Bởi vì đội ngũ Dạ Ninh mới là đội ngũ chính thức nhận nhiệm vụ, cho nên để đảm bảo quyền lợi cho bản thân, Mặc Sở Minh quyết định giữ lấy 60%số phần thưởng sau khi nhiệm vụ kết thúc, còn lại 40% thì chia đều cho hai đội ngũ của Hoàng Trịnh Kha cùng Trần Lục.

Hoàng Trịnh Kha vốn không quá quan trọng phần thưởng, mục đích chính của hắn ta ngày hôm nay đơn thuần chỉ là để tiếp cận Nam Cung Lãnh Dạ cùng với Cố Diệp Ninh mà thôi. Thậm chí bởi vì để cấp cho Mặc Sở Minh có cái nhìn tốt về mình, hắn ta còn không ngần ngại bảo rằng mình chỉ cần lấy 10% mức thưởng mà thôi. Về phía Trần Lục, anh ta đơn giản là đồng ý, không có thêm dị nghị gì. Anh ta còn phải chăm sóc các anh em khác đang bị thương của mình, không có ‘phóng khoáng’ tới mức tự giảm đi mức thưởng của bản thân như Hoàng Trịnh Kha.

Ba người sau khi bàn luận xong rồi liền ký vào đơn cam kết.

Tiếp nhận nhiệm vụ, tìm người ghép đội,… quay đi quay lại cũng mất gần một buổi sáng. Đội ngũ Dạ Ninh không chậm trễ thêm nữa liền dứt khoát lên xe, rời khỏi căn cứ, đi làm nhiệm vụ. Xe của đội ngũ Dạ Ninh đi phía trước, vẫn là do Mục Hoằng cầm lái. Đội ngũ của Hoàng Trịnh Kha cùng với hai người Trần Lục cùng tiểu Hùng ngồi ở xe phía sau, đi sát theo.

Thôn Đông là một thôn nhỏ nằm ở cách căn cứ thủ đô một đoạn đường không quá xa, tầm khoảng hơn 50 kilomet. Trong thông có khoảng hơn 50 hộ gia đình với số lượng dân cư gần 200 người. Trước mạt thế, nơi này là một khu vực chuẩn bị được chính phủ khai phá để làm khu công viên giải trí. Đáng tiếc, dự án này còn chưa được bắt tay vào làm, dân cư sống ở trong thôn Đông cũng chưa được di tản thì mạt thế đã bất ngờ ập tới.

Đám người Cố Diệp Ninh một đường đi khá thông thuận, tuy rằng trên đường vẫn gặp không ít tang thi thế nhưng đại đa phần đều là tang thi cấp thấp, còn chưa tiến hóa. Đối với loại tang thi này, căn bản là không cần tới sử dụng dị năng, Mục Hoằng chỉ cần rồ ga lên chèn qua là có thể giải quyết được. Thời điểm này mặc dù nói rằng tốc độ tiến hóa của tang thi đã tăng nhanh nhưng cũng không phải đi một bước liền gặp một con.

Tới gần thôn Đông, số lượng tang thi càng lúc càng tăng lên, bên đường đìu hiu không bóng người, chỉ có những vệt máu đã khô đen cùng những xác chết đã bị tang thi gặm cắn tới chỉ còn xương. Tiếng tang thi rít gào truyền tới khiến mọi người cảm thấy chói tai. Cố Diệp Ninh ngồi ở trên xe nheo mắt lại, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.

Ở trong căn cứ một tuần, gần như không phải lo lắng tới bất cứ điều gì, muốn ăn liền ăn muốn ngủ liền ngủ, cho nên cô suýt chút nữa đã bị sự bình ổn tạm thời đó làm cho mê hoặc. Lúc này rời khỏi căn cứ, mới lại một lần nữa sâu sắc hiểu được mạt thế vẫn đang tồn tại, chân thực tồn tại, tồn tại một cách tàn khốc.

“Đi tìm chỗ giấu xe, sau đó chúng ta tiến vào trong thôn Đông.”

Nam Cung Lãnh Dạ quan sát một chút liền nói với Mục Hoằng. Tuy rằng số lượng tang thi cần tiêu diệt lớn nhưng chúng nó không tập trung ở một chỗ mà tản ra khắp nơi. Để có thể hoàn thành được nhiệm vụ trước khi hoàng hôn buông xuống, mọi người không thể ở chung với nhau mà phải tách ra thành từng đội nhỏ. Hơn nữa, có đôi khi ngồi trong xe ô tô sẽ làm hạn chế khả năng chiến đấu cùng chạy trốn của mọi người.

“Phía bên kia có một lùm cây lớn, giấu xe ở tại đó đi.” Mặc Sở Minh nhanh chóng tìm ra được nơi giấu xe lý tưởng, sau đó chỉ cho Mục Hoằng. Mục Hoằng không nói thêm lời nào, quyết đoán quành tay lái, lái về hướng mà y vừa chỉ.

Lùm cây này khá kín đáo, hơn nữa không gian rất rộng, có thể để tới được hai ba cái xe cùng một lúc. Nhóm người Hoàng Trịnh Kha cùng Trần Lục sau khi giấu xe xong cũng từ trên xe đi xuống, bước tới phía chỗ của đội ngũ Dạ Ninh, muốn hỏi xem kế tiếp kế hoạch là như thế nào. Đội ngũ Dạ Ninh là đội ngũ chính nhận nhiệm vụ, bọn họ chỉ là đoàn đội được ghép đội đi theo, tất cả mọi sự chỉ huy phải nghe theo đội trường của đội ngũ Dạ Ninh.

