Khi Cố Diệp Ninh trở về tới Cố gia, những người khác vẫn chưa trở về. Khi mạt thế bùng nổ, đầu bếp của Cố gia bị nhiễm virut và trở thành tang thi. Sau đó bởi vì thời thế loạn lạc, Cố Liệt Hạo không dễ dàng tin tưởng người lạ, cho nên cũng chủ động đi không thuê thêm bất cứ ai vào trong biệt thự của Cố gia để làm công. Cuối cùng vì toàn bộ người nhà họ Cố không ai biết nấu ăn, lão quản gia vạn năng lập tức đành phải chủ động đảm đương công việc bếp núc này.

Cố Diệp Ninh ngửi được mùi thức ăn thơm nức truyền từ trong phòng bếp truyền ra, lập tức sải bước đi vào: “Lão quản gia, Huyên ca ca đâu ạ?” Cô nhớ rõ ràng sáng nay vẫn thấy Cố Tĩnh Huyên ở nhà cơ mà. Như thế nào hiện tại cả căn biệt thự lớn như vậy chỉ còn mỗi lão quản gia?!

“A, tiểu thư.” Lão quản gia đang nấu nướng nhìn thấy người vào là Cố Diệp Ninh, vui vẻ dừng lại động tác đang xào thịt, quay đầu cười từ ái với cô.

Tuy nói lão quản gia là người làm, nhưng kỳ thực đối với người Cố gia mà nói, từ lâu nay lão cũng được coi là người của nhà họ Cố. Lão quản gia vốn là quân nhân, là bạn chiến đấu trước kia của Cố Vân. Thời chiến tranh qua đi, lão quản gia bị thương nặng ở chân, tuy sau đó đã chữa lành không bị dị tật gì, nhưng không thể tiếp tục công tác trong quân đội nữa.

Lão quản gia là cô nhi, hơn nữa từ nhỏ đã gia nhập quân đội, sau khi xuất ngũ hoàn toàn không có nơi nương tựa. Cố Vân thời điểm ấy không chút do dự, lập tức thu dưỡng chiến hữu này của mình, để lão làm quản gia của nhà họ Cố, chăm nom mọi công việc trong nhà họ Cố.

Lão quản gia sau đó cũng không lập gia đình cũng không có con cháu, hai người Cố Tiệp Huy cùng Cố Tiệp Thu xem như là do một tay lão quản gia chăm bẵm mà lớn lên. Cho nên tới thế hệ của Cố Liệt Hạo, Cố Diệp Phi, Cố Diệp Ninh, Cố Phong Hạ và Cố Tĩnh Huyên, tất cả đều vô cùng tôn kính lão quản gia.

“Ban sáng sau khi ăn sáng xong, thiếu gia đi tới chỗ làm việc của nhị thiếu gia rồi.” Lão quản gia đối với Cố Diệp Ninh trả lời “Tiểu thư đã đói chưa? Tôi đnấu sắp xong đồ ăn trưa nay rồi. Hôm nay có món sườn xào mà tiểu thư thích ăn nhất đó.”

“Thật sao? Cảm ơn lão quản gia!” Cố Diệp Ninh nghe thấy hôm nay có món mình thích ăn, nhịn không được nở ra một nụ cười rạng rỡ “Phải rồi, lão quản gia, mấy người đồng đội cùng cháu với Huyên ca ca trở về… hiện tại bọn họ đang ở đâu thế ạ?” Nhớ tới lão quản gia là người sắp xếp chỗ ở cho mấy người Hạ Kỳ Phong, cô vội hỏi.

“Bọn họ ở khu nhà sau, tiểu thư muốn đi tìm họ sao?”

“Vâng, cháu muốn đi thăm bọn họ một chút.” Ngượng ngùng gãi gãi mũi, cô có chút xấu hổ. Aiz ~ mình thế nhưng lại chưa đi thăm một bọn họ dù chỉ một lần…

“Vậy tiểu thư đi xem bọn họ một lát đi. Khoảng gần nửa tiếng nữa mọi người mới trở về cơ, tiểu thư căn giờ để trở về ăn cơm là được.” Đối với đồng đội kề vai sát cánh cùng chiến đấu với tiểu thư nhà mình, lão quản gia có ấn tượng rất tốt. Nghĩ tới Cố Diệp Ninh từ lúc trở về tới giờ còn chưa được gặp bọn họ, có lẽ cô cũng có chút lo lắng, cho nên lão liền thuận theo nói.

