Trong màn hình, chiếc phi thuyền kia càng ngày càng tới gần.

Thuộc hạ báo cáo: “Thiếu tướng, phe địch gửi yêu cầu muốn kết nối máy truyền tin.”

“Nhận đi.”

“Rõ.”

Trên màn hình lớn của phòng điều khiển xuất hiện hình ảnh một người đeo mặt nạ.

Mặt nạ chỉ che hơn nửa khuôn mặt đối phương, có lẽ là để đề phòng người trên tàu buôn ghi hình lại rồi gửi cho quân bộ phát lệnh truy nã nên mới đeo. Nửa gương mặt lộ ra khỏi mặt nạ kia lại giống như không phải là người lớn, nhìn qua có lẽ chỉ là một thiếu niên.

Giang Thành Khải nheo mắt lại. Trong đám cướp còn có thành viên nhỏ tuổi như thế?

Vì danh tiếng của y quá lớn, không chỉ Liên bang mà ở khác tinh hệ khác cũng có thông tin hình ảnh, nên lần này Giang Thành Khải cũng mặt nạ điện tử, cải trang thành một thanh niên mặt mũi bình thường.

“Còn tưởng người phụ trách là một ông chú nhà giàu bụng bia chứ.” Thiếu niên vừa mở miệng đã có vẻ không mấy hài lòng, “Thì ra lại là một người trẻ tuổi nghiêm chỉnh thế này, buồn thật đấy.”

Giang Thành Khải bày ra vẻ mặt sợ sệt, lấy lòng nói: “Nếu các vị cảm thấy không thích, có thể thả chúng tôi đi được không?”

“Không thể.” Thiếu niên lạnh lùng từ chối, “Mặc dù ngoại hình không duyệt, nhưng đồ trên tàu thì đừng hi vọng mang được ra khỏi đây.”

Giang Thành Khải mím môi, trên gương mặt lộ vẻ tức giận mà không dám nói.

Thiếu niên dường như rất hưởng thụ vẻ mặt đó của y, lại nói tiếp: “Đừng cố nữa, tàu của các người bị bọn tôi bao vây rồi. Ngoan ngoãn mở cửa khoang ra, nếu không tiếp theo có xảy ra chuyện gì cũng đừng trách bọn tôi.”

Giang Thành Khải ra vẻ suy nghĩ rất lâu, cuối cùng thở dài một hơi, dặn dò người phía sau mở cửa khoang ra.

Thiếu niên đắc ý nhếch miệng, cắt đứt truyền tin.

Giang Thành Khải khôi phục lại vẻ trầm ổn ban đầu.

“Thiếu tướng, phi thuyền của bọn cướp tổng cộng có ba chiếc, phía trước hai, phía sau có một, quy mô cũng lớn.”

“Được rồi.” Giang Thành Khải gật đầu, “Xem ra lần này hành động của chúng cũng không lớn. Trước tiên dụ thủ lĩnh của chúng lên tàu đã.”

“Rõ.” Thuộc hạ nhận lệnh lui xuống.

Phi thuyền của bọn cướp và tàu buôn kết nối đường dẫn, sau đó thân tàu hơi chấn động, bên ngoài cửa khoang bắt đầu truyền đến tiếng ồn ào.

Bọn cướp cắn câu rồi!

Rất nhanh sau đó bọn cướp đã mang vũ khí nghênh ngang đi vào phòng điều khiển, nhưng trong số đó lại không thấy có thiếu niên ban nãy.

Tất cả thuộc hạ của Giang Thành Khải đều đang giả vờ sợ hãi rúc vào một góc, y với thân phận là “người phụ trách tàu”, đứng dậy hỏi: “Thủ lĩnh của các người đâu?”

“Thủ lĩnh?” Tên cướp đi đầu bật cười, “Đối phó với đám tép riu các người mà cũng cần thủ lĩnh của bọn tôi đích thân xuất mã?”

Bốn tên râu ria xồm xoàm phía sau lập tức lên tiếng hưởng ứng.

Bọn họ chính là năm cánh hoa loa kèn lúc trước bị Hạ Phi đánh, bị đánh một lần lại thành nghiện, ngoan ngoãn chạy theo sau mông hắn, hắn bảo làm cái gì thì làm cái đó, vứt luôn cả đại đội trưởng Chris để chạy theo vị đội trưởng cấp chín mới được lên chức không bao lâu này.

