C35.

Biến cố (trung)

2020.07.15 ~ 2020.10.11

Vệ Minh Đức không tỏ rõ thái độ cùng lập trường, Lưu lão tướng quân liền như vậy ngạnh cổ thẳng mặt lăng lăng nhìn hắn chằm chằm, hiển nhiên là tuyệt đối sẽ không nhượng bộ.

Một đám thần tử đang quỳ phía dưới nhìn ra hoàng đế bị bọn họ bức tới mức lúng ta lúng túng, trong lòng càng là bất đắc dĩ, nhưng nếu không quỳ thì chính là gian thần, không phải trung thần.

Nếu vì nhất thời tham sống sợ chết mà không quỳ, chưa thấy thiên cổ bêu danh, Lâm Lưu hai nhà đã không bỏ qua bọn họ.

Vậy nên chỉ có thể ở trong lòng yên lặng cầu nguyện, cầu nguyện hoàng đế ngàn vạn lần không nên vì nhất thời tức giận mà bức tử lão tướng quân trung thành và tận tâm a.

Trên triều hôm nay không biết đến tột cùng đã giằng co bao nhiêu lần, nhưng chỉ có lúc này thái độ của Vệ Cẩm Dương mới theo mọi người cũng cương ngạnh lên, nếu ngoại tổ hôm nay thật sự bị bức ra chuyện không may, hắn vĩnh viễn cũng sẽ không tha thứ cho Vệ Minh Đức.

Mọi người kiên trì không biết bao lâu, Lưu Tùng Bách lại lần nữa kịch liệt vùng lên, xem ra hôm nay lão phu xương cốt bất tử là vô pháp đả động Hoàng Thượng.

Hai cái võ tướng cường tráng vừa lơi lỏng lại vội vàng dùng sức giữ chặt ông, võ tướng đang quỳ chung quanh cũng vội vàng đứng dậy hỗ trợ.

Đương lúc binh hoang mã loạn, tiếng nói mang theo thở dốc của Hỉ Phúc bỗng nhiên vang lên bên tai mọi người.

Bởi vì âm thanh này xuất hiện quá đột ngột, mà Vệ Cẩm Dương vẫn luôn đem tâm tư đặt ở trên người ngoại tổ nên căn bản không có lưu ý Hỉ Phúc tiến đến Nghị Chính Điện, thế nên lúc hắn nghe được Hỉ Phúc nói cái gì thì còn có chút hoảng hốt.

"Lưu lão tướng quân chậm đã, Thần Quý phi tới".

Hỉ Phúc hiển nhiên là chạy vội tới, hơi thở còn không kịp bình ổn, liền vội vàng hô lên.

Nhị điện hạ chính là vì Thái Tử điện hạ mới ra sức mời lão tướng quân tới tương trợ, nếu hôm nay lão tướng quân có gì bất trắc, Thái Tử điện hạ làm sao có thể đối mặt Nhị điện hạ a.

Dệt hoa trên gấm thì dễ, đưa than ngày tuyết mới khó, Nhị điện hạ đối với Thái Tử gia là thật tình giao hảo, từ đây về sau Nhị điện hạ liền cũng là chủ tử của Hỉ Phúc.

"Là ai thỉnh Quý phi đến?" Vừa nghe đến tin này, Kính Hòa Đế sắc mặt đột ngột biến đổi, lạnh giọng hỏi.

"Là nhi thần", Vệ Cẩm Hoa không hoảng không sợ ngẩng đầu, cùng Vệ Minh Đức đối diện, không hề tồn tại nửa điểm nhút nhát, "Nhi thần nghĩ cũng chỉ có làm như vậy mới có thể giải quyết được việc cấp bách (1) này, thỉnh phụ hoàng thứ tội".

Vệ Minh Đức còn chưa kịp phát tác cổ bực tức mới bốc cháy trong ngực, liền thấy bọn thần tử của mình lại cùng chung ý nghĩ, tựa như hẹn trước mà cùng khen ngợi, "Thái Tử thánh minh".

Một đoàn thần tử có thể nói là đồng tâm nhất trí, chung một ý niệm, còn không phải là Thái Tử anh minh sao? Nếu không phải Thái Tử thỉnh Thần Quý phi tiến đến, chỉ sợ cục diện trước mắt này còn muốn kéo mãi không xong.

