Đinh Hạo ngồi bên cạnh nhìn Bạch Bân cúp điện thoại, vươn tay đưa đĩa hoa quả nhỏ cho anh: “Thầy giáo em lại gọi điện cho anh à?” Thấy Bạch Bân lắc đầu không muốn, liền tự mình lấy một quả đứng ngoài ban công ăn: “Em đã xin phép thầy rồi, chắc một lý do dùng nhiều lần quá, thầy không tin.”

Bạch Bân ăn mặc rất trang trọng, nhưng cũng tựa vào lan can ban công như Đinh Hạo, nhìn cậu nở nụ cười: “Em nói thế nào vậy?”

Đinh Hạo cười vui vẻ: “Em nói có người trong nhà đến, không tính là nói dối đúng không?” Ông Bạch hôm nay đến thành phố A, nhóm bạn già của ông mở tiệc chào mừng. Đinh Hạo từ trước đến nay coi ông Bạch như người trong nhà, lấy lòng làm nũng cộng thêm thỉnh thoảng bị ông gọi qua phê bình, không khác gì mấy đứa cháu nhà họ Bạch.

“Cái này cũng đúng, nhưng nội đến buổi tối mà, sao em lại trốn học từ chiều?” Bạch Bân cầm tay cậu, ăn luôn ô mai trên đĩa, Đinh Hạo thuận theo lấy thêm một miếng đưa đến miệng anh, nói thầm: “Nếu không phải ông Bạch đến, chúng em cũng không cần kiểm tra cuối tuần…”

Bạch Bân ăn miếng ô mai, xoa xoa đầu cậu: “Anh biết rồi, chút nữa sẽ nói với nội, có thể hoãn lại chuyến đi thăm trường học một chút. Nội cũng chỉ vì lo lắng cho em mới muốn đi xem.” Đưa tay lên nhìn đồng hồ, đoán chừng thời gian không sai biệt lắm: “Được rồi, chúng ta vào thôi.”

Chiếc đĩa Đinh Hạo cầm trên tay đã bị ăn hết sạch, cũng muốn về lại tiệc lấy thêm một ít, nhóm các ông tụ tập luôn biết chọn chỗ, đồ ăn rất ngon. Thấy Bạch Bân một thân trang trọng, liền cười cười giành mở cửa ban công trước cho Bạch Bân, học theo ngữ khí của Đổng Phi: “Thiếu gia, mời.”

Bạch Bân gõ đầu cậu: “Lại nghịch ngợm.”

Ông Bạch uống đến mặt mày hồng hào, khách khứa bên này tiếp đa phần là thế hệ trước, có người giống ông Bạch chuyển từ quân bộ đến các địa phương, cũng có người vẫn trong quân ngũ, đều từng cùng nhau trải qua mưa bom bão đạn, nhiều năm không gặp mặt không khỏi có chút lạ.

Ngồi bên cạnh ông Bạch là một ông già béo ục ịch, họ Trịnh, vì luôn luôn phát triển làm ăn ở thành phố A nên tiệc tẩy trần lần này do ông tổ chức. Ông Trịnh lần này cố tình mang cháu tới, thứ nhất là cho mọi người quen mặt, thứ hai biết Bạch Bân cũng đến, ông nghĩ muốn để mấy đứa nhận thức nhau, về sau cũng có thể quan tâm một chút.

Hai bên so với nhau liền nhìn ra cao thấp, không phải nói nhà mình không tốt, chỉ có thể nói Bạch Bân khởi điểm cao, bắt đầu sớm, khí thế giơ tay nhấc chân không ai có thể so bì. Ông Trịnh vô cùng hâm mộ, cố ý an bài mấy người trẻ tuổi cùng một bàn, quay đầu lại cụng ly với ông Bạch, còn cảm khái: “Bạch Bân thật không tệ!”

