Ngày hôm sau đến đoàn phim, Thương Mặc nghe mọi người trong đoàn nói chuyện pháo hoa, mặt bắt đầu đỏ lên.

Chuyên viên hóa trang thỉnh thoảng lại trêu cậu vài câu, Lâm Sinh cũng vậy.

“Đó đúng là Đỗ Thác làm rồi.” – Lâm Sinh hai tay ôm ngực, dựa vào một bên cười nói.

Thương Mặc biết không thể gạt được cậu ta, đành phải gật đầu.

Lâm Sinh lắc đầu: “Tiền bối anh tổn thương trái tim cẩu độc thân quá rồi.”

Thương Mặc cười đáp: “Với điều kiện của cậu mà lại không tìm được người yêu hay sao? Cuối cùng kiểu gì chẳng thoát kiếp F.A”

Lâm Sinh bước lại gần, không đồng ý nói: “Tìm thì có thể tìm được, nhưng nếu không phải người mình thích thì thoát kiếp F.A sớm cũng chẳng có ý nghĩa gì. Em không được như tiền bối, lưỡng tình tương duyệt với Đỗ tổng. Hâm mộ quá đi mất.”

Khóe môi đang cười của Thương Mặc cứng lại một chút. Cậu nói: “Nói cũng đúng, nhưng tôi với anh ta ban đầu không phải lưỡng tình tương duyệt, mà là sau này mới chậm rãi trở thành người yêu.”

Trước đây Lâm Sinh đã từng đoán về quan hệ của Đỗ Thác và Thương Mặc, biết giữa hai người đã có chuyện xảy ra. Cậu ta vẫn luôn cho rằng Đỗ Thác thích Thương Mặc, mà Thương Mặc không thích hắn, giờ nghe Thương Mặc nói lại càng thêm chắc chắn về suy đoán của mình. Cậu ta gật đầu cười: “Có thể ở bên nhau như bây giờ là tốt rồi. Phải biết là trên thế giới này có rất nhiều người yêu nhau nhưng lại không thể đến với nhau, cũng có rất nhiều mối tình đơn phương yêu mà không được đáp lại.”

Thương Mặc nghe vậy sửng sốt, cậu nhớ tới chuyện đời trước mình yêu Đỗ Thác, mà hắn lại yêu Viên Diệp, trong lòng lại bắt đầu có cảm giác không thoải mái. Giờ giữa cậu và hắn có tình cảm, nhưng trong lòng Đỗ Thác có lẽ vẫn còn tình cảm với Viên Diệp, nếu không thì chuyện trước đây phải giải thích thế nào đây.

Nhớ tới chuyện đó, hai mắt Thương Mặc lập tức tối sầm.

Tối hôm ấy về khách sạn sau khi quay phim, Thương Mặc tắm rửa xong liền nhận được điện thoại của Đỗ Thác.

Từ sau buổi tối bắn pháo hoa ấy, Đỗ Thác bèn hỏi cậu nếu mỗi ngày hắn gọi một cuộc thì có quấy rầy cậu nghỉ ngơi hay không.

Khi ấy Thương Mặc thông cảm cho hắn vì không được thấy cậu, đồng thời cũng áy náy vì mình không thể trở về, nên trả lời là không. Sau đó Đỗ Thác mười một rưỡi đêm nào cũng sẽ gọi một cuộc điện thoại, hai người nói chuyện đến mười hai giờ mới cúp máy đi ngủ.

Thương Mặc nhíu mày cầm điện thoại. Cậu biết bản thân tin rằng trong lòng Đỗ Thác chỉ có cậu, nhưng chuyện khi ấy ở tròng cậu vẫn khó mà tiếp thu nổi. Nếu không nhớ tới nó cậu sẽ không cảm thấy gì, giờ nhớ ra lại cảm thấy trong lòng buồn phiền vô cùng. Thương Mặc nghe máy, lập tức thấy Đỗ Thác nói: “Mặc Mặc, hành lý đóng quân dã ngoại anh đã cho người chuẩn bị tốt. Bao giờ em quay phim xong là chúng ta có thể lập tức xuất phát luôn. Địa điểm dã ngoại cũng đã được chọn, chắc chắn em sẽ thích!”

