, chỉ có thể khiến cho người ta cảm thấy hắn thực đáng yêu!

"Vậy sao? Đại ca có thể biết vấn đề mà Cẩm Dương thực nghiêm túc suy nghĩ không?" Ngoài miệng tuy là ôn nhu kiên nhẫn dò hỏi, Vệ Cẩm Hoa trong lòng lại không có nửa điểm muốn biết.

Đại ca, ngươi đủ rồi! Ngốc tử đều nhìn ra được ngươi một chút cũng không muốn biết được không?

"Được chứ, đây là bí mật, Cẩm Dương chỉ nói cho một mình đại ca nghe thôi! Ngoắc tay nha, đại ca không được nói cho người khác biết".

Bây giờ còn có ai giả ngây ngô tốt hơn hắn đây? Vệ Cẩm Dương giả vờ vươn ra ngón út nộn nộn, muốn cùng Vệ Cẩm Hoa ngoắc tay hứa hẹn.

"Hảo, đại ca không nói cho người khác", Vệ Cẩm Hoa nhìn Vệ Cẩm Dương, bất đắc dĩ cười cười, vươn ngón út cùng nhóc ngoắc một cái tượng trưng.

"Đại ca hôm qua nói mỗi người đều phải có lý tưởng của chính mình, cùng với người mà mình muốn trở thành.

Cho nên, hôm qua Cẩm Dương vẫn luôn suy nghĩ lý tưởng của đệ là gì.

Thế nào, đây là bí mật rất lợi hại phải không?" Vệ Cẩm Dương chớp chớp đôi mắt to.

Kỳ thật, Yến Vương điện hạ hắn lão nhân gia tỏ vẻ, mỗi ngày đều nói lời nói như vậy, hắn đã nổi một thân da gà, chính mình nghe đều muốn phun ra.

Nhưng cố tình Vệ Cẩm Hoa cùng Lưu hoàng hậu cảm thấy hắn như vậy thực đáng yêu.

"Ân, thật là một bí mật lợi hại", Vệ Cẩm Hoa ôn nhu cười ứng hòa, "Như vậy Cẩm Dương nghĩ ra được lý tưởng của đệ chưa?"

Đại ca, ngài lão nhân gia có biết ngươi bây giờ đã là dáng vẻ không chút để ý đến cực điểm hay không? Ngươi cho rằng tiểu hài tử rất dễ lừa sao? Tiểu hài tử không có chỉ số thông minh sao?

"Đại ca muốn trở thành người giống phụ hoàng, Cẩm Dương liền trở thành người giống Tiểu Hoàng Thúc Tổ.

Cẩm Dương trưởng thành phải làm Đại tướng quân, đại anh hùng!" Vệ Cẩm Dương nãi thanh nãi khí thốt ra lời thề son sắt.

Vừa lúc lão tử hiện tại liền nhân lúc này cùng ngươi tỏ rõ thái độ, mục tiêu của lão tử là trở thành tiêu dao vương, một chút cũng không muốn cùng ngươi tranh cái ngôi vị hoàng đế mệt chết người kia, ngài lão nhân gia liền an tâm đi!

Tác giả có lời muốn nói: Bán manh lăn lộn, cầu cất chứa! Đánh một chương này làm tay ta đều muốn gãy a!

~~~~~

(1)

"Nê môi" (泥煤): than bùn, là từ dùng để mắng chửi, đồng âm với "Nhĩ muội", "Ni mã".

(2)

"Thụy đắc ngận hương" (睡得很香): ngủ (thụy) được rất (ngận) ngon (hương).

(3)

"Thế bất lưỡng lập" (勢不兩立): Hai bên có mâu thuẫn, không thể cùng tồn tại, mà mâu thuẫn này xem như không thể hóa giải.

~~~~~

Editor có lời muốn nói:

Bài hát "Câu chỉ khởi thề" (có bản dịch là "Ngoắc tay hẹn ước") rất hay đó.

Mình đặc biệt thích bản của Lạc Thiếu Gia, moe vô đối.

./..