Bởi vì Trần Dục Nhiên bị thương, cần khẩn cấp đưa tới bệnh viện điều trị, Lý Lạc gọi điện thoại nói người trong nhà phái xe tới đón.

Chú Lý lái xe của Lý gia tố chất tâm lý không tệ, nhìn thấy thiếu gia Lý Lạc nhà mình và bạn học Trần Dục Nhiên dáng điệu nhếch nhác, chỉ hơi nhíu mày, không biết tìm đâu ra một cái áo sơmi mới tinh, khoác vào cho Trần Dục Nhiên, còn lấy ra túi thuốc cấp cứu, rửa vết thương trên trán Trần Dục Nhiên, thuận tay băng bó cho cậu.

Trần Dục Nhiên lười biếng mặc cho chú Lý động thủ, lúc đụng vào vết thương còn không chút kiêng kị rên rỉ. Làn da Trần Dục Nhiên trắng nõn mịn màng, sơ ý một chút có thể để lại sẹo, thoạt nhìn thấy vết thương không đáng ngại nhưng khi rửa đi vết máu thì đặc biệt đáng sợ.

Lúc trước dùng đèn pin nhỏ nhìn không rõ, vừa vào trong xe, mở đèn lên nhìn không sót chút gì.

Trần Dục Nhiên cảm thấy vết thương trên trán đã xử lý tốt, không đi bệnh viện cũng không sao. Lý Lạc lại sợ cậu bị nội thương, kiên quyết muốn đến bệnh viện. Cuối cùng Trần Dục Nhiên không lay chuyển được Lý Lạc, đành phải thỏa hiệp.

Bị Lý Lạc và chú Lý “ép buộc” ngồi vào xe của Lý gia một hồi lâu, Trần Dục Nhiên mới có thời gian quan sát chiếc xe này. Xem nội thất bên trong cũng rất xa hoa sang trọng, Trần Dục Nhiên hậu tri hậu giác phát hiện gia đình của Lý Lạc cũng thuộc hàng giàu có. Có thể là kém Trần gia, nhưng không tầm thường chút nào.

Tại sao Lý Lạc lại cam chịu làm người hầu ở phía sau Trần Ngọc Dung? Lại còn luôn cúi đầu không thu hút chút nào?

Trần Dục Nhiên tò mò nhìn chằm chằm vào Lý Lạc, hai mắt trong vắt. Bình thường Lý Lạc đều đeo một cái mắt kính kiểu dáng quê mùa và tầm thường, làm cho người ta có cảm giác cậu ta tựa như hai lúa mới ra thành phố. Nếu không phải chủ động dựa vào cây cổ thụ Trần Ngọc Dung, sợ là sẽ trở thành một đối tượng bị khi dễ giống như Trần Dục Nhiên. Nhưng vừa rồi lúc cứu Trần Dục Nhiên, cậu bối rối làm rơi kính mắt, dưới ánh sáng ở bên trong xe, làn da Lý Lạc nhẵn nhụi màu mật ong, đôi mắt ngập nước nhìn tuyệt đẹp.

Lý Lạc rất cố gắng làm ra vẻ mặt nghiêm túc, dùng ánh mắt ý bảo Trần Dục Nhiên không nên tiếp tục nhìn mình như vậy. Nhưng một đôi mắt ngập nước thật sự không có sức thuyết phục, ngược lại trong có vẻ yếu đuối.

“Cậu muốn hỏi vì sao tôi lại đeo kính chứ gì? Đường đường là thanh niên trai tráng lại có khuôn mặt như vậy, ai muốn để người khác thấy chứ!” Cuối cùng Lý Lạc chịu không nổi, chủ động nói ra.

Kì thực Lý Lạc không định tiếp tục dây dưa với Trần Dục Nhiên. Ấn tượng của cậu ta đối với Trần Dục Nhiên cũng không tốt, có điều nhìn thấy cậu bị Trương Quân Dật cùng Trần Ngọc Dung chơi thảm như vậy nhất thời mềm lòng, không thể làm ra hành động thấy chết không cứu mà thôi.

Nhưng trước cái nhìn tìm tòi của Trần Dục Nhiên, Lý Lạc cũng không thể làm ngơ được. Hơn nữa cho dù Trần Dục Nhiên đột nhiên hiểu biết về Lý Lạc trên nhiều phương diện khác nhau như vậy, thì trong mắt cũng chỉ nhiều hơn một tia tò mò, không có một chút kinh ngạc dư thừa, khiến cho Lý Lạc đang mong chờ Trần Dục Nhiên phản ứng khác thường lại giống như đấm một quyền vào bị bông, cảm thấy vô lực.

