Lúc Hạ Phi đi đến nhà giam dưới lòng đất, ngoài cửa phòng thẩm vấn chỉ có hai cảnh vệ đang đứng.

“Bắt đầu tra hỏi rồi sao?”

Cảnh vệ hành lễ với hắn, cung kính nói: “Còn chưa bắt đầu thưa Thái tử, thẩm tra viên được cử đến đã đi yết kiến Đại đế rồi.”

Hạ Phi gật đầu, định đi vào phòng.

Cảnh vệ tiến lên nửa bước, muốn cản hắn lại.

Hạ Phi nhíu mày: “Sao thế, chẳng lẽ tôi không thể vào xem kẻ định ám sát mình sao?”

“Dạ không…” Hai đồng chí cảnh vệ nhìn nhau, “Chúng tôi chỉ sợ không đảm bảo được an toàn cho điện hạ.”

“Nếu có chuyện đã sớm xảy ra rồi, người không phải cũng là do tôi bắt được sao.” Hắn lạnh nhạt hất hất tay, ra hiệu cho hai người kia tránh ra, đẩy cửa bước vào phòng.

Người ngồi trong phòng nghe tiếng mở cửa, quay đầu nhìn sang.

Hạ Phi có cảm giác, lúc người kia nhìn thấy mình bước vào thì hai mắt sáng rực lên, đáy mắt phát ra ánh sáng chói lóa đến độ sắp chọc mù mắt hắn.

Hắn ho khan một tiếng, đóng cửa lại, ngồi xuống ghế đối diện.

Ánh mắt Giang Thành Khải dán chặt lên người Hạ Phi, chỉ sợ vừa chớp mắt một cái, người kia lại biến mất.

Hạ Phi bị nhìn chằm chằm có hơi khó chịu, ngón tay thon dài gõ gõ lên mặt bàn, lạnh giọng hừ một tiếng: “Nhìn cái gì!”

Giang Thành Khải bị dáng vẻ ngạo kiều của hắn chọc cười, vội đưa tay che đi khóe miệng đang nhếch lên, nhưng vẫn không che giấu được ý cười trong đáy mắt.

Bị ánh mắt nóng rực của y nhìn chăm chú, hai má Hạ Phi không tự chủ được nóng lên, thẹn quá hóa giận, khẽ quát: “Nhìn cái gì! Muốn ăn đập à!”

“Được rồi được rồi, không nhìn nữa.” Giang Thành Khải giống như đối xử với tình nhân nhỏ đang cáu giận, bảo gì làm nấy, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Hạ Phi: “…”

Ánh mắt nóng bỏng của người kia không dán lên người mình nữa, nhưng hắn vẫn cảm thấy khó chịu trong lòng.

Hạ Phi cắn răng, lầm bầm nói: “Thôi anh mở mắt ra đi.”

“Lại sao nữa”

“Nhìn anh trông cứ như đang chờ được hôn.”

Giang Thành Khải bật cười thành tiếng: “Như vậy không tốt sao?”

Hạ Phi cau mày: “Có ý gì?”

“Chẳng lẽ em không cảm thấy chúng ta rất ăn ý với nhau sao? Như ở phương diện hôn môi chẳng hạn.” Giang Thành Khải mở mắt ra, trong mắt tràn đầy ý cười dịu dàng, “Lúc nãy chúng ta hôn nhau trong phòng nghỉ, em cũng có cảm giác, không phải sao?”

“Có thì sao?” Hạ Phi hất cằm, “Tôi là đàn ông, anh lại cọ như thế, tôi có bị liệt dương đâu mà không có phản ứng.”

Giang Thành Khải hơi ngẩn ra, sau đó lại cười: “Em thay đổi rất nhiều.”

Câu nói của Giang Thành Khải cũng nhắc Hạ Phi nhớ ra mục đích mình tới đây, hắn nhanh chóng nối tiếp vào chủ đề này: “Anh nói như thế, tức là trước đây chúng ta có quen biết sao?”

Giang Thành Khải thành thật gật đầu: “Quen đến không thể quen hơn.”

Hạ Phi: “Tôi với anh… quan hệ của chúng ta là gì?”

Giang Thành Khải nói: “Chồng chồng.”

Hạ Phi nghe không hiểu: “Chồng… Cái gì cơ?”

Giang Thành Khải giải thích: “Là bạn đời, có đăng ký kết hôn rồi.”

Hạ Phi: “…”

Giang Thành Khải buồn cười nhìn hắn: “Vẻ mặt của em kiểu gì thế?”

Hạ Phi nói: “Táo bón.”

Giang Thành Khải: “…”

Hạ Phi nói tiếp: “Anh có gì để chứng minh không?”

Giang Thành Khải rất bình tĩnh: “Không có.”

Hạ Phi: “…”

Giang Thành Khải bất đắc dĩ: “Đồ trên người anh đều bị bọn họ lấy đi rồi, làm gì có gì để chứng minh?”

