"Đồ bất hiếu, còn không quỳ xuống!"

Thẩm lão phu nhân nói xong, Thẩm Diệu vẫn đứng bất động.

Mọi người giật mình nhìn nàng. Thẩm Tín hàng năm chinh chiến không ở trong phủ, lão phu nhân luôn dạy dỗ Thẩm Diệu, quản giáo nàng rất nghiêm khắc, rốt cuộc tính cách Thẩm Diệu trở nên yếu đuối nhu nhược, chưa từng phản bác mệnh lệnh của lão phu nhân, thế nhưng hôm nay nàng lại không quỳ?

Quả thật chỉ cần chuyện liên quan đến Định vương, nàng liền sinh ra dũng khí sao?

"Tổ mẫu, cháu gái thật sự không biết mình đã làm việc gì sai."

Thẩm Diệu bình tĩnh nói.

"Chẳng lẽ Ngũ muội bị sốt đến mức hồ đồ rồi sao?"

Thẩm Nguyệt mở miệng nói, trên mặt mang theo vẻ lo lắng:

"Tổ mẫu nhất thời tức giận, không phải thật sự muốn phạt ngươi, chỉ cần ngươi nhận sai là được, như thế nào còn cố chấp không nhận?"

Một câu, liền đem tội danh biết sai không sửa, đắc tội trưởng bối chụp lên đầu Thẩm Diệu.

"Làm càn! Quả thực muốn phản!"

Thẩm lão phu nhân tức giận, lập tức ngồi thẳng người, thanh âm mang theo vài phần sắc nhọn, Thẩm Nguyên Bách đang ăn đường chưng tô lạc bị tiếng quát của lão phu nhân dọa, điểm tâm trong tay không cẩn thận rơi xuống mặt đất, ngay lập tức oa oa khóc lớn.

"Con ngoan đừng khóc."

Nhiệm Uyển Vân thấy con trai mình khóc, lập tức tiến lên ôm hắn vào trong ngực, ánh mắt nhìn Thẩm Diệu mang theo sự không đồng ý:

"Ngũ nhi, ngươi điên rồi phải không, ai dạy ngươi chống đối trưởng bối?"

Thẩm Diệu nhìn về phía Nhiệm Uyển Vân.

Nhị phu nhân Nhiệm Uyển Vân, dáng người đẫy đà, mặc váy dài làm từ vải gấm vân cẩm xanh lam, sắc mặt hồng nhuận, hơi mập mạp, nhìn qua điềm đạm, hiền hậu từ ái, ngày thường luôn mang theo tươi cười. Nàng nắm trong tay quyền chấp chưởng, Thẩm phủ từ trên xuống dưới đều được nàng xử lý công bằng rõ ràng, xứng đáng là người vợ tốt.

Thẩm Diệu cũng từng cảm thấy như vậy, cho đến thời điểm mình xuất giá, Thẩm Tín cơ hồ đem hơn nửa tài sản làm của hồi môn cho nàng, đến khi gả vào Định vương phủ thì đồ cưới lại ít ỏi không còn bao nhiêu. Tại sao, đương nhiên là do Nhiệm Uyển Vân cắt xén.

Nhiệm Uyển Vân đem những đồ cưới có giá trị cắt bỏ hết, cửa hàng cũng thay đổi chủ nhân, phụ thân lại không ở kinh thành, chính mình ngu ngốc hồ đồ gả đến Định vương phủ, vì đồ cưới có vấn đề mà bị cả Định vương phủ từ trên xuống dưới khinh thường. Đây đều do chuyện tốt của vị thẩm thẩm "công chính" này làm ra.

"Nhị thẩm nói như vậy, cũng cho rằng Ngũ Nhi làm sai?"

Thẩm Diệu nhẹ giọng nói:

"Nhưng Ngũ Nhi thật sự không biết bản thân làm sai chỗ nào."

"Ngu xuẩn!"

