Editor: VệnTiểu Thạch Đầu ôm cánh tay phải, nước mắt rơm rớm đứng sau lưng Trọng Đạo Nam. Trọng Đạo Nam cầm một quyển sách, thờ ơ không chút động lòng, hai người giằng co như thế hết một nén nhang.
Tiểu Thạch Đầu ấm ức cúi đầu nhìn tay phải, trên da có một hàng dấu tròn đỏ ửng. Tuy không rách da chảy máu nhưng lúc bị thương thật sự rất đau.
Ngay lúc con cá rồng được hắn kéo lên bờ đắp thuốc xoay lại cắn, Tiểu Thạch Đầu giơ tay chắn theo phản xạ, kết quả là cá rồng chỉ táp trúng cánh tay hắn.
Nhìn hàm răng bén nhọn kia, Tiểu Thạch Đầu còn tưởng tay mình bị cắn thủng rồi, hình ảnh đó quả thật rất đáng sợ.
Nhưng may là Tiểu Thạch Đầu có đeo pháp khí hộ thân A Nam cho, cá rồng không thể tạo ra thương tổn cho Tiểu Thạch Đầu, với lại, Tiểu Thạch Đầu tu luyện càng lâu, thuộc tính “kiên cố” càng ngày càng mạnh. Cuối cùng A Nam xuất hiện đánh văng con cá rồng, còn mấy cái răng nhọn của con cá… vẫn cắm trên tay Tiểu Thạch Đầu, chân răng vẫn còn rướm máu.
Tiểu Thạch Đầu ngây người, Trọng Đạo Nam phản ứng cực nhanh, rút hết mấy cái răng ra khỏi tay Tiểu Thạch Đầu, kiểm tra kỹ càng, xác định Tiểu Thạch Đầu không bị thủng da mới yên tâm. Trọng Đạo Nam sầm mặt, đưa Tiểu Thạch Đầu về nhà đắp thuốc, sau đó… không để ý đến Tiểu Thạch Đầu nữa.
Bất luận Tiểu Thạch Đầu lẽo đẽo theo sau, dùng ánh mắt đáng thương vô hạn nhìn Trọng Đạo Nam, Trọng Đạo Nam vẫn mang dáng vẻ không nhìn thấy không nghe thấy.
Bị cắn chỉ đau xíu thôi, Tiểu Thạch Đầu chịu được, hắn cũng tự biết mình sai, nhưng thấy A Nam không thèm để ý mình, ấm ức dồn nén bùng nổ, cuối cùng Tiểu Thạch Đầu ngồi bệt sau lưng Trọng Đạo Nam, nhỏ giọng khóc nấc.
Trọng Đạo Nam nghe tiếng một rừng đá tí hon rơi lạch cạch xuống đất, hít sâu vào một hơi.
Ngay lúc con cá rồng tấn công Tiểu Thạch Đầu, Trọng Đạo Nam đã kịp thời xuất hiện. Nếu không nhờ thuộc tính kiên cố ngày một tăng của Tiểu Thạch Đầu và bảo khí phòng ngự của Trọng Đạo Nam thì không có cách nào đỡ nổi răng của cá rồng.
Răng của cá rồng là thứ sắc bén nhất trên đời, bây giờ tu vi của Tiểu Thạch Đầu còn thấp, không thể đỡ nổi vật sắc như vậy. Chưa nói ngoại trừ hàm răng thì móng tay bén nhọn, động tác chớp nhoáng và cái đuôi dài của cá rồng đều là vũ khí trí mạng.
Trọng Đạo Nam tức giận.
Giận Tiểu Thạch Đầu tùy tiện đến gần sinh vật không quen biết, giận Tiểu Thạch Đầu không nhận ra nguy hiểm, càng giận bản thân để Tiểu Thạch Đầu bị hoảng sợ.
Thấy Tiểu Thạch Đầu bị thương, Trọng Đạo Nam tan nát cõi lòng, y cho rằng Tiểu Thạch Đầu phải chịu đau là do mình.
Bây giờ Tiểu Thạch Đầu còn khóc nữa.
Trọng Đạo Nam đau thấu tim gan, rốt cuộc vẫn không đành lòng để Tiểu Thạch Đầu khổ sở như vậy. Y xoay người, thả quyển sách xuống, ôm Tiểu Thạch Đầu lên, đặt hắn ngồi trong lòng mình.
