“Sao bây giờ mới nghe máy?” – Đầu dây bên kia truyền đến thanh âm khó thở vì tức giận của Nghiêm Diệc.

Nghiêm Diệc sao lại có số của cậu? Hơn nữa tại sao một người vừa nói cậu ghê tởm giờ còn gọi điện cho cậu?

Thương Mặc bất đắc dĩ đỡ trán: “Tôi không lưu số cậu nên không biết là ai, vừa rồi định không bắt máy.”

Nghiêm Diệc hừ lạnh một tiếng.

Thương Mặc bĩu môi hỏi: “Có chuyện gì không?”

Lời này vừa nói ra, Nghiêm Diệc đột nhiên có chút trầm mặc, mãi sau mới chịu nói: “Viết cho tôi một bài hát.”

Thương Mặc mê mang, tìm cậu để viết bài hát? Cậu có nghe nhầm không!

Ai chẳng biết hiện tại cậu chỉ là một thần tượng, không phải là một nhạc sĩ chuyên nghiệp, sáng tác cho mình còn không xong, làm sao có thể viết cho người khác.

Thương Mặc nhíu mày uyển chuyển từ chối: “Tôi sợ viết không vừa mắt cậu.”

“Anh không muốn sáng tác cho tôi chứ gì?” – Nghiêm Diệc nắm di động không vui.

“Nghiêm tiểu công tử, tôi thấy phải nói rõ hai điều: Thứ nhất, tôi rất ít sáng tác, phần lớn là Diệp tử viết, vậy nên tôi căn bản không có bản lĩnh sáng tác cho cậu; thứ hai, gần đây tôi rất bận, không có thời gian, hơn nữa chuyện này cậu cần phải gọi cho người đại diện của tôi là Kiều Lẫm chứ không phải tôi. Tạm biệt.” – Nói xong cũng không quản Nghiêm Diệc ở đầu dây bên kia tức giận mà rống to, cậu trực tiếp cúp điện thoại.

Tên Nghiêm Diệc này, hình như là được cưng chiều quá đâm cao ngạo, hoặc là quá mức bồng bột rồi!

Thương Mặc lắc đầu tắt mày rồi thẳng thắn nằm xuống ngủ.

Ngày hôm sau, Thương Mặc cạn lời nhìn người đang đứng trong phòng huấn luyện của mình.

Nghiêm Diệc lạnh mặt nhìn cậu, ánh mắt trông như thể muốn giết người.

Thương Mặc không muốn nhìn hắn, nhưng nếu cứ để người này ở đây thì mình cũng không thể yên ổn, vì thế cậu nhìn Nghiêm Diệc, nói: “Nếu muốn nói về chuyện viết nhạc thì tìm Kiều Lẫm, còn chuyện khác thì tan tầm hãy tới tìm tôi.”

Mặt Nghiêm Diệc càng đen hơn. Hắn không vui mở miệng: “Có phải anh không muốn sáng tác cho tôi không?”

Lại là vấn đề này.

Thương Mặc nghĩ nếu không cho cậu ta một câu trả lời rõ ràng, chuyện này chắc chắn không thể kết thúc, vì thế cậu trừng mắt nói: “Không phải.”

Nghe vậy sắc mắt Nghiêm Diệc mới hòa hoãn đôi chút. Hắn nói: “Vậy anh viết cho tôi đi.”

“Hôm qua trong điện thoại tôi đã nói rõ ràng, chuyện này cậu vẫn nên tìm người khác thì hơn.” – Thương Mặc thấy hắn vẫn kiên trì bèn tức giận nói.

Khuôn mặt vừa mới dịu đi một chút của Nghiêm Diệc lại biến đen. Từ nhỏ đến lớn hắn sống an nhàn sung sướng, chưa ai dám cự tuyệt bất kì yêu cầu gì của hắn, giờ thì đụng phải đối thủ rồi.

Rất may là tính tình Nghiêm Diệc nóng nảy nhưng bản chất không nguy hiểm, giống như lần trước hắn chạy đến bệnh viện, dù có chửi ầm lên nhưng không động thủ, nếu không, chỉ dựa vào dáng người cao lớn của hắn, Thương Mặc chắc chắn sẽ phải quy thuận.

Thương Mặc nhìn người đối diện đang đen mặt, hai gò má nhô lên y hệt một cậu nhóc đang cáu giận, không nhịn được mà bật cười.

