Nửa người của Trần Dũng bị liệt!

Nam nhân cao cao tại thượng, cảđời cơ hồ không có ai bìđược này hoàn toàn không thể chấp nhận sự thật này. Tính tình của ông trở nên cổ quái bất thường. Mỗi lần nhìn thấy Ninh Thanh Thanh cùng Trần Cảnh Nhiên và Trần Phách Nhiên đi vào phòng bệnh, ông đều lập tức lấy tất cả những gì gần mình nhất ném về phía bọn họ, căm hận mắng mỏ! Trần Dục Nhiên tuy rằng có thể tránh được một kiếp nhưng Trần Dũng căn bản không cóý muốn nói chuyện với cô ta. Trong cảm nhận của Trần Dũng, Trần Dục Nhiên đã gả vào Trương gia thì chính là người của Trương gia – tồn tại với quan hệ cạnh tranh cùng Trần gia! Hơn nữa cô ta lại là con gái của Ninh Thanh Thanh, tuyệt không thể tin cậy, Trần Dũng đối với cô ta đồng dạng cũng không có sắc mặt hòa nhã.

Ninh Thanh Thanh không dám xuất hiện trước mặt Trần Dũng nữa. Trần Cảnh Nhiên và Trần Phách Nhiên chung quy cũng không có nhẫn tâm như vậy, cho dù biết Trần Dũng chán ghét bọn họ nhưng vẫn thường xuyên tới thăm ông.

Nhưng Trần Dũng chỉ biết lặp lại một câu: “Ta muốn gặp Dục Nhiên! Dục Nhiên đâu?”Ông biết Trần Dục Nhiên đãđáp ứng hai anh em sinh đôi sẽđến gặp ông. Nhưng là vài ngày qua đi vẫn không thấy Trần Dục Nhiên xuất hiện, Trần Dũng dần dần trở nên mất kiên nhẫn, nhất là sau khi nhận thấy cơ thể mình ngày càng không chống đỡđược nữa.

Loại tình trạng mất kiên nhẫn này của Trần Dũng trong lúc vô tình biết được cổ phiếu của Phong Diệp liên tục rớt giá thì càng thêm trở nên không thể vãn hồi.

Trần Cảnh Nhiên và Trần Phách Nhiên không có cách nào, chỉ có thể tự mình đi thúc giục Trần Dục Nhiên một lần nữa.

Trần Dục Nhiên biết tình trạng của Trần Dũng, vốn tính ngay hôm sau lần đầu tiên Trần Cảnh Nhiên và Trần Phách Nhiên mời cậu đi thìđến thăm ông ngay. Nhưng Hoắc Hành Nhiễm vì muốn chọn quà sinh nhật cho Hoắc Đình mà lôi kéo cậu cùng ra nước ngoài.

Quả thật, sinh nhật của Hoắc Đình và sinh nhật của Hoắc Hành Nhiễm chỉ các nhau một tháng lẻ năm ngày. Hơn nữa Hoắc Đình đủ tám tuổi sẽ vào sơ trung Minh Hoàng. Sau khi nhìn thấy Hoắc Hành Nhiễm nhận được đủ loại phúc lợi trong sinh nhật, Hoắc Đình liền quấn quít lấy Trần Dục Nhiên yêu cầu một nghi thức chúc mừng long trọng. Đương nhiên, phúc lợi làm ca ca ngày hôm sau không thẳng nổi thắt lưng được, Hoắc Đình kiên quyết không cần, cho dù là hay nói giỡn cũng không được, trừ phi bé ngại mình sống lâu quá. Từ sau khi tình cảm của Hoắc Hành Nhiễm cùng Trần Dục Nhiên từ từ sâu đậm, Hoắc Đình đã muốn cảm nhận được đầy đủ cái gì gọi là‘trọng sắc khinh con’. Vì thế Hoắc Đình không thiếu lần yêu cầu Trần Dục Nhiên bồi thường cho bé– có thể thấy được dùđứa con có trưởng thành sớm thế nào đi chăng nữa thì cũng có tâm đối nghịch với ba ba mình!

Đối với Trần Dục Nhiên mà nói, Hoắc Đình cùng Trần Dũng, bên nào nặng hơn?

Này căn bản là không phải là một vấn đềđể lựa chọn!

