Vô luận Đông viện như thế nào, Thẩm Diệu vẫn cố ý tạo khoảng cách với người Nhị phòng và Tam phòng. Cũng không giống như trước lúc nào cũng dính lấy Thẩm Thanh cùng Thẩm Nguyệt. Mới đầu cả Thẩm phủ chỉ nghĩ do nàng bị rơi xuống nước nên mới giận dỗi, đến khi Thẩm Diệu bắt đầu tự mình có chủ ý, mọi người đều cảm thấy có gì đó không đúng.

Quế ma ma như trước một mực khuyên Thẩm Diệu chớ sinh khí với Đông viện, ngẫu nhiên nói bóng nói gió về Định vương chính là nam nhi vô song nhất Minh Tề. Nhưng Thẩm Diệu lại rất quyết tâm, mỗi lần Quế ma ma nhắc tới người này, liền hung hăng quát lớn một phen, khiến cho bà ta đau đầu cả ngày.

Hiện giờ Tây viện đều là người của Nhị phòng Tam phòng, toàn những điêu nô. Cốc Vũ tưởng rằng Thẩm Diệu đã thay đổi tính cách, sẽ ổn thỏa mà dọn dẹp hậu viện một chút, không ngờ Thẩm Diệu lại không thèm để ý đến những người đó.

Thẩm Diệu tự nhiên có quyết định của chính mình.

Mấy ngày nay, nàng đi Quảng Văn đường càng ngày càng chăm chỉ. Tuy rằng mọi người vẫn nhìn nàng bằng ánh mắt khinh thường, nhưng nàng lười quan tâm bọn họ, mỗi ngày làm việc của chính mình. Nàng càng phớt lờ, mọi người càng cảm thấy không thú vị, khiến những ngày này trôi qua rất bình yên.

Sáng sớm hôm nay, sau khi tiết học thi phú kết thúc, Thẩm Diệu cảm thấy ngực có chút khó chịu, liền vào vườn hoa Quảng Văn đường đi dạo một chút.

Quảng Văn đường tuy là học đường, nhưng chiếm diện tích rất rộng lớn. Học quán có ba cấp bậc, Thẩm Diệu học năm hai, bất tri bất giác đi đến sân của đệ tử năm nhất.

Nàng nhìn thấy một tiểu hài tử đang ngồi ở trên bậc thang lau nước mắt.

Tiểu hài tử khoảng chừng 7, 8 tuổi, bộ dáng tròn tròn, có lẽ thân thể quá mập mạp so với độ tuổi này nên liếc mắt nhìn qua giống quả cầu thịt. Hắn mặc kiện quần áo màu xanh lam, áo choàng bạc bên ngoài, giày bố nhỏ, chiếc cổ tròn trịa đeo một chiếc vòng. Trông như tiểu oa nhi trong bức tranh tết đi ra. Thẩm Diệu nao nao, lập tức đi qua, nhẹ giọng nói:

"Ngươi khóc cái gì?"

Tiểu oa nhi có lẽ không nghĩ tới đột nhiên có người đến, sợ tới mức "bùm" một tiếng ngã từ bậc thang xuống đất. Nhưng hắn lại không khóc, lồm cồm ngồi dậy, ngây ngẩn nhìn Thẩm Diệu.

Hắn trắng mập, đôi mắt có thần sáng ngời, cái trán nhăn thành một đoàn, trên mặt còn mang theo nước mắt chưa khô, thật sự là đáng yêu ngây thơ.

"Phốc"

Thẩm Diệu nhịn không được cười ra tiếng.

Tiểu hài tử tức giận, thanh âm sụt sịt, kêu một tiếng:

"Tỷ tỷ."

Trong lòng Thẩm Diệu mềm nhũn, đời trước nàng sinh Uyển Du cùng Phó Minh, nhưng trước khi hai nhi tử của nàng được 5 tuổi, nàng đã đến Tần quốc làm con tin. Sau khi trở về, chúng đều đã được học quy củ, kêu nàng là "Mẫu hậu". Thẩm Diệu nàng không biết hai hài tử của mình trước lúc năm tuổi có bộ dáng thế nào. Tiểu hài tử trước mặt mang bộ dáng không rành thế sự, khiến nàng nhịn không được nhớ tới Uyển Du cùng Phó Minh.

Thẩm Diệu hơi ngồi xổm xuống, sờ sờ đầu của hắn:

"Ngươi khóc cái gì?"

"Tiên sinh hỏi ta vấn đề, ta đáp không được, người liền đánh vào lòng bàn tay ta."

Tiểu hài tử vươn tay, lộ ra vệt hồng trong lòng bàn tay, ủy khuất nói:

"Ta thật sự đau."

Thẩm Diệu muốn trêu chọc một chút, liền hỏi:

"Tiên sinh hỏi ngươi vấn đề gì?"

"Tiên sinh muốn ta viết bốn chữ 'thỏ tử hồ bi', ta viết không được."

Tiểu hài tử vẻ mặt buồn bã.

Nếu đến tuổi này, hắn vẫn chưa biết viết quả thực có chút khó nói. Không nói đến Thẩm Diệu, ngày trước Minh Nhi của nàng ở tuổi này đã bắt đầu học xử lý chính sự triều đình, tuy rằng không tốt lắm nhưng cũng ứng phó được một ít. Mặc dù hài tử hoàng thất thường trưởng thành sớm, nhưng đến Quảng Văn đường dù gì cũng là con cháu quý tộc, chưa có ai than vãn như vậy nha.