Khóe môi Thương Mặc khẽ cong lên. Đóng quân dã ngoại là chủ ý của cậu. Năm đầu cấp ba cậu bị bệnh nên không thể đi quân sự, lớp 10, 11 việc học căng thẳng, làm gì có thời gian đóng quân dã ngoại. Sau này lên đại học cậu lại bận rộn tham gia cuộc thi ca hát cùng Viên Diệp, ký hợp đồng với công ty Thiên Vũ, ngày nào cũng gấp gáp luyện tập, rõ ràng là không có khả năng đi chơi, vậy nên trong lòng Thương Mặc vẫn luôn tưởng niệm. Có một lần trong lúc nói chuyện điện thoại với Đỗ Thác cậu thuận miệng nhắc đến, không ngờ là đối phương vẫn còn nhớ. Thương Mặc cảm thấy thật ấm lòng, cậu cười đáp: “Được, em sẽ cố gắng xong sớm.”

Đỗ Thác nghe giọng cậu cảm thấy hôm nay Thương Mặc có chuyện, tuy rằng trong giọng nói vẫn có ý cười, nhưng lại không giống những lần trước, dường như trong lời nói của cậu có chút áp lực, còn có cả sự chần chờ…

Đôi mắt Đỗ Thác trầm xuống, hắn muốn xem Thương Mặc đã xảy ra chuyện gì.

Sau khi cúp máy, hắn lập tức gọi cho lão Kim, bảo ông đi điều tra những chuyện sáng nay đã xảy ra với Thương Mặc. Nửa giờ sau, lão Kim gửi kết quả điều tra cho hắn.

Đỗ Thác nhìn những tấm ảnh chụp Thương Mặc sáng nay, thấy có bức ảnh cậu nhìn xuống, ánh mắt ảm đạm. Hắn nhăn mày.

Cuối tuần thứ hai Thương Mặc về thăm Đỗ Thác, tối hôm ấy nhìn cậu phong trần mệt mỏi chạy tới, Đỗ Thác vừa vui sướng vừa đau lòng.

Giờ hắn đã có thể cử động, song cả người vẫn phải quấn băng. Đỗ Thác nghĩ muốn xuống giường ôm cậu nhưng lại bị Thương Mặc ngăn lại: “Để em đi qua, anh đừng xuống giường.”

Nói xong, Thương Mặc cũng đi tới trước giường hắn.

Đỗ Thác nhìn cậu, trong mắt tràn đầy dịu dàng và nuông chiều, Thương Mặc bị nhìn đến mất tự nhiên.

Hắn dịch người sang bên cạnh rồi vỗ vỗ vào chỗ trống cạnh mình, ôn nhu chờ đợi nhìn Thương Mặc: “Ngồi đây với anh được không?”

Thương Mặc nhìn ánh mắt kia của Đỗ Thác, ma xui quỷ khiến mà gật đầu. Cậu thấy mắt Đỗ Thác vì cười mà cong thành hình trăng khuyết, mặt lại nóng lên, song vẫn nhích người ngồi xuống cạnh hắn. May mà trước khi đến đây Thương Mặc đã tắm rửa thay quần áo sạch sẽ, vậy nên cũng không lo bẩn giường.

Cậu vừa ngồi lên Đỗ Thác bèn lập tức nắm chặt tay cậu. Thương Mặc ngạc nhiên những không cũng thoát ra, chỉ là cậu không dám nhìn Đỗ Thác.

Đỗ Thác xoa tay cậu, bất mãn oán giận: “Tại sao anh ở đây mà em không nhìn anh?”

Thương Mặc bất đắc dĩ quay đầu nhìn hắn, nói: “Đây không phải là nhìn sao?”

Đỗ Thác hài lòng cười: “Vẫn còn thiếu một chút. À khi nào thì Mặc Mặc quay phim xong?”

Thương Mặc nghĩ một chút, giờ cậu mới quay được hai phần ba bộ phim, dễ là phải quay thêm một tháng nữa. Cậu đáp: “Có lẽ là cuối tháng chín.”

Đỗ Thác nghe cậu nói cuối tháng chín liền biết là còn nửa tháng nữa sống trong tình trạng một tuần mới được thấy Thương Mặc một lần, à không, có khi một tuần một lần còn không được. Hắn nhăn mày, kìm chế bất mãn nói với cậu: “Được, khi ấy có lẽ anh cũng sắp được xuất viện rồi, anh sẽ mang hành lí đóng quân dã ngoại đến đón em, chúng ta đi thẳng đến nơi đóng quân luôn.”