“Cảm ơn lão quản gia.” Đã biết được chỗ ở của mấy người Hạ Kỳ Phong rồi, cô đối với lão quản gia nói một tiếng cảm ơn, sau đó liền rời đi.

Biệt thự của nhà họ Cố chia làm hai khu vực, một là biệt thự chính còn một là biệt thự phụ nằm ở phía sân sau. Biệt thự chính to hơn biệt thự phụ một chút, là nơi ở của người nhà họ Cố cộng thêm lão quản gia. Còn biệt thự phụ thì được coi là ‘ký túc xá’ của những thuộc hạ lâu năm thân tín hoặc đạt được sự tin tưởng tuyệt đối của người nhà họ Cố.

Ví dụ bốn người Dực Đông, Dực Tây, Dực Nam, Dực Bắc của bang Hắc Dực dưới chướng của Cố Diệp Phi chẳng hạn, bọn họ cũng sống trong căn biệt thự phụ kia. Mà Hạ Kỳ Phong, Chu Nhi, Minh Tu cùng Chu Tề Sa bởi vì là đồng đội của Cố Diệp Ninh cùng Cố Tĩnh Huyên, cho nên mới được đặc cách vào ở trong đó.

Thời điểm Cố Diệp Ninh đi tới căn biệt thự phụ kia, đã thấy được bóng dáng của ba đứa nhỏ Hạ Kỳ Phong, Minh Tu cùng Chu Nhi. Chẳng biết ba đứa nhỏ đang làm cái gì, cùng nhau túm tụm lại thành một vòng tròn, ngồi trên bãi cỏ trước căn biệt thự. Tiếng cười đùa cùng thanh âm tranh luận của ba đứa nhỏ vang lên trong không gian tĩnh lặng.

“Tiểu Phong, Tu, tiểu Chu Nhi.” Cô chủ động gọi ba đứa.

“A, Diệp tỷ tỷ!!!” Hạ Kỳ Phong nghe thấy thanh âm quen thuộc, lập tức ngẩng đầu lên. Vừa nhìn thấy bóng dáng của Cố Diệp Ninh đang đứng đó, vui vẻ đứng dậy lao tới muốn ôm cô.

“Diệp tỷ tỷ ~” Minh Tu cũng không kém, thậm chí bởi vì sử dụng dị năng tốc độ, cho nên còn ôm cô trước cả Hạ Kỳ Phong “Diệp tỷ tỷ, sao hai hôm nay chị không tới thăm bọn em vậy? Bọn em rất rất nhớ chị!” Vừa mở miệng, thằng nhóc này liền ‘tra hỏi’ cô, thế nhưng thanh âm mang theo chút làm nũng đó, lại khiến cô không cách nào tức giận được.

“Diệp tỷ tỷ…” Chu Nhi có chút nhút nhát, chỉ tiến lại gần một chút, không dám trực tiếp nhảy bổ tới như Hạ Kỳ Phong cùng với Minh Tu.

Cố Diệp Ninh quan sát mấy đứa nhỏ một chút liền phát hiện ra chỉ mới qua hai ngày mà cả ba đứa đều cao lên không ít, hơn nữa sắc mặt cũng hồng hào khỏe mạnh hơn hẳn. Xem ra Hạ Kỳ Phong, Minh Tu cùng với Chu Nhi hai ngày nay được chăm sóc ăn uống rất tốt, tinh thần tươi tỉnh sáng láng, ngay cả nụ cười cũng vui vẻ hơn vài phần.

Hạ Kỳ Phong, Minh Tu và Chu Nhi kéo Cố Diệp Ninh tới ngồi trên thảm cỏ, cầm một chiếc IPad đem đến trước mặt cô, ba đứa thi nhau khoe mình chơi game rất giỏi, điểm số cao bao nhiêu. Cố Diệp Ninh từ trước tới giờ chưa từng chơi game offline trong laptop hoặc IPad, cho nên cũng hứng thú nghe bọn nhỏ ríu rít một hồi, còn tranh cãi nhau xem ai chơi siêu hơn.

