Quả nhiên, ngày thứ ba trong tuần Lý Thịnh Đông lại đến, vì để an toàn… quyết định đến sớm hơn giờ hẹn. Người này không biết kiếm đâu ra một bộ đồng phục của trường Đinh Hạo khoác lên mình, nghênh ngang một bộ bước đi. Lúc Đinh Hạo đứng ở cửa lớp mình nhìn thấy Lý Thịnh Đông, liền hoảng sợ: “Cậu cứ như vậy vào được à?”

Lý Thịnh Đông đắc ý: “Đúng vậy!” Nhìn lớp đang lúc không có giáo viên, Lý Thịnh Đông đặt mông ngồi xuống ngay ghế trống bên cạnh Đinh Hạo, đùa nghịch hộp bút trên bàn cậu, mắt loạn chuyển xung quanh: “Này, Đinh Hạo, ban thực nghiệm ở đâu vậy?”

Đinh Hạo biết người này không kịp đợi đến lúc nghe cậu báo cáo, mang tâm tính muốn xem trò vui, không nói cho hắn biết tình nhân trong mộng kia là nam, vươn tay chỉ chỉ: “Đó, lớp đối diện bọn tôi ấy. Tôi giúp cậu hỏi thăm rồi, người nọ tên là Đinh Húc.”

Lý Thịnh Đông vui vẻ: “A, cùng họ với cậu à? Không tệ, không tệ, cậu giúp tôi nói chuyện với cô ấy chưa? Kẹo kia cô ấy có thích không? Nếu thích thì tôi vẫn còn khá nhiều đấy.”

Đinh Hạo có chút xấu hổ. Ân oán giữa cậu và Đinh Húc vẫn còn chưa rõ ràng, càng miễn bàn đến chuyện giúp Lý Thịnh Đông. Đinh Hạo cướp lại hộp bút của mình từ tay Lý Thịnh Đông: “Cái đó, tự cậu cố gắng đi, tôi không giúp được gì đâu, người ta cũng không muốn nhìn tôi…”

Lý Thịnh Đông chuyển một vòng ánh mắt trên người Đinh Hạo, bỗng nhiên vui vẻ: “Sao nào? Cô ấy khiến cậu kinh ngạc? Ha ha, rất tốt, tôi chính là thích người như vậy, tính tình tốt quá cũng không ổn!” Đứa nhỏ này hoàn toàn đem Đinh Húc trở thành vợ tương lai mà xem xét, vuốt cằm đánh giá: “A, nếu không tôi qua bên kia nhìn xem nhé? Các cậu khi nào bắt đầu học?” Chắc là vẫn còn đủ thời gian đi nhìn vợ một cái, Lý Thịnh Đông liếc mắt nhìn đồng hồ quả quýt phía trên bảng đen, ừm, về sau hắn phải chú ý thời gian biểu ở trường này mới được.

Đinh Hạo bị ánh mắt kia biểu tình kia khiến cho nổi da gà, lắp bắp: “Lý Thịnh Đông, cậu, cậu, cậu muốn đi thì nhanh chóng lên, ban bọn họ chiều hôm nay học hai tiết thể dục, chậm một chút là không ở trong lớp nữa, phải ra sân thể dục lớn đấy.”

“Vậy tôi đi trước nhé.” Lý Thịnh Đông lập tức đứng lên, không thèm khách khí hai ba câu với Đinh Hạo liền xoay người bước đi. Đinh Hạo bị thái độ gặp vợ quên bạn này kích thích, cậu thề, nếu Lý Thịnh Đông không tự mình nhận ra được Đinh Húc là nam, cả đời cậu cũng không thèm nói cho hắn! Phi! Có loại qua sông đoạn cầu như vậy sao? Cậu giỏi lắm, không phải là người đọc sách sao, ngay cả công phu mặt ngoài cũng không thèm biết!

Làm cầu kết nối hữu nghị giữa Lý Thịnh Đông và Đinh Húc, với hành vi chưa qua sông đã đoạn cầu này, cầu tỏ vẻ thực sinh khí.

“Vừa rồi là Lý Thịnh Đông đúng không?” Bạch Bân từ cửa bước vào, trực tiếp tiến đến nhỏ giọng hỏi Đinh Hạo: “Hắn tìm đến người kia ở ban thực nghiệm à?” Bạch Bân chỉ biết Đinh Húc là nam, cũng không biết một tầng quan hệ kia của Đinh Hạo và Đinh Húc, càng không biết mức độ lợi hại của Đinh Húc, nhưng thật ra có chút lo lắng Lý Thịnh Đông gây chuyện làm thương tổn người khác.

Đinh Hạo nằm sấp trên bàn bĩu môi: “Không có gì, ban bọn họ đang học lớp thể dục ở bên ngoài. Hơn nữa, thầy giáo thể dục kia, dù cả đám học sinh đánh nhau chắc chắn thắng được Lý Thịnh Đông!”