Y nhìn Tiểu Thạch Đầu khóc sướt mướt, nâng tay đón những hòn đá tí hon đang lăn xuống.
Đá tí hon hóa thành từ nước mắt của Tiểu Thạch Đầu, chúng thật sự rất đẹp, bóng mượt tròn trịa, cầm rất ấm. Nhưng chỉ cần nghĩ những viên đá là nước mắt của Tiểu Thạch Đầu thì cảm xúc thay đổi hoàn toàn.
Trọng Đạo Nam dùng tay áo lau nước mắt cho Tiểu Thạch Đầu, y nhìn Tiểu Thạch Đầu, Tiểu Thạch Đầu nước mắt mông lung nhìn y.
Một lúc lâu sau, Tiểu Thạch Đầu bắt lấy ống tay áo Trọng Đạo Nam, nhỏ giọng nói, “A Nam… A Nam đừng giận nữa có được không? Tiểu Thạch Đầu biết lỗi rồi, A Nam đừng làm lơ Tiểu Thạch Đẫu nữa… ta khó chịu lắm… trong lòng khó chịu vô cùng…” Khó chịu đến mức không biết phải làm gì.
Tiểu Thạch Đầu chỉ biết lặp đi lặp lại hai chữ khó chịu. Tâm tình vừa mới khởi sắc được một ít lại bắt đầu sa sút, nước mắt tuôn không ngừng, chảy dọc gò má rồi biến thành viên đá bé xíu rơi xuống đất.
Trọng Đạo Nam ôm Tiểu Thạch Đầu, chỉ có thể vuốt lưng hắn, nhẹ giọng dỗ dành, “Đừng khóc… đừng khóc…”
Nhưng Tiểu Thạch Đầu nghe A Nam dỗ lại càng khóc lớn hơn. Nước mắt rơi như mưa, cảm xúc dâng lên cuồn cuộn không thể khống chế, hắn chỉ biết khóc cho vơi bớt.
Trọng Đạo Nam nghe tiếng khóc mà hối hận muốn chết.
Lúc bị cắn, nhất định Tiểu Thạch Đầu rất sợ, con cá rồng đó lớn như vậy, hàm răng sắc bén đến thế, lúc hắn nhắm vào Tiểu Thạch Đầu, khỏi cần đoán cũng biết Tiểu Thạch Đầu hoảng đến nào.
Mà sau khi về y vẫn luôn bỏ mặc Tiểu Thạch Đầu, cả cánh tay hắn nữa…
Trọng Đạo Nam đau lòng không thôi, Tiểu Thạch Đầu vẫn luôn miệng nhận lỗi, còn ngẫu nhiên nói cánh tay mình đau.
Trọng Đạo Nam bắt đầu có ý muốn lột da lóc thịt con cá rồng kia.
Hai người ngồi đó, cứ thế một oan ức giãi bày, một xót xa dụ dỗ, còn con cá rồng cắn Tiểu Thạch Đầu xong bị mất mấy cái răng đang nằm trên thảm cỏ ngoài sân.
Một chưởng của Trọng Đạo Nam khiến hắn hoàn toàn mất khả năng hoạt động. Con cá rồng vốn trúng độc sắp chết bây giờ không những còn sống, ngoại trừ những vết thương trên cơ thể hành hạ hắn thì không hề nguy hiểm đến tính mạng.
Thảm cỏ rất mềm, cá rồng nằm bất động ở đó, cái đuôi dài cũng không còn sức lực.
Bên tai nghe âm thanh mơ hồ của hai người kia, cá rồng bây giờ đã tỉnh táo, hắn thu hồi vuốt sắc và răng nanh, biến trở về dáng vẻ xinh đẹp mỹ miều.
Nhưng xung quanh hắn chỉ có hai động vật không biết thưởng thức vẻ đẹp hút hồn của cá rồng.
Con ngựa trắng như tuyết đang rảo bước đi vòng quanh hắn, còn muốn đụng vào đuôi hắn. Mỗi khi con ngựa cho rằng hắn không chú ý rồi muốn sờ đuôi, hắn lập tức vung đuôi quật về phía con ngựa.
Hắn không dùng sức, chỉ muốn con ngựa đừng làm phiền hắn thôi.
Còn một chú chim vàng bé xíu.
Hắn nhận ra nó, nó là chú chim đi theo thiếu niên kia.
Dù chỉ là một con chim bình thường nhưng rất có linh tính.