Ông Bạch khiêm tốn vài câu, nở nụ cười: “Lão Trịnh, Trịnh Bân nhà ông cũng không tệ mà! Nghe nói năm nay cũng vào đại học Z đúng không? Tốt lắm, tốt lắm.” Còn nói chuyện thêm với vài vị khác, bởi vì đang thuận tiện nói chuyện Bạch Bân, không đến một hồi liền chuyển sang người Đinh Hạo: “Hạo Hạo cũng là người nhà tôi, đứa nhỏ này rất nghịch ngợm, ha ha.”

Vị ngồi đối diện ông Bạch thật sự đáp lại: “A, tôi biết! Đó là Đinh Hạo, Đinh Hạo nhà Bạch Bân đúng không? Ha ha ha, bây giờ vẫn còn nuôi à?” Ngữ khí vị này giống như nói nhà họ Bạch nuôi con dâu từ bé vậy, còn ngẩng đầu nhìn về phía bên kia: “Tôi xem nào, không tệ không tệ, đứa nhỏ này từ nhỏ đến lớn đều rất dễ nhìn!”

Ông vừa nói vậy, vài vị bên cạnh cũng đồng loạt nhìn về phía bên kia: “Để tôi xem nào, a! Đúng thật là nhóc Đinh Hạo này, năm đó vẫn là đứa nhỏ đầu củ cải, nháy mắt đã lớn như vậy, ha ha!”

Còn một vị có ấn tượng khắc sâu với Đinh Hạo, cũng hỏi theo: “Nhóc Đinh Hạo còn nghịch ngợm không? Lúc tôi về thường hay nhắc đến nó với mấy đứa nhỏ trong nhà, mấy chuyện xảy ra với chúng ta ở bệnh viện an dưỡng tháng đặc biệt kia ấy, lúc về coi như chuyện xưa nói trước khi đi ngủ cho cháu, kể đến gần nửa năm! Ha ha!”

Ông Bạch nhớ ra, mấy vị đối diện kia ở quân khu S, Bạch Bân cùng Đinh Hạo hồi trước bị rơi xuống nước, lúc đưa đến viện vừa lúc gặp mấy ông bạn già đến an dưỡng, cùng nhau ở hơn một tháng. Nghe bọn họ đồng loạt hỏi Đinh Hạo, ông Bạch vô cùng bất ngờ, nhưng là đứa nhỏ nhà mình cũng phải khiêm tốn nói tốt một chút: “Thành thật hơn trước kia rồi, hai năm nay đã lớn, còn luyện được chữ viết khá đẹp, tính tình cũng theo đó hiền lành không ít.”

Vị hỏi Đinh Hạo đầu tiên ‘à’ một tiếng, vẫn nhìn về phía bên kia, thấy Đinh Hạo nói chuyện với đứa nhỏ nhà mình, cười lộ ra má lúm đồng tiền liền cảm thấy vui vẻ. Đứa cháu ông đặc biệt thích Đinh Hạo, thật vui mừng, nhân lúc hưng phấn nâng chén với ông Bạch: “Đến đến đến, chúng ta uống rượu, uống rượu!”

Bên này Đinh Hạo cứng ngắc cười cười, người ngồi bên cạnh cậu trạc tuổi Bạch Bân, làn da mảu tiểu mạch vô cùng khỏe mạnh, răng lại trắng, rất thích cười: “… Lúc nội kể cho tôi nghe tôi còn không tin, hôm nay nhìn thấy cậu mới tin, ha, vừa rồi lúc cậu vừa đi vào, tôi liếc mắt một cái liền nhận ra cậu chính là nhóc Đinh Hạo.”

Đinh Hạo nheo mắt lại, cậu không thể phân biệt được người này đang khen ngợi hay là châm chọc cậu.