Hoàng đế hiện tại đầu óc đã bị lửa giận thiêu đến mơ hồ, nếu hôm nay Lưu lão tướng quân thật sự đập đầu chết trên đại điện, chỉ sợ ngày mai liền sẽ có người khởi nghĩa, sau đó thiên hạ đại loạn a.

Nhi tử so lão tử còn đáng tin cậy hơn nhiều, buồn cười chính là, nhi tử tốt như vậy còn bị lão tử nhất quyết phế bỏ.

May mắn Thái Tử điện hạ là người đáng tin cậy, bằng không có cái hoàng đế như vậy, bọn họ thật đúng là đối với quốc gia của chính mình từ bỏ hy vọng.

Nhìn trước mắt thế cục đã định, trăm miệng một lời, Kính Hòa Đế chỉ cảm thấy trong lòng trào sôi một cổ tà hỏa, lại cũng chỉ có thể cưỡng bách chính mình áp chế trở về.

Thái Tử cánh chim nay đã đầy đặn, hiện tại tất nhiên là không thể động đến nó.

Nếu cứng rắn muốn động nó, nhìn đám thần tử bên dưới đồng tâm hiệp lực, chỉ sợ ngôi vị của hắn cũng tràn ngập nguy cơ.

Loại tình huống này, cũng chỉ có thể nuốt trở lại ý niệm phế Thái Tử, tương lai còn dài, về sau lại mưu tính cách khác.

"Người tới, tuyên Thần Quý phi yết kiến".

Vệ Minh Đức cuối cùng vẫn khôi phục dáng vẻ ngày thường, không biết là mỏi mệt vẫn là bất lực mà ngã ngồi trên long ỷ.

Kính Hòa Đế khẩu dụ vừa truyền, Thần Quý phi đã sớm chờ ngoài cửa thực nhanh bị cung nhân dẫn tiến vào.

"Thần thiếp tham kiến Hoàng Thượng", Thần Quý phi thong thả (2) bước vào Nghị Chính Điện, không kiêu ngạo không siểm nịnh (3) nhẹ nhàng (4) hành lễ, nhìn không ra một tia sợ hãi.

Nàng cử chỉ ưu nhã, tư dung đoan trang, quả thật đối lập rõ ràng với Li Phi bên kia đã điên điên dại dại.

So với mẫu hậu, vốn đem cảm xúc đều viết hết trên mặt, thì ngược lại Thần Quý phi mới là người có tư thái của một mẫu nghi thiên hạ.

Vừa thấy Thần Quý phi vào cửa đại điện, Lưu lão tướng quân liền như hổ rình mồi (5) mà nhìn nàng chằm chằm.

Trong mắt ông, Thần Quý phi chính là yêu nữ hại nước hại dân.

Hơn nữa yêu nữ này không chỉ hãm hại Thái Tử, mà còn muốn hại chết ngoại tôn bảo bối của ông.

Ông đối với nàng chính là hận đến nghiến răng nghiến lợi, mặc kệ gương mặt của ngươi có bao nhiêu xinh đẹp, trong mắt lão gia hỏa không sợ chết này cũng là số không.

Thần Quý phi cũng không thèm để ý ánh mắt của Lưu Tùng Bách, bình tĩnh tựa hồ không thấy ánh mắt kia hóa thành dao nhỏ hận không thể chọc một cái động ở trên người nàng, một chút cũng không sợ hãi.

So sánh với những tiểu cô nương chưa hiểu việc đời bị Lưu Tùng Bách dùng một ánh mắt liền dọa khóc, nàng quả thật cường hãn gấp mười vạn lần.

"Quý phi, Ngũ hoàng tử đột ngột qua đời, Li Phi điên khùng không rõ, hôm nay bỗng nhiên chạy đến Nghị Chính Điện cáo trạng nàng cùng ả hợp mưu hãm hại Thái Tử, mưu hại Nhị hoàng tử.