Hạ Phi gợi ý: “Anh có thể kể một vài chuyện trước đây.”

Giang Thành Khải nghi ngờ hỏi: “Chẳng phải em mất trí nhớ sao? Em chắc chắn những thứ anh nói em sẽ tin?”

Hạ Phi: “…”

Hắn đập tay xuống bàn, lạnh lùng đứng dậy quay đầu đi ra cửa.

Giang Thành Khải ngớ người.

Y đã nói cái gì? Nói gì?! Sao đột nhiên lại tức giận?!

Lúc Giang Thành Khải chuẩn bị xông ra kéo người về, Hạ Phi đột nhiên dừng lại ở cửa. Hắn mở cửa ra, nói với cảnh vệ bên ngoài vài câu, lấy ít đồ từ trong tay bọn họ, quay người ngồi về vị trí ban nãy.

Hạ Phi vừa ngồi xuống đã thấy Giang Thành Khải dùng ánh mắt lo lắng đáng thương nhìn mình, khóe miệng giật giật: “Làm sao thế?”

Vẻ mặt Giang Thành Khải như cô dâu nhỏ, khẽ nói: “Anh tưởng em tức giận.”

Hạ Phi khó hiểu: “Sao tôi phải tức giận?” Hắn đặt đống đồ trong tay lên bàn, “Xem xem có thiếu gì không.”

Giang Thành Khải ngơ ngác.

Hạ Phi cau mày nói: “Lại làm sao nữa? Thiếu đồ?”

“Không phải…” Giang Thành Khải cầm mấy thứ kia lên rồi lại đặt xuống bàn, “Không thiếu gì cả.”

Y chỉ là không nghĩ đến, mặc dù bản thân đang bị coi là nghi phạm ám sát, Hạ Phi vẫn chịu đáp ứng yêu cầu của y.

Rõ ràng cũng đã không còn nhớ y là ai nữa rồi.

Giang Thành Khải vẫn còn nhớ rõ, mười hai năm trước sau khi Hạ Phi mất y đã khổ sở đến mức nào.

Sau khi điên cuồng trả thù Hạ gia, y lại cảm thấy vô cùng trống trải. Hạ Phi đã không còn nữa, đem lăng trì xử tử toàn bộ những kẻ trước đây đã làm tổn thương hắn thì cũng để làm gì? Hắn đã không thể trở về được, vĩnh viễn biến mất trong vũ trụ mịt mù, đến tro cốt cũng không còn.

Mỗi lần nửa đêm giật mình tỉnh dậy, Giang Thành Khải chỉ hi vọng bản thân cũng có thể nằm mơ giống như Hạ Phi, cho dù chỉ là vài phút cũng được, để y được gặp hắn một chút là tốt rồi. Nhưng y lại không thể. Trong cơ thể y không có huyết thống nhân loại, không thể mơ.

Vì vậy Giang Thành Khải bỏ ra hơn nửa năm đi mua lại toàn bộ thẻ mộng cảnh trước đây Hạ Phi đã bán, tối nào cũng mang mũ bảo hộ, mơ giấc mơ mà hắn tạo ra.

Mộng cảnh Hạ Phi chế tác khác với mọi người, Giang Thành Khải có thể cảm nhận được.

Cảnh trong mơ mà hắn xây dựng nên, chỉ trải nghiệm một lần, cả đời cũng không thể quên.

Đương thời Hạ Phi chế tác tổng cộng 30 tấm thẻ mộng cảnh, lại chỉ trong vòng có nửa năm. Đây là nhiệm vụ bất khả thi đối với tất cả dệt mộng sư, mà hắn lại làm được.

30 tấm, mỗi ngày một tấm, hết tháng lại quay lại từ đầu. Giang Thành Khải cứ thế trải qua 12 năm, nội dung của 30 tấm thẻ đó y đã thuộc lòng từ lâu.

Y cứ nghĩ cả đời mình sẽ trôi qua như thế, không ngờ rằng có một ngày còn được gặp lại Hạ Phi.

Vậy nên y bất chấp tất cả chạy đến tinh hệ Jale để gặp hắn, mặc dù hắn đã không còn nhớ gì nữa.

Hạ Phi thấy Giang Thành Khải chỉ ngẩn người nhìn mình, nhìn xong lại còn lệ nóng doanh tròng, mặt hắn đen lại.

Đang định gọi người kia một tiếng, lại phát hiện mình vẫn chưa biết tên của đối phương.

Hắn đẩy đẩy cánh tay Giang Thành Khải: “Này, anh tên là gì?”

Giang Thành Khải: “…”

Cảm giác bi thương trong lòng bị giội cho một gáo nước lạnh, Giang Thành Khải nhắm mắt lại, nói: “Tên anh là Giang Thành Khải, là hoàng thất tinh hệ Daours, con trai cả của Giang gia, là Thiếu tướng quân bộ Liên bang.”

