C33.

Chuyển biến (hạ)

2020.07.05 ~ 2020.07.12

Biến cố thật sự là tới quá nhanh, nhanh đến mức toàn bộ người trong đại điện đều không cách nào thông suốt.

Lần này vốn nên là một trận ác đấu, thế nào liền biến thành hai vị đại lão tâm ý tương thông, mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng cùng nhau bảo vệ Thái Tử, thỉnh cầu Hoàng Thượng minh xét a? Không chỉ là bọn họ tiểu nhân vật không nghĩ ra, ngay cả Hoàng Thượng cùng Lâm tướng vốn dĩ chuẩn bị đánh một trận ác chiến cũng nghĩ không ra.

Thậm chí Thái Tử gia vốn dĩ mặt vô biểu tình, bình tĩnh trấn định cũng có một khắc thất thần, sửng sốt hồi lâu, mới chậm rãi quay đầu lại nhìn về phía hài tử mà từ lúc thượng triều đến giờ y vẫn chưa dám liếc mắt một lần.

Một khắc kia nghe thấy Lưu Tùng Bách nói tin tưởng y vô tội, y liền nhận định là Vệ Cẩm Dương, nhất định là Vệ Cẩm Dương, nhất định là nhóc thuyết phục Lưu Tùng Bách, bằng không, đánh chết y cũng sẽ không tin Lưu lão ngoan cố vẫn luôn cùng Lâm gia đối nghịch sẽ hảo tâm giúp y nói chuyện, lão không bồi thêm một cước thì y đã cảm kích lắm rồi.

Nguyên lai, Vệ Cẩm Dương ba ngày này ở tại tướng quân phủ đều là giúp y nói chuyện, nhóc nói nhóc tin tưởng y, nhóc đã làm được.

Mà chính y lại trong lòng chần chờ không cho nhóc tín nhiệm, thật là không nên.

Y rõ ràng đã sớm cùng bản thân nói qua, nhất định phải tin tưởng nhóc, vì cái gì đến cuối cùng ngoài miệng nói tin nhưng trong lòng lại còn do dự a?

Thật là không nên, đều đã nói phải tin tưởng lẫn nhau không phải sao?

Vệ Cẩm Hoa biểu tình phức tạp mà liếc mắt một cái về phía Vệ Cẩm Dương, trong lòng ngũ vị tạp trần.

Cao hứng chính là vô luận xảy ra chuyện gì, Vệ Cẩm Dương cuối cùng vẫn đứng về phía y.

Phức tạp là vì từ khi mẫu hậu qua đời, y đã sớm không còn khả năng tín nhiệm người khác, cho dù ngoài miệng vẫn luôn nói với Hỉ Phúc rằng y tin tưởng Vệ Cẩm Dương, nhưng trong tâm lại không hề chắc chắn, cho nên vẫn luôn không dám nhìn nhóc.

Thấy Vệ Cẩm Hoa nhìn về phía mình, Vệ Cẩm Dương thực vui vẻ, khẽ nâng môi cười đến thập phần rạng rỡ.

Thế nào, từ trước đến nay vẫn luôn là Vệ Cẩm Hoa ngươi giúp ta, hiện tại ta cũng có thể giúp đỡ ngươi một chút.

Ngươi có thể vì ta mà cảm thấy kiêu ngạo hay không a? Nếu ngươi còn đem ta xem như đệ đệ, ta tin tưởng chúng ta vẫn luôn có thể tiếp tục hảo hảo sống chung như thế này.

Đối diện đôi con ngươi mang theo dương quang cùng ấm áp của đứa nhỏ, Vệ Cẩm Hoa chợt nhận ra sâu trong nội tâm của mình cũng bị ánh mặt trời lộng lẫy kia chiếu rọi.

Nhìn Vệ Cẩm Dương tươi cười, y chỉ cảm thấy trong lòng đều là ấm áp dào dạt, ngay cả một chút rét lạnh cùng cô độc cuối cùng cũng bị xua tan.

Chỉ cần có Vệ Cẩm Dương ở, trong sinh mệnh của Vệ Cẩm Hoa liền vĩnh viễn không khuyết thiếu ánh mặt trời.