Nhìn bọn nhỏ như vậy, cô không khỏi cảm khái trong lòng. Kỳ thực, bọn nhỏ đáng nhẽ ở tuổi này chỉ cần phải ăn ngủ học, hồn nhiên vui vẻ vô lo vô nghĩ sống trong vòng tay bảo bọc của cha mẹ mà thôi. Ai ngờ mạt thế lại ập xuống, khiến cho bọn nhỏ buộc phải trưởng thành sớm hơn, phải đối mặt với những tàn khốc huyết tinh tan thương tới xé lòng. Minh Tu cùng Chu Nhi trước đó là tiểu sát thủ thì còn đỡ, chứ đáng thương nhất chính là Hạ Kỳ Phong. Cậu thậm chí còn phải tự tay giết chết cha mẹ đã hóa tang thi của mình, chỉ vì để giành giật sự sống cho chính bản thân.

Sau này, nhất định phải quan tâm hơn tới bọn nhỏ mới được!Cố Diệp Ninh âm thầm tự nhắc nhở bản thân.

“Đúng rồi, tiểu Phong, Tu, tiểu Chu Nhi, chị có chuyện này muốn hỏi các em.” Nhớ tới ngoài việc mình muốn đến thăm bọn nhỏ ra, còn một mục đích khác nữa, Cố Diệp Ninh liền mở lời.

“Chuyện gì vậy, Diệp tỷ tỷ?” Hạ Kỳ Phong ngồi bên cạnh cô, nghiêng đầu hỏi, bộ dáng cực kỳ ngoan ngoãn, dường như chỉ cần là cô muốn thì bất kể chuyện gì cậu nhóc cũng sẽ đồng ý. Hai đứa nhỏ Minh Tu cùng Chu Nhi cũng bỏ IPad xuống, chăm chú nhìn cô.

“Chị cùng Lãnh Dạ đã thành lập đoàn đội, hiện tại thành viên đã có Hoằng ca cùng Sở Minh ca. Hai người bọn chị muốn thử hỏi xem, các em có muốn hay không cùng gia nhập.”

Suy nghĩ một chút, cô nhíu mày bổ sung: “Thực ra chị cũng không hi vọng các em còn nhỏ như vậy mà phải chém giết suốt ngày. Cố gia có thể nuôi các em, để cho các em một cuộc sống an nhàn không lo nghĩ. Thế nhưng chung quy đây là mạt thế, không biết bao giờ sẽ có tình huống nguy hiểm đột nhiên phát sinh. Vì thế chị vẫn hi vọng các em rèn luyện một chút…”

“Diệp tỷ tỷ, chị không cần nói gì thêm đâu.” Minh Tu cắt ngang lời của cô, quay sang nhìn Hạ Kỳ Phong cùng Chu Nhi. Không cần nói nhiều, chỉ thông qua ánh mắt, dường như ba đứa nhỏ đã đạt được một ý kiến chung nào đó.

“Từ nhỏ bọn em đã được huấn luyện để trở thành sát thủ, bọn em thích cuộc sống chém chém giết giết kia. Nếu như vì để sống một cuộc sống bình yên mà mất đi khả năng chiến đấu, em không muốn.” Chu Nhi chậm rãi nói từng từ từng từ.

“Một đường về thủ đô, em đã hiểu ra rất nhiều chuyện. Nói thật, mạt thế hay là tang thi, em đều rất sợ hãi. Nhưng em bắt buộc phải tập thích nghi, không thể núp sau lưng người khác mãi được.” Hạ Kỳ Phong gãi gãi tóc, ngại ngùng cười rộ lên.

“Cho nên, Diệp tỷ tỷ, đương nhiên bọn em đồng ý tham gia đoàn đội của chị và Lãnh Dạ ca ca rồi.” Vỗ vỗ ngực, Minh Tu nói ra quyết định chung của ba đứa nhỏ.

Hai ngày nay sống ở Cố gia, người của Cố gia đối với bọn nhỏ tốt lắm. Không chỉ ăn ngon mặc đẹp mà còn được hưởng thụ một cuộc sống thực an bình. An bình tới mức khiến cho bọn nhỏ không thể không sinh ra ảo giác… hiện tại không phải mạt thế, mà đang là thời bình.