“A…” Hạ Phi thở dài một tiếng, “Không quen.”

Giang Thành Khải: “…”

Y miễn cưỡng kéo khóe miệng, mỉm cười hỏi: “Vậy còn em? Sao lúc trước lại đến vùng giáp ranh làm cướp, sao bây giờ lại trở thành Thái tử Đế quốc?”

“Chuyện này rất dài dòng…”

Hạ Phi cũng không che giấu, hoặc có lẽ hắn cảm thấy những chuyện này cũng chẳng có gì phải bí mật, đem toàn bộ mọi chuyện xảy ra trong 12 năm sau khi hắn tỉnh lại kể hết cho Giang Thành Khải.

“Bình thường tôi cũng hay dẫn các anh em ra ngoài cướp tàu buôn, mặc dù có cướp hàng hóa nhưng chưa làm hại ai bao giờ. Ai ngờ sau đó lại gặp phải anh” Nói đến đây, hắn nhịn không được lườm Giang Thành Khải, “Khi đó đang trên đường trở về căn cứ thì kỳ tiến hóa của tôi kết thúc. Lúc ba tôi đến cứu viện thì chúng tôi bị chiến hạm của tinh hệ Jale công kích, sau đó tôi tỉnh lại thì đã ở trong vương cung rồi.”

“Ba của em…” Chẳng lẽ là bạn đời của Shute đại đế? Giang Thành Khải cau mày, “Không phải em là con nuôi của Hạ Kình Thiên sao?”

“Anh cũng nói là con nuôi còn gì.” Hạ Phi nói, “Mặc dù tôi không biết Hạ Kình Thiên là ai, nhưng ba tôi tên là Hạ Kỳ, bọn họ là anh em họ hàng gì à?”

“Ba em là Hạ Kỳ?!” Giang Thành Khải khiếp sợ, “Không phải ông ấy đã mất cách đây hơn 500 năm rồi sao?”

“Hả? Ba tôi bây giờ còn đang sống sờ sờ kia kìa!” Hạ Phi lắc đầu, “Ba tôi với Hạ Kỳ mà anh nói chắc không phải cùng một người đâu.”

… Hạ Kỳ còn sống, là bạn đời của Shute đại đế, lại còn là bố vợ mình…

Lượng tin tức này quá lớn, Giang Thành Khải cảm thấy mình cần chút thời gian để tiêu hóa.

“Thế còn anh?” Hạ Phi khoanh tay nhìn y, “Không phải anh nói có thứ để chứng minh quan hệ của chúng ta sao, tôi trả đồ lại cho anh rồi, chứng cứ đâu?”

Vẻ mặt Giang Thành Khải cứng đờ.

Hạ Phi nhạy bén phát hiện, sắc mặt lạnh xuống: “Anh đang đùa tôi đấy à? Lừa tôi để lấy lại đồ sao?”

“Không phải thế,” Giang Thành Khải vội vã phủ nhận, “Anh đột nhiên nhớ ra ảnh chụp chung của chúng ta để ở chỗ anh ở rồi, không mang theo trên người.”

Hạ Phi dùng ánh mắt ngờ vực nhìn y.

“Thật, anh thề.” Giang Thành Khải vô cùng chân thành.

Hạ Phi cũng không nói là tin hay không: “Vậy anh dẫn tôi đi lấy.”

Giang Thành Khải kinh ngạc: “Em có thể đưa anh ra ngoài?” Nghi phạm ám sát Thái tử mà cũng tùy tiện thả ra được sao?

“Tôi nói được là được.” Hạ Phi đứng lên đi ra khỏi phòng.

Lần này Giang Thành Khải rất bình tĩnh nhìn hắn đi ra, vì y biết Hạ Phi nhất định sẽ quay lại. Quả nhiên chỉ một lát sau hắn đã quay về, trong tay còn cầm thêm ít đồ.

Giang Thành Khải vừa nhìn thứ hắn cầm cả người đều không khỏe.

Y làm việc trong quân bộ rất nhiều năm, thủ đoạn của Cục thẩm tra đương nhiên đều biết, vòng điện trên tay Hạ Phi có thể xem như là loại nhẹ nhất rồi.

Hạ Phi đưa một cái vòng đeo cổ và hai cái vòng đeo tay cho Giang Thành Khải: “Đeo vào đi.”

Giang Thành Khải khẽ cau mày, trên gương mặt lộ ra vẻ chống cự.

Dù sao bản thân cũng là quân nhân, y không chịu được bị đối xử như tội phạm thế này, quá mức khuất nhục.

“Anh phải đeo cái này bọn họ mới chịu để tôi dẫn anh ra ngoài.”

“Vậy còn em?” Giang Thành Khải nhìn về phía Hạ Phi, “Em cũng cảm thấy anh cần phải đeo những thứ này sao?”