Trẫm biết nàng cùng Li Phi từng có xích mích, vậy việc ả nói có thật không?" Kính Hòa Đế nhìn mỹ nhân ưu nhã đứng giữa đại điện, sớm đã khôi phục bộ dáng cao thâm khó đoán, nhưng trong lời nói lại không hề che dấu ý tứ thiên vị.

Thần Quý phi phản ứng cũng thập phần cơ linh, lập tức liền tiếp thu ánh mắt của Kính Hòa Đế.

Đương nhiên, ám chỉ rõ ràng như vậy mà còn không tiếp thu được, đó chính là cái ngốc tử.

"Khởi bẩm Hoàng Thượng, nghe tin Ngũ hoàng tử qua đời, thần thiếp cũng thực sự kinh hoảng cùng khổ sở.

Sau lại bỗng nhiên bị vị tiểu công công kia thỉnh tới Nghị Chính Điện, thần thiếp vẫn chưa kịp hồi thần.

Đến nỗi Li Phi chỉ chứng thần thiếp cùng nàng hợp mưu hãm hại người khác, thần thiếp càng là không hiểu đây là chuyện gì (6)." Thần Quý phi ôn nhu mỹ lệ, trên người vẫn luôn có một loại khí chất đoan trang, hiện giờ nàng càng là dùng một đôi mắt nhu tình như nước mà vô cùng nhuần nhuyễn bày tỏ chính mình lúc này đang kinh nghi mờ mịt, không hiểu chuyện gì, không biết làm sao, "Trong hậu cung ai lại không biết Li Phi cùng thần thiếp sớm có mối hận cũ, đã từng nhiều lần ỷ vào Hoàng Thượng thịnh sủng mà đến làm khó thần thiếp, thần thiếp cùng ai hợp mưu cũng tuyệt đối sẽ không cùng Li Phi nương nương a."

Nếu là kiếp trước Vệ Cẩm Dương nhìn đến Thần Quý phi luôn luôn ôn nhu nhàn thục, cùng thế vô tranh lại bị vu hãm, nhất định liền sẽ không tự chủ mà đứng về phía nàng.

Thần Quý phi trong hậu cung luôn luôn có được hảo nhân duyên, mà Li Phi trương dương ương ngạnh, kiêu ngạo đến mức rất nhiều lần khiêu khích Quý phi cùng Hoàng hậu, lại luôn được Kính Hòa Đế sủng ái không hề trách phạt, hắn chính là nghĩ nát đầu cũng sẽ không đem hai người như vậy liên hệ với nhau.

Chính là ngắn ngủn mấy ngày này Vệ Cẩm Dương đã trải qua qua đủ loại biến cố cùng biến đổi to to nhỏ nhỏ, biết rằng trên thế giới này không có gì là không có khả năng.

Mèo không sủa nhưng nó sẽ cắn người (7), bình thường nhìn vô hại nhất ngược lại chính là ngoan độc nhất.

Người giống như mẫu hậu ngược lại căn bản là không có lực sát thương.

Cho nên Vệ Cẩm Dương giờ này khắc này nhìn Thần Quý phi chỉ cảm thấy biến ảo không ngừng, cảm thấy nàng đã không còn thuận mắt như xưa.

"Li Phi từ trước đến nay kiêu ngạo ương ngạnh, ở trong cung càng là ỷ vào trẫm sủng ái mà không coi ai ra gì, lần này bởi vì chính mình sai lầm hại đến hài tử, thế nhưng không tự xét lại bản thân, ngược lại giả điên tới hãm hại nàng, thực sự đáng giận.

Cho dù là trẫm, hôm nay cũng không dung thứ được nàng ta." Vệ Minh Đức đột nhiên vỗ án, ra vẻ tức giận, có vẻ muốn đem mọi tội lỗi đều đổ hết lên Li Phi đã nửa điên nửa dại.

Cả triều văn võ còn đang nhìn đâu, Kính Hòa Đế lại dám trắng trợn che chở Thần Quý Phi như vậy, Vệ Cẩm Dương trong lòng mắc nghẹn.

Li Phi đã điên rồi, Kính Hòa Đế xác thật muốn đem sự tình đều vu oan cho nàng ta sao? Kính Hòa Đế đối phi tử thật đúng là "tình thâm ý trọng" a.

