Kỳ thật Hoắc Hành Nhiễm ra chủý rất đơn giản. Chính là gọi hai anh em Trần Cảnh Nhiên và Trần Phách Nhiên về hỗ trợ.

Bọn họđã nhận sự giáo dục của Trần Dũng nhiều năm, mười bốn tuổi đã bắt đầu thực tập ở Phong Diệp, tình cảm đối với Phong Diệp không phải tầm thường, bọn họ nguyên bản đã làm tốt kế hoạch phát triển Phong Diệp lớn mạnh hơn. Chính là chân tướng đã thình lình đánh gãy hết thảy, làm cho tương lai bọn họđã lập ra tốt nháy mắt rơi vào khoảng không. Trần Cảnh Nhiên và Trần Phách Nhiên đến bây giờ còn chưa thoát khỏi mù mịt.

Trần Dũng vừa tạ thế, đủ loại không tốt của ông lúc còn sống nhất thời nhạt đi rất nhiều. Sự chăm sóc của ông đối với hai anh em sinh đôi, có khả năng là xuất phát từýđịnh lợi dụng khống chết, nhưng là xác thực rất tốt, tận tâm hết sức ủng hộ bọn họ, vì tương lai của bọn họ mà dọn đường. Có thể nói, toàn bộ Trần gia, thiệt tình vì cái chết của Trần Dũng mà thương tâm, chỉ có Trần Cảnh Nhiên và Trần Phách Nhiên.

Hơn nữa hậu sự của Trần Dũng cũng vô cùng thê lương bi thảm, không chỉ tập đoàn Phong Diệp mình coi trọn nhất bị Trương gia thẩm thấu quy mô lớn, còn bị chúng bạn xa lánh, ngay cảđứa con duy nhất là Trần Huy đều đối với tang lễ của ông phủi tay không đểý tới, muốn đem sự tình ném cho Trần Dục Nhiên, người cuối cùng nhận được di sản của Trần Dũng. Vấn đề là, Trần Dục Nhiên không muốn nhận di sản này, cậu đối với Trần Dũng không phải căm hận đã là tốt lắm rồi, lại càng không nói đến cái gì mà cảm kích khổ sở. Mà Trần Dũng bức Trần Dục Nhiên đến loại tình trạng này, lúc trước điểm xuất phát cũng là vì trừ bỏ khả năng xuất hiện nhân tố bất lợi đối với việc hai anh em sinh đôi kế thừa tập đoàn Phong Diệp.

Trần Cảnh Nhiên và Trần Phách Nhiên đối với điều này là hoàn toàn bất lực, thậm chí không có lý do gì mà chỉ trích Trần Dục Nhiên. Bọn họ không phải người Trần Dũng, cũng căn bản không có lập trường gì mà chen vào chuyện hậu sự của Trần Dũng. Tuy rằng Trần Thụ và Lương Lung cực lực mời bọn họ rời khỏi Thiên Khê, đến nước E sống, nhưng bọn họ không có cách nào cứ như vậy mà bỏ hết thảy mọi thứở Thiên Khê. Hơn nữa cho dù thực không muốn thừa nhận nhưng mẹ của bọn họ, Ninh Thanh Thanh bây giờ vẫn còn đang bị giam chờ thẩm vấn, vô luận thế nào bọn họ cũng không đi được.

Lúc này Trần Dục Nhiên đưa ra ý kiến như vậy quả thật là ngoài dự kiến của bọn họ.