Thẩm lão phu nhân không nhịn được nữa, lúc này đứng lên mắng to:

"Tuổi nhỏ mà không biết liêm sỉ, dám nhìn lén Định vương điện hạ, làm thể diện của Thẩm phủ đều mất hết! Còn dám cùng ta tranh luận, ai dạy ngươi quy củ như thế, làm sao không biết trên dưới như vậy!"

Thẩm Diệu trong lòng thầm than. Ngày thường Thẩm lão phu nhân nhỏ nhẹ biết bao nhiêu, chỉ khi mở miệng, liền xuất hiện tác phong của đào hát không thể nghi ngờ, làm gì có lão phu nhân nhà ai cửa rộng nhà cao giàu có mà như thế chửi ầm lên? Quả thực là phường đào kép sống ở nơi tam giáo cửu lưu (*) chẳng khác gì kĩ nữ, kiếp trước Thẩm Diệu còn không cảm thấy, làm qua Hoàng hậu mới thấy nói chuyện cùng Thẩm lão phu nhân đúng là hạ thấp thân phận.

(*) Tam giáo cửu lưu: dùng để chỉ đủ mọi hạng người trong xã hội.

"Nhìn lén Định vương điện hạ?"

Nàng nghiêng đầu, hoang mang hỏi.

Thẩm Nguyệt nhịn không được mở miệng nói: "Ngũ muội muội, tuy rằng ngươi ái mộ Định vương, nhưng bởi vì nhìn lén Định vương mà làm cho chính mình rớt xuống trong nước, thật sự làm tổn hại thanh danh của phủ ta. Hơn nữa Định vương điện hạ trong lòng chắc chắn không vui, Ngũ muội muội, ngươi nên tìm một cơ hội giải thích rõ ràng với Định vương đi."

Ái mộ Định vương, nhưng phải biết tự trọng. Có nữ nhân nào nguyện ý bị xấu mặt trước nam nhân mình thích đâu? Kiếp trước Thẩm Nguyệt cũng nói như vậy, Thẩm lão phu nhân cũng cho là đúng, Thẩm Diệu vì cảm thấy xấu hổ bối rối nên không nghe theo, bị Thẩm lão phu nhân giận dữ phạt nàng đóng cửa cấm túc.

Câu đầu tiên nói chính mình vì yêu thích Định vương mà không biết liêm sỉ, không những tự hủy hoại thanh danh bản thân mà còn liên lụy đến Thẩm gia, Thẩm Nguyệt nhìn ôn nhu thanh lịch, tâm tư lại khó lường, Thẩm Diệu nhịn không được nhìn nàng ta một cái.

Thẩm Nguyệt vừa dứt lời, nhìn thấy Thẩm Diệu hướng về phía mình, cặp mắt xanh đen bình thường thế nhưng ánh mắt hết sức trong suốt, tựa hồ hàm chứa một ý tứ đặc biệt, làm cho nàng không khỏi sửng sốt.

Giây tiếp theo liền nghe được thanh âm nhàn nhạt của Thẩm Diệu truyền đến:

"Nhị tỷ tỷ, cái gì ái mộ Định vương điện hạ, lời này cũng không thể nói bậy. Nay Ngũ Nhi cũng đã đến tuổi cập kê, nói như vậy sợ là làm hỏng danh dự của Ngũ Nhi."

Thẩm Nguyệt ngạc nhiên.

Thẩm Diệu thích Định vương là chuyện toàn kinh thành ai ai cũng biết, tuy rằng Thẩm Diệu không nói rõ nhưng ngôn ngữ cử chỉ cũng không thể che dấu, như thế nào hiện giờ lại phủ nhận?

Nàng cười nói:

"Ngũ muội muội, nơi này đều là người trong nhà, việc này không gì đáng trách..."

"Nhị tỷ tỷ!"

