Đây mà là Thẩm Diệu sao?

Thử hỏi những học trò ở Quảng Văn quán, vô luận là đệ tử năm nhất, năm hai hay là năm ba cũng sẽ đều biết được. Nàng vô dụng, vụng về, nhát gan nhu nhược nhưng phải làm bộ dáng trinh tĩnh hiền đức.

Dung mạo không đặc biệt, khí chất cũng không xuất chúng, tài học không tinh thông, một bộ dáng hoa si, lưu luyến si mê Định vương, cả Định kinh đều biết.

Cho nên nếu hỏi người xuất chúng nhất Quảng Văn quán là ai, đương nhiên sẽ là Thẩm Nguyệt, còn hỏi người thô tục hạn hẹp nhất là ai, đương nhiên sẽ là Thẩm Diệu.

Cùng là đích nữ Thẩm gia, hình tượng hoàn toàn bất đồng. Mọi người còn cố tình có thói quen nói bên người Thẩm Nguyệt có một nha hoàn Thẩm Diệu, ngày hôm nay Thẩm Diệu lại không giống mọi khi, mọi người có chút không quen.

Dịch Bội Lan khẽ đẩy Thẩm Nguyệt:

"Nguyệt Nhi, chẳng lẽ muội muội ngươi hồ đồ rồi sao, hôm nay như thay đổi tính cách hoàn toàn vậy?"

Thẩm Nguyệt nhìn Thẩm Diệu, trong lòng cũng có chút khó hiểu. Hình như sau khi rơi xuống nước, tính tình Thẩm Diệu thay đổi không ít, không lẽ là vì chuyện Định vương nên nàng bị đả kích quá lớn? Nàng vừa định nói chuyện, hảo hữu bên người Giang Thải Huyên đã mở miệng trước:

"Thẩm Diệu, nghe nói ngươi rơi xuống nước, như thế nào, hiện tại phong hàn đã khỏi?"

Lời này nói ra, thực khiến người khác khó xử, nếu là bình thường, Thẩm Diệu chắc chắn không biết làm sao nhìn về phía Thẩm Nguyệt, thỉnh cầu nàng ta nói giúp. Nhưng hôm nay Thẩm Diệu chỉ nhẹ nhàng nhìn thoáng qua Giang Thải Huyên, thản nhiên nói:

"Đã khỏi, đa tạ quan tâm."

Giang Thải Huyên cùng tất cả mọi người trong học đường đều sửng sốt. Có lẽ là không dự đoán được Thẩm Diệu sẽ ôn hòa đối đáp mình như vậy, Giang Thải Huyên thấy chướng mắt thái độ của Thẩm Diệu, lập tức nói:

"Nếu bệnh phong hàn đã khỏi, chuyện đầu tiên nên làm là hướng Định vương điện hạ giải thích, rồi mới nên đến học quán, ngươi bị lẫn lộn đầu đuôi sao?"

Thẩm Diệu hít một hơi thật sâu, chung quanh vô luận là thiếu niên hay nữ tử, đồng học vô số, không một ai đứng ra nói giúp nàng. Một người bằng hữu nàng cũng không có. Xem Thẩm Diệu bị xấu mặt là lạc thú duy nhất của nhóm đệ tử quý tộc ở đây.

Nhìn lướt qua thần sắc khác nhau mọi người, lại nhìn Thẩm Thanh trong mắt vui sướng khi người gặp họa, Thẩm Diệu đang muốn mở miệng, liền nghe được Thẩm Nguyệt nói:

"Định vương điện hạ rộng lượng, sẽ không bởi vì chuyện này mà trách cứ Ngũ muội muội, Ngũ muội muội đến học quán, đương nhiên là vì ham học hỏi, là một chuyện tốt."

"Chuyện tốt cái gì."

Một thiếu niên không nhịn được nở nụ cười, hắn ngầm ái mộ Thẩm Nguyệt từ lâu, bình thường vô cùng chướng mắt Thẩm Diệu, nghĩ rằng có Thẩm Diệu làm muội muội là bất hạnh lớn nhất của Thẩm Nguyệt. Hắn nói:

"Ham học hỏi, Thẩm Nguyệt, ngươi đừng nên dùng từ này cho muội muội ngươi... Ngay cả tiên sinh giảng bài của đệ tử năm nhất nàng ta cũng không theo kịp, nói nàng ta ham học hỏi thì thật là buồn cười! Huống hồ..."

Hắn ác ý đánh giá Thẩm Diệu một chút, tiếp tục nói:

"Ai biết nàng có cố ý hay không rớt xuống hồ, trong hý kịch không phải đều diễn như vậy sao, ngã xuống hồ, anh hùng cứu mỹ nhân, lấy thân báo đáp... Chẳng qua đã đoán sai kết cục thôi!"

Nói xong, chính hắn cũng thấy thú vị, cất tiếng cười to.

Hắn dẫn đầu đám thiếu niên, vừa nói như vậy, đám thiếu niên đi theo cũng cười vang. Chúng quý nữ vây quanh Thẩm Nguyệt cũng cảm thấy buồn cười, nhất thời tiếng cười nhạo gắt gao vây quanh Thẩm Diệu, dừng ở trên người nàng là những ánh mắt tràn đầy ác ý.

Ngôn ngữ là vũ khí đả thương người vô cùng lợi hại, kiếp trước, tình cảnh như vậy xuất hiện không biết bao nhiêu lần. Nàng liền quen bị khinh thị, bị vũ nhục, bị cười nhạo, cũng không có ý chủ động phá vỡ khái niệm này của đám bạn học, cuối cùng, Thẩm Nguyệt cùng Thẩm Thanh giao hảo thân thiết cùng tất cả quý nữ kinh thành. Mà nàng lại càng ngày càng xa cách này vòng luẩn quẩn đó.

