Hạ Phi cầm ly rượu lên che đi nụ cười xấu xa trên khóe miệng, uống một hớp rượu, phát hiện vị rất ngon, có mùi hoa quả, rất ngọt, mùi cồn cũng không nồng, giống nước hoa quả hơn.

Tìm thấy thứ duy nhất sau khi cho vào mồm còn có cảm giác ngon ở cái tinh hệ này, Hạ Phi cực kỳ vui mừng.

“Rượu này độ rất cao, cậu uống ít thôi, tôi không muốn trong tiệc cưới của Giang gia xuất hiện một con ma men.” Giang Thành Điềm bất mãn nhìn hắn.

Hạ Phi liếc xéo một cái: “Cậu còn biết quan tâm tôi cơ à.”

“Đừng có ảo tưởng, ” Giang Thành Điềm nhìn hắn chằm chằm, “Tôi chỉ không muốn cậu làm mất mặt Giang gia.”

Hạ Phi: “Ồ…”

Giang Thành Điềm: “…”

Hạ Phi nhìn nhìn, ngửa đầu đem nửa ly rượu còn lại một hơi cạn sạch.

Giang Thành Điềm giận dữ: “Cậu!”

Hạ Phi khiêu khích hất hất đầu với Giang Thành Điềm, một giây sau liền hai mắt tối sầm, bất tỉnh nhân sự.

Giang Thành Điềm: “…”

Giang Thành Duyệt đúng lúc đi tới, che miệng hít vào một ngụm khí lạnh: “Em làm gì cậu ấy rồi?!”

Giang Thành Điềm nhanh chóng phủi sạch quan hệ: “Không liên quan đến em!”

Giang Thành Duyệt dùng ánh mắt nhìn một tên lừa đảo nhìn em trai mình.

“…” Giang Thành Điềm có 100 cái miệng cũng không bào chữa nổi, “Thật sự là không liên quan đến em mà. Em đã nhắc nhở cậu ta rượu này độ rất cao, cậu ta lại cố tình ực một phát hết cả ly, không lăn quay mới lạ.”

Giang Thành Duyệt nửa tin nửa ngờ, cúi đầu nhìn Hạ Phi hai mắt nhắm nghiền, thầm nói: “Tửu lượng kém như vậy?”

Giang Thành Điềm khinh bỉ nhìn “thi thể” trên đất, nói: “Thể chất cấp F còn dám uống loại rượu này.”

“Đừng nói nhảm nữa, ” Giang Thành Duyệt ngồi xổm xuống đem Hạ Phi đỡ dậy, “Qua đây.”

Giang Thành Điềm lùi về phía sau nửa bước, cảnh giác hỏi: “Làm gì?” Đừng nói muốn mình cõng!

Giang Thành Duyệt giống như nghe được tiếng lòng của em trai nhỏ, “Em không cõng chẳng lẽ để chị cõng? Chị là chị em, em phải nghe lời chị, nhanh lên chìa lưng ra đây.”

Giang Thành Điềm biểu tình giống như nuốt phải cả tấn ruồi.

“Để anh.” Giọng Giang Thành Khải đột nhiên vang lên sau lưng hai người.

“Anh?” Giang Thành Điềm kinh ngạc nhìn y.

Giang Thành Khải không để ý đến em trai mình, trực tiếp đón lấy Hạ Phi từ trong tay Giang Thành Duyệt, bế ngang lên.

Giang Thành Điềm nhìn đến con ngươi đều sắp rớt ra ngoài.

Giang Thành Khải nói với Giang Thành Duyệt: “Nói với mẹ một tiếng giúp anh, anh đưa cậu ấy về nhà trước.”

Đây là thời cơ tốt để anh cả và chị dâu bồi dưỡng tình cảm, Giang Thành Duyệt làm sao có khả năng từ chối, vô cùng hưng phấn đáp ứng, thuận tiện táng cho em trai nhà mình một phát, đề phòng trường hợp nó định mở miệng phản đối.

Giang Thành Điềm không phải lần đầu tiên bị táng vô tội vạ, cực kỳ oan ức!

“Đúng rồi, cho người đến Hạ gia thu dọn đồ đạc của cậu ấy mang về.” Giang Thành Khải dặn dò.

“Được, em lập tức cho người đi!” Giang Thành Duyệt đáp ứng một tiếng, sau đó lại thuận tay táng cho em trai phát nữa.

Giang Thành Điềm: “…”

“Ừm.” Giang Thành Khải gật đầu với bọn họ, dùng áo khoác bọc lấy Hạ Phi, ôm hắn rời đi.

Hạ Phi là bị đói tỉnh.

Lúc mở mắt ra, trước mắt rất mơ hồ cái gì cũng không thấy rõ, tai cũng không nghe thấy gì, đầu lại cực kỳ đau, giống như bị búa đập.

Hắn đưa tay sờ sờ trán, phát hiện thiết bị hỗ trợ trên đầu đã bị tháo xuống.

Hạ Phi trong lòng hoảng hốt, cảm giác này không khác gì lúc bị bắt cóc ở kiếp trước, hai mắt bị che kín, miệng bị nhét giẻ, cả người đều chật vật, chỉ có thể tuyệt vọng chờ chết, trước khi chết hình như còn bị đánh một trận.

Hắn lúc này hoàn toàn quên mất bản thân đang ở Giang gia, không ai có thể bắt cóc hắn. Hạ Phi hai tay quơ loạn xạ, xốc lên thứ đắp trên người, muốn bò sang chỗ khác, dưới tay lại tỳ phải khoảng không, thiếu chút nữa đã ngã lăn xuống đất.

Một đôi tay ấm áp đột nhiên đỡ lấy hắn, nhẹ nhàng ôm hắn về giường.