Nhưng Hạ Kỳ Phong, Minh Tu cùng Chu Nhi cũng hiểu, không thể tiếp tục chìm đắm trong sự an bình này. Bọn nhỏ muốn chiến đấu, muốn chém giết tang thi, muốn tăng cường thực lực của bản thân mình. Không cam lòng trở thành những đứa nhỏ được nuôi tới vô lo vô nghĩ, yếu đuối không thể tự bảo vệ được bản thân.

Chỉ có mạnh lên thì mới chân chính nắm giữ được an toàn của bản thân, chỉ có mạnh lên thì mới có thể không làm liên lụy tới người mà mình để ý!

“Được, vậy… nếu các em đã quyết định như thế, chị sẽ nói lại cho Lãnh Dạ. Mấy hôm nữa, các em cùng bọn chị đi nhận nhiệm vụ nhé?” Nghỉ ngơi một thời gian rồi, cũng nên bắt đầu rèn luyện, bằng không khả năng chiến đấu sớm muộn cũng sẽ bị mai một.

“Được ạ.” Ba đứa nhỏ ngoan ngoãn đáp lời.

Thực ra cả ba đứa nhỏ địa vị ở trong Cố gia này cũng rất khó xử. Ví dụ như Chu Tề Sa, cô ta là người trưởng thành xuất thân là sát thủ, hơn nữa còn là bằng hữu lâu năm của Cố Tĩnh Huyên, được Cố Tĩnh Huyên rất tin tưởng. Qua một thời gian nữa, khi Cố Tĩnh Huyên bắt đầu tham dự vào các công việc quản lý của Cố gia, Chu Tề Sa nhất định cũng sẽ trở thành một cộng sự thân tín.

Tuy Hạ Kỳ Phong tuổi đã là thiếu niên, nhưng trước mạt thế cũng chỉ là một cậu nhóc gia cảnh bình thường mà thôi. Nếu bảo để cậu làm việc cho mấy người anh em trai của cô, Cố Diệp Ninh quả thực không biết nên xếp cậu vào đâu thì mới ổn.

Cố Liệt Hạo hiện tại là thiếu tướng quân đội, muốn trở thành thuộc hạ của anh thì phải là quân nhân, mà quân bộ lại không phải nơi muốn gia nhập là gia nhập được. Cố Phong Hạ thì ngày ngày đâm đầu vào nghiên cứu, phải có kiến thức chuyên môn cao trong nghiên cứu thí nghiệm thì mới có thể đi theo nó. Chỉ còn sót lại duy nhất Cố Diệp Phi. Nhưng thuộc hạ của Cố Diệp Phi, người nào kẻ nấy cũng là hắc đạo, tính cách dữ tợn lại tiếp xúc với quá nhiều hắc ám, hoàn toàn không thích hợp với tính cách trong sáng vô tư của Hạ Kỳ Phong.

Chu Nhi cùng Minh Tu còn quá nhỏ, có thể làm được gì?! Cho dù có sắp xếp vào đâu thì cũng sẽ bị những người khác bài xích hoặc không tin tưởng.

Tóm lại, Cố Diệp Ninh cảm thấy, để ba đứa nhỏ này đi theo bản thân mình vẫn là tốt nhất. Ít ra, cô có thể quan sát, hướng dẫn cùng chăm sóc chúng.

Giải quyết xong chuyện đoàn đội, Cố Diệp Ninh lại tiếp tục ngồi chơi với ba đứa nhỏ thêm một lát. Sau đó cảm thấy đã tới thời gian, chắc hẳn mấy người ông nội, cậu cùng Cố Liệt Hạo, Cố Diệp Phi, Cố Phong Hạ và Cố Tĩnh Huyên đã về rồi, lúc này mới đứng dậy rời đi. Cố Diệp Ninh hoàn toàn không biết, người thân của cô quả thực đã về, chỉ là người nào người nấy cũng đang hầm hầm tức giận, ngồi ở phòng khách của biệt thự chính, chờ cô trở về thì sẽ liền chất vấn cô.

.

.

.

XOẢNG!!!

Ném mạnh chén sứ trên tay xuống đất, nước trà nóng cùng với mảnh sứ vỡ tan bắn tung tóe khắp trên sàn nhà. Sắc mặt của Đoan Mộc Cổ tối sầm lại, ánh mắt lãnh liệt nhìn về hướng bốn kẻ đang quỳ trên sàn nhà. Điền lão đứng đằng sau Đoan Mộc Cổ vẫn duy trì một thân thẳng tắp như cũ, nhưng trong đáy mắt lại hiện lên một tia bất đắc dĩ.