Bạch Bân bị cậu chọc nở nụ cười, xoa nhẹ đầu Đinh Hạo: “Chỉ có em mới nhiều mưu ma chước quỷ vậy, chuyện như thế cũng có thể nghĩ ra được!” Đinh Hạo nằm đó hừ hai tiếng, không thèm nhúc nhích. Một học sinh nữ bên cạnh nhìn Bạch Bân tâm tình rất tốt, thử cầm sách giáo khoa lại hỏi Bạch Bân chút thứ: “Cái đó, Bạch Bân, chỗ này tớ không hiểu lắm…”

Mặc dù đang trong lớp, cũng không nhiều thanh âm lắm nhưng vẫn khiến cho mọi người chú ý. Mấy nữ sinh dựa vào tường nhìn về phía này nhỏ giọng nói vài câu gì đó, cười rộ lên.

Nữ sinh cầm sách giáo khoa có chút chột dạ. Cô không phải chưa từng thấy qua những người khác hỏi bài Bạch Bân. Bạch Bân bình thường luôn không muốn tiếp xúc quá nhiều với người khác, trừ bỏ Đinh Hạo, giống như mỗi lần trò chuyện xong cùng Đinh Hạo Bạch Bân liền trở nên dễ tiếp cận hơn một chút. Cô đã quan sát thật lâu, lần này thử lấy dũng khí trò chuyện với Bạch Bân, kỳ thật là thực sự muốn hỏi bài…

Tâm tình Bạch Bân không tệ lắm, ngẩng đầu lên lật xem một chút sách giáo khoa cô đem đến: “Đây là nội dung bài tiếp theo sẽ giảng, cậu nghe sẽ hiểu rất nhanh”. Thanh âm Bạch Bân vang lên phía trên, mặt nữ sinh có chút hồng hồng, đây là lần thứ hai Bạch Bân giảng bài cho cô, như vậy có phải hay không… “Cậu đi học cẩn thận nghe giảng là được rồi, không cần phải… Hỏi trước như vậy.”

Nữ sinh có chút thất vọng, cầm sách giáo khoa đi về.

“Bạn học!” Bạch Bân bỗng nhiên gọi cô lại.

Cô gái quay đầu, tay siết chặt quyển sách giáo khoa: “Chuyện gì vậy?”

Bạch Bân nhìn cô, ngữ khí vẫn ôn hòa trước sau như một, hoặc là nói thủy chung vẫn luôn như vậy, mang vài phần khách khí: “Tôi có thể đổi vị trí với cậu một chút được không? Tiết sau là tự học, tôi có chút bài tập muốn cùng làm với Đinh Hạo.” Lớp thực nghiệm hóa học của bọn họ phải chia thành nhóm nhỏ, Đinh Hạo và Bạch Bân ở cùng một nhóm, trong khoảng thời gian này thường xuyên đổi vị trí với các bạn xung quanh ra vẻ chăm chỉ học tập.

Cô gái mặt hơi hồng, vội gật gật đầu: “Được mà, được mà!” Cô thu thập đồ đạc của mình, ra phía sau ngồi ở chỗ của Bạch Bân, còn không dám lộn xộn, sợ đây chỉ là một giấc mộng đẹp, nhìn trên bàn xếp chỉnh tề vài cuốn sách, bìa viết tên Bạch Bân, nét chữ cứng cáp hữu lực. Cô gái nghiêng đầu nhìn nhìn, nhịn không được đánh giá tất cả những cuốn sách giáo khoa cơ bản của học sinh, quyết tâm ít nhất cũng phải tìm được một chút dấu vết.

Chỉ chốc lát sau, thật đúng là bị tìm ra một chút bí mật nhỏ. Bạch Bân có vài cuốn sách trên gáy cũng có viết tên, có thể là ở chỗ vừa nhỏ lại vừa cứng viết không tiện lắm, chữ không đẹp mắt như trên bìa, bất quá cũng thực thanh tú! Cô vui tươi hớn hở nhìn sách giáo khoa của thần tượng, cẩn thận đối chiếu vài cuốn sách… đọc Tiếng Anh, viết văn Tiếng Anh, trắc nghiệm Tiếng Anh điền chỗ trống…

Đều là về Tiếng Anh sao, hóa ra thần tượng thích Tiếng Anh? Mặc kệ thế nào, thật là vô cùng chú ý Tiếng Anh nha.

Nữ sinh này đã đoán đúng, Bạch Bân thực thích Tiếng Anh, cũng vô cùng chú ý Tiếng Anh, nhất là thích chú ý lúc Đinh Hạo học Tiếng Anh, phàm là chuyện dính dáng đến Đinh Hạo, anh đều thích chú ý.

Mở ra sách Tiếng Anh của Đinh Hạo, Bạch Bân chỉ vào vài từ đơn hôm qua vừa mới đánh dấu đầy màu sắc vô cùng ấn tượng, nhẹ giọng hỏi: “Mấy cái này nhớ kỹ chưa?”