Hạ Phi như nắm được cọng cỏ cứu mạng, liều chết nắm chặt tay đối phương, cả người đều chui vào trong ngực người nọ.

Thân thể người nọ cứng đờ, hình như nhận ra Hạ Phi đang run rẩy, cũng không đẩy hắn ra, ngược lại ôm lấy bờ vai hắn, nhẹ nhàng vỗ vỗ.

Hạ Phi một lúc sau mới tỉnh táo lại, vội vã đẩy người trước mặt ra.

Suýt nữa đã quên, hắn hiện tại đã là chồng người ta, vạn nhất bị người khác nhìn thấy, có 100 cái miệng cũng không cãi được. Hắn cũng không muốn bản thân vừa mới gả vào đã “thất sủng”, đặc biệt ở Giang gia còn có một Tiểu Điềm Điềm lúc nào cũng chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn.

Một đồ vật được nhét vào trong tay Hạ Phi.

Hạ Phi nhận ra đây là thiết bị hỗ trợ, vội vàng đeo vào, lúc này mới khôi phục thị giác cùng thính giác.

Hắn hiện tại đang ngồi trên một chiếc giường, không phải là khách phòng hôm qua, trước mặt có một người đàn ông đang ngồi, dáng người nhìn qua rất không tồi.

Hạ Phi lắc lắc đầu, ngẩng mặt lên.

Sau đó lập tức bị dọa cho phát hãi.

Người đàn ông đang mỉm cười ngồi trước mặt hắn, có gương mặt giống y như đúc gương mặt trong di ảnh của Giang Thành Khải!

Mẹ nó đừng nói là hiện hồn về đấy nhé?

Rõ ràng đã qua thất đầu rồi mà!

*thất đầu (cúng tuần, tuần thất): cúng cho người chết, cứ 7 ngày một lần cho đến khi 49 ngày. Làm Tuần thất là vì người ta tin rằng người chết sau 7 ngày thì tan một vía, con người có 7 vía nên phải làm 7 lần để cho tan hết vía thì mới siêu thoát được.

Hạ Phi hoảng sợ nhìn ‘chồng’ mới cưới, cả người đều không khỏe nổi.

Giang Thành Khải thấy đối phương không nói gì chỉ nhìn mình chằm chằm, không nhịn được chà xát ngón tay, nhớ lại cảm xúc ban nãy chạm vào thân thể mềm mại kia. Hoàn toàn không giống với cơ thể quân nhân cả người đều là cơ bắp cứng ngắc, có lẽ một phần là do thể chất cấp F, cả người Hạ Phi đều là thịt, ôm vào rất mềm mại, đặc biệt là cái eo nhỏ kia, xúc cảm đặc biệt tốt.

Giật mình nhận ra bản thân có loại suy nghĩ đáng khinh như thế, Giang Thành Khải cực kỳ hoảng hốt, vội vàng ho một tiếng, phá vỡ bầu không khí lúng túng này, đồng thời cũng đánh thức Hạ Phi còn đang ngơ ngẩn cả người.

Hạ Phi từ bé đã sợ ma, không chút nghĩ ngợi vội vàng lùi về phía sau, hụt một cái liền ngã ngửa khỏi giường.

Lần này Giang Thành Khải không đỡ kịp, Hạ Phi lộn cổ ngã chổng vó, đầu đã choáng váng bây giờ lại càng lơ mơ.

“Cậu không sao chứ?” Giang Thành Khải nhanh chóng vòng sang bên kia giường, đỡ lấy hắn.

Hạ Phi vừa bị đụng tới liền sợ hãi kêu to: “Làm ơn tha mạng cho tôi tha cho tôi đi! Đừng có đến bắt tôi!”

Giang Thành Khải: “…”

Hạ Phi tiếp tục run cầm cập: “Trong chiến tranh xảy ra thương vong là chuyện không thể tránh được, anh nghĩ thoáng một chút đi. Tôi đã gả cho anh rồi, nhất định sẽ ngày ngày thắp hương bái Phật cho anh, không phải, là bái Thượng Đế, cầu xin thần phật phù hộ cho anh, xin cho anh được sớm ngày đầu thai, cũng sẽ ngoan ngoãn sinh cho anh mấy đứa con. Cho nên cầu xin anh, đừng đến đây bắt tôi đi cùng anh, tôi thật sự vẫn còn muốn sống thêm mấy trăm năm nữa mà!”

Giang Thành Khải: “Cậu…”

Hạ Phi than thở khóc lóc: “Tôi xin anh đấy tha cho tôi đi QAQ!”

Giang Thành Khải dở khóc dở cười, đè lại thân thể đang giãy dụa kịch liệt của hắn: “Cậu nhìn cho kỹ, tôi không phải là ma.”

Hạ Phi hai mắt ngập nước mờ mịt nhìn y: “… A?”

Giang Thành Khải nắm lấy hắn tay: “Cậu cảm nhận một chút, tay tôi có nhiệt độ.”

Hạ Phi vẫn chưa hồi thần: “Tay anh lạnh quá!”

Giang Thành Khải: “Nhưng cũng là có nhiệt độ.”

Hạ Phi lại bị dọa khóc: “Mẹ nó sao lại giống tay cương thi thế này huhuhu —— ”

Giang Thành Khải: “…”

Giang Thành Khải quẫn bách gầm lên: “Cậu tỉnh táo lại đi, tôi chưa chết!”

Sau tiếng gầm nhẹ của y, cửa phòng bị đẩy ra, Giang gia già trẻ ba người đều thẳng tắp đứng ở cửa nhìn hai người đang dây dưa trên giường.

Giang Thành Khải: “…”

Mẹ nó, không xong rồi.