Nhìn hai người nơi này một mảnh huynh hữu đệ cung, tình chàng ý thiếp (1), Vệ Minh Đức trong lòng hận đến nghiến răng nghiến lợi, có trời mới biết là Lưu Tùng Bách trúng cái tà gì mới có thể đi nói giúp cho Vệ Cẩm Hoa.

Nếu từ nay về sau Lưu Lâm hai đại gia tộc bởi vậy mà liên hợp lại, mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng đối phó hắn cái này hoàng đế, địa vị của hắn không phải là tràn ngập nguy cơ sao?

Nghĩ như thế, Vệ Minh Đức lại mặt rồng giận giữ, vỗ án nói, "Lưu khanh gia chớ quên, lần này bởi vì Thái Tử mà Nhị hoàng tử cũng trúng độc thổ huyết.

Thương dăng bất đinh vô phùng đích đản (2), nếu không có chứng cứ vô cùng xác thực chứng minh Thái Tử trong sạch đã buông tha Thái Tử, chỉ sợ là khó có thể phục chúng".

"Hoàng Thượng, Nhị điện hạ nói với lão thần, Thái Tử điện hạ vẫn luôn đối đãi với điện hạ cực kỳ tốt, là chân chính hảo huynh trưởng a.

Thần tin tưởng Thái Tử điện hạ tuyệt đối không phải là hạng người tàn hại thủ túc, còn thỉnh bệ hạ tra rõ".

Nhìn hoàng đế lại là dáng vẻ nắm lấy không buông, lại thấy Vệ Cẩm Dương cùng Vệ Cẩm Hoa quan hệ là thật sự thật sự rất tốt, Lưu Tùng Bách tự hỏi một lát, vẫn là quyết định giúp người giúp tới cùng, đưa Phật đưa đến Tây Thiên (3).

Nhìn Lưu lão tướng quân kiên quyết như vậy giúp mình nói chuyện, Vệ Cẩm Hoa chỉ cảm thấy trong lòng một mảnh ngọt ngào.

Y mơ hồ có thể tưởng tượng ra, trong ba ngày này, tiểu gia hỏa chỉ có tám tuổi nhà mình quấn lấy ngoại tổ không rời, một lần lại một lần hướng Lưu Tùng Bách thay mình nói chuyện, nói mình là một hảo ca ca.

Được một người đặt ở trong lòng như vậy, cảm giác thật tốt.

Kỳ thật, y cũng không để ý Lưu lão tướng quân có thể hay không trợ giúp chính mình, điều y chân chính coi trọng là tâm ý của Vệ Cẩm Dương.

Trước đó y chính là sợ hãi, sợ hãi đến mức không dám đối mặt với Vệ Cẩm Dương, là vì quá mức xem trọng mà sinh ra sợ hãi cùng trốn tránh.

Y không hề sợ Lưu gia đối phó mình, y chỉ là sợ hãi tiểu hài tử đem đến cho y ánh mặt trời kia sẽ bị thân nhân thuyết phục mà không còn tin tưởng hay để tâm đến y, y sợ hãi mất đi ánh mắt trong suốt của Vệ Cẩm Dương nhìn về phía y, y sợ hãi mất đi ấm áp duy nhất trong thế giới tràn ngập hắc ám này.

Lại không nghĩ rằng, đệ đệ của y tuổi còn nhỏ đã có quyết đoán lớn như vậy, không chỉ không bị mấy kẻ rắp tâm bất lương của Lưu gia tẩy não, ngược lại còn thuyết phục Lưu lão tướng quân đứng về phía mình.

Nhìn Lưu Tùng Bách kiên quyết vì Vệ Cẩm Hoa nói chuyện, Vệ Minh Đức trong lòng giận dữ không thôi.

Hôm nay cái này Thái Tử là hắn phế chắc rồi, Lưu Tùng Bách không cho hắn bậc thang, hắn liền chính mình tự tìm bậc thang, hắn là thiên tử, là vua của một nước, chỉ là phế một Thái Tử mà thôi, há lại có thể dung được người khác can thiệp.

"Cho dù Lưu khanh gia không thèm để ý, lại không phải tất cả mẫu thân cùng ngoại tổ của hoàng tử khác cũng không để ý.