Chân tướng về thân thế của hai anh em sinh đôi bị lộ ra cơ hồ là làm cho thanh danh của Ninh Thanh Thanh cùng con gái mà bà ta sinh ra bị hủy, Trần gia trở thành trò cười trong xã hội thượng lưu. Chỉ có Trần Dục Nhiên sớm bịđuổi ra khỏi Trần gia, phía sau lại có tổng tài của tập đoàn Á Thánh là Hoắc Hành Nhiễm, không người nào dám động đến cậu. Hiện tại Trần Dục Nhiên lại thành người thừa kế tập đoàn Phong Diệp, tin tức này vừa ra, người chờ xem trò cười của tập đoàn Phong Diệp thu liễm không ít. Vốn tưởng rằng Trương gia đã nắm chắc thắng lợi thì giờ cũng như lâm đại địch – Trương Quân Dật cùng Trần Dục Nhiên đã từng kết thù. Một khi Hoắc Hành Nhiễm thu tập đoàn Phong Diệp vào Á Thánh thìÁ Thánh lập tức nhảy lên trở thành thế lực lớn nhất Thiên Khê, tất cả mọi người đều muốn tránh khỏi mũi nhọn này. Thành quả cố gắng của ba thế hệ Trần gia nháy mắt biến thành vôích.

Như vậy Trần Dục Nhiên dựa vào Hoắc Hành Nhiễm hoàn thành việc trả thù Trần gia, tựa như dự tính lúc trước của Trần Dũng và Trần Ngọc Dung vậy.

Nếu Trần Dục Nhiên thật sự làm như vậy, Trần Cảnh Nhiên và Trần Phách Nhiên cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn, vô kế khả thi. Bỏđi hào quang thiếu gia của Trần gia, không có người bên ngoài trợ giúp, chuyện bọn họ có thể làm kỳ thật phi thường hữu hạn. Điểm này làm cho người có thói quen cao ngạo như bọn họ vô cùng khó chịu.

Cho nên khi Trần Dục Nhiên tìm tới bọn họ, bảo bọn họ tiếp nhận quản lý tập đoàn Phong Diệp, Trần Cảnh Nhiên và Trần Phách Nhiên đều cảm thấy khó có thể tin được.

Đã không còn một tầng quan hệ huyết thống kia, một lần nữa hòa bình ngồi cùng nhau nhìn kỹđối phương, đối với Trần Dục Nhiên và cả hai anh em sinh đôi mà nói là lần đầu tiên.

“…… Tôi chỉ có thể cho các cậu tiền lương cùng với sựủng hộ nhờ vào cổ phần mà tôi nắm giữ. Những cái khác các cậu phải dựa vào chính mình.” Trần Dục Nhiên đi thẳng vào vấn đề nói, “Nếu các cậu không nhận, tôi không thèm đểýđến chuyện tập đoàn Phong Diệp cứ như vậy biến mất ở Thiên Khê.” Thân phận Đại thiếu gia Trần gia cho tới bây giờ chỉ luôn gây cho cậu áp lúc và khuất nhục, cho dù hiện tại cóđược cổ phần của Phong Diệp, Trần Dục Nhiên đối với thân phận này vẫn như cũ không có hảo cảm. Kỳ thật cậu cũng không biết chính mình vì cái gì không thể trực tiếp đem cổ phần của Phong Diệp bán đi hoặc là tặng cho người khác. Theo lý thuyết mà nói cậu đối với tập đoàn Phong Diệp của Trần gia hẳn là không có bao nhiêu cảm tình mới đúng chứ……

Nhưng số cổ phần mà Trần Dục Nhiên nắm giữđã trở thành có quyền tuyệt đối khống chế tập đoàn Phong Diệp. Chỉ cần có sựủng hộ của cậu, Trần Cảnh Nhiên và Trần Phách Nhiên ở tập đoàn Phong Diệp có thể nói là không bán hai giá, không cần đểýđến sự phản đối của bất luật kẻ nào mà quyết định.

Tuy rằng Trần Cảnh Nhiên và Trần Phách Nhiên từ người sở hữu tập đoàn Phong Diệp mà biến thành nhân viên làm công của Trần Dục Nhiên, sẽ làm cho bọn họ có tâm lý chênh lệch, nhưng sựủng hộ của Trần Dục Nhiên đủđể người bên ngoài không dám bất kính với bọn họ. Hơn nữa chỉ cần Trần Dục Nhiên muốn, có thể dẫn đường truyền thông làm gióđổi hướng, làm nhạt đi hành vi của Ninh Thanh Thanh khiến cho bọn họ bịảnh hưởng.