“Chia thành bốn nhóm nhỏ, bắt đầu từ chỗ này tiến theo bốn hướng của thôn Đông, tiêu diệt tang thi.” Nam Cung Lãnh Dạ nói ra kế hoạch của mình.

“Được, vậy chia nhóm thế nào? Đội trưởng mỗi nhóm là ai?” Hoàng Trịnh Kha hiện đang muốn lấy lòng Nam Cung Lãnh Dạ, cho dù thế nào, hắn ta cũng sẽ không phản đối lời của anh. Mà Trần Lục từng làm quân nhân, kinh nghiệm chiến đấu không thiếu, anh ta cũng cảm thấy phương án này là tốt nhất, liền chấp thuận.

“Bốn đội trưởng là tôi, Lãnh Dạ, Hoàng Trịnh Kha cùng với Trần Lục.” Cố Diệp Ninh lúc này chủ động lên tiếng “Mỗi đội trưởng mang theo hai đội viên, vừa đủ.”

“Được.” Mọi người gật đầu.

Nam Cung Lãnh Dạ mặc dù không muốn rời khỏi cô lắm, tuy nhiên anh cũng biết công tư cần phải phân biệt rạch ròi. Cô và anh là hai người mạnh nhất trong nhóm, đương nhiên phải làm đội trưởng để cân bằng thực lực giữa các nhóm nhỏ. Tuy hai đoàn đội còn lại chỉ là đoàn đội đi theo, nhưng dù gì Hoàng Trịnh Kha cùng Trần Lục cũng có cái mác ‘đội trưởng đoàn đội’, về tình về lý, hai suất đội trưởng nhóm nhỏ còn lại đương nhiên phải giao cho hai người bọn họ.

“Để Tu cùng Tiểu Chu Nhi đi cùng tôi.” Đảo mắt một cái, Cố Diệp Ninh mỉm cười đối với Nam Cung Lãnh Dạ đề nghị.

“Ừ.” Minh Tu và Chu Nhi thực lực ra sao anh đều rất rõ, cộng thêm với thực lực cấp 4 của Cố Diệp Ninh, đảm bảo tang thi dọc đường đi sẽ bị ba người này càn quét cho không còn một mống. Nam Cung Lãnh Dạ sảng khoái không chút do dự đáp ứng với cô.

Đám người Hoàng Trịnh Kha cùng Trần Lục thấy Cố Diệp Ninh ‘xí phần’ Minh Tu cùng Chu Nhi, một chút cũng không có ý kiến gì. Hai người Trần Lục cùng tiểu Hùng là bởi vì có ý thức bản thân đang đi ‘làm thuê’ cho người ta, Cố Diệp Ninh không chỉ là đội phó của đoàn đội Dạ Ninh mà còn từng là ân nhân cứu mạng của bọn họ, cô muốn cái gì cũng không phải là chuyện mà hai người họ có thể xen vào.

Còn về phần ba người Hoàng Trịnh Kha cùng anh em họ Dịch thì là bởi vì khinh thường Minh Tu cùng Chu Nhi nhỏ tuổi. Đối với việc để cho trẻ con đi theo làm nhiệm vụ, đừng nói là ba người Hoàng Trịnh Kha, cho dù là tiểu Hùng cùng Trần Lục cũng cảm thấy không được thích hợp. Chung quy người đều là kẻ ích kỉ, ba người Hoàng Trịnh Kha không muốn bị liên lụy, hiện tại có người chủ động tiếp nhận ‘cục nợ’, bọn họ mừng còn chả kịp, làm sao lại ngăn cản.

“Hoan hô! Diệp tỷ tỷ cùng nhóm với bọn em!” Minh Tu cùng Chu Nhi rất vui vẻ liền bước nhanh tới ôm ôm hai cánh tay của Cố Diệp Ninh. Có lẽ bởi vì nguyên nhân được Cố Diệp Ninh cứu cùng chăm sóc, cho nên hai đứa nhỏ này rất ỷ lại vào cô.

“Diệp tỷ tỷ… sao chị không cho em đi cùng…” Trái ngược với Minh Tu cùng Chu Nhi, Hạ Kỳ Phong xụ mặt, bĩu môi, không cam lòng bị tách ra.

“Được rồi mà, ghen tị cái gì, nhóc đi cùng với bọn anh cũng được mà.” Bị bộ dạng ghen tị của Hạ Kỳ Phong làm cho chọc cười, Mục Hoằng vươn tay ra không chút cố kỵ xoa loạn đầu của cậu, khiến cho toàn bộ mái tóc đều rối tung cả lên.

“Hoằng, tiếc quá nhưng anh không thể cùng nhóm với tiểu Phong được.”

Mặc Sở Minh nhún nhún vai, làm bộ tiếc nuối. Tuy nói chia ra làm bốn nhóm nhỏ để hành động, thế nhưng bất cứ nhóm nhỏ nào cũng phải có ít nhất một người trong đội ngũ Dạ Ninh của bọn họ gia nhập. Đây là để giám sát cùng phòng ngừa trường hợp xấu nhất có thể xảy ra, nếu đoàn đội của Hoàng Trịnh Kha hoặc đoàn đội của Trần Lục muốn giữa chừng phản bội hoặc gây chuyện. Nói tóm lại, Mặc Sở Minh chính là không tin tưởng nhóm người Hoàng Trịnh Kha cùng Trần Lục.