Đang nói, Thẩm Diệu đột nhiên cao giọng đánh gãy lời của nàng, nghiêm khắc nói:

"Nhị tỷ tỷ nên nói cẩn thận, cái gọi là họa từ ở miệng mà ra, Định vương điện hạ là dòng dõi quý tộc, chúng ta thân là trâm anh thế gia, càng phải thận trọng từ lời nói đến việc làm. Lúc trước Ngũ Nhi còn nhỏ, không hiểu chuyện, e là đã làm một số chuyện khiến người khác hiểu lầm, sự việc ngày hôm trước sẽ là bài học, Ngũ Nhi về sau sẽ suy nghĩ kĩ ngôn từ và hành động, xin Nhị tỷ tỷ chớ nói như vậy."

Nói xong, không chỉ có Thẩm Nguyệt, mọi người trong phòng, bao gồm Thẩm lão phu nhân đều sợ ngây người.

Thẩm Diệu ngày thường nhát gan sợ hãi, nói cũng không dám nói to, nói gì cũng phải đắn đo kĩ mới dám nói, chưa từng lời nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị như vậy?

Trần Nhược Thu mâu quang chợt lóe, Thẩm Nguyệt tuổi còn nhỏ, rốt cuộc không cư xử khôn khéo bằng nàng, nàng xuất thân từ dòng dõi thư hương, không phải không có đầu óc, thường ngày tính khí cao ngạo, chưa bao giờ chịu thua, mắt thấy nữ nhi mình bị chặn họng, cũng không tức giận, ôn nhu mở miệng nói:

"Ái mộ hay không, Ngũ Nhi con nói một tiếng là được, dù sao tâm tư nữ nhi mấy ai có thể thấu hiểu. Nhưng vì là Ngũ Nhi, Tam thẩm mới nói một câu, Nhị tỷ ngươi nói không sai, Định vương điện hạ thân phận cao quý, vô luận như thế nào, ngươi cũng nên giải thích rõ ràng cho Định vương."

"Không sai."

Thẩm lão phu nhân phục hồi lại tinh thần, nói:

"Sáng ngày mai, Minh Nhi liền đưa thiệp mời đến vương phủ, ngươi hãy tự mình đến đó giải thích."

Thẩm Diệu cơ hồ bị chọc tức đến mức mỉm cười, lời này chỉ có thể lừa nàng không biết thế sự kiếp trước. Hiện giờ nàng là đích nữ của võ tướng thế gia, thân phận cao quý, dựa vào cái gì phải tự đến phủ hoàng tử để giải thích, mặt mũi phụ thân để ở đâu? Nếu nàng thật sự làm vậy, chỉ sợ ngày mai trở thành đề tài cười nhạo khắp kinh thành.

Nàng cũng hiểu được, lão phu nhân chính là không vừa mắt Thẩm Tín con vợ cả và Đại phòng nàng, cả ngày luôn ước Đại phòng bị xấu mặt, tốt nhất là sớm bị người khác chê cười, phụ thân cùng phụ mẫu nàng không ở Định kinh, liền lấy nàng làm bàn đạp.

Thiên hạ này sao lại có chuyện tốt như thế được?

Thẩm Diệu mỉm cười, ánh mắt dừng trên người từ nãy giờ chưa nói một lời Thẩm Thanh. Nàng nói:

"Đại tỷ tỷ, ngày ta bị ngã xuống nước, chỉ có ngươi ở bên cạnh ta."

Thẩm Thanh ngẩng đầu, sắc mặt trầm tĩnh gật gật đầu.

Nàng còn tưởng chuyện gì, Thẩm Diệu kế tiếp chắc chắn muốn nói mình đẩy nàng ngã xuống hồ, nhưng Thẩm Thanh nàng đương nhiên không sợ. Có Thẩm lão phu nhân và Nhiệm Uyển Vân làm chủ, nàng ta đã sớm không để Thẩm Diệu vào mắt, hơn nữa tam phòng lại yêu thương chiều chuộng nàng, chỉ cần mình một mực phủ nhận, lão phu nhân cùng mẫu thân đều sẽ tin nàng. Cho rằng Thẩm Diệu nói dối, chắc chắn sẽ bị lão phu nhân ghét bỏ, thậm chí xử phạt nặng.