Nguyên bản ý của bọn họ là Hạ lão đại sẽ không ra trận, chỉ điều đội trưởng đến thôi, nhưng lời này vào tai Giang Thành Khải lại biến thành thiếu niên ban nãy không lên tàu buôn cùng bọn họ.

Trong lòng Giang Thành Khải thầm mắng một tiếng, ban nãy quá sơ suất, tưởng bọn cướp sẽ sang đây hết, có thể nhanh chóng một lưới bắt gọn. Nhưng tình hình hiện tại xem ra bọn cướp chỉ phái tay chân lên thuyền, còn tên thủ lĩnh sẽ không xuất hiện, vậy thì phiền phức rồi.

Mặc dù như thể không có nghĩa là không thể tiếp tục bắt bọn chúng, nhưng mục tiêu ban đầu của Giang Thành Khải là bắt sống, nếu thế này có lẽ sẽ có thương vong.

Đại não y xoay chuyển vài vòng, bình tĩnh tiếp tục nói: “Có thể mời thủ lĩnh của các người ra được không, tôi muốn thương lượng một chút.”

“Thủ lĩnh ở căn cứ…”

Một tên vừa lỡ miệng đã bị đồng bọn huých cho một phát, chen miệng nói: “Thủ lĩnh của bọn tôi không xuất hiện đâu, có di ngôn gì thì cứ nói với đội trưởng đi… Ô? Đội trưởng đâu?!”

Đám cướp ngơ ngác nhìn nhau, không biết đội trưởng nhà mình biến mất từ lúc nào.

Đội trưởng à, cho dù cậu biết tàng hình cũng không thể tàng hình ở đây chứ…

“Mẹ nó! Bị lừa rồi!”

Đúng lúc này một giọng nói trong trẻo di chuyển từ phía xa đến gần chỗ bọn họ, một thiếu niên đột nhiên xuất hiện ở giữa phòng điều khiển.

Đồng tử Giang Thành Khải co lại, thiếu niên kia là Anh Phù tộc!

“Khốn kiếp, tưởng dễ bẫy nhau đến thế à!” Hạ Phi nghiến răng trừng Giang Thành Khải, “Trong kho hàng toàn là vũ khí!”

“Cái đệch! Không thể nào?”

“Đội trưởng, tôi biết rồi, bọn họ nhất định là do quân bộ phái tới!”

“Ngu xuẩn, còn cần ông nói chắc!”

“Vậy chúng ta còn ở lại đây làm gì? Chạy mau!”

“Im lặng!” Hạ Phi lạnh giọng quát, “Cửa kho hàng bị đạp nát rồi, có muốn cũng không lấy đồ bên trong ra được.”

Đây không phải lần đầu tiên Hạ Phi dẫn đội đi đánh cướp, nhưng là lần đầu tiên trong vòng mười năm qua hắn thấy một tàu buôn lớn đến thế này. Hắn vốn nghĩ rằng bên trong chắc chắn sẽ có nhiều hàng tốt, chuẩn bị thu được món hời lớn an ủi nỗi buồn bực vì kỳ tiến hóa mãi không hết, ai ngờ lúc đi vào kho hàng lại phát hiện ra bên trong chất đầy vũ khí. Hạ Phi tức đến phát điên, lên cơn đạp nát cả cửa kho hàng.

Hắn vừa nói xong thì vài quân nhân mặc quân phục chạy vào phòng, thở hồng hộc nói: “Không, không xong rồi, Thiếu tướng, trong đám cướp có một tên Anh Phù tộc, hắn đột nhập vào đập hỏng cửa kho, hiện tại không lấy vũ khí bên trong ra được!”

Giang Thành Khải: “…”

Các cậu đến muộn rồi.

Đây là vài hạ sĩ phụ trách trông coi kho hàng. Bọn họ không biết kế hoạch tác chiến của Giang Thành Khải, nói xong thì ngơ ngác khó hiểu nhìn đồng đội mặc thường phục ôm nhau run rẩy trong góc và đám cướp dữ tợn đang đứng ở cửa.

Giang thiếu tướng tức giận trừng mắt, các hạ sĩ lập tức yên lặng đi ra ngoài.

Giang Thành Khải và Hạ Phi đứng đối diện nhau, yên lặng nhìn nhau không nói gì.

“Đội trưởng…” Một tên cướp nhỏ giọng gọi.

Hạ Phi quay đầu lại, vừa muốn mắng người, Giang Thành Khải đã nói trước: “Cậu chính là đội trưởng?”