“Ah.” Trần Dục Nhiên hiểu ra. Thỏa mãn lòng hiếu kỳ, cậu thoải mái dựa vào lưng ghế lót nhung, khép hai mắt lại nghỉ ngơi. Giằng co suốt một đêm, cậu cảm thấy mệt mỏi.

Lý Lạc choáng váng, một bụng chất chứa bao nhiêu chuyện muốn nói nghẹn lại trong họng.

Suốt đường đi không nói chuyện. Đến bệnh viện phải xuống xe, Lý Lạc mới phát hiện Trần Dục Nhiên mắt đã nhắm chặt, hô hấp đều đều, gọi cậu không nghe, lay lay cậu cũng không phản ứng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lý Lạc trắng bệch, nghĩ rằng cậu đã ngất đi rồi.

Cùng chú Lý vội vội vàng vàng, kêu bác sĩ tới, khiêng Trần Dục Nhiên lên băng ca, vội vàng đưa vào phòng cấp cứu...

Kết quả thật khiến người ta dở khóc dở cười. Thì ra Trần Dục Nhiên đã ngủ say, mặc cho người ta gây sức ép cũng không chịu tỉnh, thật sự là ngủ say như chết. Bác sĩ không còn cách nào khác, thấy vết thương trên người cậu nhìn cũng đáng sợ, theo thủ tục kiểm tra toàn bộ một lần, lại phát hiện có quá nhiều vết xây xát, nên cho nhập viện theo dõi một đêm, dù sao bệnh nhân cũng bị đụng vào đầu vị trí lại nguy hiểm, tuy rằng miệng vết thương không cần may, nhưng dài tới 2 cm, máu đọng lại nhìn thật đáng sợ.

Chú Lý kêu Lý Lạc gọi điện thoại cho gia đình Trần Dục Nhiên. Vấn đề là ngay cả số điện thoại của Trần Ngọc Dung Lý Lạc cũng không có — Công chúa Trần gia không phải ai cũng cho số điện thoại, lại càng không nói cho Trần Dục Nhiên số điện thoại nhà mà cậu chẳng cần dùng đến. Hơn nữa chuyện của Trần gia, trên xã hội thượng lưu cũng không phải là một bí mật. Ở Trần gia Trần Dục Nhiên hoàn toàn là một đứa mồ côi mẹ cha không thương.

Nghĩ như vậy, Lý Lạc nhìn vẻ mặt Trần Dục Nhiên ngủ đến vô tâm vô phế, cũng không thể giận nổi, trái lại còn có đôi chút đồng cảm.

Giày vò một đêm, thân thể của Lý Lạc cũng thấy mệt, thanh toán tiền khám bệnh, nhờ hộ lý chăm sóc cho Trần Dục Nhiên, để lại cho cậu một tờ giấy trên đó viết số điện thoại cùng với lời nhắn ngày mai sẽ đến thăm, Lý Lạc và chú Lý cùng nhau trở về nhà.

.:.

Trần Dục Nhiên năm nay hai mươi tuổi, là sinh viên năm hai khoa quản trị kinh doanh thuộc đại học Thiên Khê. Chung lớp với em gái cùng cha khác mẹ Trần Ngọc Dung mới mười chín tuổi. Bất quá Trần Dục Nhiên là dùng tiền và nhờ vả mới được nhập học, mà Trần Ngọc Dung từ lúc còn nhỏ tên tuổi đã vang dội thì được các trường danh tiếng mời gọi. Chỉ cần Trần Ngọc Dung có thể đả kích Trần Dục Nhiên, cô không tiếc công sức.

Đại học Thiên Khê mỗi đầu năm đều có một tuần tổ chức đại hội thể thao. Trần Dục Nhiên không có thiên phú về thể thao, chẳng tham gia vào hạng mục gì, vừa lúc có thể không cần đến trường. Sau khi vào đại học Trần Dục Nhiên bắt đầu định cư ký túc xá của trường, còn Trần Ngọc Dung thì ngày ngày có xe đưa đón từ nhà đến trường. Tuy phòng ký túc xá của Trần Dục Nhiên có bốn người, nhưng cậu vốn là người không có tiếng nói gì, thế nên cậu đi hay ở cũng chẳng ai quan tâm.

Bởi vậy sau tiệc sinh nhật của Trương Quân Dật, Trần Dục Nhiên không rõ tung tích, ở nhà và trường học đều không có ai chú ý tới.

