Editor: Vện

Nước sông trong lành mát rượi hệt như tưởng tượng của Tiểu Thạch Đầu.

Là một tảng đá chôn chân trên đất, đây là lần đầu tiên Tiểu Thạch Đầu ngâm mình xuống nước.

Lúc trước A Nam tắm cho nó chỉ dùng khăn chà lau thôi chứ không nhúng nó vào nước. Tiểu Thạch Đầu chưa từng rời mặt đất nên ít nhiều gì cũng hơi sợ vùng nước sâu, bởi vì nó không mường tượng ra được cảm giác chìm trong nước là như thế nào.

Nó nghe cây hòe già nói rất nhiều người rơi xuống nước rồi chết đuối, bởi vì lãnh địa của loài người là đất bằng chứ không phải dưới nước. Cho nên trong suy nghĩ của Tiểu Thạch Đầu, nó là tảng đá sống trên đất bằng, nếu xuống nước tắm liệu có chết đuối không nhỉ? Sao mấy hòn sỏi kia có thể sống dưới nước kìa?

Nhưng mà cảm giác trong giấc mộng vô cùng thích thú, nó được cổ vũ tinh thần, thấy mấy hòn sỏi dưới sông có vẻ rất dễ chịu. Lại thêm tưởng tượng hình ảnh A Nam không mặc quần áo ngâm mình trong nước khiến nó bừng bừng hưng phấn, thế nên Tiểu Thạch Đầu buột miệng nói muốn tắm chung với A Nam.

Chỉ cần lú đầu lên thôi là sẽ không chết đuối, với lại A Nam vô cùng lợi hại, chỉ cần có A Nam là nó sẽ không sợ gì hết.

Kết cục…

Kết cục là Tiểu Thạch Đầu được Trọng Đạo Nam thả xuống sông, Trọng Đạo Nam thì y phục chỉnh tề đứng trên bờ nhìn nó.

Tiểu Thạch Đầu chờ mãi mà không thấy Trọng Đạo Nam có ý xuống sông, nó thúc giục, “A Nam A Nam, mau xuống đây đi~ nước không sâu lắm đâu~”

Trọng Đạo Nam trên bờ suy nghĩ một lát, cuối cùng thở dài một hơi, không cách nào từ chối được Tiểu Thạch Đầu.

Nghe âm thanh chờ mong của Tiểu Thạch Đầu, Trọng Đạo Nam có thể tưởng tượng ra nó đang ngửa đầu, dùng đôi mắt sáng long lanh nhìn y, dường như ánh nắng ấm áp đã hội tụ hết vào Tiểu Thạch Đầu. Hình ảnh kia như hòa tan tất cả băng giá trong tim.

Nếu đã không thể từ chối, Trọng Đạo Nam khẽ cười, chậm rãi bước xuống sông.

Trường bào trắng lềnh bềnh trên mặt nước, nước sông thấm ướt vải khiến vạt áo y nhìn như nửa trong suốt, còn dán sát vào người. Vóc dáng kiện mỹ thường ngày chẳng khi nào thấy được hiển hiện lồ lộ trước mắt Tiểu Thạch Đầu.

Khi ngủ cùng Tiểu Thạch Đầu, lúc nào Trọng Đạo Nam cũng mặc lý y rộng thùng thình. Tư thế ngủ lại quá nghiêm chỉnh, nguyên đêm chỉ giữ đúng một tư thế, không hề nhúc nhích, thế nên Tiểu Thạch Đầu không có cơ hội ngắm vóc người của Trọng Đạo Nam.

Thật ra, mỗi ngày Trọng Đạo Nam nằm chung với Tiểu Thạch Đầu vậy thôi chứ y không hề “ngủ” mà đang vận chuyển chân khí, cho nên không thể nào xuất hiện tình trạng quần áo xốc xếch sau khi tỉnh giấc.

Tuy Tiểu Thạch Đầu là đá nhưng nó có cảm xúc của nhân loại, lúc này nó đã biết thế nào gọi là không thể thở nổi mà con người vẫn hay nói.

Nó cảm giác như mình sắp tắt thở đến nơi rồi.

“Tiểu Thạch Đầu?” Trọng Đạo Nam đến chỗ Tiểu Thạch Đầu, ống tay áo lượn lờ theo dòng nước, phất qua trước mặt Tiểu Thạch Đầu. Cảm giác y như Trọng Đạo Nam vừa hôn nó vậy, mềm mại mà nóng bỏng.

Chỗ bị quẹt trúng như muốn bốc cháy.