Vị kia hiển nhiên là rất thích thân cận cùng Đinh Hạo, rót cho cậu thêm nửa ly rượu: “Đến đến đến, nếm thử chút, uống nhiều nước ngọt không vui đâu?” Đưa ly cho Đinh Hạo, còn nâng cằm nhìn cậu uống xong, không biết nghĩ tới cái gì, liền nở nụ cười: “Nhóc mèo nhà tôi uống ngụm đầu tiên liền lung lay đầu, sau đó còn dùng móng vuốt cố sức dụi dụi mặt…”

Đinh Hạo yên lặng nhìn ly rượu kia, nếu cậu một ngụm uống sạch cái này liệu có thể biểu đạt hoàn mỹ ý tưởng trong lòng cậu không nhỉ?

Bạch Bân nhận ra Đinh Hạo sắp nhẫn nhịn không được muốn trở mặt, khẽ đụng đụng chân cậu dưới khăn trải bàn. Đinh Hạo lập tức hiểu được, nghe lời đứng lên nói tạm biệt với mọi người trong bàn: “Ngày mai tôi còn phải đi học, thật xin lỗi, đi trước một bước…” Lại cúi đầu dùng thanh âm tất cả các vị trên bàn có thể nghe được gọi Bạch Bân: “Anh, anh đưa em về đi?”

Người bên cạnh vô cùng thất vọng: “Cậu phải về sao? À, cậu học cấp ba… Này, hôm nào tôi đến trường cậu tìm cậu chơi nhé?”

Đinh Hạo đang tươi cười tạm biệt, nghe lời này lập tức tối sầm mặt: “Không được.”

Tốc độ biến sắc mặt quá nhanh, vài người đối diện nhìn thấy liền cười theo, ồn ào náo loạn: “Thôi Vũ! Người ta không thích đi chơi với cậu cậu không nhìn ra sao, ha ha!” Bọn họ lần đầu tiên nhìn thấy bạn tốt kinh ngạc, thuần túy chỉ muốn đùa giỡn.

Trong lòng Đinh Hạo không thoải mái, nhưng ngoài mặt cũng không muốn khiến Bạch Bân bị ảnh hưởng xấu, bây giờ vẫn là mấy đứa nhỏ chơi cùng một chỗ, ai biết vài năm sau biến thành cái dạng gì, không chắc chắn thì đừng nên đắc tội với ai. Cậu cân nhắc tâm tư Thôi Vũ, thử mở miệng: “Cái đó, cậu muốn tới chơi cũng được…”

Bạch Bân đứng lên cầm cổ tay cậu, nói thật có lỗi với mọi người, còn hơi cười cười: “Thật ngượng ngùng, đứa nhỏ nên về sớm đi ngủ, bằng không ngày mai lại lười biếng không chịu đến trường…” Bạch Bân vẫn tương đối có thể chế ngự đám người kia, ồn ào nhưng không náo loạn, người khác cảm thấy hài lòng, hai cô gái trên bàn còn dặn bọn họ đi đường cẩn thận.

Bạch Bân một đường thoải mái nắm cổ tay Đinh Hạo bước ra ngoài, từ xa nhìn giống như nắm tay nhau. Đinh Hạo mất tự nhiên, trộm quay đầu lại liếc nhìn, thấy không ai để ý, mới vừa thở phào liền thấy ông Bạch nghiêng đầu, như là lơ đãng nhìn lướt qua. Trong lòng Đinh Hạo lộp bộp, lại nhìn thêm lần nữa, ông Bạch vẫn đang cười nói với người bên cạnh.

Bạch Bân nắm tay cậu đi rất nhanh, Đinh Hạo nhìn tay hai người đang nắm chặt nhau, lại nhìn Bạch Bân, cảm thấy cũng không sao cả. Giật giật ngón tay, Bạch Bân lập tức phát hiện, cúi đầu nhìn cậu hỏi: “Làm sao vậy?”

Đinh Hạo tâm tình tốt, nhướng mày, cười cười không tiếng động làm động tác hôn gió với Bạch Bân.

Bạch Bân cũng bị cậu chọc cười.