“Ha! Đoan Mộc Chính a Đoan Mộc Chính, mày đúng là đứa con trai tốt của ta! Mày xem, mày đã làm ra hành động tốt đẹp gì thế hả? Mày nghĩ Đoan Mộc gia của chúng ta có thể chống lại được Cố gia sao?” Đoan Mộc Cổ nghiến răng nghiến lợi, gằn từng tiếng, thanh âm không che giấu tức giận cùng bất mãn.

“Cha, con… con xin lỗi…” Đoan Mộc Chính lúc này thần sắc thất loạn, nào còn vẻ uy nghiêm như ngày thường. Bên thái dương của ông ta toát ra đầy mồ hôi, thanh âm khàn khàn run rẩy vì sợ hãi “Con cũng không biết… con không nghĩ tới… tiểu Hạo lại… lại quyết đoán như thế…”

“Không biết? Hừ, nói không biết liền tưởng có thể phủi được sự thật ngu xuẩn của bản thân sao?” Rầm, bàn tay của Đoan Mộc Cổ vỗ mạnh xuống dưới mặt bàn, quát “Tiểu Hạo vốn vì tình nghĩa với tao, trước giờ đối với Đoan Mộc gia vẫn còn nể tình. Nhưng hiện tại hay rồi, mày thế nhưng chọc giận nó tới mức khiến nó trở mặt!”

Thở dốc vài cái, lão lại mắng tiếp: “Mày có biết bây giờ là thời điểm rất quan trọng không hả? Nếu không có được sự trợ giúp của Cố gia, sau khi các thế lực thay đổi, chúng ta còn có thể giữ vững được địa vị hiện tại sao?”

Cuối cùng giận quá không nhịn được, cầm cái đĩa sứ ném thẳng lên đầu của Đoan Mộc Chính. Chiếc đĩa sứ bay tới, Đoan Mộc Chính dù thấy cũng không dám né. Ông ta đối với Đoan Mộc Cổ gần như có một nỗi sợ hãi không thể lý giải được, giống như khi con chuột nhìn thấy con mèo, chân tay liền bủn rủn. Cốp, chiếc đĩa sứ đập mạnh lên trán của Đoan Mộc Chính, khiến cho nơi đó chảy ra một dòng máu đỏ tươi.

Phùng Xuân quỳ ở bên cạnh, nhìn thấy như vậy, hoảng hốt sợ hãi kêu lên: “Cha, cha bình tĩnh… tuy, tuy chồng con có lỗi, nhưng mà… nhưng mà…”

“Nhưng mà, nhưng mà cái gì? Nếu không phải vì tiện nhân như cô, Đoan Mộc gia nhà chúng tôi sẽ gặp phải rắc rối như vậy sao?” Đối với chính con ruột của mình không nương tay, Đoan Mộc Cổ làm sao sẽ cho Phùng Xuân sắc mặt tốt.

“Con…”

Hai chữ ‘tiện nhân’ tựa như dao găm gằm chặt vào trong lòng của bà ta. Đây rõ ràng là lăng nhục một cách trắng trợn. Mặc kệ bao năm trôi qua, rốt cuộc, trong mắt của Đoan Mộc Cổ, bà ta vẫn chỉ là một ‘tiện nhân’ phá hoại hạnh phúc của Đoan Mộc Chính, phá hoại sự huy hoàng cùng tương lai của Đoan Mộc gia. Hốc mắt bà ta đỏ lên, há mồm, muốn nói gì đó, thế nhưng lời cứ nghẹn lại ở trong họng.

“Đừng có xưng ‘con’ với ta! Cô không phải là con dâu của ta! Tên của cô vẫn chưa được viết lên gia phả nhà Đoan Mộc gia chúng ta đâu!” Phất tay một cái, Đoan Mộc Cổ khinh thường nói.

“Ông nội, ông đừng nói mẹ con như vậy mà…” Đoan Mộc Nguyệt Vy thực sự không thể nhịn được việc nhịn mẹ mình bị lăng nhục như vậy, kêu lên “Mẹ con có lỗi gì chứ? Rõ ràng người cha con yêu là mẹ con mà, không phải là Cố Tiệp Thu! Vì cái gì ông nội nhất quyết không chịu thừa nhận mẹ con?”

