"Hóa ra là ngươi."

Từ trong rừng trúc đi ra là một thiếu niên tuấn mỹ, hắn cũng mặc cẩm y màu ngà, viền được thêu bằng chỉ bạc, so với tiểu nắm gạo trắng như tuyết kia, dáng người hắn thon dài, thật sự tao nhã.

Hắn dừng trước mặt Thẩm Diệu, từ trên cao nhìn xuống, trong ánh mắt mang theo tia tìm tòi cùng nghiên cứu.

Thiếu niên này thật cao, Thẩm Diệu chỉ đứng đến ngực của hắn. Giống như đang nhìn một đứa trẻ, khóe miệng hắn theo thói quen mang theo nụ cười bất hảo, bởi vì khuôn mặt tuấn tú nên không gây phản cảm. Nếu là nữ tử bình thường, sợ là giờ phút này nhịp tim đã tăng nhanh, mặt đỏ tai hồng.

Nhưng mà Thẩm Diệu dù sao cũng không phải nữ tử bình thường, nàng nhìn lướt qua đối phương, không nói gì.

Thiếu niên kia lại câu môi cười, trên tay không biết khi nào cầm một thanh đoản đao tinh xảo. Hắn quay lưỡi đao vào chính mình, dùng chuôi đao nâng cằm Thẩm Diệu, khiến nàng ngẩng đầu lên.

Thẩm Diệu bất đắc dĩ đem ánh mắt nhìn hắn.

Thiếu niên trước mắt tầm mười bảy, mười tám tuổi, mày kiếm sắc sảo, đôi mắt sáng ngời, trong như làn nước mùa thu, cười như không cười vô cùng động lòng người. Nhưng sâu trong ánh mắt ấy lại làm người khác rét run, đôi mắt sắc lạnh, cơ hồ có thể nhìn thấu lòng người. Người như hắn, vẻ ngoài thể hiện bất cần đời, chỉ sợ nội tâm như một khối hàn băng, rất khó xâm nhập.

Nàng hít sâu một hơi, từng bước lui về phía sau, rời khỏi chuôi đao đang nâng cằm nàng. Thẩm Diệu ôn hòa nói:

"Tạ tiểu Hầu gia."

Tạ Cảnh Hành nở nụ cười, ngữ khí không rõ nói:

"Ngươi biết ta?"

"Trong kinh thành này không ai là không biết đại danh của Tạ tiểu Hầu gia."

Thẩm Diệu thản nhiên nói. Lời này tựa hồ mang theo chút ý tứ châm chọc bên trong, nhưng từ miệng nàng nói ra, lại đứng đắn một cách thần kỳ, khiến người nghe không rõ hàm xúc.

"Ta không biết ngươi."

Tạ Cảnh Hành nhìn lướt qua nàng, lại liếc qua tiểu bánh bao đang lạnh run:

"Là ngươi nói Tô Minh Lãng truyền lời cho Tô gia."

"Truyền lời?"

Thẩm Diệu nhìn hắn, bỗng nhiên khẽ cười.

"Chẳng qua ta chỉ giúp hắn không bị phụ thân răn dạy, dời lực chú ý thôi. Làm sao có thể nói là truyền lời? Tiểu Hầu gia nghĩ nhiều rồi."

"Ta nghĩ nhiều?"

Thiếu niên nghiền ngẫm vài chữ, đột nhiên bước tới, bức Thẩm Diệu về phía thân cây đằng sau, vẻ mặt hắn ái muội, ngữ khí lại hết sức trong sáng:

"Nếu ta không nghĩ nhiều đã bị ngươi qua mặt rồi."

Thẩm Diệu nhíu mày.

Tuy rằng Minh Tề không quá khắc khe với nam nữ tử, nhưng cô nam quả nữ hai người chưa lập gia đình mà giữa ban ngày lại có hành động như vậy, thật sự là không có lễ nghi.

Hơn nữa ở Quảng Văn đường lại có nhiều quý tộc đệ tử, nếu bị người ngoài nhìn thấy... Nàng không để ý thanh danh của mình có bị bêu xấu hay không, chỉ là nàng sợ phụ thân vì nàng mà hổ thẹn. Kiếp trước cũng vì chính nàng, mới khiến Thẩm gia diệt vong, nàng cảm nhận được sự yêu thương của phụ mẫu, cho nên kiếp này, nàng muốn bảo hộ gia tộc của mình, không tha thứ cho bất kì ai nói không tốt về Thẩm gia. Vả lại, chuyện này cũng do nàng dựng lên.

Nghĩ đến đây, Thẩm Diệu liền có chút không kiên nhẫn nói:

"Tạ tiểu Hầu gia khởi binh vấn tội, đến tột cùng là muốn làm gì?"

Tạ Cảnh Hành nhìn chăm chú thiếu nữ trước mặt.

Từ trước đến nay, bất kể chuyện gì hắn đều có trực giác nhạy bén, có một số việc, dù chỉ nhìn bề ngoài cũng có thể nhìn thấu tâm cơ bên trong. Đây là trải qua mười mấy năm khắc khổ, ở trên chiến trường gϊếŧ địch nhân mới luyện được. Nhìn bên ngoài Định kinh yên ổn, nhưng lại ngầm tranh đấu ác liệt, ẩn chứa những tính toán, âm mưu đen tối. Hắn kiêu ngạo như vậy, đều không phải dựa vào may mắn. Minh Tề nhiều quý tộc đệ tử, hàng năm bởi vì đủ loại nguyên nhân mà loại chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Hắn chưa bao giờ xem nhẹ chuyện gì.

