Nữ hoàng mặt không đổi sắc khoát tay: “Ở đây không có việc của con, con về phòng đi.”

Bello vẻ mặt bất biến, bất động tại chỗ.

Nữ hoàng nheo mắt nhìn con trai mình, cũng không nổi giận, chỉ nói: “Muốn ở lại cũng được.” Bà ta chỉ vào Kha Lam, “Con canh chừng nó đi.”

Kha Lam nhìn Bello, không nói gì.

Nữ hoàng tiếp tục vấn đề bỏ dở ban nãy: “Cháu có đồng ý với đề nghị của ta không? Nếu cháu đồng ý, chúng ta tiến hành luôn, anh trai và bạn trai nhỏ của cháu cũng sẽ được thả ra ngay lập tức.”

Kha Lam lạnh nhạt nhếch mép: “Nữ hoàng bệ hạ, lời nói của bà chẳng đáng tin chút nào.”

Sắc mặt Nữ hoàng tối sầm.

“Nếu không thì để Bello đưa hai người họ ra ngoài trước, sau đó tôi thực hiện yêu cầu của bà, thế nào? Bên ngoài đều là cận vệ của bà, tôi làm sao chạy được, đúng không?”

“Cháu không sợ Bello lật lọng không thả người sao? Nó là con trai ta đấy.”

Kha Lam cười khẩy: “So với bà, tôi thấy anh ta còn đáng tin hơn.”

Nữ hoàng mím môi, nhấc cằm với Bello: “Con sang phòng bên kia đi.”

Bello cầu còn không được, giả vờ hơi do dự một lúc, nhanh chóng xoay người đi ra ngoài.

Lúc cửa phòng bên này bị mở ra, Lâm Tiêu Tiêu dời mắt nhìn Bello vừa bước vào đúng một giây, sau đó lập tức quay lại tiếp tục nhìn chằm chằm Kha Lam ở bên kia, vậy nên cũng không thấy được Bello khoát tay lên bả vai Sou, nhẹ nhàng bóp bóp.

Kha Lam đứng bên kia: “…”

CMN đối đầu với kẻ địch mạnh các người có thể thu liễm một chút cho tôi được hay không!

May là lực chú ý của Nữ hoàng đều tập trung trên người Kha Lam, không chú ý đến động tác thân mật của con trai mình với cháu trai lớn.

Bà ta chỉ tay vào chiếc ghế đặt giữa phòng: “Ngồi vào cái ghế kia đi, nhanh lên.”

Kha Lam bất động khoanh tay lùi về sau một bước, cười nói: “Thái tử điện hạ vẫn chưa đưa hai người bọn họ ra ngoài an toàn mà.”

Nữ hoàng lạnh lùng trừng mắt: “Muốn kéo dài thời gian à? Vô dụng thôi!”

Kha Lam ngoài cười nhưng trong không cười nhìn bà ta.

Hai người giằng co một lúc, bên nào cũng không chịu nhượng bộ trước.

Sự kiên nhẫn của Nữ hoàng bắt đầu giảm xuống, vẻ mặt vặn vẹo dữ tợn.

Bà ta tàn bạo trừng Kha Lam, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mày nghĩ mày thoát được à? Mày và cha mày cũng thật giống nhau, chết đến nơi rồi vẫn còn cứng đầu.”

“Ít nhất tôi khác cha tôi ở một điểm, đến chết vẫn nhầm tưởng rằng em gái mình vô tội.”

Kha Lam vừa dứt lời, ngoài cửa đã truyền đến tiếng nổ vang.

Nữ hoàng biến sắc, vội vã kéo cửa ra, hô lên: “Có chuyện gì thế?!”

Cận vệ đứng ngoài cửa tất cả đều bất tỉnh nằm trên đất. Nữ hoàng vừa bước ra nửa bước, cả người đột nhiên cứng đờ, không động đậy được, chỉ có thể trơ mắt nhìn không khí bên cạnh hơi vặn vẹo, một bóng người từ trong khoảng không hiện ra.

“Hạ! Phi!” Nữ hoàng dường như sắp cắn nát cả chân răng.