Hạ Phi xoay đầu lại vị trí cũ, nhíu mày: “Làm sao? Muốn ăn đập à?”

Giang Thành Khải khó hiểu nhìn thiếu niên nóng nảy trước mặt: “Cậu không định trốn sao?”

“Trốn làm gì, vũ khí của các người cũng có dùng được đâu.” Hạ Phi khoanh tay trước ngực, “Mà vũ khí của chúng tôi thì vẫn còn nguyên. Đây là lần đầu tiên tôi cướp chiến hạm, kích động thật đấy!”

Giang Thành Khải: “…”

Hạ Phi đột nhiên khịt khịt mũi, ghé sát vào người Giang Thành Khải hít hít, “Anh dùng nước hoa đấy à?”

Giang Thành Khải khẽ cau mày, lùi về sau hai bước.

Hạ Phi kiên nhẫn nhích đến gần, thậm chí còn tóm lấy cánh tay Giang Thành Khải, dùng sức ngửi ngửi quần áo và cổ y, “Rõ ràng có nước hoa mà, thơm thật đấy.” Bởi vì chiều cao chênh lệch, hắn phải kiễng chân mới ngửi được đến cổ người này.

Động tác sỗ sàng của hắn dường như đã chọc giận Giang Thành Khải, y cau mày đẩy mạnh thiếu niên trước mặt ra.

Những sĩ quan khác cũng bị một màn “thủ lĩnh bọn cướp đùa giỡn thiếu tướng” làm cho chấn kinh, đồng loạt há hốc miệng, triệt để câm nín.

Hạ Phi bị Giang Thành Khải đẩy mạnh đến nỗi lùi về phía sau vài bước, được một tên cướp to con đỡ lấy.

Tên cướp này là cánh hoa loa kèn có tật phun mưa xuân, tôn sùng Hạ Phi như tình nhân trong mộng, thấy hắn bị đẩy một cái lập tức gầm thét: “Dám làm thế với đội trưởng, chán sống rồi à!”

Không ngoài dự đoán, mưa xuân phun đầy mặt Hạ Phi.

Hắn nghiến răng tháo mặt nạ xuống đập cho tên kia một phát, điên cuồng chà chà mặt.

Hoa loa kèn phun mưa lập tức cúi đầu nhận sai.

Hạ Phi cũng chẳng buồn xoắn xuýt chuyện mùi thơm mùi thối gì nữa, hắn vừa quay đầu lại, đột nhiên nghe thấy tiếng người đàn ông được gọi là thiếu tướng kia run rẩy.

“… Hạ Phi?”

“Gọi tôi à?” Hạ Phi cau mày nhìn về phía Giang Thành Khải, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, “Sao anh lại biết tên tôi?”

“Em… không nhớ anh sao?” Giang Thành Khải kinh ngạc nhìn hắn.

“Sao tôi lại phải nhớ anh?” Cơ mặt Hạ Phi giật giật, “Anh rất nổi tiếng à?”

“Anh là Giang Thành Khải, là chồng em!” Giang Thành Khải đưa tay nhấn nút sau tai, mặt nạ điện tử biến mất, lộ ra gương mặt anh tuấn khí khái, “Em không chết tại sao lại không trở về Liên bang? Em có biết những năm qua anh khổ sở thế nào không!”

Các sĩ quan ở đó cũng có không ít người nhận ra Hạ Phi.

Nhưng chuyện này quá khó tin, trong số bọn họ có không ít người năm đó từng chứng kiến tận mắt cảnh khoang cứu hộ của Hạ Phi nổ tung, còn cùng Giang Thành Khải tìm kiếm hơn một tháng ngoài không gian. Bây giờ Giang thiếu phu nhân đã qua đời nhiều năm lại đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ, lại còn đang ở trong kỳ tiến hóa, chuyện này làm sao có thể tin nổi!

“Anh nói nhảm cái gì đấy!”

Vừa nhìn thấy mặt thật của Giang Thành Khải, trong lòng Hạ Phi đột nhiên có một cảm giác buồn bực khó tả, chỉ muốn lập tức đi khỏi nơi này.

Hắn nghĩ như thế, cũng làm thật luôn, không nói hai lời quay người định đi ra khỏi phòng điều khiển.

Hoa loa lèn phun mưa khó hiểu hỏi: “Đội trưởng, chúng ta không bắt cóc quân nhân làm con tin sao?”

“Bắt cóc cái rắm! Có lấy được tiền đâu mà bắt!” Hạ Phi không quay đầu lại đi thẳng ra ngoài.