“Vì cái gì lại giúp bọn tôi?”

Trên mặt Trần Dục Nhiên, bọn họ nhìn không ra một tia cốýác chỉnh bọn họ, là thật lòng, không có quanh co lòng vòng thương lượng gì cả.

“Giúp?” Trần Dục Nhiên hơi nhướn mày. Chính xác mà nói, cậu cảm thấy chính mình giống nhưđang rũ bỏ trách nhiệm vậy. Cho dù có sựủng hộ của cậu, hai anh em sinh đôi cũng sẽ gặp phải rất nhiều vấn đề. Không có Trần Dũng ở phía trước dẫn đường, bọn họ phải độc lập xử lý các loại sự vụ, bao gồm chuyện Phong Diệp, chuyện học tập, chuyện dư luận, thậm chí làý kiến bất đồng hoặc làđấu tranh của hai anh em, vân vân. Cho dù hai người bọn họ rất có năng lực, thì cũng mới chỉ mười tám tuổi. Đây cũng không phải là một con đường dễđi.

Cậu cùng Hoắc Hành Nhiễm chắc chắn bọn họ sẽđáp ứng chuyện này bất quá là vì trong lòng bọn họ vẫn có một phần thua thiệt Trần gia.

“Không sợ chúng tôi làm cho Phong Diệp phá sản sao?” Trần Phách Nhiên không tốt nói. Ánh mắt cậu ta nhìn Trần Dục Nhiên có chút khiêu khích. Cậu ta vẫn không thể nào nhìn vừa mắt Trần Dục Nhiên, hiện tại phải đành yếu thế trước cậu, cậu ta thủy chung có chút không phục.

“Phách Nhiên.” Trần Cảnh Nhiên nói một câu. Trong khoảng thời gian này đã trải qua nhiều chuyện như vậy, Trần Cảnh Nhiên luôn trầm ổn lại thành thục ổn trọng hơn vài phần.

Trần Dục Nhiên không chút đểý khoát tay: “Nếu các cậu có thể hủy diệt được tâm huyết của Trần Dũng, tôi cũng không đểý. Nói không chừng tôi sẽ càng cao hứng hơn.”Đây là lời nói thật. Cậu không biết vì cái gì không hạ thủđược, nhưng nếu có hể nhìn nhân tài Trần Dũng một tay dạy dỗ hủy diệt Phong Diệp, cậu cảm thấy rất thú vị, tuyệt đối không ngăn cản.

Trần Phách Nhiên á khẩu, trên mặt có chút căm giận bất bình, nhưng chung quy không có nói gì nữa.

“Chúng tôi nhận.” Trần Cảnh Nhiên đại biểu lên tiếng.

Trần Dục Nhiên nở nụ cười: “Vậy chúng ta đây hợp tác vui vẻ.” Có người tiếp nhận củ khoai lang nóng phỏng tay này, cậu vô cùng vừa lòng.

“…… Hợp tác vui vẻ.”

*******************************************

Tang lễ của Trần Dũng cuối cùng là do hai anh em sinh đôi tự mình xử lý, Trần Dục Nhiên chỉ treo cái tên ở mặt ngoài.

Trần Huy vốn nghĩ Trần Dục Nhiên sẽ cầu gãđến chủ trì tang lễ của Trần Dũng. Nhưng là thẳng đến khi cử hành tang lễ Trần Dục Nhiên đều không hề cóđộng tĩnh gì. Trần Huy không nhịn được, khoan thai đến chậm, ở dưới ánh nhìn chăm chú với các loại hàm nghĩa của mọi người, mặt gãđỏ lên, trừng mắt nhìn Trần Dục Nhiên, không khách khí chỉ thẳng vào Trần Cảnh Nhiên và Trần Phách Nhiên: “Bọn họ căn bản không phải người Trần gia, giả bộ làm hiếu tử hiền tôn của Trần gia làm cái gì?”

