Ban đêm, gió lạnh nổi lên, càng gần cuối mùa thu, thời tiết ngày càng rét lạnh. Định kinh lại ở phương Bắc, phát ra từng trận lạnh buốt.

Đèn dầu được thắp sáng, nữ tử đang cầm cuốn sách, nằm nghiêng trên một sạp (giường) nhỏ, chậm rãi lật xem. Nước trà bên cạnh không biết đã nguội từ bao giờ, nàng xem đến xuất thần.

Bạch Lộ ngơ ngác nhìn tiểu thư nhà mình, giống như qua một đêm, tiểu thư liền biến thành người khác. Tựa như giờ phút này người đang lẳng lặng đọc sách kia không phải Thẩm Diệu, trước kia Thẩm Diệu chán ghét nhất chính là đọc sách, hiện tại thoạt nhìn bộ dáng, nếu không phải biết đó là tiểu thư nhà mình, Bạch Lộ thậm chí nghĩ đến mình đang nhìn một quý phu nhân.

Một tiểu cô nương làm sao lại có khí thế như này, Bạch lộ có chút không rõ, đứng tại chỗ nhìn đến ngẩn người. Cho đến khi Tiết Sương Giáng đi tới đẩy nàng một phen, nhỏ giọng trách cứ:

"Sao ngươi đứng bần thần ở đây?"

Mang áo choàng khoác lên người Thẩm Diệu, Tiết Sương Giáng nhẹ nhàng khuyên nhủ:

"Tiểu thư, thời gian cũng không còn sớm, ngày mai người còn phải đi Quảng Văn đường, vẫn nên nghỉ ngơi sớm."

Thẩm Diệu lắc lắc đầu:

"Các ngươi nghỉ ngơi trước đi, ta xem thêm một chút."

Nào có đạo lý chủ tử chưa ngủ mà nha hoàn đã nghỉ ngơi trước, Tiết Sương Giáng không biết làm sao, còn muốn khuyên tiểu thư chút nữa, Cốc Vũ đã đổi xong trà cho Thẩm Diệu, đem nàng cùng Bạch Lộ kéo đến gian ngoài.

"Cốc Vũ ngươi làm gì vậy?"

Bạch Lộ không rõ:

"Thân thể tiểu thư vừa mới tốt lên, ngươi như thế nào lại ngăn chúng ta khuyên nhủ tiểu thư."

"Ta sao lại không khuyên?"

Cốc Vũ đau đầu:

"Tiểu thư làm sao nghe lời của ta được? Hôm nay tiểu thư đọc sách cả một ngày, ta đoán ước chừng là bài tập của tiên sinh, tiểu thư hạ quyết tâm xem, ta làm sao có biện pháp."

Nàng lo lắng liếc mắt nhìn buồng trong một cái. Lúc trước tiểu thư luôn nhát gan, lúc nào cũng phải để người khác quyết định giúp. Nay tiểu thư tự đưa ra chủ ý của chính mình, mọi người cũng không dám phản bác. Hầu hạ tiểu thư thường xuyên, Cốc Vũ càng cảm giác được, Thẩm Diệu mỗi lần ra lệnh, căn bản làm cho người ta không dám cự tuyệt.

Khi tiểu thư thản nhiên nói chuyện, cũng để lộ ra một cỗ uy nghiêm. Cốc Vũ thở dài, tựa hồ lão gia phát hỏa cũng chưa đáng sợ bằng.

Trong phòng, Thẩm Diệu đang đọc sách.

Nàng xem đến chăm chú, một chút chi tiết cũng không buông tha. Nếu để ý liền có thể phát hiện, trong tay nàng cầm chính là "Minh Tề chính sử". Từ thuở khai quốc cho đến bây giờ, Minh Tề đã trải qua bao nhiêu đại sự, nàng biết trước tương lai, vài thập niên sau sẽ xảy ra chuyện gì, cũng chuẩn bị tìm kiếm một ít phương pháp, để có thể cản trở bi kịch phát sinh. Trước lúc đó, nàng phải tìm hiểu rõ tình huống, ngọn nguồn của các trâm anh thế gia.

Ngày Hoàng đế hạ lệnh diệt trừ các thế gia đại tộc cũng đã sắp tới, Thẩm Diệu nhớ rõ ràng, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tháng sau sẽ có một hồi phong ba. Kẻ địch của kẻ địch chính là đồng minh. Nếu các trâm anh thế gia gặp nạn, rất nhanh sẽ đến phiên Thẩm gia.

Hiện giờ phụ thân chưa trở về, Thẩm phủ chỉ có một mình nàng chống đỡ, lại phải đề phòng thêm Đông viện lúc nào cũng như sài lang hổ báo.

Thẩm Diệu lường trước không sai, buổi tối hôm nay, Quế ma ma đến Vinh Cảnh đường, bà trở lại phủ mang theo đặc sản của thôn trang, đưa cho Trương ma ma bên cạnh lão phu nhân. Vừa kéo Trương ma ma, Quế ma ma vừa kể việc nhà, không quên nói chuyện Thẩm Diệu ngỗ nghịch, giận chó đánh mèo trút giận lên bà ta.

Trương ma ma làm sao không biết tâm tư của bà ta, không mặn không nhạt nói vài câu, Quế ma ma lại nhờ Trương ma ma nói tốt vài câu trước mặt lão phu nhân, xong xuôi mới rời đi.

Vừa ra tới sân Vinh Cảnh đường, liền nhìn thấy nha đầu Hương Lan bên cạnh Nhiệm Uyển Vân đi tới, thấy bà ta nàng cười nói:

"Quế ma ma, ta đang muốn tìm ngài đây."