Nghiêm Diệc thấy cậu cười mặt càng đen.

Lúc này, cửa bỗng nhiên bị đẩy ra, một người đàn ông đi về phía hai người, mỉm cười nói với Thương Mặc: “Chào cậu, tôi là Trần Mộc, người đại diện của Nghiêm Diệc. Nghiêm Diệc không hiểu chuyện cho lắm, hi vọng không làm cậu mất lòng.”

Vừa nói Trần Mộc vừa tiến lên đứng trước mặt Thương Mặc, đưa tay phải của mình ra phía trước.

Thương Mặc nắm lấy bàn tay đưa ra của Trần Mộc, cảm thán Trần Mộc cũng không dễ dàng gì, phải quản một, ừm, thần tượng không hiểu chuyện như vậy.

Nghĩ đến đây cậu lại nhìn về phía Nghiêm Diệc, quả nhiên trong mắt người này dường như đang phát hỏa, thấy Thương Mặc nhìn, hắn còn hừ lạnh một tiếng nghiêng đầu sang một bên.

Trần Mộc nhìn Thương Mặc, khóe môi cong lên: “Là thế này, bởi vì Nghiêm Diệc phát triển khá tốt nên công ty thừa dịp cậu ấy đang hot, muốn cậu ấy hoạt động ở nhiều lĩnh vực, chuyện này đối với Nghiêm Diệc cũng là một chuyện rất tốt. Giọng cậu ấy không tồi nên tôi muốn cậu ấy thử sức trong lĩnh vực âm nhạc. Tôi cũng đã cẩn thận xem xét các ca sĩ khác trong công ty, nhưng vẫn thấy chỉ có nhóm cậu là phù hợp với phong cách của Nghiêm Diệc.”

“Vốn tôi mới là người liên lạc với các cậu để nói rõ, nhưng không biết cậu nhóc này nghe tin tức từ đâu đã vội chạy đến tìm cậu. Thật sự là không để cho ai bớt lo bao giờ.” – Trần Mộc bất đắc dĩ nhìn Nghiêm Diệc.

Thương Mặc nhìn theo tầm mắt của Trần Mộc, thấy Nghiêm Diệc đang phồng má trừng người đại diện của mình, thoạt nhìn là bộ dạng muốn ăn thịt người.

Thương Mặc nghĩ một chút rồi cười nói: “Tuy rằng tôi rất muốn hỗ trợ, nhưng thật sự là năng lực có hạn, hơn nữa tháng sau là buổi biểu diễn đầu tiên của tôi, cho nên…”

Trần Mộc gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, gã đáp: “Tôi biết tháng sau là buổi biểu diễn đầu tiên của các cậu, giờ chỉ còn hơn hai tuần nữa, chúng tôi đợi được. Về phần cậu nói năng lực của cậu có hạn, tôi không đồng ý lắm. Hiện tại không ai là không biết nhóm nhạc TWO là nhóm nhạc hot nhất trong giới, nếu không có năng lực, sao có thể có danh tiếng như thế.”

Trên môi Trần Mộc mang ý cười nhưng trong nụ cười lại có dao. Trực giác nói cho Thương Mặc biết người này khó đối phó, nhưng cậu lại không biết làm sao để có thể từ chối.

Đúng lúc này, cửa lại bị đẩy ra, Kiều Lẫm đi vào. Thương Mặc thở hắt ra, cảm thấy cứu tinh đến rồi.

Kiều Lẫm cũng rất bất ngờ khi thấy trong phòng có thêm hai người. Anh đi đến chào hỏi: “Anh Trần, Nghiêm Diệc.”

Trần Mộc cười đáp lại: “Cậu Kiều.”

Nghiêm Diệc bỗng nhiên lại như hũ nút, không hề phản ứng.

Kiều Lẫm cũng không rõ lắm vì sao Trần Mộc và Nghiêm Diệc lại ở đây. Nhưng dù sao hiện tại cũng là thời gian tập, không nên vì lí do nào mà ảnh hưởng đến chất lượng của buổi tập, vì vậy anh nói với Trần Mộc: “Anh Trần, chỗ này không có ghế, có chuyện gì thì chúng ta xuống quán cà phê ở dưới nói chuyện được không?”