Trước khi điều tra rõ chân tướng, vì tỏ rõ Tử Vân là quốc pháp lớn hơn trời (4), vương tử phạm pháp đồng tội với thứ dân, Trẫm quyết định huỷ bỏ Thái Tử vị của Vệ Cẩm Hoa, giam tại Vinh Hoa điện, cho đến khi điều tra rõ chân tướng mới thôi".

Lại nói, sau khi tra rõ chân tướng còn có thể khôi phục Thái Tử vị hay không, liền hoàn toàn do Hoàng Đế này định đoạt.

Mà Vệ Cẩm Dương cùng Lưu Tùng Bách, nếu Thái Tử vị này bọn họ không muốn, tự nhiên sẽ có người khác muốn, Vệ Minh Đức hắn không thiếu nhất chính là nhi tử.

Thắng lợi trước mắt, Vệ Minh Đức tức khắc khẳng định liền phải huỷ bỏ Thái Tử vị của Vệ Cẩm Hoa, vị trí này bị nó chiếm đoạt đủ lâu rồi.

Nhìn xem Kính Hòa Đế quyết tuyệt muốn huỷ bỏ Thái Tử vị của mình, Vệ Cẩm Hoa trên mặt vẫn nhàn nhạt như cũ, một bộ dáng không tranh với đời (5), gặp biến không hoảng (6), không rõ y đây là không để tâm hay đã sớm đoán trước Vệ Minh Đức không phế được y.

Mặc kệ hôm nay nháo đến thế nào, tinh thần của y đã hoàn hảo không chê vào đâu được.

Có lẽ thời điểm vừa mới mở màn, trong lòng y còn có chút không nắm chắc, nhưng khi biết Vệ Cẩm Dương đứng về phía mình, y liền rõ ràng trận này mình chỉ có thể là người chiến thắng.

Chỉ cần có Vệ Cẩm Dương ở, Vệ Cẩm Hoa y liền vĩnh viễn cũng sẽ không thua, cho dù có thua cũng sẽ nhanh chóng quật khởi.

Bất quá, cục diện hôm nay y thắng định rồi.

Vệ Cẩm Dương còn đứng bên kia nhìn y, y làm sao có thể ở trước mắt nhóc bị mất mặt a.

Đối với ai đó nóng nảy muốn phế Thái Tử, Vệ Cẩm Hoa một chút cũng không đổi sắc mặt, quần thần trong triều lại sắp phát điên rồi.

"Thần khẩn cầu Hoàng Thượng suy xét", Vệ Minh Đức lời vừa ra khỏi miệng, Lâm tướng cùng hai phần năm triều thần liền quỳ xuống, Lưu Tùng Bách không cam lòng lạc hậu liền quỳ xuống khẩn cầu Kính Hòa Đế tam tư.

Lão tướng quân cũng quỳ xuống rồi, Lưu thị vây cánh tự nhiên theo sát mà quỳ.

Nhìn thấy hai đại phe phái ngày thường đấu đến ngươi chết ta sống hôm nay lại đồng thời vì Thái Tử mà quỳ xuống, dư lại kia một phần năm người trung lập tự nhiên cũng không thể đứng thẳng.

Pháp không trách chúng, mọi người đều quỳ, cho dù là quân vương thịnh nộ cỡ nào, quỳ so với đứng cũng có vẻ an toàn hơn a.

Chỉ một câu nói, cả triều văn võ tất cả đều bởi vì hắn muốn phế Thái Tử mà động tác thập phần nhất trí theo nhau quỳ xuống, đây là so với ngày thường hắn thượng triều còn quỳ được chỉnh tề hơn a.

Vệ Minh Đức không khỏi càng thêm nghẹn hỏa, bọn họ có còn đem cái hoàng đế này để vào mắt hay không? Thiên hạ này đến tột cùng là thiên hạ của hắn hay đã trở thành thiên hạ của Vệ Cẩm Hoa?

Nhìn phía dưới đen nghìn nghịt một đám cúi đầu, đối với Thái Tử so với chính mình cái này hoàng đế còn muốn trung tâm gấp bội, Vệ Minh Đức giận quá mà cười, hung tợn trừng mắt Vệ Cẩm Hoa, "Hảo hảo hảo, Thái Tử năng lực thật là không nhỏ a.

Trẫm nơi này còn chưa kịp làm gì nó, tất cả các ngươi liền đứng về phía nó, thật là khó lường a".