Thương Mặc nghe vậy lập tức nhíu mi. Cuối tháng chín trời đã bắt đầu trở lạnh, nhiệt độ ngày đêm chênh lệch rất lớn, bọn họ mà đi đóng quân dã ngoại tối đến chắc chắn sẽ bị đông lạnh. Nhưng đôi mắt hi vọng và đợi chờ của Đỗ Thác thật khó lòng từ chối. Cuối cùng cậu vẫn đành phải nhẫn tâm, dù sao Thương Mặc cũng không muốn hai người đi chơi về lại vào luôn bệnh viện. Cậu nói: “Lúc ấy không phù hợp để đi dã ngoại cho lắm, em nghĩ chúng ta nên chọn ngày khác thì hơn.”

Thương Mặc vừa dứt lời, toàn bộ ánh sáng chờ đợi trong mắt Đỗ Thác cũng bị cậu dập tắt không còn một mảnh. Cậu bỗng thấy có chút áy náy, dù sao cậu cũng chính là người đề xuất đi đóng quân dã ngoại, vậy mà người ta chuẩn bị xong hết đồ đạc địa điểm rồi cậu lại nói mình chọn ngày khác đi. Nếu cậu bị nói như vậy, trong lòng chắc chắn cũng chẳng dễ chịu gì.

Mới đầu Đỗ Thác nghe Thương Mặc nói vậy lòng có chút trùng xuống, sau lại ảo não vì bản thân không suy nghĩ chu toàn. Đi đóng quân vào lúc ấy buổi tối chắc chắn sẽ rất lạnh, Thương Mặc lại sợ lạnh như thế. Hắn nhìn cậu, nói: “Xin lỗi em, anh sắp xếp không hợp lý.”

Thương Mặc sửng sốt, cậu ấp úng: “Sao anh lại nói xin lỗi…”

Đỗ Thác dịu dàng nhìn cậu: “Anh muốn cùng đi chơi với em để bù lại nỗi tiếc nuối của em, nhưng anh lại không suy xét đến vấn đề cẩn thận đã mù quáng chuẩn bị. Giờ em còn phải vì suy nghĩ cho tâm tình anh mà khó xử nói những lời này, tất nhiên là anh phải xin lỗi rồi.”

Thương Mặc mấp máy môi rồi chậm rãi nói: “Thật ra không cần thiết. Quan hệ của chúng ta không cần thiết phải giải thích.”

Đỗ Thác nghe vậy hai mắt sáng rực, tay nắm Thương Mặc cũng dùng nhiều lực hơn. Hắn kề sát vào cậu, trong mắt tràn ngập vui mừng lặp lại lời cậu vừa nói: “Quan hệ của chúng ta không cần phải giải thích…”

Khi nói câu vừa rồi Thương Mặc không cảm thấy những lời của mình ái muội, giờ nghe Đỗ Thác lặp lại lại bỗng cảm thấy mặt có chút nóng lên, do đó mà cậu cũng né tránh ánh mắt hắn.

Đỗ Thác dùng tay kia xoa mặt cậu rồi dần nhích gần đến phía Thương Mặc. Khi môi hai người chỉ còn cách nhau một ly, hắn dừng lại, nhìn đôi mắt gần trong gang tấc của cậu, thành kính hỏi: “Mặc Mặc, anh có thể hôn em không?”

Khi nói chuyện, hơi thở của hắn phả vào môi Thương Mặc khiến môi cậu rất ngứa. Lông mi run rẩy, Thương mặc nhẹ giọng “Vâng” một tiếng.

Đỗ Thác nghe vậy đôi mắt chứa chan ý cười. Hắn nhích tới gần, khẽ hôn Thương Mặc.

Khoảnh khắc hai cánh môi chạm nhau, Thương Mặc chỉ cảm thấy trong lòng nhột nhạt mà tê dại. Không những thế, người đàn ông này còn cố tình theo dõi ánh mắt cậu một cách gắt gao khiến cậu không biết trốn đi đâu.

Thương Mặc bị hắn nhìn đành bất đắc dĩ nhắm mắt lại, tránh cho bản thân bị ánh mắt nóng cháy ôn nhu kia nhìn mà tâm thần nhộn nhạo. Đỗ Thác thấy vậy, khóe môi khẽ cong lên rồi cũng nhắm mắt lại hôn cậu.