“Khoan đã!” Giang Thành Khải vội vàng chạy theo, mấy tên cướp đi sau còn chưa kịp ngăn cản, y đã túm lấy cánh tay hắn.

“Cái đệch…”

Vì quá kích động nên Giang Thành Khải không khống chế được lực đạo, Hạ Phi cảm giác xương tay mình sắp nát luôn rồi.

“Xin lỗi.” Giang Thành Khải thả nhẹ lực nắm, nhưng vẫn không buông tay hắn ra.

Hạ Phi cố sức giật giật, vẫn không rút ra được.

“Buông ra!” Hắn tức giận quát lên, càng ở gần người này hắn càng cảm thấy bức bối khó chịu.

“Tít tít tít —— ”

Máy truyền tin trên tay Hạ Phi đột nhiên kêu lên, tay vẫn đang bị Giang Thành Khải giữ, hắn đành phải dùng cằm ấn nút.

Một âm thanh lo lắng truyền ra: “Đội trưởng, không xong rồi! Tàu buôn này là bẫy! Thiết bị giám sát trên vệ tinh phát hiện hướng 12 giờ của Lightyear I có ít nhất mười chiến hạm quân sự! Chúng ta phải lập tức rút lui! Đội trưởng… Đội trưởng? Cậu có nghe thấy không?”

“Tôi biết rồi, lập tức rút lui, anh sắp xếp các anh em chuẩn bị tiếp ứng.”

Hạ Phi ngắt máy truyền tin, lạnh lẽo trừng mắt nhìn về phía Giang Thành Khải.

Giang Thành Khải chưa từng nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng xa lạ như thế trên gương mặt hắn bao giờ, có chút hoảng hốt, cảm giác như người này vừa trở về lại sắp bỏ y mà đi, cánh tay đang nắm tay Hạ Phi càng siết chặt. Lần này cho dù hắn có nhíu mày kêu đau, y cũng sẽ không buông tay.

Nhưng lần này Hạ Phi không cau mày, cũng không kêu đau.

Hắn chỉ lạnh lùng nhìn Giang Thành Khải, bỏ qua bi thương hiện lên trong đáy mắt y, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Giang Thành Khải trong lòng căng thẳng.

Một giây sau, một luồng tinh thần lực mạnh mẽ từ chỗ Hạ Phi tản ra bốn phía.

Trong nháy mắt, tất cả mọi người tinh thần lực từ cấp B trở xuống đều ngã ra, bất tỉnh.

Giang Thành Khải đứng gần hắn nhất, lực công kích phải gánh chịu cũng là lớn nhất. Cũng may tinh thần lực của y là cấp A, mặc dù sắc mặt đã trắng bệch nhưng vẫn chống đỡ được chưa ngất đi. Vài sĩ quan tinh thần lực cấp A khác cũng miễn cưỡng giữ được tỉnh táo, nhưng đều đã nằm rạp xuống, có thể tiếp tục đứng như Giang Thành Khải đã không còn mấy người.

Hạ Phi kinh ngạc, có hơi khiếp sợ với sự cố chấp ngoan cường của Giang Thành Khải. Nhưng điều này cũng không thể ngăn cản hắn đi khỏi đây. Hạ Phi đẩy bàn tay đang nắm cánh tay mình ra, không nhìn đến ánh mắt khẩn cầu của y, dứt khoát quay người.

Giang Thành Khải vừa định bước theo thì chân đã quỳ xuống, không nhúc nhích được nữa.

Hạ Phi đưa lưng về phía y, huýt sáo, một con chim xanh từ ngoài bay vào, đậu trên cánh tay Hạ Phi. Quanh người nó tỏa ra ánh sáng màu xanh lam, bay đến đánh thức đám cướp đang bất tỉnh.

Mấy tên cướp lần lượt ôm đầu ngồi dậy.

“Đội trưởng… Lần sau trước khi ra đòn thì nhắc anh em một tiếng được không?”

“Mẹ ơi đầu đau quá đi mất, não nứt rồi!”

“Đừng vớ vẩn, nhanh chóng rút lui thôi, chiến hạm quân bộ sắp tới đây rồi!”

Đám cướp cũng không nhiều lời nữa, kéo nhau dậy nhanh chóng chạy ra ngoài.

Hạ Phi đi hai bước, không nhịn được quay đầu nhìn về phía Giang Thành Khải đang quỳ trên đất. Ánh sáng trong mắt người này khiến hắn rất khó chịu, trong lòng giống như bị thứ gì đè vào, nặng trĩu. Hắn lắc đầu, tiếp tục chạy về phi thuyền của mình.