Trần Dục Nhiên ở bệnh viện ngủ rất say, tỉnh lại thần thanh khí sảng, toàn thân thoải mái. Co duỗi hai tay, cậu đối với thân thể gầy yếu nhưng trẻ trung này vô cùng hài lòng.

Bác sĩ kiểm tra cho cậu một lần nữa, tuyên bố có thể xuất viện. Hộ lý quả thực làm hết trách nhiệm nói cho biết tiền khám chữa bệnh bạn cậu đã trả rồi.

Nhìn thấy tờ giấy Lý Lạc nhắn lại, Trần Dục Nhiên mỉm cười, phía dưới tờ giấy ghi thêm một câu: Cám ơn nhé! Hẹn gặp lại!

Sau đó rất nhanh nhẹn dứt khoát rời khỏi bệnh viện. Trần Dục Nhiên không phải đồ ngu ngốc, với tình trạng của cậu bây giờ, tuy rằng Lý Lạc xuất phát từ đạo nghĩa giúp cậu một phen, trên thực tế cũng không định thật sự cùng cậu tiếp tục qua lại. Dù sao chuyện xảy ra ở tiệc sinh nhật của Trương Quân Dật, những người đó cầm di động, cameras chụp được cái gì đó... Đều có thể lấy làm nhược điểm dễ dàng hủy diệt thanh danh của mình nha! Về phần nhân tình cùng số tiền kia, cậu sẽ tìm cách trả lại cho Lý Lạc.

Trần Dục Nhiên thở ra một hơi, tóc mái thật dài khẽ lay động. Sờ sờ túi, còn có ba trăm tệ, cậu quyết định đi cắt tóc!

Thuận tiện nhảy lên một chiếc xe bus, lắc lư qua năm trạm, Trần Dục Nhiên xuống xe. Trước kia cậu sống tự bế, căn bản chưa từng tụ tập cùng bạn bè, thế nên mới qua năm trạm xe, lọt vào tầm mắt cậu toàn là khung cảnh xa lạ.

Thoạt nhìn là một khu dân cư cao cấp nằm giáp với khu dân cư bình dân.

Chỉ cách hai đầu con phố, khu dân cư xa hoa bên kia đường xá rộng rãi sạch sẽ, các loại xe sang như Bentley, Maybach, Audi, BMW chạy tới chạy lui, ít gây ra tiếng ồn, diện tích xây dựng lớn, theo xu hướng thoải mái cùng phong cách cổ, tạo nên bầu không khí thanh lịch.

Ngược lại khu dân cư bình dân bên kia đường nhỏ hẹp lại ồn ào, với những ngôi nhà xây theo kiểu cũ thấp lè tè, lưu thông trên đường phần nhiều là xe đạp và người đi bộ, tràn đầy hơi thở phố thị, ấm áp bình dị.

Hai bên chia cắt rõ rệt, phong cách riêng biệt.

Một nơi rất thú vị. Trần Dục Nhiên thấy hứng thú hết nhìn đông lại ngó tây.

Toàn thân toát lên vẻ nhàn tản, ẩn ẩn một chút khí tức cao quý, vẻ ngoài cùng hành động lại giống như một thiếu niên không rành thế sự. Người đi đường khi ngang qua thỉnh thoảng có người quay đầu nhìn cậu với vẻ kì quái.

Trần Dục Nhiên bình thản ung dung, hai tay đút túi chậm rì rì mà đi.

Nhưng rất nhanh, Trần Dục Nhiên phát hiện phía sau cậu có thêm một cái đuôi nhỏ.

Trần Dục Nhiên quay đầu, cái đuôi nhỏ nhanh chân trốn sau một cây cột điện, hai mắt bình tĩnh lấp ló bên cây cột điện kiên cố.

Là cậu bé đẹp trai nhìn rất đáng yêu. Mắt đen to lúng liếng, khuôn mặt trẻ con nhỏ nhắn bụ bẫm, môi hồng răng trắng, bởi vì khẩn trương mà răng nanh nhỏ khẽ cắn môi, tóc tai gọn gàng, đồng phục nhà trẻ chỉnh tề, lưng đeo một cái ba lô bằng da thật nho nhỏ màu đen.

Trần Dục Nhiên quay đầu đi tiếp, cái đuôi nhỏ lại lén lút theo sau.

Trần Dục Nhiên nghiêng đầu, tiếp tục đi thẳng về mục tiêu của mình — Một cửa hiệu cắt tóc nho nhỏ — Cậu chọn đại mà thôi.