Đinh Hạo hận không thể quăng luôn sách vào mặt anh! Một cái phát âm dùng đầu lưỡi phụ đạo, hai cái phát âm phải để tay và đầu lưỡi cùng nhau phụ đạo, ba cái phát âm phải… Bằng mấy trò Bạch Bân kia dùng để giúp trí nhớ ấy cậu có thể không nhớ được sao?! Dùng hết sức bình sinh nén lại cơn tức, trừng mắt nhìn Bạch Bân: “Tôi cũng không phải heo! Nhớ hết từ lâu rồi!”

Bạch Bân bị cậu trừng, ngược lại nở nụ cười: “Vậy là tốt rồi, trước làm vài bài trắc nghiệm điền vào chỗ trống đi, lúc về anh sẽ hỏi lại một lần đấy.”

Hỏi em gái anh!! Đinh Hạo hoàn toàn buồn bực, lấy bút viết thật mạnh tên Bạch Bân lên gáy sách phát tiết cảm xúc. Cậu sống cả đời như thế sao lại chưa từng nhìn ra vậy? Bạch Bân người này căn bản là phẫn trư ăn lão hổ… Không đúng, anh vốn chính là lão hổ, lão hổ có một đống nguyên tắc yêu cầu! Bình thường không làm gì cậu, nhưng một khi phạm sai lầm, trừng phạt sẽ đặc biệt nặng. Bạch Bân chiếu cố thân thể của Đinh Hạo, bằng điểm mấu chốt không tổn thương thân thể cậu, hình phạt đa dạng càng ngày càng nhiều.

Đinh Hạo tha thiết hy vọng Bạch Bân buông tha cậu, cho dù trừng phạt này có thể chia đều một chút. Cậu thật sự vô phương với loại tiếng chim này, chỉ có thể đem hy vọng đặt ở ‘trừng phạt nhẹ một chút’ thôi. Bạch Bân không nghe được ước nguyện của cậu, mỗi khi hoàn thành việc học của mình, luôn có hứng thú bắt đầu kiểm tra mấy từ mới Đinh Hạo dễ đọc sai.

Đinh Hạo yên lặng quay đầu, lấy bút chọc chọc tên trên gáy sách. Bạch Bân, sớm muộn gì cũng có ngày anh phải hối hận!!

Lý Thịnh Đông đi đến phòng học đối diện, bất quá vẫn chậm một bước, đa phần mọi người đã ra ngoài đi học, chỉ còn mấy người đang đổi giày trong lớp. Lý Thịnh Đông ban đầu vẫn thực lễ phép chào hỏi: “Bạn học, ban các cậu có người tên là Đinh Húc không?”

Người đang mang giày ngẩng đầu lên, là một cậu nhóc bốn mắt, đeo kính ngơ ngác nhìn: “Có đấy, là ủy viên học tập của chúng tôi! Cậu ấy ra sân thể dục rồi.”

Lý Thịnh Đông ‘ừm’ một tiếng, cũng không vội đi, lại hỏi chỗ ngồi của Đinh Húc, đi qua cầm quyển sách giáo khoa trên bàn lật xem, không tệ, vợ của hắn viết chữ đẹp hơn hắn nhiều, còn là ủy viên học tập nữa! Không tệ không tệ, Lý Thịnh Đông lại tự hào một phen, hỏi cậu nhóc bốn mắt kia hướng đi sân thể dục, ngân nga hát vang đi tìm.

Đồng thời lúc đó, đứa nhỏ đen cũng do do dự dự hướng sân thể dục đi tới. Hắn đem theo một hộp cơm giữ ấm, là thứ Đinh Húc không muốn để hắn mua; trong hộp giữ ấm còn có cháo dược thiện nấu cùng mấy loại đậu và gạo kê gì gì đó, đây cũng là thứ Đinh Húc không muốn hắn mua. Nhưng vấn đề là, hắn đã mua cầm đi rồi, hơn nữa Đinh Húc còn đang ốm, buổi sáng, trưa vẫn chưa ăn cơm, chiều lại là giờ thể dục, liệu có trụ nổi không?

Tuy rằng đã mặc đồng phục, nhưng nếu bị bắt giữ vẫn gây phiền toái cho Đinh Húc, đứa nhỏ đen một bên cố gắng hướng chỗ không có camera đi tới, một bên thử tìm lý do thuyết phục chính mình đồng thời thuyết phục được Đinh Húc. Hai thứ này mua hết một trăm ba mươi đồng… Cau mày, đứa nhỏ đen thật sự không nghĩ ra nguyên nhân để Đinh Húc không tức giận.

Quên đi, đến lúc đó nói sau!

Đã nghĩ thông suốt, đứa nhỏ đen cất bước chạy về hướng sân thể dục. Đinh Húc giữa trưa vừa truyền dịch xong, dạ dày nhất định không thoải mái, vẫn là nhanh chóng đem đến cho anh ăn một chút.