Tại sao kẻ này lại ở đây?!

Không khí bên cạnh Hạ Phi cũng bắt đầu vặn vẹo, hai giây sau, Giang Thành Khải cũng xuất hiện, bên cạnh còn có cả Chris và Giang Thành Điềm.

Giang Thành Điềm đứng tương đối gần Nữ hoàng, vừa ngẩng đầu lên đã suýt va vào gương mặt vặn vẹo của bà ta, vội vã lùi về sau hai bước.

Con ngươi màu xanh lục của Nữ hoàng biến thành đỏ đậm, nhưng làm thế nào cũng không chống lại được khống chế tinh thần của Hạ Phi, tức giận đến mức cơ thể đang bất động cũng run bần bật.

Tiếng của Kha Lam từ phía sau truyền đến, “Tôi đã nói rồi, phải chờ anh tôi và Lâm Tiêu Tiêu an toàn, thỏa thuận của chúng ta mới có thể bắt đầu.”

Kha Lam vừa nói xong, cửa phòng cách vách được mở ra.

Người đầu tiên lao ra là Lâm Tiêu Tiêu, cậu ta muốn tìm Kha Lam, nhưng vì Nữ hoàng đang chắn trước cửa nên không vào trong được, vội vàng bám lên vai bà ta nhòm vào trong.

Kha Lam: “…”

Hạ Phi: “…”

Trước khi hành động có thể để ý tình huống xung quanh một chút được không!

Tiếp theo là Bello và Sou.

Lúc nhìn thấy tay con trai mình đang thân mật khoác lên vai Sou, gương mặt đang vặn vẹo của Nữ hoàng tái mét, hoàn toàn không ngờ người phản bội mình lại chính là đứa con mình dùng trăm phương nghìn kế để nó được kế thừa vương vị.

“Bello… Con giỏi lắm!” Nữ hoàng khàn giọng rít lên.

Bello mím môi, bình tĩnh nói: “Nếu như mẹ không động đến Sou, con sẽ không nhúng tay vào chuyện của mẹ. Nhưng mẹ lại bắt nhốt anh ấy, con không thể khoanh tay đứng nhìn được.”

Nữ hoàng kinh ngạc, nửa ngày sau mới tìm lại được giọng: “Con với nó…?”

Bello nắm chặt vai Sou, rũ mắt: “Xin lỗi mẹ, con không thể để mẹ làm tổn thương anh ấy được.”

Hạ Phi xen vào: “Thân thể Vương tử thế nào rồi?”

Sou nhàn nhạt đáp: “Không có vấn đề gì.” Dừng một chút lại nói, “Cảm ơn.”

Hạ Phi khoát tay: “Không có gì, là chuyện nên làm mà.”

Một lúc sau, Vương phu cũng dẫn theo quân đội chạy đến.

Lúc trước vì không xác định được Nữ hoàng ở đâu nên không dám gọi viện trợ. Sau khi Giang Thành Khải theo Bello đến nhà giam dưới lòng đất, Hạ Phi xác định được tinh thần lực của bà ta, y mới thông báo cho Vương phu.

Gia tộc của Vương phu là gia đình phục dịch lâu đời cho hoàng thất, nếu không lúc đó ông cũng không chấp nhận lấy vị công chúa đang bị dư luận đồn đại có quan hệ với dệt mộng sư hoàng gia này. Mấy trăm năm sống cùng nhau, mặc dù Vương phu đã rất cố gắng nhưng những hành vi của bà ta càng ngày càng khiến ông thất vọng, nhiều lần muốn tàn nhẫn vạch trần, nhưng nghĩ đến người này vẫn là vợ mình, là mẹ của con trai mình lại nhịn xuống. Không ngờ rằng cuối cùng có một ngày lại tan cửa nát nhà chỉ vì cưới nhầm người.

Nữ hoàng bị bắt tại trận.