“Tiểu Thạch Đầu?” Trọng Đạo Nam lại gọi một tiếng, ngữ điệu nhẹ nhàng mang theo ý cười, còn có một chút trêu ghẹo.

Mặc dù Tiểu Thạch Đầu là tảng đá trời sinh đất dưỡng nhưng nó vô cùng bảo thủ.

Kiếp trước lúc gặp Trọng Đạo Nam thì Tiểu Thạch Đầu đã hóa hình người, cũng từng qua lại trong thế giới loài người mấy năm. Tiểu Thạch Đầu khi ấy đã học được không ít kiến thức thông thường và cách đối nhân xử thế của loài người.

Quả là kỳ lạ, nó là tảng đá trời sinh lương thiện, thật thà mềm mỏng nhưng nội tâm cực kỳ mâu thuẫn, tính cảnh giác rất cao.

Tiểu Thạch Đầu nhiệt tình mà hướng nội, phóng khoáng mà dễ thẹn thùng, khiến người ta không thương không được.

Tuy nửa người trên của Trọng Đạo Nam vẫn chưa bị thấm ướt nhưng chỉ thế thôi đã đủ làm Tiểu Thạch Đầu choáng váng rồi.

Cũng không biết Tiểu Thạch Đầu đang ảo tưởng cái gì, Trọng Đạo Nam phải gọi liên tiếp mấy lần nó mới nghe thấy.

Tay Trọng Đạo Nam bị ướt, y sờ đầu Tiểu Thạch Đầu rồi buông ra, nước sông lăn xuống từ thân nó, hòa vào dòng chảy.

Trọng Đạo Nam lúc này… thoạt nhìn cực kỳ hiền hòa, và… cảm giác như y có gì đó rất khác với bình thường.

Tiểu Thạch Đầu là đá mà còn muốn bùng cháy, nó muốn làm gì đó, rồi lại không biết mình muốn làm gì.

“A… A Nam nhìn… đẹp quá à…” Tiểu Thạch Đầu ngây ngốc nhìn chằm chặp Trọng Đạo Nam đang mỉm cười, nó cảm thấy ba hồn bảy vía đã bị nụ cười của A Nam bắt mất rồi. Nó ngơ ngác nói toạc ra suy nghĩ và cảm giác của mình, hoàn toàn không biết nên làm gì.

Trọng Đạo Nam nhẹ giọng cười, y nhích đến, môi chỉ cách Tiểu Thạch Đầu một ngón tay, khẽ khàng nói, “Tiểu Thạch Đầu đáng yêu ghê.”

“A… A Nam…”

“Hửm?”

“A Nam… A Nam hôn ta một cái được không? Hôn… hôn một cái thôi mà.”

“Chỉ một cái thôi à?”

Tiểu Thạch Đầu lại thấy toàn thân tê dại, thở không nổi nữa, “Vậy… vậy hôn thêm một cái nữa được không?”

“Thì ra chỉ cần hôn hai cái thôi sao?”

“Vậy thì ba… không, bốn đi… thôi… năm cái được không?”

Tiểu Thạch Đầu thấy mình muốn tan chảy… nóng quá nóng quá…

Thứ cảm giác bỏng cháy này lan ra từ sâu trong nội tâm, như muốn nung chảy toàn thân nó. Nơi mát mẻ duy nhất đến từ A Nam cũng trở nên nóng hừng hực.

Tiểu Thạch Đầu ngước đôi mắt trông mong chờ A Nam hôn, sau đó nó thấy đôi môi của A Nam dừng trên môi mình.

Chỗ đó đúng là môi của nó đó.

Tiểu Thạch Đầu ngâm mình trong làn nước mát lạnh, hình ảnh mặt nước phản chiếu tảng đá đồ sộ kia đang từ từ biến thành một thiếu niên nhỏ nhắn.

Thiếu niên có làn da trắng ngần, đôi mắt to tròn, tóc đen như mực rũ xuống dòng nước, bồng bềnh phiêu đãng. Tay hắn khẽ nắm tay áo Trọng Đạo Nam, đuôi tóc quấn lấy tóc Trọng Đạo Nam.

Thiếu niên thân không mảnh vải, hai cánh tay trắng trẻo mà gầy gò, mấy ngón tay nhợt nhạt cẩn thận đặt lên vai Trọng Đạo Nam, nhắm mắt chờ đợi nụ hôn.

Một cái… lại một cái…

Dịu dàng, sâu sắc, quý trọng…

Trọng Đạo Nam vòng tay ôm thiếu niên vào lòng, dùng vạt áo phủ lên cơ thể hắn, ôm hắn như ôm cả thế gian, lấp đầy trái tim mình.