Nụ hôn này kéo dài mấy phút đồng hồ, nhưng từ đầu đến cuối chỉ có hai cánh môi nhợt nhạt chạm vào nhau. Đỗ Thác không dám tiến thêm một bước, hắn sợ Thương Mặc không vui.

Khi Thương Mặc được hắn buông ra, trên mặt đã đỏ hồng một mảnh, cậu mở mắt, trong mắt là ánh nước liễm diễm và xinh đẹp.

Đỗ Thác động lòng, song hắn phải cố gắng nhẫn nhịn mới không tiếp tục thân mật

Thời gian cũng không còn sớm nữa. Thương Mặc xuống giường tắt đèn, sau đó hai người cứ như vậy nằm trên cùng một chiếc giường. Đỗ Thác muốn ôm cậu ngủ, nhưng Thương Mặc sợ sẽ đè lên tay hắn, ảnh hưởng đến quá trình hồi phục nên không dám để hắn ôm, chỉ dựa vào nhau đắp chung một chăn mà ngủ.

Ban ngày Thương Mặc quay phim rất mệt mỏi, tối còn phải ngồi xe tới đây, chỉ nằm một lúc là đã ngủ. Đỗ Thác cả ngày nằm trên giường, không có việc gì làm, vậy nên giấc ngủ mỗi ngày rất nông. Hắn nương theo ánh trăng nhìn khuôn mặc Thương Mặc trong giấc ngủ, sợ rằng nếu giờ nhắm mắt thì sẽ rất lâu mới có thể nhìn thấy cậu. Vậy nên Đỗ Thác cứ ngắm nhìn cậu như vậy, đến gần năm giờ sáng mới hôn lên trán Thương Mặc, nhẹ giọng nói: “Mặc Mặc ngủ ngon.”

Sau đó mới nhắm mắt lại ngủ.

Sáng hôm sau, khi Thương Mặc rời giường Đỗ Thác vẫn chưa tỉnh. Cậu rửa mặt quay về, Đỗ Thác đã ngồi trên giường. Hắn ỉu xìu gục đầu xuống khiến Thương Mặc còn tưởng là mình đành thức hắn. Cậu đi về phía Đỗ Thác: “Em đánh thức anh phải không? Anh ngủ tiếp đi, giờ vẫn còn sớm lắm.”

Đỗ Thác nghe thấy giọng cậu bèn lập tức ngẩng đầu lên. Thấy khuôn mặt quan tâm của Thương Mặc, hai mắt hắn sáng bừng lên. Hắn lẩm bẩm: “Hóa ra em vẫn ở đây. Anh còn tưởng là em đi mất rồi.”

Thương Mặc ngẩn người, nơi nào đó trong lòng như mềm hẳn đi. Cậu nhìn vào mắt hắn, không kìm lòng nổi mà cúi đầu hôn lên môi Đỗ Thác. Nụ hôn kết thúc, mặt cậu đã nóng bừng từ bao giờ.

Đỗ Thác không nghĩ là Thương Mặc sẽ chủ động thân cận, hắn nhất thời ngơ ngác sững sờ tại chỗ, tùy ý để Thương Mặc chạm lên môi mình, một chút động tĩnh cũng không có.

Sau đó, Đỗ Thác vô cùng ảo não hối hận, cơ hội tốt như vậy mà mình lại ngốc nghếch trốn mất!

Hết chương 92.

Không biết mọi người có nhớ không, “chuyện trước đây” khiến Thương Mặc không vui là chuyện xảy ra khi Thương Mặc và Viên Diệp gặp tai nạn ô tô, Thương Mặc tình cờ thấy Đỗ Thác nắm tay Viên Diệp nói “không đi, không đi.”

Khúc mắc này sẽ được giải quyết trong phiên ngoại, trong đó tác giả cũng sẽ giải thích luôn vì sao Đỗ Thác trọng sinh nhưng lại hành động như thể vẫn còn tình cảm với Viên Diệp. Nói tóm lại thì vẫn ngược công thôi, nghĩ cũng tội anh công này thiệt.

Chỉ còn không tới chục chương nữa là chúng mình chia tay nhau rồi. Có lời gì muốn ngỏ sao chưa tỏ cùng tui=))