“Đúng thế.” Đương nhiên, Nam Cung Lãnh Dạ cũng đã suy tính tới việc này, anh quay đầu nói với Hạ Kỳ Phong cùng tiểu Hùng “Tiểu Phong, Lục Thiệu Hùng, hai người đi chung với tôi.”

“Dạ được ạ.” Tuy Hạ Kỳ Phong có chút hơi sợ khí thế của Nam Cung Lãnh Dạ, nhưng so với những người lạ khác, cậu tình nguyện đi chung với anh. Ít nhất, cậu tin tưởng anh sẽ không hại cậu, thậm chí nếu cậu gặp nguy hiểm, anh còn sẽ ra tay cứu cậu nữa là đằng khác.

“Được.” Tiểu Hùng bị gọi cả họ cả tên, có chút giật mình, nhưng cũng không phản đối.

“Vậy Hoàng Trịnh Kha, Dịch Dương cùng nhóm với tôi.” Mặc Sở Minh chỉ chỉ vào bản thân, nở nụ cười lịch sự với Hoàng Trịnh Kha “Hoàng đội trưởng, anh không có ý kiến gì chứ?” Tên Hoàng Trịnh Kha này rất xảo quyệt, y sợ kẻ ‘thẳng tuột’ như Mục Hoằng sẽ không đối phó được, cho nên tự mình đề cử đảm nhiệm.

“Không có.”

Hoàng Trịnh Kha nhìn nụ cười ôn nhu của Mặc Sở Minh, không hiểu vì sao mồ hôi sau lưng lại chảy ra, gian nan nuốt nước bọt, lắc lắc đầu, gượng cười đáp. Mặc Sở Minh là một con hồ ly, danh tiếng tại trong giới thượng lưu thủ đô không hề nhỏ, Hoàng Trịnh Kha làm dị năng giả dưới chướng của Đoan Mộc gia, sao có thể chưa từng nghe tên của y. Hắn ta biết, đi chung với người này chắc chắn sẽ không chiếm được lợi gì cả. Nhưng mà cho dù biết như thế thì lại làm sao, hắn ta không thể nào thẳng mặt từ chối, đành phải cắn răng mà chấp thuận thôi.

“Như thế nào mà trong nhóm lại không có đứa con gái nào chứ.” Dịch Dương có chút bất mãn bĩu môi, hai tay cắm vào trong túi quần, thấp giọng lầm bầm.

Tuy rằng Dịch Dương đã đè thấp giọng hết mức có thể, thế nhưng ở đây đều là dị năng giả, thính giác so với người thường nhạy bén hơn rất nhiều, không có ai là không nghe thấy được lời nói bất mãn của gã. Hoàng Trịnh Kha đối với Dịch Dương rất bất đắc dĩ, tính cách háo sắc của người này không phải là hắn ta không biết. Mà Dịch Thiến biểu hiện trực tiếp hơn rất nhiều, hừ lạnh một tiếng khinh thường, thẳng mặt châm chọc.

“Cứ tiếp tục như vậy, không sợ có ngày không ‘cương’ lên được à? Phải biết hoạt động nhiều quá cũng không tốt lắm đâu.” Rõ ràng là đang thầm rủa Dịch Dương ‘bất lực’.

“Con nhãi ranh như mày thì tốt đẹp hơn ai mà dám mở mồm châm chọc tao.” Dịch Dương đối với em gái cũng không thèm nể nang, cười nhạt “Chỉ sợ tao ngủ vào bao nhiêu đứa con gái thì mày cũng ngủ với từng đấy đứa con trai mà thôi…”

“Đủ rồi! Cả hai đứa câm miệng lại!” Thấy sắc mặt của mọi người xung quanh trở nên kỳ dị, ánh mắt khinh bỉ nhìn về hai anh em bọn họ, Hoàng Trịnh Kha rốt cuộc cũng nhịn không nổi được nữa, trừng mắt quát “Muốn cãi nhau thì về nhà mà cãi, đừng có khiến mọi người mất tập trung!”

“Hừ!” Bị Hoàng Trịnh Kha quát, dù vẫn còn bất mãn nhưng cuối cùng hai anh em họ Dịch cũng chịu ngừng lại, quay đầu sang hai phía không thèm nhìn nhau nữa.

Theo như phân chia của ba nhóm trước đó, vậy thì ba người Trần Lục, Mục Hoằng và Dịch Thiến sẽ ở chung một nhóm. Mục Hoàng cùng Trần Lục hai người quay sang nhìn nhau, vẻ mặt có chút không biết phải làm sao. Tính cách của hai người có chút tương đồng, cứ nghĩ tới việc bản thân phải chung nhóm với một cô gái phóng đãng lại độc miệng như Dịch Thiến, bọn họ không khỏi cảm thấy đau đầu.

“Cứ như vậy đi, mọi người chia ra, chuẩn bị xuất phát.” Không nói thêm những lời dư thừa, Nam Cung Lãnh Dạ ra lệnh. Trước khi rời đi, anh bước tới bên cạnh của Cố Diệp Ninh, vươn tay xoa nhẹ vành tai của cô “Cẩn thận một chút.”