Nàng từng cho rằng đây là bất hạnh lớn nhất của cuộc đời nàng, nhưng so với bi kịch về sau có tính là gì? Những thiếu niên, nữ tử này cũng không hại chết Uyển Du, Phó Minh của nàng, chẳng qua chỉ là châm ngòi, cười nhạo mà nàng thật sự coi bọn họ là kẻ thù sao?

Tất nhiên không phải, từng người ở đây, có người quyền quý, có người giàu có. Nhiều người trong số họ mang dòng máu quý tộc, nhưng thế gia đại tộc đời trước rơi vào cái kết cục gì?

Tất cả đều bị Tiên hoàng cùng Phó Tu Nghi lần lượt trảm thảo trừ căn (nhổ cỏ tận gốc). Ví dụ như vị thiếu gia trước mắt đang cười nhạo nàng, hắn ái mộ Thẩm Nguyệt, Thái gia Đại công tử Thái Lâm. Vài năm sau, Thái gia bị cuốn vào vụ án tham ô, bị tịch thu gia sản, Thái Lâm bị đưa đi sung quân. Đáng thương hắn mến mộ Thẩm Nguyệt nhiều năm như vậy, đến cuối cùng nàng ta lại ước gì không có quan hệ với hắn.

Nàng cùng những người này không phải kẻ địch, có cần phải đối địch như thế mà không phải đứng cùng một phe. Bởi vì ngày đó Hoàng Đế cố ý châm ngòi ly gián, khiến bọn họ đối lập nhau, hai bên liên hệ cũng không chặt chẽ, thậm chí còn có chút thù hận.

Không cần đem đồng minh biến thành kẻ địch, đời trước làm Hoàng Hậu, Thẩm Diệu học được không ít. Đừng gây thù chuốc oán chỉ vì nóng giận, như vậy rất không có lời.

"Thái Lâm, ngươi không được nói muội muội ta như vậy."

Chờ mọi người cười đủ, Thẩm Nguyệt mới đột nhiên mở miệng:

"Ngũ muội muội không phải người như vậy."

"Thái Lâm,"

Thẩm Diệu cắt lời của Thẩm Nguyệt, ngữ khí bình bình không có một tia phập phồng:

"Ai nói với ngươi là ta rớt xuống hồ vì ái mộ Định vương điện hạ?"

Chuyện xảy ra mọi người đều biết còn cố tình không nhận, khiến người khác cảm thấy ngươi thật hèn mọn, nhưng khi Thẩm Diệu nói lời này lại vô cùng thản nhiên, ngữ khí mười phần đạm mạc, làm tất cả mọi người kinh ngạc.

Thái Lâm là tiểu bá vương ở đây, ngày thường Thẩm Diểu thấy hắn cũng không dám nhiều lời, có khi nào dùng giọng điệu chất vấn đối với hắn đâu? Hơn nữa, trong giọng nói vô thức mang theo một tia mệnh lệnh. Thái Lâm không hiểu vì sao, lại không mắng nàng, ngược lại nói:

"Chẳng lẽ không đúng sao?"

"Thì ra là như vậy sao..."

Thẩm Diệu lẩm bẩm nói một câu, đột nhiên khẽ cười, nhìn về phía hai người Thẩm Nguyệt cùng Thẩm Thanh:

"Đại tỷ tỷ, Nhị tỷ tỷ, người khác không biết cũng không sao, các tỷ chẳng lẽ không biết? Làm sao không giải thích giúp muội?"

Thẩm Nguyệt cùng Thẩm Thanh đồng thời giật mình, đột nhiên nhớ tới trước khi rời nhà mẫu thân đã dặn dò, chuyện Thẩm Diệu rơi xuống nước một vạn lần không được lỡ lời. Thẩm Thanh rốt cuộc so với Thẩm Nguyệt lấy đại cục làm trọng, lập tức nói:

"Đúng vậy, các ngươi chớ có nói bậy bạ, lúc ấy ta cùng với Ngũ muội muội chơi đùa, ta tận mắt nhìn thấy, Ngũ muội muội không cẩn thận trượt xuống hồ, khi đó Định vương điện hạ vừa mới đến, vô tình bắt gặp cảnh này. Cùng chuyện ái mộ hoàn toàn không liên quan."

Thẩm Thanh nói chắc chắn như vậy, mọi người tuy rằng không tin, nhưng cũng không thể phản bác. Thẩm Diệu mở miệng nói:

"Cũng không phải tận mắt nhìn thấy liền nói bậy, Quảng Văn đường không chỉ dạy công khóa(*), mà còn giáo dưỡng cả phẩm đức. Vả lại ái mộ, vốn là một từ tốt đẹp, tại sao lại nói khó nghe như vậy? Thẩm Diệu ta nếu yêu một người, cũng là yêu có tôn nghiêm. Định vương điện hạ là người Hoàng thất, không phải người ta có thể mơ tưởng? Các ngươi sai lầm rồi."

(*) Công khóa: Chỉ chung bài vở, việc học hành.

Trên đời này, nếu muốn lập tức thay đổi ấn tượng của mọi người sẽ rất khó. Hơn nữa, lúc trước nàng lưu luyến si mê Phó Tu Nghi chuyện này thiên hạ đều biết, hiện tại nói không thích, sợ không ai chịu tin tưởng.

Nhưng vô luận như thế nào, nàng vẫn sẽ vạch rõ giới hạn.

Lời còn chưa dứt, liền nghe được một thanh âm tán thưởng vang lên:

"Hay cho câu yêu có tôn nghiêm!"