Phạm vi công kích tinh thần lực của Hạ Phi rất lớn, toàn bộ quân nhân trên chiến hạm đều bị khống chế. Đám cướp dọc đường đi không gặp trở ngại gì, nhanh chóng về đến phi thuyền, đóng cửa khoang.

Ba phi thuyền theo đường cũ rút lui về căn cứ.

Lúc chiến hạm cứu viện của quân bộ đến, đã không còn thấy bóng dáng đám cướp đâu nữa rồi.

Trên phi thuyền, Hạ Phi co rụt người trên ghế, mồ hôi lạnh chảy đầy đầu.

“Đội trưởng, cậu không sao chứ?” Hoa loa kèn phun mưa ngồi xổm trước mặt hắn, quan tâm hỏi han.

“… Đừng phun nước bọt nữa được không?” Hạ Phi suy yếu trừng mắt.

Hoa loa kèn phun mưa buồn bã quay lưng lại.

Hạ Phi khẽ hừ một tiếng, chân mày càng nhíu chặt hơn. Nhiều năm rồi chưa dùng tinh thần lực công kích trên phạm vi rộng như vậy, ban nãy lại sử dụng quá độ, cơ thể đang trong kỳ tiến hóa hoàn toàn không chịu nổi.

Những người khác cũng để ý thấy Hạ Phi khác thường, chỉ thấy trên người hắn đột nhiên phát ra một tầng sáng nhàn nhạt, hai mắt nhắm nghiền, không biết có còn ý thức không.

Bọn họ đều đã trải qua kỳ tiến hóa, vừa nhìn đã biết kỳ tiến hóa của Hạ Phi sắp kết thúc, vậy nên không ai dám động vào hắn, sợ ảnh hưởng đến việc kết thúc kỳ của hắn.

Đúng lúc này, máy truyền tin trong phi thuyền lại kêu lên.

Một người vừa nhấn nút nhận, cả đám đã bị tiếng gào thét của lão đại chọc cho thủng màng nhĩ. Bọn họ liên tục gật đầu nhận lỗi, trình bày hiện tại đang đưa Hạ đội trưởng về căn cứ, tất cả đều bình an, đồng thời thông báo cho Hạ lão đại việc kỳ tiến hóa của Hạ đội trưởng đã bước vào giai đoạn cuối cùng.

Hạ Kỳ vừa nghe xong lập tức căng thẳng.

Giai đoạn kết thúc là thời kỳ quan trọng nhất, không thể cắt ngang, nếu không sẽ tạo thành hậu quả gì không ai lường trước được.

Hai nhóm người rất nhanh đã tụ họp.

Hạ Kỳ và Chris điều khiển một chiếc phi thuyền đi tới.

Sau khi hai người lên phi thuyền của Hạ Phi thì ra lệnh cho ba chiếc phi thuyền còn lại tăng hết tốc lực lập tức trở về căn cứ. Còn phi thuyền của bọn họ thì đi với tốc độ ổn định, Hạ Kỳ cẩn thận trông chừng bên cạnh con trai.

Đi được gần một tiếng, phi thuyền đột nhiên chấn động kịch liệt, đèn báo động chớp nháy liên tục.

“Lão đại, không ổn rồi! Là chiến hạm của tinh hệ Jale!”

Phi thuyền lần thứ hai bị công kích, hệ thống năng lượng bị phá hủy hoàn toàn, cả khoang thuyền trong nháy mắt chìm vào bóng tối.

Một cảm giác ấm áp từ tim lan ra toàn thân, cả người như được ngâm trong dòng nước ấm, cực kỳ thoải mái.

Hạ Phi cứ thế trôi nổi trong dòng nước ấm này, không biết qua bao lâu, ý thức từ từ tỉnh táo lại.

Hai mắt hắn giật giật, chậm rãi mở ra, trước mắt là một tấm màn màu tím nhạt.

Đây là đâu?

Hạ Phi ngồi dậy quan sát căn phòng mình đang nằm.

Đây là một nơi hoàn toàn xa lạ. Trong trụ sở của bọn họ không bao giờ có loại phòng xa hoa kiểu này, từ đèn chùm, thành giường đến lọ hoa trang trí đặt ở góc tường, thứ nào cũng đáng giá cả đống tiền.

Hắn bị bắt cóc sao? Bị bắt vào nhà giàu hay là cung điện hoàng gia?