“Phải đấy, ông nội, Cố gia có gì giỏi, mấy người Cố Liệt Hạo kia có gì giỏi? Chúng ta không cần dựa vào bọn họ, cũng vẫn là một đại gia tộc cơ mà!” Đoan Mộc Nhật Tử từ trước tới nay vô cùng căm ghét và ganh tị với mấy anh em Cố Liệt Hạo, hiện tại rốt cuộc cũng bùng nổ, trong mắt tràn ngập không cam tâm.

“Có gì giỏi sao? Anh em hai đứa chúng mày nói thì hay lắm, sao không nhìn lại bản thân đi.” Ánh mắt mang theo trào phùng nhìn hai đứa cháu nội đang quỳ gối trên sàn của mình, lão cười nhạt “Có ai trong số hai anh em chúng mày so được với mấy đứa tiểu Hạo không?”

Cố Liệt Hạo, Cố Diệp Phi và Cố Phong Hạ là ai? Là ba trong số sáu vị dị năng giả cấp 4 đứng đầu căn cứ thủ đô. Hai anh em Đoan Mộc Nhật Tử cùng Đoan Mộc Nguyệt Tử có thể so được sao? Chưa kể tới, Đoan Mộc Nhật Tử tuy cũng thông minh nhưng lại không có tầm nhìn xa, không có sự quyết đoán, càng không có năng lực quản lý; Đoan Mộc Nguyệt Vy tuy giỏi đóng kịch, đầu óc cũng nhanh nhạy mưu mô, nhưng chỉ là mấy chiêu trò tính toán cỏn con vặt vãnh không đáng kể.

Làm sao so được với một Cố Liệt Hạo hiện tại là thiếu tướng trong quân đội, có một đội quân riêng của bản thân. Làm sao so được với một Cố Diệp Phi, đội trưởng của đoàn đội Hắc Dực đứng đầu căn cứ, với số thành viên trong đoàn đội trước đấy đều là những tên hắc đạo nổi danh khét tiếng. Làm sao so được với một Cố Phong Hạ, thiên tài với bộ não siêu cường, hiện tại là nhà nghiên cứu có quyền lực nhất nhì sở nghiên cứu của căn cứ.

Tuy Cố Diệp Ninh mới trở lại, bọn họ còn chưa rõ cô có năng lực gì hay chỉ là người bình thường giống Cố Vân, thế nhưng Đoan Mộc Cổ cũng không dám khinh thường đứa cháu gái này. Phải biết, chỉ cần một câu của cô thôi, cho dù là Cố Liệt Hạo, Cố Diệp Phi hay là Cố Phong Hạ thì cũng cam tâm tình nguyện nghe theo. Kể cả cô là người bình thường không có dị năng đi chăng nữa, thì cô vẫn là người có quyền lực và tiếng nói nhất trong Cố gia.

Chưa kể tới… còn mối quan hệ ‘mập mờ’ giữa cô cùng Nam Cung đại thiếu gia của nhà Nam Cung. Đoan Mộc Cổ sau khi nghe tin đồn kia xong, càng thêm tức giận và hối hận tới xanh ruột rồi!

Là Nam Cung gia tộc đấy! Là Nam Cung Lãnh Dạ đấy! Đó là sự trợ giúp to lớn biết bao! Nếu Cố gia cùng Nam Cung gia mà hợp lại với nhau, Đoan Mộc gia lại không thể tham gia vào trong khối liên minh này, Đoan Mộc gia còn có thể giữ được địa vị ngày hôm nay sao?!

“Ông nội, bọn con cũng là dị năng giả!”

Một câu kia của Đoan Mộc Cổ, quả thực như cú tát tát thẳng vào mặt của Đoan Mộc Nhật Tử và Đoan Mộc Nguyệt Vy. Nắm chặt nắm tay lại, Đoan Mộc Nhật Tử oán hận kêu lên. Vì sao chứ? Dựa vào cái gì, bản thân luôn luôn thua đám người Cố Liệt Hạo chết tiệt kia! Cho dù gã có cố gắng tới đây thì vẫn luôn bị Cố Liệt Hạo kia dẫm ở dưới bàn chân! Nhục nhã tới không ngóc nổi đầu dậy được!

