"Tiểu thư."

Cốc Vũ cùng Kinh Trập cảnh giác bảo hộ Thẩm Diệu đằng sau lưng, lớn tiếng kêu lên, không khỏi có chút thất thố, huống chi thiếu niên này cẩm y hoa phục, lại thêm dáng vẻ mỹ mạo trời sinh, làm cho người ta không khỏi nghi ngờ thân phận của hắn. Nhưng dù sao cũng là người lạ, Cốc Vũ và Kinh Trập sợ có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra.

"Cốc Vũ, Kinh Trập, các ngươi ra cửa nhỏ canh chừng."

"Nhưng mà tiểu thư..."

Hai người có chút do dự.

"Đi đi."

Thẩm Diệu hơi nhíu mày.

Không biết tại sao, nàng rất giỏi ra lệnh, mỗi khi nàng ra một mệnh lệnh nào đó, đều mang theo một cỗ uy nghiêm khó hiểu, làm cho người ta không dám phản bác. Kinh Trập cùng Cốc Vũ đành phải lui ra canh chừng.

"Ngươi cũng thú vị đấy."

Tạ Cảnh Hành dựa thân cây, nghiền ngẫm đánh giá nàng, rõ ràng là kim tôn ngọc quý Tạ thiếu gia, nhưng ánh mắt lại lợi hại nhìn nàng như nhìn địch nhân trên chiến trường, ngữ khí bình thản lại hàm chứa hàn ý lạnh thấu xương. Rốt cuộc cũng là người đã từng thấy máu trên sa trường.

"Tạ Hầu gia muốn nói cái gì?"

Thẩm Diệu hỏi.

Tạ Cảnh Hành đột nhiên xuất hiện, đương nhiên không phải tới nói chuyện phiếm. Người này tuy còn trẻ tuổi, làm việc lại cực có chủ ý, lão Hầu gia đều quản không được hắn, vì thế hắn càng được nước làm càn, làm cho người ta không đoán được hắn suy nghĩ cái gì.

"Dự Thân vương nay còn thiếu một Vương phi, nếu như người què kia xem trọng ngươi, ta thầm nghĩ cũng nên chúc mừng."

Ngữ khí hắn không rõ. Nhưng dám đem Dự Thân vương nói thành "người què", lá gan của hắn coi như thật lớn. Từ miệng Tạ Cảnh Hành nói ra, mang theo một tia khinh miệt cùng đùa cợt, giống như Dự Thân vương trong mắt hắn chỉ là một người bẩn thỉu không chịu nổi mà thôi.

Người này, lòng dạ rất sâu.

Thẩm Diệu trong lòng suy tư, nhưng cũng không biểu hiện ra mặt, nhưng lại quên mất bộ dáng trầm mặc của chính mình trong mắt đối phương có ý tứ ra sao. Đột nhiên Tạ Cảnh Hành tiến lên từng bước, vóc dáng hắn khá cao, cả người Thẩm Diệu đều bị bóng của hắn che phủ, mà tử y thiếu niên hơi cúi người, kê sát vào bên tai nàng, nói:

"Ngươi quả nhiên đã sớm biết."

Trên người thiếu niên truyền đến mùi hương hàn trúc rất dễ chịu, thanh âm hắn cố ý đề thấp, vô cùng ái muội, động tác cũng vô cùng mờ ám. Thẩm Diệu giương mắt, nhìn khuôn mặt tuấn tú ngay trước mắt, khóe môi hơi gợi lên, tươi cười mang theo tà khí, dường như hiểu rõ tất thảy.

Nhưng dù sao nàng cũng không phải nữ tử bình thường, nàng chỉ hơi cụp mắt xuống hỏi:

"Biết thì sao, không biết thì sao?"

Tạ Cảnh Hành thấy nàng thờ ơ, hắn cũng lười bày ra bộ dáng mờ ám ái muội, không chút thương hoa tiếc ngọc đẩy nàng ra, tay cầm lên một phong giấy, nở nụ cười mang theo vài phần ngả ngớn:

"Biết nhưng vẫn không lo lắng cho bản thân. Lại đi quan tâm Nhị thiếu gia phủ Kinh điển sử?"

Ánh mắt Thẩm Diệu đột nhiên động, lập tức gắt gao nhìn hắn, ngữ khí không tự chủ được mang theo vài phần ngoan lệ:

"Tạ Hầu gia có hay không đang xen vào chuyện người khác?"

"Một tờ giấy mà thôi, ngươi khẩn trương làm gì."

Tạ Cảnh Hành lại khôi phục bộ dáng bất cần đời.

"Ngươi cùng lão Nhị phủ Kinh điển sử có giao tình gì, sao ngươi lại giúp hắn? Hay là... Thẩm nha đầu, ngươi đang có chủ ý gì?"

Thẩm Diệu mặt trầm như nước, lẳng lặng nhìn chằm chằm tờ giấy trong tay Tạ Cảnh Hành, tờ giấy mỏng manh, nhưng lòng nàng lại như có tảng đá đè nặng.

Đây là nàng suy nghĩ rất lâu mới luận ra được "Hành luật sách". Kiếp trước, Bùi Lang chính là dựa vào việc luận sách này mới được Phó Tu Nghi để mắt đến, về sau bị hắn thu làm phụ tá, thay Phó Tu Nghi bày mưu tính kế, tranh đoạt giang sơn.

Nay Bùi Lang chưa bày ra tài hoa của chính mình, Thẩm Diệu phải đi trước đoạn tuyệt khả năng này. Không chỉ như vậy, tốt nhất là Bùi Lang tuyệt đối không được dính dáng đến người hoàng thất, đây mới là chuyện thoải đáng nhất.