Nữ nhân yêu hắn, từ mẫu hậu đến hậu cung ba ngàn giai lệ, bọn họ thật quá đáng thương đi.

"Hoàng Thượng, lão thần không cảm thấy liền có thể định án đơn giản như thế, cầu Hoàng Thượng tra rõ".

Một đám thần tử giả vờ câm điếc nhìn Hoàng đế cùng Thần Quý phi kẻ xướng người hoạ, Lưu lão tướng quân lại không hề thuận theo.

Ngoại tôn của ông thiếu chút nữa mất mạng, Ngũ hoàng tử còn thật sự bỏ mạng, ngay cả Thái Tử cũng bị liên lụy, huyết mạch hoàng thất bị tổn hại nghiêm trọng, há có thể chỉ bằng vài câu nói liền phán xong rồi.

Lão nhân gia hôm nay nếu đã đứng ở đây thì nhất định phải đem sự tình tra rõ rành mạch.

"Lưu khanh, ngươi có ý gì? Chẳng lẽ không tin Trẫm phán đoán sao? Quý phi là người dịu dàng ôn nhu, trước nay chưa từng cùng phi tần khác tranh chấp, chỉ có Li Phi ỷ vào trẫm sủng ái lại ba lần bốn lượt gây sự với nàng.

Li Phi cùng Quý phi không hoà thuận là chuyện cả cung đều biết, các nàng làm sao sẽ có khả năng cùng nhau hợp mưu hành sự đây?" Vệ Minh Đức thái độ kiên định, nhất quyết bảo hộ Thần Quý phi.

"Hoàng Thượng, án này điểm nghi vấn thật sự quá nhiều, lại liên quan hoàng thất nhân mạng, hiện tại đã không còn là việc trong hậu cung, mà là đại sự của toàn bộ quốc gia triều đình.

Thỉnh cầu Hoàng Thượng để Tông Nhân Phủ tra rõ, cho thiên hạ bá tánh một công đạo, cho Tử Vân quốc chúng ta một công đạo." Thấy Lưu lão tướng quân đều mở miệng, Lâm tướng tự nhiên không thể bất động, Lâm tướng vừa động liền đại biểu cho hai đại vây cánh trong triều cùng chung thái độ, Thần Quý phi hôm nay không thể thoát khỏi bị thẩm tra.

Vệ Minh Đức sắc mặt thập phần khó coi, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Thần Quý phi, nếu bị bọn họ tra ra cái gì xấu, hắn nên làm gì để bảo vệ nàng? Một hai lão đông tây này ngay cả hắn là Hoàng đế đều không để trong mắt.

Nếu thật sự tra ra chuyện này cùng Thần Quý phi có liên can, nàng chính là không thể không chết.

Nhìn Hoàng Thượng nơi đó do dự kéo dài không quyết, Thần Quý phi lại tự mình đứng ra, so với Kính Hòa Đế sảng khoái hơn nhiều.

Nàng trên mặt không có nửa điểm sợ hãi, trước sau nhàn nhạt, liếc mắt nhìn Kính Hòa Đế, ý bảo hắn yên tâm, không biết là định liệu trước chính mình không có chút sơ hở, vẫn là đã quyết định muốn khẳng khái chịu chết.

Thần Quý phi xoay người đối diện với Lâm tướng cùng Lưu lão tướng quân, "Bổn cung thanh giả tự thanh, nguyện chịu mọi sự nghiêm tra.

Nếu tra ra chuyện này cùng bổn cung có nửa điểm quan hệ, bổn cung cam nguyện chịu chết, quyết không khiến Hoàng Thượng cùng các vị đại nhân khó xử."

Nghe Thần Quý phi nói như vậy, mọi người ở đây đều là trong lòng hiểu rõ, giả dạng kẻ câm im lặng không lại hé răng.

Sự tình đã tới bước này, Thần Quý Phi không tiếp thu cũng phải chịu thẩm tra, chi bằng hào phóng để cho bọn họ đi tra, tra không ra cái gì thì xem như nàng mạng lớn, tra ra liền khẳng khái chịu chết, sẽ không có kết cục nào khác.

Hoàng đế là thiên tử, không phải ông trời a.