Mà Đoan Mộc Nguyệt Vy cũng giận dữ không kém. Cô ta kỳ thực không có so đó với ba anh em Cố Liệt Hạo, Cố Diệp Phi cùng Cố Phong Hạ, mà cô ta chướng mắt chính là người chị cùng cha khác mẹ Cố Diệp Ninh kia. Thứ nhất, cô ta căm ghét Cố Diệp Ninh xinh đẹp hơn mình. Thứ hai, cô ta không cam tâm bất cứ việc gì Cố Diệp Ninh cũng giỏi hơn mình. Thứ ba, cô ta không cam tâm bản thân luôn chỉ làm nền cho Cố Diệp Ninh. Cuối cùng, đó chính là cô ta ghen tị việc Cố Diệp Ninh được các anh trai em trai yêu chiều sủng nịnh.

Dựa vào cái gì mình cũng là em gái của bọn họ, vậy mà mấy người Cố Liệt Hạo lại luôn ngó lơ cô ta, ngược lại bảo bọc cho Cố Diệp Ninh tốt như thế?! Cô ta cũng muốn được mấy người Cố Liệt Hạo vây quanh, được mấy người Cố Liệt Hạo yêu thương chiều chuộng!!!

Vì những suy nghĩ vặn vẹo như vậy, cho nên Đoan Mộc Nguyệt Vy từ nhỏ đã thề, nhất định phải cướp toàn bộ những thứ tốt nhất thuộc về Cố Diệp Ninh.

Cô ta cướp được Mạch Dĩnh rồi, vốn còn tưởng sẽ nhìn được khuôn mặt đau khổ của Cố Diệp Ninh, không ngờ Cố Diệp Ninh lại có quan hệ thân mật với Nam Cung đại thiếu gia - Nam Cung Lãnh Dạ. Nhìn Nam Cung Lãnh Dạ khí thế bức người, anh tuấn lãnh khốc, dù gia thế này tài năng đều là đứng đầu trong đám người đồng lứa, Đoan Mộc Nguyệt Vy hận tới mức không thể giết chết Cố Diệp Ninh.

Cố Diệp Ninh kia, dựa vào đâu lại cứ luôn may mắn như vậy!!!

“Dị năng giả? Thì sao. Hiện tại trong căn cứ này còn thiếu dị năng giả sao? Người ta kính sợ cũng chỉ kính sợ dị năng giả cấp 4 mà thôi. Chờ tới khi hai anh em chúng mày vượt qua được mấy đứa tiểu Hạo đi rồi hãng lên mặt.” Đoan Mộc Cổ không chút nể tình, mặc kệ tình tự của hai anh em Đoan Mộc Nhật Tử, thẳng thừng nói.

“Cha… xin cha đừng nói nữa!”

Đoan Mộc Chính thấy sắc mặt hai đứa con của mình trở nên trắng nhợt, lo lắng đau lòng kêu lên, hi vọng cha mình đừng đả kích tụi nhỏ thêm nữa. Trong lòng ông ta, không khỏi càng thêm oán hận nhà họ Cố kia. Trước kia Cố Tiệp Thu luôn đè đầu ông ta, khiến cho ông ta luôn cảm thấy mình thua kém vô cùng. Hiện tại, thoát được Cố Tiệp Thu rồi thì lại tới con của Cố Tiệp Thu cũng vẫn đè đầu ông ta. Tự tôn của ông ta không chấp nhận được điều này!

“Mày quản cho tốt tiện nhân kia cùng hai đứa con của mày đi!” Hừ một tiếng, Đoan Mộc Cổ không muốn tiếp tục nhìn bốn kẻ luôn khiến bản thân mình chướng mắt này thêm nữa.

Lão đứng dậy khỏi ghế, trước khi rời đi âm ngoan nói: “Tìm cách mà liên hệ với tiểu Ninh, cố gắng để tiểu Ninh làm cầu nối, khiến cho tiểu Hạo thay đổi quyết định. Bằng không, chuyện này không cứu vớt được mà liên lụy tới địa vị của Đoan Mộc gia, ta sẽ không buông tha cho một nhà bốn người các người đâu!”