Cho dù Trần Dũng lập tức ra đi, cũng không ngăn cản được Trần Dục Nhiên đi chọn quà sinh nhật cho Hoắc Đình.

Cho nên ở nước ngoài vi vu mua đồ cũng Hoắc Hành Nhiễm tận hứng một phen, khi về thìđã qua suốt một vòng thời gian rồi. Sau khi về nước Trần Dục Nhiên lập tức bị Trần Cảnh Nhiên và Trần Phách Nhiên chặn lại, cơ hồ là bị bọn họ mạnh mẽáp lên đi đến bệnh viện. Lần này Hoắc Hành Nhiễm ngoài ý muốn lại dễ dàng nói chuyện, trực tiếp thả người.

Thời điểm Trần Dục Nhiên nhìn thấy hai anh em sinh đôi thật sự là hoảng sợ. Ngắn ngủn mấy ngày không thấy, sắc mặt Trần Cảnh Nhiên và Trần Phách Nhiên đã trở nên tái nhợt tiều tụy, hăng hái trước kia cơ hồđã biến mất rồi, chỉ còn lại một tia quật ngạo yếu ớt nơi đáy mắt. Trên mặt, trên tay bọn họ xuất hiện một ít vết thương mới, đối với chuyện này, thái độ của bọn họ thập phần hờ hững, chỉ ngẫu nhiên nhìn vết thương hơi hơi sững sờ.

Trước đây Trần Dục Nhiên với bọn họ luôn thiếu giao tiếp, hiện tại thân phận của bọn họ xấu hổ như vậy, Trần Dục Nhiên lại càng không biết nên mở miệng nói cái gì, giống như cậu nói điều gì cũng đều có vẻ vui sướng khi người gặp họa. kỳ thật cậu đối với hai anh em sinh đôi không có nhiều cảm giác chán ghét lắm, nhiều nhất chỉ là vô cảm. Bất quá nhìn trên đầu bọn họ bị cái mũ chụp ân tình đè nặng, chỉ có thể nhẫn thanh nuốt khí nghe theo mệnh lệnh của Trần Dũng, Trần Dục Nhiên không khỏi cảm thấy vạn phần may mắn khi ‘mình’ lúc trước bình thường vô dụng, không bị Trần Dũng lựa chọn làm trọng điểm ‘bồi dưỡng’.

Trong phòng bệnh của Trần Dũng một mảnh hỗn độn.

Hai chân sau khi nhận trị liệu vẫn như cũ không có khởi sắc, Trần Dũng phẫn nộ lại một lần nữa quăng pháđồ!

Khi Trần Dục Nhiên nhìn thấy Trần Dũng như vậy thìánh mắt kinh ngạc trừng lớn, cóđiểm không thể tin được lão nhân mang biểu tình vặn vẹo xấu tính trước mắt này chính là Trần Dũng vĩnh viễn trấn tĩnh âm trầm, uy nghiêm bễ nghễ kia.

Ánh mắt Trần Dũng nhìn cậu làm cho Trần Dục Nhiên lông tơ dựng đứng, giống như cậu chính là ngọn rơm cứu mạng, hy vọng duy nhất của Trần Dũng vậy. Trần Dũng sẽ không từ thủđoạn giữ cậu lại Trần gia. Cảm xúc cố chấp gần như cuồng nhiệt ở trên người Trần Dũng làm cho cả người Trần Dục Nhiên không được tự nhiên.

“Dục Nhiên, cháu ngoan duy nhất của ông, con rốt cục cũng đến đây……” Trần Dũng run rẩy vươn tay về phía Trần Dục Nhiên.

Bình sinh đây là lần đầu tiên Trần Dục Nhiên nghe được Trần Dũng dùng thanh âm ôn hòa như vậy nói chuyện với cậu. Bất quá cậu tuyệt đối không mắc mưu, chỉ cảm thấy da gà mụn cóc đều nổi hết cả lên rồi.

“Tôi đã rời khỏi Trần gia rồi.” Không nhìn đến cánh tay đang yếu ớt nâng lên của Trần Dũng, Trần Dục Nhiên bình tĩnh nhắc nhởông. Sau khi ký tên từ bỏ quyền thừa kế, cậu đã hoàn toàn thoát ly Trần gia. Người Trần gia, cậu tự nhiên sẽ không nhận thức.