“À… ừ…” Cố Diệp Ninh có chút giật mình vì hành động của anh, cơ thể cứng ngắc không biết phải làm sao, vành tai cùng má trong giây lát cũng đỏ bừng lên “Anh… cũng thế…” Cảm giác tim mình đập thực nhanh, cô có chút lúng túng tránh đi tầm mắt nóng rực của Nam Cung Lãnh Dạ, hơi lui về sau một bước.

“Ừ.” Đầu ngón tay vẫn vương lại độ ấm cùng sự mềm mại của da thịt, anh có chút luyến tiếc. Gần đây Cố Diệp Ninh bắt đầu lộ ra ngại ngùng, xem ra không phải là không có tình cảm với mình. Trong lòng của anh không khỏi dâng lên một sự vui mừng nhàn nhạt.

“Dạ, chúng ta nên đi thôi.” Mặc Sở Minh bất đắc dĩ nhìn hai người nào đó lại đang ‘trao đổi tình cảm’, không khỏi hắng giọng nhắc nhở.

Đối với chuyện mờ ám của Nam Cung Lãnh Dạ cùng Cố Diệp Ninh, những người khác trong đoàn đội Dạ Ninh đều đã biết, kể cả ba đứa nhỏ Chu Nhi, Hạ Kỳ Phong cùng Minh Tu. Nhưng mà những người ‘lạ’ khác thì lại chẳng biết gì cả, nhìn cảnh tượng hồng phấn trước mắt, mọi người không khỏi cảm thấy có chút… lóa mắt.

Trong đáy mắt của Hoàng Trịnh Kha lóe lên một tia tính toán. Xem chừng tin đồn gần đây về hai vị này trong giới thượng lưu cũng không phải là giả. Nếu như Nam Cung gia cùng Cố gia thực sự định ‘kết thân’ với nhau, không thể nghi ngờ, đây chính là liên minh mạnh nhất. Hắn ta nhất định phải tìm mọi cách để được hai nhà này chú ý tới, bất chấp mọi thủ đoạn!

.

.

.

Mọi người đúng theo kế hoạch, chia thành bốn nhóm đi về bốn hướng khác nhau. Trần Lục cùng Mục Hoằng đều từng là quân nhân, tính cách khá giống nhau, cho nên phối hợp rất ăn ý. Một người vung nắm tay đấm bay một đám tang thi đang ngoạc mồm muốn xông tới, một người sử dụng dị năng tạo ra nhưng băng chùy, đem xác của đám tang thi kia xuyên thành xiên, ghim chặt bên trên những bức tường ở xung quanh.

“Người anh em, anh tên là Hoằng sao? Có thể giới thiệu danh tính một chút được không?” Bởi vì chưa xuất hiện tang thi tiến hóa, hai người vẫn còn rất nhàn nhã, vừa đánh giết vừa nói chuyện được với nhau “Ban nãy quên không hỏi tên mọi người trong đội ngũ của anh.”

“À, đúng là quên thật.” Nhớ ra quả thực ban nãy chưa giới thiệu tên của mình, Mục Hoằng cười cười đáp “Tôi tên là Mục Hoằng.”

“Dị năng hệ cường hóa tay?” Nhìn mỗi lần Mục Hoằng tung ra cú đấm đều khiến cho đất đá vỡ tan thành từng mảnh, tạo thành những hố sâu trên mặt đất, Trần Lục vô cùng khâm phục “Dị năng của anh tới cấp mấy rồi?”

“Cấp 3 sơ giai. Tôi là dị năng cường hóa toàn thân.” Nói xong tựa như để chứng minh bản thân không chỉ được cường hóa sức lực ở cánh tay không thôi, hắn xoay người dùng chân đạp bay một tang thi đang vươn móng vuốt muốn đánh lén. Tang thi kia bị Mục Hoằng đạp vào giữa bụng, bởi vì xung lực quá mạnh, làm cho nội tạng lòi hết cả ra ngoài.

Đúng vậy, mọi người không nghe lầm đâu, Mục Hoằng quả thực là dị năng giả cấp 3 sơ giai. Cách đây vài hôm, hai người Mặc Sở Minh cùng với Mục Hoằng đã song song đột phá lên cấp 3 sau khi hấp thu thêm vài viên tinh hạch. Tin tức này ngoại trừ người nhà Nam Cung ra thì cho tới giờ vẫn chưa ai biết, kể cả Cố Diệp Ninh cùng ba đứa nhỏ.

Nói ra cũng thực mất mặt, nhưng Mặc Sở Minh cùng hắn đường đường là thanh niên trai tráng, là quân nhân đã trải qua rèn luyện lâu năm, sức mạnh thân chất hơn người, vậy mà cấp bậc dị năng lại không bằng ba đứa nhỏ Hạ Kỳ Phong, Chu Nhi cùng Minh Tu.

Tuy rằng thực lực của hắn cùng Mặc Sở Minh đem ra so với những dị năng giả khác thì không tính là kém cỏi, nhưng mà làm thành viên của một đội ngũ toàn những ‘quái vật’ thực lực không cấp 3 thì cũng là cấp 4, hai người không thể không cảm thấy áp lực, thậm chí có đôi lúc Mục Hoằng cảm thấy rất xấu hổ. May mà hiện tại đã đột phá, bằng không tự trong lòng cũng sẽ hổ thẹn chết mất!