Hình như nó biết hắn bắt nạt chủ nhân nó nên suốt thời gian hắn nằm đây, nó luôn xù lông, líu ríu gì đó với hắn. Nó nhát gan không dám đến gần, chỉ nhảy tới nhảy lui ngậm đá nhỏ, quả hạch và mấy thứ cỏ cây linh tinh ném vào hắn.
Chú chim bé tí xíu, chọi đồ cũng chẳng tạo được thương tổn, nên cá rồng cũng mặc kệ nó bay qua bay lại vứt đồ vào mình.
Mà nhắc mới nhớ… hình như đúng là lỗi ở hắn.
Trước đó hắn bị ba tu chân giả truy đuổi sát sao, gần như đã là cung giương hết đà, hắn không biết mình làm thế nào mà dạt vào hòn đảo này, thậm chí còn hôn mê.
Khoảnh khắc vừa tỉnh lại, hắn phát hiện có người tồn tại, bèn xoay người tấn công theo phản xạ, đâu có ngờ… thiếu niên trắng trẻo mảnh khảnh kia đang trị thương cho hắn. Bây giờ hắn cảm giác độc tố trong cơ thể đã bị loại trừ, chắc là nhờ thiếu niên đã làm gì đó đúng không?
Bộ tộc cá rồng xưa nay căm ghét loài người, nhất là tu chân giả.
Bởi vì đám tu chân giả lòng tham không đáy, chúng xem bộ tộc cá rồng là nguyên liệu thượng đẳng để điều chế linh dược. Bộ tộc cá rồng còn bị săn lùng ráo riết vì những bộ phận cơ thể. Từ ngày đó, bộ tộc cá rồng di chuyển sâu vào đại dương, không tiếp xúc với loài người nữa, đặc biệt là tu chân giả.
Lần này hắn quá xui xẻo, thế mà bất cẩn để bị hạ độc.
Còn thiếu niên kia…
Cá rồng gian nan cử động cơ thể, chỉ một động tác nhỏ cũng khiến đau đớn lan ra toàn thân. Hắn cố gắng lật người lại, ngẩng đầu nhìn vào trong sân.
Trông qua khe hở hàng rào, hắn thấy thiếu niên kia đang khóc rấm rứt.
Cá rồng thu hồi tầm mắt.
Xem ra thiếu niên kia không sao cả, hắn thoáng yên lòng, vấn đề phải lo lắng là hắn phải làm thế nào mới có thể sống sót. Dù sao cũng do hắn cắn thiếu niên kia trước, mà nam tử áo trắng dường như vô cùng tức giận.
Trọng Đạo Nam ôm Tiểu Thạch Đầu dỗ lâu thật lâu hắn mới lấy lại tinh thần, lúc đó Trọng Đạo Nam mới bớt đau lòng.
Nhưng y vẫn nghiêm túc nói với Tiểu Thạch Đầu, “Coi như ngươi là yêu quái cũng không thể mất cảnh giác như vậy, động vật bị thương sẽ không cho ai đến gần, sức tấn công cũng tăng lên đáng kể. Nếu lần sau gặp động vật hoặc yêu quái lạ, đặc biệt là động vật hoặc yêu quái bị thương thì tuyệt đối không được tùy tiện đến gần như thế nữa.”
Trọng Đạo Nam ngừng một lát, thở dài bảo, “Nếu Tiểu Thạch Đầu bị thương…” Y cầm tay Tiểu Thạch Đầu đặt lên ngực mình, mắt chăm chú nhìn Tiểu Thạch Đầu, “Chỗ này của ta sẽ đau lắm, đau hơn vết thương của Tiểu Thạch Đầu gấp trăm gấp ngàn lần.”
Tiểu Thạch Đầu nhìn Trọng Đạo Nam, đôi mắt trong veo lại bắt đầu nhòe đi, nhưng lần này hắn không khóc, hắn úp mặt vào ngực y, lắng nghe nhịp tim đập, nhẹ nhàng nói, “A Nam… Tiểu Thạch Đầu sẽ không tái phạm đâu.”
Tiểu Thạch Đầu không muốn A Nam bị đau…
Cho nên sẽ không có lần sau đâu.
Bây giờ Trọng Đạo Nam và Tiểu Thạch Đầu mới có thời gian ra thăm con cá rồng được mang về. Lúc bọn họ bước ra sân thì thấy cá rồng đang bị một đống đá vụn lớn nhỏ, quả hạch, cỏ dại và rễ cây chôn sống.