Tiểu hài tử kia còn sợ oán giận không đủ, tiếp tục rầm rì nói:

"Nếu khi trở về cha ta mà biết, chắc chắn sẽ hung hăng giáo huấn ta một trận. Ta... ta sống có ý nghĩ gì nữa, chi bằng đâm đầu chết đi."

Thẩm Diệu bị giọng điệu bi thương của tiểu hài tử này làm cho kinh ngạc, vừa khó hiểu lại vừa buồn cười. Đứa nhỏ này là của nhà ai, không biết học ở đâu cách diễn tuồng như vậy. Nàng hỏi:

"Người là con cái nhà ai?"

Hài tử kia nhìn Thẩm Diệu, dù sao năm nay nàng mới 14 tuổi, thêm bộ dáng lại nhỏ nhắn, thoạt nhìn cũng không lớn hơn đứa nhỏ này bao nhiêu. Nhưng không biết vì cái gì, trên người nàng có một khí chất vô cùng khác biệt, giống như đã gặp qua sóng to gió lớn, có thể yên ổn lòng người. Tiểu hài tử nghe vậy cũng không tự chủ an tĩnh lại, dõng dạc nói ra lai lịch bản thân.

"Đệ là Nhị thiếu gia phủ Bình Nam, Tô Minh Lãng. Cha đệ là Bình Nam chủ Tô Dục, Đại ca đệ là Bình nam Thế tử Tô Minh Phong."

Một lời đem gia thế chính mình nói ra rõ ràng.

Thẩm Diệu sửng sốt, Tô gia? Phủ Bình Nam?

Vô luận là đời trước hay đời này, Tô gia cùng Thẩm gia chưa từng có liên hệ. Bởi vì hai nhà luôn trái ngược ý kiến trên triều đình. Tô gia có quan hệ khá tốt với Tạ gia, Bình Nam chủ Tô Dục và Lâm an hầu Tạ Đỉnh là huynh đệ tốt, Tô Minh Phong cùng Tạ Cảnh Hành cũng là bằng hữu từ nhỏ, không biết bọn họ thân đến mức nào nữa? Đời trước, sau khi Tô Minh Phong chết, chỉ có Tạ Cảnh Hành mới dám đi nhặc xác cho hắn.

Đúng vậy, Tô Minh Phong đã chết. Hoặc là nói, toàn bộ Tô gia đều diệt vong. Tiên hoàng khám xét Tô gia tham ô, lén buôn bán vũ khí, chứng cứ xác thực, không thể chối cãi, một khi liên quan đến buôn bán vũ khí, không còn đường cứu vãn.

Thánh chỉ được ban ra nhanh chóng, chưa kịp điều tra rõ ràng, đã trực tiếp dẫn quân đến nhà xử tử tại chỗ. Giữa ban ngày, cả Định kinh nhuộm màu máu của toàn bộ Tô gia.

Lúc Tạ Cảnh Hành biết tin tức thì đã trễ, toàn bộ Tô gia không ai sống sót. Những người ngày xưa giao hảo với Tô gia không ai dám ra mặt, vẫn là Tạ Cảnh Hành tự mình thu thập thi thể nhà Tô gia, sau đó Tạ Đỉnh hướng Tiên hoàng thỉnh tội, nói rằng Tô gia cũng từng vì Minh Tề lập công, thỉnh cầu Tiên hoàng cho Tô gia an táng đoàng hoàng.

Tiên hoàng cho phép, hậu sự Tô gia đều do một tay Tạ gia xử lý. Thẩm Diệu nhớ rất rõ ràng, đến cuối năm phụ thân nàng trở về biết việc này đã đau lòng một phen.

Tô gia diệt vong, chỉ hai tháng sau, rất nhanh, tiểu hài tử ngây thơ trước mặt nàng sẽ chết dưới Thánh chỉ lạnh lẽo.

Thần sắc của nàng đột nhiên trở nên lạnh băng, đôi con ngươi ẩn ẩn phát ra sự tàn khốc.

Tiểu hài tử không khỏi co rúm lại một chút, Thẩm Diệu lại nhìn đứa nhỏ này, ngữ khí trở về sự ôn nhu ban đầu:

"Tô Minh Phong? Có phải là Tô gia Thế tử gần đây lập được công lớn, quản lý binh mã vô cùng tốt?"

"Dạ!"

Tiểu hài tử ngẩng đầu đáp.

"Cha nói Bệ Hạ lần này nhất định ban thưởng lớn cho Đại ca."

Thẩm Diệu nở nụ cười, nàng hơi hơi cúi người xuống, để sát vào tiểu hài tử, nhẹ giọng nói:

"Không phải đệ nói cha đệ mà biết việc này, sẽ phạt đệ sao. Ta có một biện pháp, có thể giúp đệ không bị phạt."

"Biện pháp gì?"

Tiểu hài nhi nháy mắt nói.

"Nhưng đệ phải đáp ứng với ta, không được nói cho hắn biết là ta bày cho đệ, ta mới nói."

"Được."

Tiểu hài nhi suy nghĩ một lúc lâu, gật gật đầu.