“Tiểu Thạch Đầu…”

“…Ừm, A Nam…”

“Tiểu Thạch Đầu…” Trọng Đạo Nam rũ mắt nhìn thiếu niên trong lòng, đôi mắt hẹp dài đen như mực có gì đó rất mông lung.

Y nâng tay chạm vào gò má Tiểu Thạch Đầu, vén những sợi tóc lòa xòa qua một bên.

Đúng là Tiểu Thạch Đầu của y rồi…

Dáng vẻ thân quen… gương mặt vô ưu tươi tắn hệt như ngày đầu gặp gỡ…

Tiểu Thạch Đầu của y…

“A Nam?” Tiểu Thạch Đầu cảm giác mắt mình hình như có vấn đề, rõ ràng thấy A Nam đang cười, trong đôi mắt đong đầy dịu dàng nhưng vẫn ẩn chứa chút gì đó khiến tim nhức nhối.

Hắn không nhịn được, muốn vươn tay chạm vào khóe mắt Trọng Đạo Nam, sau khi thấy tay mình giơ lên, Tiểu Thạch Đầu ngây người, “Tay ai đây?”

Tay?

Là tay ai? Tay của hắn sao?

Tiểu Thạch Đầu nhìn xuống, sau đó thấy được cơ thể mình.

Vốn mang hình dạng tảng đá bây giờ đã biến thành hình hài thiếu niên loài người.

Tiểu Thạch Đầu ngày đêm mong ước được hóa hình nhưng chưa bao giờ hình dung ra dáng vẻ sau khi biến hóa là như thế nào. Lúc nãy hắn thấy cơ thể rất nóng, nóng đến muốn tan chảy, kết quả là được hóa hình người.

Thì ra đó chính là quá trình biến hóa à?

Tiểu Thạch Đầu suy nghĩ chậm chạp bắt đầu phân tích vấn đề, hắn còn chưa kịp vui mừng, chưa kịp hỏi A Nam thì khóe mắt liếc thấy một bóng đen không biết từ đâu lao ra, phóng thẳng đến chỗ hắn và Trọng Đạo Nam.

Tiểu Thạch Đầu hoảng hồn gọi một tiếng A Nam, lấy thân mình lao vào bóng đen…

Sau đó, Tiểu Thạch Đầu vừa mới hóa hình được lại biến trở về hình dạng đá tảng, bóng đen kia tông vào người nó cái rầm, cả hai văng xuống sông, nước bắn tung tóe.

Một con cá chép đỏ xây xẩm trượt xuống mình Tiểu Thạch Đầu.

Con cá bị tông một cú ngu người, ngửa bụng trôi lềnh phềnh trong nước một lúc mới tỉnh táo lại.

Thoạt nhìn, hình như nó còn muốn xông tới chỗ Tiểu Thạch Đầu và Trọng Đạo Nam, nhưng lượn lờ trong nước một hồi, nó xoay đầu bơi đi mất dạng.

Trọng Đạo Nam bị nước văng ướt nhẹp mà không hề tức giận. Bởi vì đó là nước Tiểu Thạch Đầu làm văng lên, Trọng Đạo Nam cũng không dùng chân khí để chắn nước.

Y chỉ hết sức bất đắc dĩ nhìn Tiểu Thạch Đầu lại trở về nguyên hình, khẽ thở dài, “Chỉ là một con cá thôi mà.” Nếu đó thật sự là sinh vật gì nguy hiểm thì chắc chắn Trọng Đạo Nam sẽ không cho nó đến gần. Hơn nữa, Trọng Đạo Nam dẫn Tiểu Thạch Đầu đến con sông này, thậm chí cho Tiểu Thạch Đầu xuống nước là có nguyên nhân.

“Hở?” Tiểu Thạch Đầu từng nghe về cá chứ chưa từng gặp cá, dưới dòng nước trong vắt cũng chẳng hề thấy con cá nào bơi lội.

Trọng Đạo Nam ôm tảng đá Tiểu Thạch Đầu vào lòng, nhẹ giọng hỏi, “Biến lại hình người được không?”

Tiểu Thạch Đầu im lặng một lát, buồn thiu đáp, “Ôi… hình như không được rồi.” Vừa rồi vì tình thế cấp bách, Tiểu Thạch Đầu muốn che chắn A Nam nên vô thức biến về nguyên hình, bây giờ nó hoàn toàn không tìm được cảm giác để hóa hình người nữa.