Đối mặt Kính Hòa Đế nghiến răng nghiến lợi, Vệ Cẩm Hoa vẫn như cũ ung dung ưu nhã, dường như y không phải là vị Thái Tử sắp bị phế mà chỉ là đang tham dự một hồi yến hội văn nhân nhã sĩ mà thôi.

Vệ Cẩm Hoa hiểu rõ, càng là đối mặt với người không có hảo ý thì càng phải gợn sóng bất kinh, gặp nguy không loạn, như vậy mới có thể dùng khí thế kinh sợ người khác, thắng được trận đầu tiên.

Ngươi càng bất động thanh sắc, người khác càng sờ không tới tâm tư của ngươi, liền sẽ cảm thấy ngươi sâu không lường được, khiến bọn chúng sợ hãi.

Nhờ vậy mới có thể giúp chính mình có cơ hội đi bắt lấy nhược điểm của người kia, đả xà đả thất thốn (7), ngay cả hồ ly cũng sẽ giấu không được cái đuôi.

Bất quá, cái đuôi cùng thất thốn của hoàng đế, Vệ Cẩm Hoa đã sớm xác định rõ ràng.

Bốn vị hoàng tử trúng độc nhưng chỉ có Vệ Cẩm Dương trúng độc sâu nhất, là trí mạng, nếu không nhờ viên giải độc hoàn của y, chỉ sợ nhóc đã sớm không còn hơi thở.

Nếu có người hy vọng dựa vào sự kiện này có thể nháo đến lại lớn hơn một chút, như vậy Vệ Cẩm Hoa y cam nguyện phụng bồi.

Nhìn xem tới phút cuối cùng, tê tâm liệt phế đến tột cùng là ai?

"Các ngươi cho rằng như vậy liền có thể thay đổi ý định của trẫm sao? Ý trẫm đã quyết, hôm nay Thái Tử này là trẫm phế chắc rồi".

Vệ Minh Đức khăng khăng không màng tất cả cũng muốn phế đi Vệ Cẩm Hoa, quần thần càng khuyên can hắn liền càng phải mặc kệ hết thảy, bất kể hậu quả mà phế nó.

Vệ Cẩm Hoa không chút bận tâm, xem đến thời gian cũng không sai biệt lắm.

Nếu Vệ Minh Đức đã hoàn toàn không xem y là thân sinh nhi tử, nói y không cần thủ túc, tàn hại huynh đệ, như vậy y liền thật sự làm một lần cho hắn vừa lòng.

"Hoàng Thượng, Hoàng Thượng..." Vệ Minh Đức lời còn chưa dứt, Li Phi liền khóc sướt mướt chạy tới trước cửa Nghị Chính điện, không màng cung nhân cản lại, kêu khàn cả giọng, tóc mai hỗn độn liền gục xuống giữa điện mà gào khóc.

"Li Phi, nơi này là Nghị Chính điện, ngươi một nữ nhân tới đây làm cái gì?" Vệ Minh Đức không vui nhăn mày, có chút chán ghét nhìn nữ nhân dưới đài khóc đến hoa dung thất sắc, trang dung không chỉnh kia.

Tuy rằng hắn luôn sủng ái Li Phi, nhưng hắn còn thiếu chút nữa liền có thể đem cái đinh trong mắt phế bỏ, từ đây trong triều sẽ không còn ai có thể chống lại thiên tử là hắn, loại thời điểm này lại bị cắt ngang, cho dù hắn có sủng ái nàng ta cỡ nào cũng sẽ không khỏi tâm sinh chán ghét.

Bất đồng với Vệ Minh Đức đang giận tím mặt, Vệ Cẩm Hoa không có phản ứng gì, vừa không vì Li Phi đến mà cảm thấy ngoài ý muốn, cũng không vì chính mình rốt cuộc có thể thoát khỏi áp lực của Vệ Minh Đức mà nhẹ nhàng cao hứng.

Thật không biết y hôm nay có phải hay không đã quyết định một ngày này đều chỉ trưng ra một gương mặt vân đạm phong khinh a.

"Hoàng Thượng, Hằng nhi, Hằng nhi đi rồi, là lần trước trúng độc, độc phát thân vong.