Tiểu Hoàng bận rộn lượn qua lượn lại, nhún nhảy trên mình cá rồng, Tiểu Bạch cũng giúp một chân, đẩy mấy món đồ dùng đến trước mặt cá rồng, nhìn đúng là muốn chôn hắn thật.
Tiểu Thạch Đầu và Trọng Đạo Nam cùng bước ra.
Tiểu Bạch “phì~” một tiếng, đứng tại chỗ gõ móng, Tiểu Hoàng thì như tướng quân thắng trận trở về, phấn khích nhảy nhót trên mình cá rồng, ưỡn ngực xù lông ríu rít với Tiểu Thạch Đầu.
Chim nhỏ mang dáng vẻ báo thù rửa hận cho Tiểu Thạch Đầu, hưng phấn muốn tranh công.
Tiểu Thạch Đầu gọi Tiểu Hoàng, nhấc tay lên, Tiểu Hoàng liền bay đến. Nhưng vì có Trọng Đạo Nam bên cạnh nên Tiểu Hoàng chỉ lượn hai vòng quanh Tiểu Thạch Đầu rồi bay về đậu trên đầu Tiểu Bạch.
Tiểu Thạch Đầu cười với Tiểu Hoàng và Tiểu Bạch, sau đó chuyển mắt sang cá rồng.
Con cá rồng lúc mới gặp ở bờ biển đã thê thảm lắm rồi, bây giờ còn nhếch nhác hơn. Hơn nữa, vì Tiểu Hoàng muốn xả giận thay Tiểu Thạch Đầu nên vứt cả đống thứ linh tinh, cá rồng vốn xinh đẹp càng nhìn càng thấy đáng thương.
Theo lý mà nói, đáng ra Tiểu Thạch Đầu phải ghét con cá rồng này mới đúng, nhưng cảm giác của Tiểu Thạch Đầu khi lần đầu gặp hắn y hệt như lúc gặp Trọng Đạo Nam vậy, luôn thấy vô cùng thân thiết, Tiểu Thạch Đầu tin rằng hắn rất hiền lành.
Tiểu Thạch Đầu không thể nào ghét con cá rồng này, tuy trước đó không lâu hắn đã cắn Tiểu Thạch Đầu một phát.
Suýt chút nữa A Nam đã giết hắn, may mà Tiểu Thạch Đầu cản lại kịp lúc.
Tiểu Thạch Đầu nhìn A Nam, lại nhìn con cá rồng nằm bất động, cuối cùng được A Nam cho phép, Tiểu Thạch Đầu từ từ ngồi xuống chứ không đến gần cá rồng.
Hắn đối mắt với cá rồng, cười tủm tỉm, “Bây giờ nhìn ngươi đẹp quá à.”
Đây là lời tán dương thật lòng, không ẩn chứa tâm tư khúc chiết gì cả, cứ thế mà truyền đạt ý nghĩ trong đầu, cá rồng nghe thế thì sửng sốt.
Sau đó Tiểu Thạch Đầu lần mò trong áo, lấy ra ba cái răng nanh hình mũi khoan cực kỳ sắc bén, cẩn thận đặt gần tầm với của cá rồng rồi mau chóng chạy về bên cạnh A Nam.
“Những thứ đó là răng của ngươi… ừm…” Tiểu Thạch Đầu lia mắt qua miệng cá rồng, “Bây giờ… ngươi thấy thế nào?”
Ánh mắt cá rồng chậm rãi chuyển sang nhìn ba cái răng trên cỏ, lại nhìn Trọng Đạo Nam và Tiểu Thạch Đầu, nhất thời không biết phải nói gì.
Người này thế mà còn trả lại răng cho hắn?
Hồi lâu sau, cá rồng mở miệng hỏi, “Các ngươi… không giết ta à?”
Tuy hắn cảm nhận được thiện ý từ thiếu niên kia, nhưng khí thế của nam tử bên cạnh quá đáng sợ, nhất là ánh mắt âm u đang nhìn hắn.
Lúc bị nam tử áo trắng này đánh một chưởng, hắn cứ tưởng mình sẽ chết. Bây giờ tuy chưa chết nhưng chắc cũng không sống được bao lâu nữa, nhưng… tại sao người đó vẫn chưa giết hắn?
Tiểu Thạch Đầu mỉm cười, không trả lời vấn đề này.