Mà ngoại trừ những thế gia đại tộc đã có từ xưa, trong thành Định kinh này chỉ còn phủ Kinh điển sử và các nhà quan phủ khác là quý tộc mới nổi. Minh Tề hoàng thất muốn áp đảo các lão thế tộc, tất nhiên phải nâng đỡ tân quý tộc. Mà tân quý tộc phủ Kinh điển sử chính là khởi đầu rõ rệt nhất.

Kinh điển sử gia Đại công tử Cao Tiến tài hoa hơn người, sau khi Phó Tu Nghi đăng cơ, hắn càng được trọng dụng. Kinh điển sử gia bao trùm bởi ân điển, ngày càng hoành hành ngang ngược, mà tên Cao Duyên, hắn dám... thèm muốn Uyển Du của nàng. Nếu không phải lúc đó nàng vẫn đứng đầu lục cung, Phó Tu Nghi cũng chưa bắt đầu động thủ đối phó Thẩm gia, chỉ sợ Uyển Du đã không thoát khỏi móng vuốt của Cao Duyên.

Tên Cao Duyên này, tài hoa không bằng ca ca hắn, lại vô cùng ham hư vinh, luôn lấy công trạng của ca ca nói thành của mình. Hắn là người có thù tất báo, lòng dạ hẹp hòi. Tóm lại, hắn chính là một giảo thỉ côn (Gậy chọc c**).

Kiếp trước Cao Duyên chưa từng làm quan, kiếp này, Kinh điển sử gia chưa tới thời kỳ hưng thịnh. Hiện tại Cao Tiến cũng vừa làm quan không lâu, chi bằng nàng giúp thêm chút sức lực, đưa Cao Duyên tiến vào con đường làm quan.

Lấy "Hành luật sách" của Bùi Lang đưa cho Cao Duyên, đương nhiên là vì Thẩm Diệu biết khảo nghiệm hàng năm, hắn đều chi bạc, để gã sai vặt ra ngoài mua đề thi. Hôm nay nàng sai Cốc Vũ giúp Cao Duyên một tay.

Với tính cách trọng người tài của Phó Tu Nghi, hắn nhất định sẽ liều mạng kéo Cao Duyên về bên mình. Mà Cao Duyên yêu thích hư vinh, tất nhiên không thể nào từ chối. Người như vậy mà làm quan trong triều... Nàng muốn nhìn một chút hai người này chó cắn chó sẽ như thế nào! Loại bỏ cánh tay đắc lực của Phó Tu Nghi, thay vào đó một cái giảo thỉ côn.

Thẩm Diệu làm ra một chú ý tốt như vậy, ai ngờ nửa đường lại nhảy ra một tên Tạ Cảnh Hành, không duyên không cớ khiến kế hoạch của nàng thất bại. Ánh mắt nàng ngoan tuyệt, mang theo ngàn vạn lời muốn nói như một con thú, tất cả ý nghĩ đều ở trong đôi mắt trong suốt. Tạ Cảnh Hành rốt cuộc nhếch môi, lười biếng nói:

"Ngươi không cần nhìn ta với ánh mắt thống hận như thế. Giấy này là người của ta chép lại. Giấy của ngươi hiện tại đang trong tay tên tiểu tử Cao Duyên."

Thẩm Diệu hơi sững sờ, vạn lần không nghĩ tới sẽ như vậy, Nàng nhìn Tạ Cảnh Hành, trầm mặc một chút, sau đó nói:

"Tiểu Hầu gia độ lượng."

"Cũng không phải là độ lượng. Chỉ là bản hầu từ trước đến nay,"

Mâu quang Tạ Cảnh Hành lạnh lùng:

"Không thích xen vào việc của người khác."

Thẩm Diệu vừa muốn nói chuyện, lại nghe thanh âm của Tạ Cảnh Hành truyền đến:

"Hiện tại ngươi có thể nói cho bản hầu, vì sao ngươi viết thư cho tiểu tử Kinh điển sử?"

Thẩm Diệu trong lòng thở dài, tuy nàng có suy tính đem Thẩm gia cùng Tạ gia cột trên một chiếc thuyền, nhưng bây giờ chưa phải thời điểm. Hai nhà Thẩm Tạ xung đột đã tồn tại từ lâu, muốn giải quyết cũng không phải là chuyện một sớm một chiều.

Mưu tính của nàng vô duyên vô cớ đáp trước mặt Tạ Cảnh Hành, kế hoạch đang tốt đẹp lại bị đảo loạn. Nhưng nàng không tin bất kì kẻ nào, nàng có con đường của chính mình. Tạ Cảnh Hành cũng được, Tạ gia cũng thế, chẳng qua là quân cờ trong thiên hạ rộng lớn này, không người nào đánh cờ mà lại nói trước nước cờ của mình cho đối phương nghe.

"Bản Hầu tưởng rằng ngươi giúp hắn như thế chắc hẳn là vì ngươi có tư tình cùng hắn, vì tình mà giúp hắn tranh nổi bật."

Tạ Cảnh Hành cười bỡn cợt, đánh giá Thẩm Diệu một phen:

"Lão Nhị Cao gia mặc dù là phế vật, nhưng mắt chọn nữ nhân của hắn cũng không thấp."

Hắn nhìn Thẩm Diệu, rõ ràng là khuôn mặt xinh đẹp, nhưng khí chất lại giống sương gió của đại mạc Tây Bắc.

"Hơn nữa, nếu ngươi muốn giúp phủ Kinh điển sử, sao ngươi lại không giúp Cao Tiến mà lại coi trọng tên phế vật Cao Duyên. Rõ ràng là có ý đồ xấu."

Hắn cười không có hảo ý, một câu đánh trúng tim đen.

"Thẩm nha đầu, ngươi có cừu oán gì với phủ Kinh điển sử sao?"