Nhi tử của chúng ta chết quá oan uổng a, Hoàng Thượng ngài nhất định phải vì Hằng nhi báo thù", Li Phi khóc đến sắp ngất đi, trên thế gian này chuyện đau lòng nhất không gì bằng người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.

Li Phi lời này vừa nói ra, trừ Vệ Cẩm Hoa vẫn luôn bình tĩnh ung dung, văn võ cả triều, ngay cả Vệ Minh Đức cũng là sợ tới mức sắc mặt biến đổi.

Đã chết, như thế nào sẽ chết? Độc lần trước không phải đã sớm thanh trừ sạch sẽ sao? Người cũng tỉnh lại.

Ngay cả Vệ Cẩm Dương trúng độc nặng hơn nó cũng đều êm đẹp đứng ở đây, Vệ Cẩm Hằng như thế nào liền chết rồi?

Trong triều, giật mình nhất không ai ngoài Vệ Cẩm Dương.

Hắn nhớ rõ đời trước Vệ Cẩm Hằng sống rất lâu a, ít nhất trước khi chính mình chết đi, kẻ kia cũng không có chết, kiếp trước dù ở trong ngục thì bên tai còn sẽ thường thường truyền đến tin tức hai huynh đệ kia cùng nhau làm chuyện xấu a.

Như thế nào đời này liền chết rồi? Vệ Cẩm Dương có chút hoảng hốt, hắn cùng Vệ Cẩm Hằng cơ hồ không có giao tế, nếu có cũng là ác cảm, không có nửa điểm hảo cảm, nhưng hôm nay nghe được tin này, Vệ Cẩm Dương lại vẫn nhịn không được thổn thức.

Dù thế nào, Vệ Cẩm Hằng còn nhỏ như vậy.

Cho dù về sau sẽ là hỗn trướng vương gia đại gian đại ác, không chuyện ác nào không làm thì cũng là ở kiếp trước.

Hiện tại Vệ Cẩm Hằng so với kiếp trước còn rất nhiều chuyện ác chưa có làm a, nhiều nhất cũng chỉ là hoàng tử bị sủng hư thôi.

Như thế nào liền đã chết rồi?

Tác giả có lời muốn nói: Ta bị cảm, mệt mỏi quá, đại gia phải chú ý thân thể.

~~~~~

(1)

"Nhĩ nông ngã nông" (你侬我侬): Trong ta có nàng, trong nàng có ta.

i.

Trích trong bài thơ "Ngã nông từ" do Quảng Đạo Thăng viết gửi chồng mình là Triệu Mạnh Phủ.

Nguyên văn: "Nhã nông ngã nông, thắc sát tình đa", đại ý là "Trong ta có chàng, trong chàng có ta, tình nồng ý đượm".

(2)

"Thương dăng bất đinh vô phùng đích đản" (苍蝇不叮无缝的蛋): Ruồi bọ không đốt trứng kín vỏ.

Loài ruồi thường tìm kiếm thức ăn dựa vào mùi vị, một quả trứng không có khe hở thì không có gì hấp dẫn với chúng.

Ngụ ý là nếu không làm sai thì cũng không bị người ta nói xấu.

(3)

"Bang nhân bang đáo để, tống phật tống đáo tây" (帮人帮到底,送佛送到西): giúp người giúp đến cùng, đưa Phật đưa đến Tây Thiên.

(4)

"Pháp đại vu thiên" (法大于天): luật pháp lớn hơn trời.

(5)

"Dữ thế vô tranh" (与世无争): không tranh với đời.

(6)

"Dữ biến bất kinh" (处变不惊): gặp biến không hoảng.

(7)

"Đả xà đả thất thốn" (打蛇打七寸): "thất thốn" là vị trí bảy tấc dưới đầu của con rắn, cũng chính là chỗ trí mạng của nó, đánh vào chỗ này thì đa số trường hợp sẽ giết nó ngay lập tức.

Câu này ý nói muốn đả thương người thì phải chọn điểm yếu nhất của đối phương mà ra tay.

~~~~~

Editor có lời muốn nói:

Trẻ nhỏ vô tội mà, tại thằng cha nó cố ý sủng hư thôi.

Cũng may Cẩm Dương đời này sớm nhận ra bộ mặt thật của ông ta.

./..