Bất quá, hiểu rõ thì hiểu rõ, nhưng cũng vẫn có không ít đại thần trong lòng cảm khái, Thần Quý phi bình tĩnh thong dong, cùng Kính Hòa Đế đối lập rõ ràng.

Đây mới gọi là mạnh mẽ quyết đoán biết không? Chết thì chết, sống thì sống, dù sao chỉ có hai con đường.

Hoàng đế không xử lý sự tình nhanh nhẹn như Thái Tử cũng liền thôi, hiện giờ so ra càng không bằng một nữ tử.

Thần Quý phi khí độ này so với Hoàng đế, từ sáng sớm thượng triều đều vì một chút việc mà kéo dài đến sắp bức tử lão tướng quân, còn mạnh hơn nhiều.

Sớm dứt khoát như vậy có phải tốt không? Hoàng đế nếu có một nửa giỏi giang của nữ nhân này thì án tử cũng không kéo đến hôm nay.

Thật không biết lúc trước tiên hoàng cùng Vân Tương Vương vì cái gì sẽ nâng đỡ một vị như vậy tới làm hoàng đế.

Tác giả có lời muốn nói: Khụ khụ, sửa đúng là các loại đấu đá gì đó ta viết có chút cẩu huyết, mọi người thứ lỗi ha.

~~~~~

(1)

"Nhiên mi chi cấp" (燃眉之急): việc cấp bách như lửa cháy xém lông mày.

(2)

"Đại đại phương phương" (大大方方): thái độ tự nhiên và bình tĩnh, tự tin.

(3)

"Bất ti bất kháng" (不卑不亢): không kiêu ngạo không siểm nịnh, không khiêm tốn cũng không kiêu căng, thái độ đúng mực.

(4)

"Doanh doanh" (盈盈): hành động nhẹ nhàng; tâm trạng hoặc bầu không khí vui vẻ;...

i.

"Tiếu ngữ doanh doanh" (笑語盈盈): nói cười vui vẻ.

(5)

"Hổ thị đam đam" (虎视眈眈): như hổ rình mồi, gắt gao nhìn không rời mắt, sẵn sàng vồ tới tấn công bất cứ lúc nào.

(6)

"Trượng Nhị hòa thượng mạc bất trứ đầu não" (丈二和尚摸不着头脑): sờ không tới được đầu của Trượng Nhị hòa thượng, đại khái ý là mù mờ, không rõ, không đoán ra.

i.

Mình google chữ Trung rồi dịch ra thì người ta bảo: Trượng Nhị hòa thượng là chỉ một pho tượng rất cao trong chùa, người thường không thể nào chạm tới phần đầu của pho tượng này.

Mình google thêm thì 1 trượng bằng khoảng 3,33m, quả thật bình thường là với không tới.

i.

Một số bạn editor khác thì giải thích rằng: Trượng Nhị hòa thượng là nhà sư chỉ đạo xây dựng La Hán Đường của chùa Tây Viên (ở Tô Châu), khi xây dựng thì ông không đưa ra bản vẽ cụ thể mà xây đến đâu thì chỉ dẫn đến đó, mọi người đều không biết được suy tính của ông.

(7)

"Giảo nhân đích miêu bất khiếu" (咬人的猫不叫): con mèo không kêu này sẽ cắn người.

i.

Mình chỉ tìm được "Hội khiếu đích cẩu bất giảo nhân, giảo nhân đích cẩu bất hội khiếu" (会叫的狗不咬人,咬人的狗不会叫): chó sủa là chó không cắn, chó cắn thì sẽ không sủa.

~~~~~

Editor có lời muốn nói:

Đọc lại bình luận bên wikidich thấy có bạn nói cung đấu của bộ này YY lắm.

Tui cũng nói trước luôn là cũng chỉ có một màn này xem như căng thẳng nhất rồi đó.

Kỳ thật mục đích của tui khi đọc bộ này chỉ là để tìm cách "thấm" được huynh đệ văn thôi, vì xuất phát điểm hai người còn nhỏ, tui lại thiên về "lâu ngày sinh tình".

Lúc tui đọc còn chưa thấy ai bình luận hết, chính là nhắm mắt nhảy hố đó, may mà không hối hận.

./..