“Vô luận như thế nào, bọn họđều nhận sự giáo dưỡng nhiều năm của Trần lão gia tử. Bọn họ nguyện ý vì Trần lão gia tử mà bỏ ra một phần tâm lực này, tôi sẽ không cự tuyệt.” Trần Dục Nhiên lấy thái độ chủ nhà nói.

Trần Cảnh Nhiên và Trần Phách Nhiên đối với Trần Dũng thủy chung vẫn là có cảm tình. Nhìn bọn họ trầm mặc tận tâm hết sức đối với tang lễ của Trần Dũng đến nỗi hai mắt đỏ bừng, Trần Dục Nhiên đột nhiên cảm thấy ấn tượng của hai người kia ở trong lòng cậu tốt lên một chút, lúc cùng bọn họở chung cũng dần dần không còn khách khí bất hòa như lúc trước nữa.

Hai anh em sinh đôi cũng buông tha thành kiến và dụng tâm ở chung với Trần Dục Nhiên rất nhanh phát hiện ra người làm anh cả mười mấy năm của bọn họ cũng không có vô dụng như trong tưởng tượng. Thời điểm có Hoắc Hành Nhiễm ởđó, Trần Dục Nhiên sẽđem toàn bộ chủ quyền giao cho Hoắc Hành Nhiễm, tựđộng có thể ngồi sẽ không đứng, có thể nằm sẽ không ngồi, làm như làđộng vật quý hiếm nhận hết sự chăm sóc bảo vệ. Nhưng Hoắc Hành Nhiễm không ởđây, bắt cậu một mình đảm đương một phía, vẫn là rất thành thạo.

Nhìn thấy Trần Huy bị Trần Dục Nhiên dùng lời nói ám chỉ nói đến cho vẻ mặt não ý, Trần Cảnh Nhiên và Trần Phách Nhiên cảm thấy trong lòng ấm áp. Trần Dục Nhiên ở trước mặt mọi người nói ra lời đó, cũng là cóý thừa nhận bọn họ.

“Hừ, không biết phải trái!” Trần Huy cười nhạt, bất quá nghe qua càng như là che dấu sự chật vật của mình.

Dù sao hai anh em sinh đôi cũng đã vì Trần Dũng mà bỏ ra một phần tâm lực, đối với người làm con là gã mà lại bỏ qua tang lễ của Trần Dũng thì gã cũng đuối lý. Đối mặt với những lời xì xào của người khác, Trần Huy cảm thấy như là bọn họđang nghị luận về gã, cả người không được tự nhiên. Gã bái tế Trần Dũng xong thì lập tức thối lui đến phía sau rồi bỏđi mất.

Trần Ngọc Dung chưa có tới. Cô ta mang thai, Trương gia sợđứa nhỏ trong bụng cô ta bị việc tang lễ xui xẻo chạm đến, không có cho cô ta về nhà. Hiện tại cô ta ở Trương gia không có nửa điểm địa vịđáng nói. Trương Quân Dật đã nhiều ngày không về nhà, nghe nói ở bên ngoài nuôi một nữ nhân.

Mới cưới không đến hai tháng liền sống như một quả phụ, Trần Ngọc Dung thật muốn cười to.

Chung quy là cố kỵ cái nhìn của người Trương gia, cô ta chỉđể cho lái xe của Trương gia chạy xe đến bên ngoài linh đường, xa xa nhìn về phía bên kia xuất thần.

Lái xe bị phái đi tìm Trần Dục Nhiên, Trần Ngọc Dung có việc muốn nói với Trần Dục Nhiên.