“Xin chào, quý khách! Xin hỏi quý khách muốn làm gì?” Nữ nhân viên cửa cửa hiệu cắt tóc đon đả mở cửa, nhiệt tình hỏi.

“Cắt tóc.” Trần Dục Nhiên vén tóc, lộ ra vết thương đã băng lại trên trán.

“Dạ được, quý khách, vậy gội đầu trước, xin mời qua bên này.” Nữ nhân viên cửa hàng mặc dù có hơi kinh ngạc, nhưng vẫn làm hết phận sự hướng dẫn cho cậu.

Trần Dục Nhiên đi theo cô, vễnh tai nghe tiếng đối thoại ở phía sau.

“Anh bạn nhỏ, sao cháu lại vào đây được?” Một nam nhân viên của cửa hiệu nhìn đứa bé đang cố hết sức đẩy cửa đi vào, kinh ngạc hỏi.

“Cháu đến cắt tóc!” Nhóc con hếch mặt lên, dùng thanh âm mềm mại phát âm rõ ràng mà đáp lời.

“Cháu bé, người lớn đi cùng cháu đâu?” Nam nhân viên cửa hiệu hướng ra phía sau ngó dáo dác.

“Chú lo cháu không có tiền trả hay sao?” Bé trai cau mày, nghiêm túc hỏi.

“Àh, không phải...” Nhân viên cửa hàng xấu hổ cúi đầu nhìn nhóc, kỳ thật trong lòng hắn thật sự nghĩ như vậy.

“Cháu có tiền, chú nhìn xem!” Bé trai lấy trong túi quần ra một tờ tiền mới tinh màu đỏ có giá trị lớn, thanh âm non nớt đắc ý nói, “Cắt tóc cho cháu.”

“Này...”

“Có chuyện gì vậy?” Một giọng hơi thô hỏi. Là ông chủ cửa hiệu cắt tóc nghe được đoạn đối thoại giữa nhân viên cửa hiệu và bé trái nên đi ra.

“A, ông chủ, ông xem cậu bé này...” Nhân viên cửa hàng khó xử nhìn ông chủ.

“... Anh bạn nhỏ, cháu định cắt tóc kiểu gì?” Ông chủ thấy bé trai bộ dạng đáng yêu, đùa với nhóc.

“Giống anh kia.” Bé trai chỉ vào Trần Dục Nhiên, không chút do dự nói.

Trần Dục Nhiên đưa lưng về phía bé trai, nhưng nữ nhân viên chuẩn bị giúp cậu gội đầu hai mắt đã sớm dính trên người bé trai đáng yêu kia rồi. Thấy bé trai chỉ vào Trần Dục Nhiên, cô quay phắt lại nhìn Trần Dục Nhiên: “Quý khách, bé là con cháu trong nhà anh hả?”

Trần Dục Nhiên dở khóc dở cười: “Tôi không biết nó.”

Bé trai nghe vậy, lập tức lộ ra vẻ tủi thân nước mắt rớt lã chã.

Mọi người trong cửa hiệu cắt tóc đều dùng ánh mắt khiển trách nhìn Trần Dục Nhiên.

Trần Dục Nhiên hết biết nói gì, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Gội đầu đi...”

Nữ nhân viên cửa hàng dắt bé trai lại đây, tự mình gội đầu cho nhóc, quăng Trần Dục Nhiên cho nam nhân viên đã tiếp đón bé trai.

Mọi người trong cửa hiệu cắt tóc tự cho là thông minh sắp xếp cho Trần Dục Nhiên và bé trai sát bên nhau, bao gồm việc gội đầu, sấy, cắt tóc cùng với... Trả tiền.

Trần Dục Nhiên nhìn bé trai có kiểu tóc y giống như mình: “... Em biết tên anh là gì sao?” Cho dù là hãm hại cũng đừng đem người ta chôn sống như vậy chứ.

Bé trai ngửa đầu ngây thơ nhìn cậu: “Tiểu Đình đương nhiên biết, tên anh chính là anh trai! Đúng không, chị?” Nghiêng đầu hỏi nữ nhân viên cửa hàng nãy giờ vẫn rất quan tâm tới nhóc.

“Đương nhiên rồi!” Nữ nhân viên cửa hàng yêu thương sờ sờ đầu bé trai, trừng mắt nhìn Trần Dục Nhiên một cái, đem hóa đơn đặt mạnh xuống trước mặt cậu, rất có khí thế uy hiếp “Ngươi nếu không trả tiền liền đập cho một trận”!

Trần Dục Nhiên im lặng.

.:.