Trần Dũng ho thật mạnh vài cái, mệt mỏi mà suy yếu lấy tay che mặt: “Trước kia làông nội nhất thời hồđồ, tin lầm người rồi. Dục Nhiên, ông nội nguyện ý bồi thường cho con. Chỉ cần còn đồng ý, Trần gia là của con, tập đoàn Phong Diệp cũng là của con.” Chỉ cần có thểđạt được mục đích, Trần Dũng chưa bao giờđểý thủđoạn. Chỉ cần có thể có kết quả tốt, loại sự tình nhận sai với cháu trai này, ông làm được hoàn toàn không cóáp lực. Hơn nữa đối với chuyện trước kia, Trần Dũng chính là hàm hồ nói một câu ‘hồđồ’ liền bỏ qua.

“…… Vô điều kiện sao?” Trần Dục Nhiên nháy mắt mấy cái.

“Dục Nhiên, giá trị của Phong Diệp là một trăm triệu…… Hết thảy ông nội đều giao cho con, tin tưởng con có thểđảm nhiệm vị trí người kế thừa tập đoàn.” Trần Dũng tha thiết nhìn cậu.

Trần Dục Nhiên nhìn khuôn mặt không chút thay đổi của Trần Cảnh Nhiên và Trần Phách Nhiên, nếu không nhầm thì trong mặt bọn họ vừa chợt lóe qua châm chọc cùng đau đớn.

“Không có điều kiện nào sao?” Cậu lại hỏi lại một lần. Nếu không có điều kiện gì khác, cậu cảm thấy có thể suy nghĩ một chút. Sau khi nắm trong tay thì ném qua cho Hoắc Hành Nhiễm, phỏng chừng Hoắc Hành Nhiễm có thể từ giữa thu lợi không ít. Cậu ở phương diện làm ăn này thật sự là không có cái gì gọi là thiên phú cả.

“Dục Nhiên, chỉ cần con đáp ứng ông nội, sinh thời cũng không để xảy ra chuyện gì với cổ phần của Phong Diệp, hơn nữa cho ông nội một chắt trai…… Con có thể có cả Trần gia cùng Phong Diệp, cùng Hoắc Hành Nhiễm cùng ngồi cùng ăn……” Trần Dũng hống dụ.

“Tôi cùng Hoắc Hành Nhiễm là bạn đời. Tôi không có con.” Trần Dục Nhiên chậm rãi lắc đầu.

“Hiện tại khoa học kỹ thuật phát chuyện, chuyện con cái không khó lo liệu. Ông nội không bắt con rời khỏi Hoắc Hành Nhiễm……” Trần Dũng ýđồ thuyết phục cậu.

“Chúng tôi đã có Hoắc Đình. Hoắc Đình là con của Hoắc Hành Nhiễm, cũng là con của tôi.” Trần Dục Nhiên nói, “Ông có thể nhận nó là chắt trai, tuy rằng nó không nhất định sẽ gọi ông là cụ.”

“Nó họ Hoắc! Chắt trai của ta chỉ có thể mang họ Trần!” Mặt Trần Dũng hơi trầm xuống.

“Tôi đây cũng không có cách nào.” Trần Dục Nhiên nhún nhún via.

“Ta đã là một lão nhân bước một chân vào quan tài, Dục Nhiên con không thể nhìn ta tuổi cao mà nhân nhượng, đáp ứng một điều kiện nhỏ bé không đáng kể, sau đó thuận lợi lên làm chủ tập đoàn Phong Diệp sao?” Trần Dũng bị thương nhìn cậu, trong mắt mang theo khẩn cầu.

“Đầu tiên, tôi không cóý nghĩ muốn có con. Hoắc Đình chính là con trai của tôi. Điểm này sẽ không bởi vì bất luận kẻ nào hay vì chuyện gì mà thay đổi.” Trần Dục Nhiên nâng lên ánh mắt sạch sẽ, nghiêm túc nói, “Tiếp theo, tôi không có giống như trong tưởng tượng của ông mà hiếm lạ Trần gia cùng tập đoàn Phong Diệp. Cho nên, Trần lão gia tử, ông còn muốn tiếp tục giả bộđến khi nào nữa?” Rõ ràng là một con sói cứng rắn lại giả làm nai con, quá là thê thảm cóđược không? So với Hoắc Đình giả bộ còn không bằng.