Trần Dục Nhiên nghĩ nghĩ, nói với hai anh em sinh đôi một câu, đi đến bên cạnh xe của Trần Ngọc Dung. Cậu lập tức nhìn thấy Trần Ngọc Dung chưa mang thai lớn đã giả bộ mặc quần áo rộng thùng thình.

Trên mặt Trần Ngọc Dung không có nửa phần sáng rọi của thiếu phụ mới kết hôn. Cô ta gầy yếu mà tiều tụy, khi nhìn Trần Dục Nhiên, trong mắt hiện lên quang mang kỳ dị.

Trong lòng Trần Dục Nhiên đột nhiên sinh ra một phần cảnh giác, cậu không dấu vết lùi về phía sau từng bước.

Trần Ngọc Dung đã thò người ra khỏi xe, đột nhiên ôm cổ Trần Dục Nhiên: “Anh cả……”

Trần Dục Nhiên giống như bị bọ cạp đốt một cái, cả người cứng ngắc, bắt đầu đẩy cô ta ra. Nhưng nghĩ cô ta là phụ nữ có thai, cậu không dám dùng sức quá mạnh. Nữ nhân mang thai đều là sinh vật đáng sợ.

“Cô buông tay……”

“Anh cả……” Trần Ngọc Dung ôm chặt lấy Trần Dục Nhiên không cho cậu tránh ra, mềm nhũn hô nhỏ, “Tôi không tin mỗi lần anh đều may mắn như vậy……”

Trần Dục Nhiên ngửi được một mùi hương kỳ quái, ánh mắt cậu mở lớn rồi dần dần khép lại.

*********************************************

Thời điểm Trần Dục Nhiên đầu choáng váng tỉnh lại, đã qua một ngày. Nơi cậu đang ở là trong một căn phòng bình thường trong một khách sạn ở Thiên Khê. Trong phòng chỉ có một mình cậu. Ngoài cửa phòng cũng không có người gác.

Cậu mở cửa phòng, hoàn toàn thông suốt rời khỏi khách sạn. Trước khi rời khỏi khách sạn, cậu hỏi nhân viên tiếp tân, nhân viên tiếp tân thực nhiệt tình khách khí nói với cậu là một ‘người bạn’đã giúp cậu thuê một phòng ởđây, bởi vì cậu uống say mà ngủ mất. Tên của ‘người bạn’đã thuê phòng, là một cái tên xa lạ!

Trần Ngọc Dung làm cho cậu hôn mê xong, tựa hồđãđể cho cậu ngủ một ngày.

Cậu lấy điện thoại di động ở trong túi quần ra, trên đó hiện lên ba cuộc gọi nhỡ của Hoắc Hành Nhiễm. Trần Dục Nhiên lập tức gọi lại, bên kia lúc nào cũng là hộp thư thoại.

Trần Dục Nhiên cảm thấy kỳ quái. Cậu lại gọi hai lần nữa, vẫn như cũ là hộp thư thoại.

“Hành Nhiễm, anh đang ởđâu vậy?” Trần Dục Nhiên cuối cùng vẫn làđể lại lời nhắn. Cậu mất tích một ngày, Hoắc Hành Nhiễm còn không biết sẽ sốt ruột thành thế nào!

Cơ hồ là sau một phút Trần Dục Nhiên để lại lời nhắn, điện thoại trên tay cậu vang lên.

Trần Dục Nhiên lập tức nhận điện: “Alô, Hành Nhiễm……”

“Trần thiếu gia, tôi là Charles. Di động của thiếu gia đã không dùng nữa, xin ngài về sau không cần lại gọi nữa.”

“A? Có ý gì?”

“Trần thiếu gia, thiếu gia đã chia tay với ngài, xin ngài về sau không cần quấn quít lấy cậu ấy nữa.” Charles ở bên kia điện thoại nói, thanh âm còn thật sự nghiêm túc, không có một tia nói giỡn.

Trần Dục Nhiên ngây ngẩn cả người.