Đáng đời! Ai bảo nàng ta chỉ là một cái bao cỏ thô bỉ cũng dám cùng Thẩm Thanh nàng tranh giành Định vương, ngày đó sao nàng ta không chết đuối luôn đi!

"Đại tỷ tỷ, hôm đó tỷ cũng thấy Định vương đúng không?"

Nhưng Thẩm Diệu lại hỏi khác.

"Đã nhìn thấy."

Thẩm Thanh đáp.

"Vậy thì đúng rồi, ngày hôm đó, rõ ràng là ta và Đại tỷ tỷ cùng nhau chơi đùa bên hồ nước, ta không cẩn thận liền rơi vào trong hồ, đúng lúc Định vương điện hạ đi ngang qua Thẩm phủ tìm Nhị thúc muốn bức họa mới dẫn đến tình huống này."

Thẩm Diệu lắc đầu:

"Nếu quả thật ta muốn nhìn lén Định vương, vậy làm sao ta biết được tin tức này? Chẳng lẽ Nhị thúc cùng Tam thúc truyền tin tới hậu viện sao? Ta làm sao biết được Định vương điện hạ đột ngột đến Thẩm gia tìm Nhị thúc để lấy bức họa, không lẽ là biết trước? Hoặc là..."

Nàng từ từ mở miệng:

"Có thể Định vương điện hạ tự mình đưa thiếp mời cho quý phủ chúng ta?"

Thẩm Thanh không rõ ý tứ trong lời Thẩm Diệu, nhíu mày định phản bác, lại nghe mẫu thân mình Nhiệm Uyển Vân đột nhân mở miệng quát:

"Thanh Nhi!"

Thanh âm không thể che dấu sự hoảng loạn.

Thẩm Diệu nhìn lướt qua sắc mặt tái nhợt của Nhị thẩm Nhiệm Uyển Vân cùng thần sắc bỗng nhiên khẩn trương của Tam thẩm Trần Nhược Thu, khẽ cười.

Nàng đã nói rồi, trong phủ nhiều người khôn khéo, không sợ không nghe ra ý tứ của nàng.

Hôm đó Phó Tu Nghi tình cờ đi ngang Thẩm phủ, tiện đường ghé vào, có lần từng cùng Thẩm Quý chơi cờ đặt tiền cược, đến tìm Nhị thúc lấy bức họa.

Giờ đây Thẩm Diệu nói Định vương đã gửi thiệp mời đến trước... Hoàng Đế ghét nhất thần tử cùng Hoàng tử quá thân cận với nhau, nếu là cố ý đưa thiệp mời, cùng nhau gặp mặt tán ngẫu cái gì? Chẳng lẽ trù tính làm Thái Tử tương lai?

Tai mắt khắp nơi đều có, ai biết được trong Thẩm phủ có người của Hoàng Đế cài vào. Chuyện gì cũng có thể xảy ra, không chừng thật sự có người của Hoàng Thượng.

Thẩm Diệu nói một câu liền đem phẩm hạnh của nữ nhi thường tình biến thành vấn đề của thần tử, Thẩm Tín đang ở tây bắc, đương nhiên sẽ không liên quan, nhưng trong Thẩm gia còn Thẩm Quý cùng Thẩm Vạn, hai người vẫn còn làm quan trong triều đình.

Đạo lý này, Thẩm Nguyệt và Thẩm Thanh không hiểu nhưng Nhiệm Uyển Vân cùng Trần Nhược Thu nhất định hiểu rõ.

Thẩm Diệu cười lạnh trong lòng, bọn họ muốn giẫm lên thanh danh của nàng, nàng liền mượn Nhị thúc và Tam thúc làm đệm kéo cùng, không biết Nhị thẩm và Tam thẩm của nàng có hiểu được? Bỏ qua lần này không?