Trọng Đạo Nam nắm tay Tiểu Thạch Đầu, nói với cá rồng, “Mau rời khỏi đây, bây giờ không giết, không có nghĩa là sau này sẽ không giết ngươi.”
Nói xong, Trọng Đạo Nam chẳng thèm để ý cá rồng nữa, dắt tay Tiểu Thạch Đầu vào trong.
Cá rồng tuy bị thương nặng, nhưng với thể chất và linh lực mạnh mẽ của đại yêu tộc, khôi phục hoàn toàn chỉ là vấn đề thời gian thôi. Độc tố có thể lấy mạng hắn đã được loại trừ, không bao lâu nữa là cá rồng sẽ tự hồi phục.
Tiểu Thạch Đầu và Trọng Đạo Nam rời đi, Tiểu Bạch và Tiểu Hoàng cũng đi theo, cá rồng bị bỏ lại một mình.
Mãi đến khi xung quanh vắng lặng chẳng còn gì, cá rồng vẫn chưa hoàn hồn.
Cứ thế mà thả cho hắn đi như vậy sao?
Hai người kia không biết hắn thuộc chủng tộc gì à?
Và nam tử áo trắng kia, rõ ràng tạo cho người ta cảm giác đáng sợ đến thế…
Trong lúc cá rồng vẫn đang tự hỏi, căn nhà nhỏ vốn ngay trước mắt từ từ biến thành mơ hồ, sau đó không thấy bóng dáng đâu nữa.
Tiểu Thạch Đầu trong nhà xoay lại ôm Trọng Đạo Nam nói cảm ơn, Trọng Đạo Nam suy nghĩ, cúi xuống hỏi Tiểu Thạch Đầu, “Tên kia làm ngươi bị thương, tại sao ngươi lại muốn tha cho hắn?”
Tiểu Thạch Đầu nhíu mày, không biết giải thích thế nào, cuối cùng hắn nói ra ý nghĩ trong đầu, “Ta không biết phải nói sao… chỉ là ta cảm thấy… nhất định hắn không cố ý đâu.” Vẫn còn nhiều lời muốn nói lắm nhưng Tiểu Thạch Đầu không biết trình bày thế nào.
Cảm giác kỳ quái này cũng xuất hiện lúc gặp Công Tôn Khâu.
Lần đầu gặp nhau sẽ không cảm thấy quá xa lạ, nhưng gặp A Nam thì muốn thân cận, gặp Công Tôn Khâu thì trực giác bảo rằng hãy tránh xa.
Còn với cá rồng thì…
“Cảm giác như là… gặp bằng hữu ấy.” Cuối cùng Tiểu Thạch Đầu cũng tìm được từ để hình dung, “Ta không muốn tổn thương hắn.”
Tiểu Thạch Đầu nói xong thì cảm thấy đầu óc quay cuồng, hắn cười một tiếng, “Gần đây, thỉnh thoảng ta lại sinh ra cảm giác giống vậy… rõ ràng là người chưa từng gặp, là sự việc chưa từng biết nhưng lại thấy quen thuộc đến quái lạ…”
Tiểu Thạch Đầu vô tư mỉm cười, thấy sắc mặt Trọng Đạo Nam bỗng dưng trở nên nghiêm túc, Tiểu Thạch Đầu cuống lên, nhỏ giọng gọi, “A Nam? Bộ có vấn đề gì hả?”
Trọng Đạo Nam nhìn vào mắt Tiểu Thạch Đầu, nâng tay vén tóc mai cho hắn rồi ôm Tiểu Thạch Đầu vào lòng.
“…Không… không có vấn đề gì đâu.” Y vừa mừng vừa lo, luồng suy nghĩ chồng chéo trong đầu không cách nào diễn tả bằng lời.
Những giấc mơ của Tiểu Thạch Đầu tất nhiên có can hệ đến năng lực của hắn, nhưng có những giấc mơ hoặc cảm giác mà ngay cả Trọng Đạo Nam cũng không giải thích được.
Cho nên y biết trả lời thế nào đây?
Chỉ có thể nói… những thứ đó chính là “ký ức” của Tiểu Thạch Đầu.
Khi mới quay về lúc mọi chuyện chưa xảy ra, y đã nghĩ gì? Y nghi ngờ toàn bộ thế gian, chỉ muốn Tiểu Thạch Đầu sống lại. Rất lâu sau đó, y tốn rất nhiều thời gian không cho mình trở thành điên cuồng, chờ bản thân bình tĩnh mới bắt đầu tìm kiếm Tiểu Thạch Đầu.