“Shhh!!!” Nhìn con tang thi bụng bị đạp cho bể nát, cả người bẹp dí đập vào tường tạo thành một vết lõm, Trần Lục không khỏi hít vào một ngụm lạnh “Lợi hại!”

“Vẫn còn phải cố gắng nhiều.” Mục Hoằng được đối phương khen ngợi không hề tự mãn “Ở trong đội ngũ mà nói, tôi không phải là người lợi hại gì.” Nói tới đây, trong mắt của hắn lóe lên một tia ngại ngùng pha lẫn tự hào.

“Đội ngũ của anh?” Thực lực cấp 3 sơ giai rồi mà còn không tính là lợi hại sao? Trần Lục không khỏi giật mình “Nhưng mà… ba đứa nhỏ kia…”

Đối với việc nhóm người Mục Hoằng đồng ý để cho ba đứa nhỏ Hạ Kỳ Phong, Chu Nhi cùng Minh Tu gia nhập đội ngũ, Trần Lục vẫn không thể nào dễ dàng đồng ý. Dù sao… chúng nó vẫn còn là trẻ con. Tuy hiện tại là mạt thế, có không ít đứa nhỏ bởi vì cố gắng giãy dụa sinh tồn mà bắt buộc phải cường ngạnh chiến đấu, thế nhưng nếu là người lớn trong nhà có khả năng cùng điều kiện, sẽ chẳng ai lại muốn đẩy con em của mình đi ra ngoài căn cứ để chém chém giết giết với tang thi.

Ba đứa nhỏ Hạ Kỳ Phong, Chu Nhi cùng Minh Tu chỉ cần nhìn lướt qua sắc mặt cùng quần áo liền có thể thấy được bình thường sinh hoạt không tồi, trong nhà chắc chắn không nghèo khó tới mức bắt ba đứa phải đi chém giết để kiếm cơm. Vậy thì tại sao…? Tại sao vẫn bắt chúng nó phải đối mặt với lũ quái vật người không ra người quỷ không ra quỷ được gọi là tang thi kia? Nhất là thời điểm hiện tại, tang thi còn đang không ngừng tiến hóa biến dị, mỗi ngày có bao nhiêu người có đi mà không có về!

“Đội ngũ chúng tôi không phải bây giờ mới được thành lập mà được thành lập từ lâu rồi. Ba đứa nhỏ này, đừng nhìn nhỏ con mà khinh thường. Ba đứa chính là một đường chém giết từ thành phố D về tới thủ đô, thực lực không tồi, chắc chắn không thua kém bất cứ dị năng giả trưởng thành nào.” Thậm chí so với mình còn có thời gian nổi trội hơn, hắn không khỏi thầm nghĩ.

Kỳ thực Mục Hoằng dùng hai chữ ‘không tồi’ để miêu tả về ba đứa nhỏ trong đội ngũ là còn khiêm tốn chán đấy chứ. Gì chứ riêng nói về việc giết người thì Chu Nhi cùng Minh Tu tay nghề chắc chắn là cao thủ. Dù sao hai đứa nhỏ này từ khi còn trong nôi đã được huấn luyện để trở thành sát thủ, trong suy nghĩ của chúng, giết người cùng giết động vật không hề khác nhau ở chỗ nào cả. Khi giết người, Minh Tu và Chu Nhi không có cái được gọi là ‘áy náy’ hay ‘sợ hãi’. Vì vậy tuyệt đối không thể đem trẻ con bình thường đánh đồng với mấy đứa nhỏ này.

Còn Hạ Kỳ Phong tuy ban đầu là người thiếu kinh nghiệm thực chiến nhất nhóm, nhưng qua một thời gian được Mục Hoằng hướng dẫn đánh cận chiến, đồng thời trải qua mài dũa tàn khốc của mạt thế, thực lực cũng tăng tiến với tốc độ tên lửa. Nếu để Hạ Kỳ Phong kết hợp với sử dụng dị năng vào trong chiến đấu, cho dù là tang thi cấp 3 thì thằng nhóc này cũng có thể giết chết được dễ dàng.

“Tiểu Phong cùng tiểu Tu đều là dị năng giả song hệ, Tiểu Chu Nhi thì là dị năng giả tinh thần lực, cả ba có cấp bậc thực lực cấp 3 sơ giai.” Thấy Trần Lục vẫn không tin, hắn quyết định tiết lộ một chút về ba đứa nhỏ “Anh nói xem, thực lực như vậy, đi ra ngoài có phải hay không đủ khả năng được gọi là ‘cường giả’?”

“Thực sự?” Trần Lục bị thông tin này làm cho giật mình. Đầu năm nay, dị năng giả cấp 3 dễ kiếm như vậy sao?! Hiện tại cả trẻ con cũng có thể đạt được cấp bậc này?!

“Phải.” Đối với thiên phú dị năng của ba đứa nhỏ, ngay cả Mục Hoằng lắm lúc cũng ghen tị tới chua hết cả hàm răng. Bọn nhỏ mới có bao nhiêu tuổi hả? Một đứa 7 tuổi, một đứa 10 tuổi cùng một đứa mới 14 tuổi thôi có được hay không?!