Trần Mộc tất nhiên biết Kiều Lẫm không muốn mình quấy rầy Thương Mặc tập luyện nên cười cười đồng ý.

Ba người đồng thời đi ra, nhưng Nghiêm Diệc không muốn ở cùng một chỗ với hai tên hồ ly, vừa ra khỏi cửa đã chạy biến về phía thang máy, để lại Trần Mộc với ánh mắt sâu xa. Gã lắc đầu: “Non nớt quá.”

Kiều Lẫm đứng bên cạnh cười không nói, trong lòng lại cảm thấy may mắn vì nghệ sĩ của mình tính nết đều tốt, tuy Thương Mặc lúc đầu cũng không nghe lời, nhưng giờ đã từ từ thay đổi.

Thương Mặc tập luyện một lúc lâu Kiều Lẫm mới trở về. Anh chờ cậu hát hết một bài mới nói: “Cậu yên tâm đi, tôi đã từ chối rồi.”

Thương Mặc cong mắt nói: “Quả nhiên không có gì Kiều Lẫm không làm được.”

Kiều Lẫm lắc đầu cười nói: “Cậu nói nhiều thế sao không tập thêm chút nữa đi.”

Chuyện này giải quyết xong, những ngày sau đó ngoài việc tập luyện cũng chỉ có chuyện nghe điện thoại của Đỗ Thác và mang cơm cho Viên Diệp.

Chẳng bao lâu đã đến ngày Viên Diệp xuất viện. Tất nhiên với khả năng cao siêu của Ngụy Minh, chân y đã không có vấn đề gì, có thể đi lại bình thường.

Hôm ấy làm xong thủ tục xuất viện, Thương Mặc cùng Viên Diệp lên xe trở về công ty, còn Kiều Lẫm lại bị Ngụy Minh giữ lại ôn chuyện.

Vốn dĩ tiến độ luyện tập của Viên Diệp nhanh hơn Thương Mặc, hơn nữa chất lượng cũng tốt hơn, nhưng giờ gặp tai nạn không có mấy thời gian, thành ra hai người đồng đều.

Tuy rằng Kiều Lẫm không ở đây, nhưng cả hai đều biết thời gian chỉ còn hơn một tuần, không ai dám lề mề.

Hôm ấy hai người vừa xong việc đang định đi về, lại ngoài ý muốn thấy một chiếc xe đỗ trước cửa công ty, mà Giản Anh lại đang đứng ở bên cạnh.

Giản Anh thấy hai người bước ra bèn đi về phía họ, nói: “Chào buổi chiều, Thương thiếu gia, Viên thiếu gia.”

Viên Diệp mỉm cười: “Chào buổi chiều.”

Thương Mặc nhíu mày, trong đầu nhẩm tính thời gian Đỗ Thác xuất ngoại, hình như cũng được một tuần rồi.

Giản Anh cười nhìn cậu: “Thương thiếu gia, Đỗ tổng vừa xuống máy bay đã bảo tôi đến đón cậu về nhà, giờ Đỗ tổng đang nghỉ ngơi trên xe.”

Thương Mặc bĩu môi, đành phải vẫy tay tạm biệt Viên Diệp.

Cậu lên xe, thấy Đỗ Thác đang dựa vào xe mà ngủ, dưới mắt một mảnh thâm đen, chắc chắn mấy ngày nay bôn ba mệt nhọc nên ngủ không ngon.

Thương Mặc có chút đau lòng. Cậu lập tức quay đầu đi để đẩy cảm giác này ra ngoài.

Xe đi không bao lâu đã bất chợt rẽ, Thương Mặc bỗng cảm nhận được một sức nặng đặt lên vai mình.

Cậu cúi đầu nhìn, thấy Đỗ Thác đang gối đầu lên vai mình ngủ say.

Thương Mặc không muốn quấy rối giấc ngủ của người khác nên không đẩy đầu hắn ra, bản thân cậu cũng từ từ nhắm mắt lại.

Khi đến nơi, không rõ vì sao mà lại thành cậu tựa vào vai Đỗ Thác, bị hắn nuông chiều nắm mũi đánh thức.

Thương Mặc đẩy tay hắn ra, xoa mắt rồi mở cửa bước xuống xe.

Có lẽ vì không để ý, đầu cậu suýt nữa đã đập vào trần xe, may mà Đỗ Thác vươn tay che lại kịp.