Một câu của Tô Minh Lãng, sẽ không làm Tô Minh Phong liên tưởng đến cái khác, Tô lão gia cũng hiểu được là con trai trong lúc vô tình nhắc nhở. Theo hắn nghĩ, việc nắm bắt thời cơ này chắn chắn không phải ngẫu nhiên, trên đời này chuyện trùng hợp xảy ra quá ít. Có nhiều sự trùng hợp là do con người tạo ra.

Hắn có thể kết luận có người xúi giục Tô Minh Lãng nói lời này, nhưng rốt cuộc có mục đích gì, hắn vẫn chưa rõ.

Tạ Cảnh Hành tính toán một hồi.

Nhưng khi thấy nữ tử này, lại làm hắn có chút ngoài ý muốn.

Tạ Cảnh Hành tưởng rằng, người có thể bày ra việc ý vị thâm trường (ý tứ sâu xa) này sẽ là nhi tử của quan triều đình học ở Quảng Văn đường, hoặc là người sắp vào làm quan. Có lẽ người đó muốn mượn sức Tô gia nên dùng chiêu lạc mềm buộc chặt. Nhưng khi gặp thiếu nữ này, Tạ Cảnh Hành còn suýt nghĩ tiểu Lãng cố tình lừa gạt hắn. Cho đến khi nữ tử đó gọi Tô Minh Lãng, hắn mới xác định không sai.

Nữ tử trước mặt không cao lắm, đứng tới ngực của hắn. Dung nhan cũng không thể nói động lòng người, cùng lắm là đáng yêu. Nhìn qua chỉ khoảng mười một, mười hai, tóc búi Song Hoàn kế, khuôn mặt tròn tròn, đôi mắt to tròn, môi nho nhỏ, nàng đứng yên tĩnh một mình trông như nai con đang lạc trong rừng rậm. Hơn nữa nàng đứng thẳng tắp, đoan trang, thanh âm chậm rãi bình tĩnh, giống như đã được dạy dỗ trong cung. Chẳng lẽ nàng muốn trở thành Hoàng hậu sao? Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, Tạ Cảnh Hành suýt nữa bị sặc nước miếng.

Nhìn từ trên xuống dưới, từ trái qua phải, chỉ là một con nhóc.

Mãi đến khi nàng nói những câu sau. Khuôn mặt trẻ con nhưng ngữ khí lại trầm ổn, trên mặt chẳng những không toát ra vẻ kinh hoảng, ngược lại có chút không kiên nhẫn. Đối với Tạ tiểu Hầu gia hắn mà nói, vẫn là lần đầu nhìn thấy. Khác với những nữ tử hắn từng gặp qua, bọn họ đã sớm xấu hổ đến mặt đỏ tai hồng, nhưng sắc mặt nàng không có chút phản ứng, tỏ vẻ không thú vị.

Phải chăng do tuổi còn quá nhỏ, cái gì cũng chưa hiểu. Nhưng vì sao lại hiểu được thời thế, nhắc nhở Tô gia?

Một tay hắn chống lên cây sau lưng Thẩm Diệu, nhìn từ bên ngoài, tựa như hắn đang ôm Thẩm Diệu vào lòng, Tạ Cảnh Hành cúi đầu, dựa sát vào Thẩm Diệu.

"Ngươi không sợ ta."

"Tiểu Hầu gia cũng không phải yêu quái ăn thịt người, có gì phải sợ."

Thẩm Diệu thản nhiên nói.

"Nếu không còn chuyện gì khác, ta trở về học đường trước đây."

Dứt lời, nàng liền rời đi.

"Đứng lại."

Tạ Cảnh Hành giơ tay lên, tóc Thẩm Diệu xẹt qua lòng bàn tay hắn, ngứa ngáy như có kiến bò qua. Hắn thu tay lại, lùi ra phía sau vài bước, dựa vào thân cây, hai tay ôm ngực, khôi phục bộ dáng bất cần đời.

"Nhắc nhở Tô gia, mục đích của ngươi là gì?"

Lời nói sắc bén như ánh mắt của hắn, không chút nào che giấu hàn khí, trực tiếp phát ra, bao hàm thâm ý vô hạn.

Thẩm Diệu trong lòng khẽ thở dài một cái.

Tạ Cảnh Hành so với nàng tưởng tượng còn thông minh hơn nhiều. Chỉ với một câu của Tô Minh Lãng, lại có thể tìm tới đây. Tìm ra nàng, hỏi rõ mục đích. Lúc trước nàng chỉ nghĩ hắn kiêu ngạo ngang ngược, có chút dũng cảm, hiện tại xem ra là một người nhìn thấu lòng người.

Giao tiếp cùng người thông minh, làm sao có thể che giấu ý đồ của mình? Đáng tiếc, nàng cũng không muốn giấu.

"Giúp hắn, tự bảo vệ mình mà thôi."

Nói xong câu đó, nàng hướng Tạ Cảnh Hành thi lễ, không quản cái khác, xoay người rời đi.

Sáu chữ, Tạ Cảnh Hành tự nhiên hiểu.

Đứng phía sau nàng, một thiếu niên gợi lên khóe môi, thưởng thức thanh đoản đao trong tay.

"Tô Minh Lãng, tên nàng là gì?"