"Ai yô"

Quế ma ma híp mắt, thấy là Hương Lan, cũng cười:

"Hương Lan cô nương tìm ta có chuyện gì?"

"Cũng không có chuyện gì lớn"

Hương Lan lôi kéo cánh tay Quế ma ma:

"Chính là phu nhân nhà ta nghe nói bà biết một chỗ bán son tốt, màu đặc biệt đẹp mắt, muốn tìm ngươi hỏi bán ở chỗ nào."

Lời này rõ ràng là lấy cớ, Nhiệm Uyển Vân muốn tìm Quế ma ma nói chuyện bí mật. Quế ma ma trong lòng biết rõ, cũng theo Hương Lan nói:

"Đây chỉ là chuyện nhỏ, phu nhân nếu muốn nghe, ta liền nói. Lại nói, son kia được nhiều tiểu thư phu nhân thích dùng lắm..."

Cùng với Hương Lan đi tới Thải Vân uyển, bên ngoài nha hoàn đều đã đuổi đi hết. Nhiệm Uyển Vân ngồi trên tháp thượng, Nhị lão gia lúc này còn ở bên ngoài xã giao chưa về, nàng ở một bên tùy ý thêu thùa, may một cái túi tiền, bên cạnh còn có một đĩa nho.

Đây chính là đồ ăn hiếm có vào mùa này, trong Định kinh cũng không thể tìm được nho. Cũng là Nhị lão gia có bản lĩnh, kiếm được một bao, liền phân chia cho các phu nhân tiểu thư trong phủ.

Quế ma ma trong lòng âm thầm than nhẹ, tuy rằng nhìn qua Nhị phòng không bạc đãi Đại phòng, đều là cùng ăn, ở ngoài nhìn thương yêu hòa thuận, kỳ thật một bên lại như một hộ gia đình bình thường, bên còn lại là một nhà giàu có quyền quý. Nói đến việc này, Thẩm Diệu tất nhiên không có đãi ngộ ăn nho rồi.

Quế ma ma đang suy nghĩ trong lòng, Nhị phu nhân rốt cuộc buông xuống cây kim, mở miệng nói:

"Quế ma ma."

Quế ma ma ấy lại tinh thần, đáp:

"Phu nhân, có lão nô."

Nhiệm Uyển Vân đã ngoài bốn mươi, tuy bảo dưỡng vô cùng tốt, khóe mắt vẫn có một ít nếp nhăn. Nàng ngồi một chỗ, mặc y phục có chất liệu tốt nhất, từng đường kim mũi chỉ được may vô cùng tinh tế, vừa vặn, giơ tay nhấc chân đều có phong phạm của đương gia chủ mẫu, dù nàng cười, cũng có chút uy nghiêm. Nàng nói:

"Nghe nói ngươi đã trở lại, thân thể Tiểu Ngũ chưa tốt, ngươi phải cố gắng chiếu cố nàng."

Quế ma ma trong lòng cười nhạo, trong phủ này có ai không biết Đông viện luôn ước gì Tây viện gặp chuyện không hay, Nhị phu nhân nay lại ân cần như vậy, chẳng qua chỉ là che mắt người ngoài thôi. Quả nhiên, Nhiệm Uyển Vân lại nói:

"Mấy ngày nay tâm tình Tiểu Ngũ không được tốt, có lẽ là vì rơi xuống nước. Đại ca đại tẩu lại không ở đây, ta làm thẩm thẩm, để ý quá mức cũng không tốt. Muốn nghe tin tức của Tiểu Ngũ, cũng chỉ có thể gọi ngươi đến nơi này để hỏi chuyện."

Ý tứ là muốn Quế ma ma đem nhất cử nhất động của Thẩm Diệu nói cho nàng nghe. Quế ma ma vội nói:

"Phu nhân có tâm lo lắng cho Ngũ tiểu thư, là phúc khí của nàng. Có điều theo lão nô thấy, lần này Ngũ tiểu thư rơi xuống hồ, hình như rất tức giận. Tính tình thay đổi không ít, đối với lão nô cũng trở nên xa lạ. Những việc khác không nói, hôm nay đang êm đẹp, tự nhiên lão nô bị phạt ba tháng tiền tiêu vặt."

Bà ta đăm chiêu ủ dột nói tiếp:

"Lão nô nghe nói Ngũ tiểu thư rơi xuống nước, trong lòng lo lắng, ngay cả cháu nội nhà mình bị bệnh chưa khỏi cũng không quản, liền trở về Thẩm phủ, ai ngờ Ngũ tiểu thư không thông cảm mà còn trách cứ, quả thật khiến lão nô trong lòng khổ sở."

Nhiệm Uyển Vân có chút không kiên nhẫn nghe Quế ma ma kể lể, liền nói:

"Tiểu Ngũ, chung quy là vì tâm bệnh. Quế ma ma ngươi xem, thái độ của Tiểu Ngũ đối với Định vương có phải là rất khác?"

Đây mới là câu hỏi trong lòng nàng.

Quế ma ma tròng mắt vừa chuyển, nói:

"Ngũ tiểu thư tựa hồ là muốn phân rõ giới hạn cùng Định vương điện hạ, hôm nay cũng không để lão nô nhắc tới. Chỉ là lão nô đi theo Ngũ tiểu thư nhiều năm như vậy, hiểu rõ tính tình của nàng. Ngũ tiểu thư đối với Định vương điện hạ là vô cùng chấp nhất, sợ là sẽ không dễ dàng buông tay. Những lời tiểu thư nói, có lẽ do tâm trạng không tốt nên mới vậy, chứ không phải thật lòng."

Vừa dứt lời, Nhiệm Uyển Vân trên mặt liền hiện lên một tia ngoan lệ.