Tin tức Đinh Hạo không thành thật đi học cuối cùng vẫn bị ông Bạch kiểm tra lộ ra, tuy ông hoãn lại thời gian đến trường học, nhưng lúc sau vẫn nghe được một ít chuyện của Đinh Hạo. Ông Bạch rất bất mãn với phương thức giáo dục của Bạch Bân, ông thấy Bạch Bân quá dung túng đứa nhỏ này, tìm một cơ hội đến chỗ Bạch Bân nói về chuyện Đinh Hạo. Ông Bạch vô cùng nghiêm túc: “Bạch Bân, nếu con không mang theo nó được, nội liền tiện đường đưa Đinh Hạo về nhà đi, đây quả thực là hồ nháo!”

Bạch Bân yên lặng nghe, không phản bác một câu. Anh cũng hiểu được gần đây mình phóng túng đứa nhỏ này xằng bậy, nhưng nhìn Đinh Hạo cầu vài lần anh liền không nhịn được đáp ứng, Bạch Bân thật sự tự kiểm điểm chính mình: “Chuyện này con có lỗi sai.”

Ông Bạch rất bất mãn với thái độ nhận sai này của anh: “Con cũng có lớp cần học, lúc trước nội đồng ý cho nó đến bên này học là phải…” Ông Bạch nhìn anh, tận lực dùng ngữ khí bình thường hỏi: “Nội muốn biết lúc trước vì sao con cố tình đưa nó theo? Chuyện gây sức ép như vậy, con muốn quản không ngại phiền toái sao.”

Bạch Bân trả lời thật tự nhiên: “Con vẫn luôn cùng một chỗ với Hạo Hạo, đã thành thói quen.”

Ông Bạch nghĩ nghĩ, thở dài: “Quên đi, nếu đã đến đây rồi thì con phải dạy nó cẩn thận, tương lai cùng tiến vào đại học, không cần vất vả qua lại đón đưa nữa.”

Bạch Bân không hiểu ý tứ lời này của ông Bạch, so với ngữ khí nghiêm khắc vừa rồi khác hẳn, nhìn biểu tình ông Bạch cũng không nhìn ra cái gì, Bạch Bân gật đầu đồng ý: “Nội, về sau con sẽ dạy em ấy cẩn thận.”

Ông Bạch lại gọi Đinh Hạo vào một mình giáo huấn, lúc Đinh Hạo bước tới đầu cúi gằm, vẻ mặt ủy khuất. Bạch Bân không biết ông Bạch nói gì với Đinh Hạo, trước mặt ông cũng không dám an ủi cậu, mãi đến khi ông Bạch đi mới có thể ôm lấy đau lòng một phen, cẩn thận hỏi cậu: “Nội mắng em?”

Đinh Hạo lắc lắc đầu, ngồi trên ghế salon ôm đầu gối co thành một đống: “Không, nội ban bố quân lệnh cho em, nói thi không được ba vị trí đầu sẽ đưa em về nhà.”

Bạch Bân nhẹ nhàng thở phào: “Vậy là tốt rồi.”

Đinh Hạo dựa vào lồng ngực Bạch Bân, thanh âm buồn rầu: “Bạch Bân, tiếng Anh của em phải làm sao bây giờ?”

Bạch Bân nhíu mày: “Thêm ca đêm, anh dạy bổ túc cho em.” Vỗ vỗ đầu gối Đinh Hạo: “Về sau không được lười biếng nữa, lần này anh cũng có sai, nhưng sau này sẽ phụ trách giám sát em thật kỹ.”

Bạch Bân là một người phụ trách cẩn thận, hơn nữa giám sát còn vô cùng nghiêm khắc. Vì Đinh Hạo bên kia đã đáp ứng quân lệnh của ông Bạch, Bạch Bân vô cùng coi trọng chuyện này, chăm chú giám sát Đinh Hạo luyện lại một lần chương trình học cấp ba.

Những môn khác trong chương trình học với Đinh Hạo không thành vấn đề, chỉ có tiếng Anh cực thê thảm, lần này bị gây sức ép đến rớt một tầng da, vành mắt đen thui, chua xót trong đó không ai có thể hiểu được.