Lại nhớ tới lần đầu tiên gặp Cố Diệp Ninh, khi đó thực lực của cô rất mạnh, Trần Lục không khỏi có chút tò mò: “Đúng rồi, cô gái xinh đẹp làm đội phó ở trong đội ngũ của các anh kia… hẳn là lợi hại lắm đi?”

“Đúng thế, tiểu Ninh rất lợi hại, là một trong hai người mạnh nhất đội ngũ của chúng tôi đó.” Nhắc tới Cố Diệp Ninh, Mục Hoằng vui vẻ gật đầu thừa nhận.

Tuy rằng Cố Diệp Ninh là người nhà họ Cố, mà hắn là người nhà Nam Cung của bản thân, nhưng sau một thời gian dài tiếp xúc, Mục Hoằng trong thâm tâm đã coi cô trở thành ‘người nhà’. À mà với tình hình Nam Cung Lãnh Dạ có tình cảm với Cố Diệp Ninh như hiện tại, Mục Hoằng tin chắc, không sớm thì muộn, bọn họ sẽ trở thành ‘người nhà’ thật sự với nhau chứ không phải trên mặt tinh thần như hiện tại.

Mục Hoằng đối xử với Cố Diệp Ninh chẳng khác nào em gái ruột. Có thể nói là bình thường chăm sóc chiếu cố không ít, chẳng qua thường hay bị Nam Cung Lãnh Dạ hoặc cố ý hoặc ‘vô tình’ cắt ngang nửa chừng mà thôi. Người ông anh trai tốt, một khi có thời cơ, đương nhiên sẽ khoe khoang em gái nhà mình có bao nhiêu tài giỏi đối với người khác. Nếu có thể, hắn còn muốn khoe cả Nam Cung đại thiếu nhà hắn nữa kia, cả ba đứa nhỏ Hạ Kỳ Phong, Minh Tu và Chu Nhi nữa. Ừm, hành động của Mục Hoằng, không thể không nói... có chút trẻ con…

“Hừ hừ hừ, nhìn cái dáng đó, bảo ăn bám theo còn tin chứ nói cái gì thực lực mạnh nhất…” Trần Lục còn chưa nói cái gì thì từ phía sau một thanh âm có chút bén nhọn mang theo nồng đậm ghen tị vang lên.

Hai người Mục Hoằng cùng Trần Lục theo bản năng, nhíu mày lại, hơi quay đầu về sau, quả nhiên thấy được người vừa nói chính là Dịch Thiến. So với hai người đàn ông đang hăng hái chém chém giết giết thì Dịch Thiến từ nãy tới giờ vẫn nhàn nhã trốn núp ở phía sau, hoàn toàn không có chút ý định ra tay nào.

Vốn Mục Hoằng cùng Trần Lục không muốn chấp cô gái trẻ này, chỉ cần cô ta im lặng không gây phiền toái gì trước khi nhiệm vụ hoàn thành, vậy thì hai người sẽ coi cô ta như không khí. Đáng tiếc người ta bản tính kiêu ngạo lại không hề biết thân biết phận. Cố Diệp Ninh đối với Trần Lục là ân nhân, đối với Mục Hoằng là ‘em gái’, hai người vừa thấy Dịch Thiến nói xấu cô một cái, lập tức sầm mặt xuống, cảm tình đối với Dịch Thiến vốn chẳng có bao nhiêu nay thẳng tắp rơi xuống âm trăm độ.

“Tiểu Ninh chưa từng ăn bám bất cứ ai, mà cho dù em ấy có ăn bám thì người không có tư cách chỉ trích em ấy nhất chính là cô.”

Hiện tại chính Dịch Thiến không phải cũng đang ‘ăn bám’ hai người hắn cùng Trần Lục hay sao? Còn dám dùng giọng điệu đáng ghét như vậy để mỉa mai Cố Diệp Ninh. Mục Hoằng thường ngày rất tốt tính nhưng cũng là người cực kỳ bao che khuyết điểm. Người khác nói xấu bạn bè người thân của mình, hắn tuyệt đối sẽ trở mặt không chút do dự.

“Anh!!!”

Không nghĩ tới Mục Hoằng sẽ châm chọc mình thẳng mặt như vậy, Dịch Thiến trên khuôn mặt lúc trắng lúc đỏ, cũng không rõ là tức giận nhiều hơn hay cảm thấy mất mặt nhiều hơn. Mối quan hệ giữa con gái với con gái rất phức tạp, thông thường những người tự tin với vẻ ngoài của bản thân sẽ cực kỳ không vừa mắt đối với những người xinh đẹp hơn mình.

Vừa vặn Dịch Thiến lại là một người thường xuyên đố kỵ, ghen tị, đem bản thân ra so sánh với những người khác. Cố Diệp Ninh là tiểu thư nhà giàu, không chỉ vẻ ngoài mà cả khí chất cũng đủ đè bẹp cô ả cả trăm lần, vì vậy cô ả cực kỳ chán ghét bộ dạng thanh cao hơn người của đối phương. Lúc này đây thấy Mục Hoằng cùng Trần Lục vì Cố Diệp Ninh mà không nể nang gì mình, đố kỵ cùng oán giận trong lòng Dịch Thiến càng lúc càng tăng cao hơn.

“Tuy chúng ta là một nhóm, nhưng nói thật, tôi không có ý tứ muốn bảo vệ cho cô. Từ giờ tới lúc nhiệm vụ hoàn thành, nếu cô còn tiếp tục trốn tránh ở sau lưng tôi, tôi sẽ một cước đạp cô vào trong đám tang thi!”