Hạ Phi xoa xoa đầu, bước xuống giường.

Trong đầu hắn đột nhiên xuất hiện một âm thanh điện tử kỳ quái ——

【Tinh thể Aisura xác nhận ký chủ, loading information… Loading complete, lần thứ hai chào mừng ký chủ Hạ Phi trở lại. 】

Tinh thể Aisura? Chẳng phải là tộc tinh của Đằng Thụ tộc sao?

Hạ Phi gãi gãi mặt, nó nói lần thứ hai, tức là trước đây thứ này từng xuất hiện một lần rồi?

Hắn còn chưa kịp suy nghĩ tiếp, trước ngực đột nhiên phóng ra một luồng sáng màu xanh lục chói mắt. Trong luồng sáng kia có một loại cám dỗ cường liệt, dụ dỗ hắn chạm vào. Khi tay Hạ Phi chạm đến ngực, hắn đột nhiên cảm thấy ấm áp, luồng sáng kia dần dần tản đi, một khối tinh thể bát giác màu xanh sẫm xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.

Đây chính là tinh thể Aisura?

Hạ Phi giơ khối tinh thể kia lên trước mắt, cẩn thận nhìn một lúc nhưng vẫn chẳng nhìn ra được thứ gì.

Hắn cũng không quan tâm, đem tinh thể nhét vào túi. Cúi đầu mới phát hiện quần áo trên người đã được thay, hơn nữa, hình như người hắ… dài ra rồi?

Kỳ tiến hóa kết thúc rồi?!

Hạ Phi thở ra một hơi. Mười năm, cuối cùng cũng xong rồi, không phải mỗi lần đi đánh cướp đều phải đeo mặt nạ nữa rồi, cũng không phải lo bị Chris châm chọc vì quá lùn nữa rồi.

Sau khi cảm giác vui vẻ qua đi, hắn bắt đầu cân nhắc tình hình hiện tại.

Nếu như đúng là bị bắt cóc, đầu tiên phải tìm được lối ra.

Hạ Phi đi ra khỏi phòng.

Dọc một hành lang treo đầy đồ trang trí xa hoa tinh xảo, tranh treo tường cũng đều là loại đắt tiền vô cùng.

Hắn tàng hình đi men theo hành lang, dọc đường đi gặp không ít thị vệ tuần tra và thị nữ.

Chẳng lẽ nơi này đúng là cung điện hoàng gia? Hắn bị hoàng gia Liên bang bắt được?

Hạ Phi cau mày. Ký ức cuối cùng của hắn dừng ở thời điểm chạy ra khỏi chiến hạm của vị thiếu tướng kia, quay lại phi thuyền của mình trở về căn cứ. Lúc đó tinh thần lực của hắn bị tiêu hao quá độ, cả người không thoải mái, mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi, sau đó tỉnh lại ở đây.

Lẽ nào sau khi hắn ngủ, viện quân của vị thiếu tướng kia đuổi kịp phi thuyền, một lưới bắt hết bọn họ? Nếu vậy hiện tại bản thân phải ở trong nhà giam mới đúng, sao có thể nằm trên giường trong căn phòng xa hoa thế này? Chẳng lẽ Nữ hoàng liên bang cũng giống như đám cướp kia thích nhìn mặt hắn, muốn đem hắn về độc chiếm?!

Hạ Phi run lên, tiếp tục đi về phía trước.

Hành lang này rất dài, hắn đi mãi đi mãi, nhìn mấy cái đèn chùm pha lê đắt tiền treo trên trần, bắt đầu ngứa ngáy chân tay muốn gọi anh em trong đoàn đến khuân hết đống này đi.

Đi tiếp một lúc nữa, tiếng lọ hoa vỡ đột nhiên truyền vào tai hắn.

Hạ Phi lần tìm theo, phát hiện tiếng động phát ra từ căn phòng cuối hành lang.

Hắn nhanh chóng chạy tới cửa phòng, đặt một ngón tay lên cửa, trên cửa xuất hiện một lỗ tròn trong suốt.

Hạ Phi ghé mắt nhìn vào, vừa nhìn hai chân mày đã nhíu chặt.

Trong phòng, chiếc xe lăn quen thuộc hắn nhìn hơn mười năm nay bị đẩy ngã bên cạnh giường.

Mà trên giường, ba hắn, Hạ Kỳ, đang bị một người đàn ông tóc màu cây đay đè xuống giường, vẻ mặt vô cùng oán giận.