Y từng ảo tưởng không biết bao nhiêu lần, rằng Tiểu Thạch Đầu cũng quay ngược thời gian.
Nhưng bây giờ nhìn Tiểu Thạch Đầu, Trọng Đạo Nam lại do dự.
Y không muốn Tiểu Thạch Đầu nhớ lại quá khứ…
Y chỉ muốn Tiểu Thạch Đầu sống thật vui vẻ, còn chuyện kiếp trước… sẽ không tái diễn nữa, y cũng không muốn chuyện cũ phát sinh với Tiểu Thạch Đầu.
Thời gian dần trôi, các nhân vật kiếp trước lần lượt xuất hiện.
Đầu tiên là Công Tôn Khâu, giờ lại đến con cá rồng này.
Đúng thế, Trọng Đạo Nam biết con cá rồng này, nếu không, y sẽ thẳng tay đánh chết hắn chứ không nể tình mà chừa cho một mạng như vậy.
Đời trước, lúc y và Tiểu Thạch Đầu đi xuống phía Nam thì gặp cá rồng, hắn và Tiểu Thạch Đầu nhanh chóng trở thành bằng hữu thân thiết.
Chỉ là cá rồng lúc ấy khác với bây giờ rất nhiều.
Cá rồng hiện tại vô cùng xinh đẹp, còn kiếp trước, hắn cực kỳ đáng sợ, khí thế cũng mạnh áp đảo. So sánh hai kiếp quả thật cứ như hai người khác nhau, nhưng Trọng Đạo Nam vẫn nhận ra.
Y chỉ không ngờ, tuy Tiểu Thạch Đầu không có ký ức kiếp trước mà vẫn bảo vệ cá rồng như vậy.
Thật ra, Trọng Đạo Nam có hơi ghen tỵ.
Nhưng mà…
“Tiểu Thạch Đầu…” Trọng Đạo Nam ôm chặt Tiểu Thạch Đầu, giọng nói rất dịu dàng, Tiểu Thạch Đầu nheo mắt, dáng vẻ hưởng thụ. Hắn thích A Nam dùng chất giọng nhẹ nhàng này nói chuyện với hắn, nói những chuyện chỉ có hai người họ nghe được thôi.
“Ừ…” Tiểu Thạch Đầu đáp một tiếng, nhất thời Trọng Đạo Nam không biết nói tiếp ra sao.
Dò hỏi xem Tiểu Thạch Đầu có muốn nhớ lại ký ức kiếp trước hay không sao? Quá khứ của hai người vừa tươi đẹp vừa đau đớn…
Vui sướng và đau khổ…
Cuối cùng là giày xéo tâm can…
Tâm trí Trọng Đạo Nam xoay chuyển, quyết định không hỏi những suy nghĩ đó, chỉ bảo, “Có muốn đi xem đại hội tu chân giả không?”
“Đại hội tu chân giả?” Tiểu Thạch Đầu hiếu kỳ mở to mắt, “Có đông vui như chợ hoa không?”
“Còn náo nhiệt hơn chợ hoa nữa.” Suốt chặng đường đến đảo vô hình, Tiểu Thạch Đầu chỉ tiếp xúc với người phàm, bởi vì y cố tình tránh các tu chân giả ngao du bên ngoài nên Tiểu Thạch Đầu chưa gặp được tu chân giả nào cả.
“Vậy hả… có thứ gì thú vị không?”
“Có, nhiều là đằng khác. Chúng ta sẽ mang theo một ít linh thạch để mua những thứ Tiểu Thạch Đầu thích. Cứ cách một thời gian, đại hội tu chân giả sẽ bán vài vật phẩm rất đặc biệt.”
“Nghe thấy chơi vui quá.”
“Vậy chúng ta về chuẩn bị đồ đến đại hội tu chân giả nhé.”
“Được đó được đó!”
Trọng Đạo Nam nhớ là trong đại hội tu chân giả có vài món hàng rất đặc biệt, vừa khéo y đang cần.
Y chỉ muốn Tiểu Thạch Đầu sống thật hạnh phúc, làm một tảng đá hồn nhiên, chứ không phải như kiếp trước, vì vô vàn nguyên do mà trở nên dè dặt, cẩn trọng với mọi thứ.