Mục Hoằng là người thẳng tính, hắn không thể hiểu được tâm lý đố kỵ phức tạp của con gái. Đối với hắn, người nào có ý xấu với bạn bè cùng người thân, kẻ đó chính là kẻ thù của mình. Dịch Thiến không thể nghi ngờ là đã bị hắn xếp vào trong sổ đen.

Lúc này đây, cô ả đừng hòng ‘không làm mà được hưởng lợi’. Hắn sẽ không che chắn cho Dịch Thiến, Dịch Thiến nếu như không tự mình chiến đấu, tới lúc đó cô ả có xảy ra chuyện gì, Mục Hoằng cũng mặc kệ. Không thể không thừa nhận, Mục đội trưởng có đôi khi rất tốt bụng, nhưng lúc cần thiết thì cũng đủ tàn nhẫn. ‘Thương hoa tiếc ngọc’ gì đó… cũng phải xem hoa kia ngọc kia có xứng hay không!

“Cẩn thận!!!” Trần Lục hơi nhíu mày nhìn không khí cứng ngắc giữa Dịch Thiến cùng Mục Hoằng, thời điểm khi anh ta đang tính nói gì đó, đột nhiên ánh mắt liếc qua góc bên trái, sắc mặt chợt thay đổi. Anh ta hô lên một tiếng, đồng thời sử dụng dị năng phóng ra băng chùy.

“Chết tiệt, tang thi ở đâu sao đột nhiên lắm như vậy.” Phát hiện ra có tang thi đang lao tới tấn công, Mục Hoằng tạm thời buông xuống tức giận, một lần nữa xốc lại tinh thần chiến đấu. Đấm văng hai con tang thi, hắn nhíu chặt hàng lông mày, lầm bầm tự hỏi.

Vốn dĩ tang thi ở trong thôn Đông tỏa ra khắp bốn phía, không hề tập trung lại một chỗ, cho nên từ đầu tới giờ bọn họ giết tang thi khá là nhàn rỗi. Vậy mà hiện tại, một đàn tang thi hai ba chục con ầm ầm như nước lũ kéo tới, bất ngờ tập kích. Đừng nói là Trần Lục, ngay cả Mục Hoằng cũng bị giật mình, tay chân trong giây lát không khỏi hơi lúng túng, may mắn kinh nghiệm có thừa cho nên không gặp phải nguy hiểm nào cả.

“Tang thi càng lúc càng đông, khu phố này quá hẹp, chúng ta còn tiếp tục ở đây thì nguy mất.” Ánh mắt lóe lên, phát hiện ra có một đường nhỏ thoát khỏi nơi này còn chưa bị tang thi che lấp, Mục Hoằng phất tay với Trần Lục “Đi hướng kia! Phải mau thoát khỏi đây!”

“Nhưng mà…” Trần Lục có chút bồn chồn, quay đầu muốn tìm Dịch Thiến nhưng lại không thấy cô ả đâu, khắp nơi chỉ toàn tang thi với thân thể thối nát tanh tưởi.

“Không có thời gian để nghĩ đâu, đi mau!” Nói xong, Mục Hoằng đã co chân chạy trước. Trần Lục mặc dù trong lòng có chút không đành nhưng cũng không muốn hi sinh tính mạng của mình, anh ta lập tức đuổi theo phía sau hắn.

.

.

.

“A!!! Cứu!!! Cứu tôi!!!” Dịch Thiến cũng bị trận tập kích làm cho hốt hoảng, không thể không sử dụng dị năng. Cô ta càng hoảng loạn thì lại càng chạy lung tung, cuối cùng chỉ còn một thân một mình, bị tang thi vây ở xung quanh.

So với Minh Tu cùng Diệp Thiên luôn không ngừng cố gắng tìm tòi ra phương pháp để tu luyện cùng khống chế dị năng, thì dị năng hệ kim của Dịch Thiến quả thực kém cỏi hơn rất nhiều, cực kỳ tương xứng với cái danh ‘dị năng vô dụng’ mà thời kỳ đầu mạt thế thường bị người ta truyền miệng lén gọi. Cô ả tuy là dị năng giả cấp 2 trung gia, nhưng khả năng chiến đấu thì vô cùng tệ hại, có thể thấy tăng được thực lực hoàn toàn là do ỷ lại vào hấp thu tinh hạch.

Ngoại trừ kim hóa cơ thể để tránh né móng vuốt cùng răng nanh của tang thi đang không ngừng lao tới ra, cô ả thậm chí còn không phóng được ra được bất cứ vật thể kim loại nào dùng để tấn công. Kim hóa cơ thể quá lâu, tinh thần lực càng lúc càng nhanh chóng hao mòn, không bao lâu, Dịch Thiến đã bắt đầu thở dốc, sắc mặt trắng bệch, chẳng còn sức mà kêu.

Cô ả cố gắng xuyên qua đám tang thi để tìm kiếm bóng dáng của hai người Mục Hoằng và Trần Lục, đáng tiếc, ngoại trừ những con quái vật ghê tởm ra, cô ả chẳng thấy bất cứ ai. Rõ ràng, cô ả đã bị tách ra khỏi nhóm.