“Dục Nhiên, ta làông nội của con……” Trần Dũng che ngực, vẻ mặt khó chịu.

“Vậy sao? Tôi chỉ biết Trần lão gia tử của Phong Diệp chưa bao giờ làm chuyện không có lợi gì.” Trần Dục Nhiên miễn cưỡng nói, “Hơn nữa, ông không biết là hiện tại ông mới bày ra sắc mặt đáng thương thìđã quá muốn rồi sao?” Cậu cũng không phải thánh mẫu dễ mềm lòng.

Bị chọc thủng không chút lưu tình, mặt Trần Dũng lập tức trầm xuống! Ông tối tăm mặt mũi trừng mắt Trần Dục Nhiên: “Dục Nhiên, ông nội cho con mặt mũi, không cần không biết xấu hổ, rượu mời không uống muốn rượu phạt!”

Trần Dục Nhiên chẳng hềđểý cười: “Ông có thể thử xem xem.”

“Đó là một trăm triệu……” Trần Dục Nhiên biết Trần Dục Nhiên không có sợ hãi, nhưng cậu là lựa chọn tốt nhất, Trần Dũng cũng không hết hy vọng, “Con khẳng định Hoắc Hành Nhiễm, Đinh gia sẽ vĩnh viễn ủng hộ duy trì con, để cho con dựa vào sao?”

“Bọn họ so với Trần gia các người thì tốt hơn nhiều.” Trần Dục Nhiên thản nhiên nói, “Tôi tình nguyện cược vào một tương lai không xác định còn hơn là chọn những thứông cho tôi hiện tại.”

Trần Dũng bị chặn họng nói không nên lời, chỉ có thể gắt gao trừng mắt nhìn cậu, bởi vìông nghe ra sự khinh thường trong giọng nói của Trần Dục Nhiên.

Tập đoàn Phong Diệp là tâm huyết của ông, mà Trần Dục Nhiên này làm cháu trai cư nhiên lại khinh thường?!

Trần Dũng mặt dữ tợn: “Trần Dục Nhiên! Tao xem mày có thểđắc ýđược tới khi nào?”

“Hy vọng ông có thể sống đến cái thời điểm đó.” Trần Dục Nhiên sờ sờ mũi, môi gợi lên, “Tạm biệt.”

Cậu nói đi làđi, bóng dáng yên bình tự tại nói không nên lời, nhất thời làm cho Trần Dũng không nói được gì.

Nghiệp chướng! Quả thực là nghiệp chướng!

“…… Ta không quan tâm hai đứa dùng phương pháp gì, cầu cũng được mà quỳ cũng được, bắt Trần Dục Nhiên nhận điều kiện của ta!” Tức giận qua đi, Trần Dũng vỗ giường bệnh, tức giận nói với Trần Cảnh Nhiên và Trần Phách Nhiên vẫn đứng ở bên làm cảnh.

Trần Cảnh Nhiên và Trần Phách Nhiên đã muốn chết lặng. Hai người một người nguyên bản là trầm ổn, một người thần thái phi dương, mấy ngày gần đây đã muốn bi thương thành trong lòng trống rỗng. Đối với yêu cầu của Trần Dũng, chỉ có thể máy móc gật đầu.

Bọn họđều không có phát hiện, bên ngoài phòng bệnh có một người, đem hết tất cảđối thoại bên trong đều nghe đến rõ ràng nhất thanh nhị sở, yên lặng nắm chặt lấy tay……

Ngay lại lúc Trần Dục Nhiên nghĩ sau đó Trần Dũng sẽ ra chiêu gì, chuẩn bị‘binh thường tướng chắn, nước đến đất chặn’, một tin tức làm cho tất cả mọi người đều cảm thấy ngoài ý muốn truyền đến……

Toàn thân Trần Dũng đã tê liệt!

PS: 2h ra quán giúp bác. 4h hẹn bạn làm tiệc nướng. thế nên ăn bữa gộp cả sáng lẫn trưa xong liền lao đến ôm cái lap edit cho các tềnh êu. thấy tui có iu mọi người k nè:3