Ở trên một tòa nhà bốn tầng cách đó một dãy phố, tầm nhìn thoáng đãng, có thể bao quát được toàn bộ khu phố đang bị đàn tang thi ồ ạt đổ tới ở bên dưới. Cố Diệp Ninh chắp tay sau lưng, đầu hơi nghiêng nghiêng, ánh mắt trong trẻo tĩnh lặng, nhàn nhã quan sát Dịch Thiến đang chật vật không ngừng. Cô ả né trái né phải, tinh thần lực thì càng lúc càng cạn kiệt, không biết phải làm cách nào mới có thể thoát được khỏi đàn tang thi đang vũ bão tấn công mình.

“Diệp tỷ tỷ, Hoằng ca ca cùng cái người tên Trần Lục kia đã thoát được sang khu phố khác.” Minh Tu đứng bên trái của Cố Diệp Ninh, nheo lại đôi mắt, cố gắng quan sát bóng dáng đang rời xa dần của Mục Hoằng và Trần Lục.

“Ừ, để hai người họ đi xa, chúng ta chỉ cần lưu lại một minh Dịch Thiến mà thôi.” Gật đầu, Cố Diệp Ninh ánh mắt vẫn không đổi hướng, nhìn chằm chằm Dịch Thiến.

“Diệp tỷ tỷ, có cần kéo thêm tang thi tới không?” Đám tang thi đột nhiên ập tới không phải do tự nhiên xảy ra, mà là do bị Chu Nhi sử dụng tinh thần lực, tạo thành ảo giác để đánh lừa cùng dẫn dắt chúng nó tới đây. Đây là nhiệm vụ Cố Diệp Ninh giao cho cô bé, bởi vì cô muốn nhân lúc hỗn loạn, tách Dịch Thiến ra khỏi hai người Trần Lục cùng Mục Hoằng.

“Ngừng đi. Vậy là đủ rồi.” Đã đạt được kết quả mà mình mong muốn, Cố Diệp Ninh không muốn khiến cho Chu Nhi tiêu hao dị năng cùng tinh thần lực vô ích. Giải quyết xong Dịch Thiến, bọn họ vẫn còn phải đi làm nhiệm vụ đấy.

“Hoằng ca ca hẳn là sẽ không quay lại đi.” Minh Tu xoa xoa cái cằm trơn nhẵn, bĩu môi.

“Hoằng ca tuy rằng là người tốt nhưng không phải là người tốt tới mức để được xưng là ‘thánh mẫu’. Anh ấy có mấu chốt của bản thân, mà với tính cách kiêu ngạo tự đại của Dịch Thiến, khẳng định sẽ đắc tội với anh ấy. Một khi đã bị anh ấy chán ghét, sống chết của Dịch Thiến, Hoằng ca sẽ không quan tâm.” Cố Diệp Ninh nhẹ nhàng phân tích.

Cô hiểu tính cách của Dịch Thiến, cũng hiểu tính cách của Mục Hoằng, cho nên cô đã tính toán cẩn thận trước rồi. Cố Diệp Ninh dám chắc trong thời gian ngắn, Dịch Thiến sẽ đắc tội Mục Hoằng, mà Mục Hoằng cũng sẽ không ngần ngại tống Dịch Thiến vào trong sổ đen của bản thân. Trần Lục tuy cô không biết về người này nhiều, nhưng có Mục Hoằng ở đó ngăn cản, đối phương cũng sẽ không tùy tiện bỏ rơi nhiệm vụ, quay trở lại cứu Dịch Thiến.

Không phải Mục Hoằng cùng Trần Lục hèn nhát bỏ rơi đồng đội, mà đơn giản Dịch Thiến đối với họ mà nói, còn chưa thể coi là ‘người quen’ chứ đừng nói tới hai chữ ‘đồng đội’. Có thể ngày đầu mạt thế, Trần Lục còn tốt bụng tới mức đi cứu người xa lạ, thế nhưng lúc này mạt thế đã trôi qua một thời gian rồi, sự tàn khốc cùng tâm tính ích kỉ giữa người và người, phản bội cùng bán đứng lẫn nhau, hẳn là Trần Lục đã thấm đủ. Anh ta hiện tại không còn giữ được sự kiên trì tốt tính như trước nữa, sẽ không vì người xa lạ mà đi hi sinh tính mạng của bản thân cùng với anh em đồng đội của mình.

“Tu, em sử dụng dị năng hệ kim, tạo ra mấy bức tường, dẫn cô ta đi về hướng của chúng ta đi.” Thanh âm của cô không mang chút độ ấm nào, đối với Minh Tu nói.

“Vâng.” Tuy Minh Tu không rõ vì sao Cố Diệp Ninh lại muốn đối phó với Dịch Thiến, nhưng nó sẽ không thắc mắc hoặc hỏi nhiều. Chỉ cần là điều cô mong muốn, nó và Chu Nhi sẽ giúp đỡ không chút do dự. Dịch Thiến làm cô chướng mắt, vậy thì chết đi là tốt rồi.

Cố Diệp Ninh đáy mắt lóe lên một tia sáng lạnh lẽo, khóe miệng hơi nhếch lên, trong đồng tử in hằn hình ảnh chật vật giãy dụa giữa cái sống và cái chết của Dịch Thiến. Đôi môi hơi mấp máy, tạo thành một câu vô âm: “Dịch Thiến, cô là người đầu tiên hứng chịu sự trả thù của tôi!”