Những năm qua Kha Lam cũng đã lặng lẽ tiến hành thu thập chứng cứ việc Nữ hoàng ám hại ông nội và cha mình, nhưng vì đều là chứng cứ gián tiếp, nếu đưa ra vẫn chưa đủ sức nặng, vậy nên cậu ta vẫn án binh bất động. Lần này Nữ hoàng bị bắt quả tang giam giữ người trái phép, đe dọa giết người, cộng thêm phần chứng cứ kia nữa, đủ để bà ta cả đời này cũng không ngóc đầu lên được.

Nhân dân Liên bang cũng không có quá nhiều cảm tình với vị lãnh tụ này. Chỉ cần Quốc vương mới danh chính ngôn thuận lên ngôi, có thể đảm bảo kinh tế xã hội và cuộc sống được ổn định, sẽ không ai có ý kiến gì.

Vì vậy Nữ hoàng nhanh chóng bị phế truất.

Lúc bị áp giải vào nhà giam, bà ta vẫn không thể tin nổi công sức bao nhiêu năm nay của mình cứ thế đổ sông đổ biển.

Bà ta bám vào song sắt, điên cuồng gào lên với con trai mình: “Mày nghĩ mày phản bội lại tao thì có thể ngồi lên vương vị sao? Tao nói cho mày biết, tinh thể Aisura đang ở trên người Hạ Phi đấy, Giang Thành Khải mới là người thống trị danh chính ngôn thuận đời tiếp theo! Nếu như mày không phản bội mẹ mày, hai nghìn năm nữa người ngồi trên vương vị đã là mày rồi! Đồ ngu xuẩn!”

Ngoài dự đoán của Nữ hoàng, phản ứng của Bello vẫn rất bình tĩnh: “Mẹ, mẹ quá cố chấp với quyền lực. Mẹ nghĩ mẹ hại chết ông ngoại, hại chết bác rồi thì có thể bình thản nắm quyền sao? Đến mức đó rồi mà mẹ vẫn không dừng lại, mẹ còn muốn tiếp tục nhắm vào Kha Lam và Sou. Sau đó thì sao, đến lượt Giang Thành Khải, Hạ Phi, thậm chí cả con trai của họ mẹ cũng muốn giết hết đúng không?! Mẹ, mẹ không cảm thấy mình quá tàn nhẫn sao?”

Nữ hoàng lạnh lùng nói: “Mày ăn sung mặc sướng mà lớn lên, mày làm sao có thể hiểu được mẹ mày ngày xưa vì thân phận thấp kém mà bị người ta chà đạp khổ sở thế nào, mày không bao giờ hiểu được!”

“Đấy cũng không phải lý do để mẹ có thể lạm sát chính người thân của mình! Mẹ có biết Sou đang…” Bello vội vàng ngừng lại.

“Nó làm sao?” Nữ hoàng nghiến răng, “Nó chỉ là đồ yêu tinh mê hoặc mày để mày phản bội lại cả mẹ ruột của mày thôi!”

Bello phẫn nộ quay đầu đi, chuyện Sou có thai không thể nói ra được, nếu không Nữ hoàng nhất định sẽ phát điên.

“Tóm lại, bây giờ mẹ cứ ở đây chờ quân bộ xét xử đi. Mẹ yên tâm, con sẽ không để bọn họ động đến mạng sống của mẹ.”

“Nếu phải ngồi tù chung thân thì thà một phát bắn chết tao luôn đi!”

“…”

Bello thật sự không chịu nổi nhìn mẹ mình thế này, không nói nữa, yên lặng rời đi.

Nữ hoàng nhìn bóng lưng con trai, bờ vai thẳng tắp rũ xuống, trong nháy mắt giường như đã già đi cả trăm tuổi.

“Nữ hoàng bệ hạ.” Cảnh ngục đứng bên ngoài đột nhiên lên tiếng.

“Ta bây giờ đã không còn là Nữ hoàng nữa rồi, đừng gọi cái danh xưng đó nữa.”

“Nữ hoàng bệ hạ có muốn ngồi lên vương vị lần nữa không?” Người kia hỏi.

Nữ hoàng cảm giác như gặp phải một tên thần kinh, ngồi xuống ghế, quay lưng về phía cảnh ngục.

Cảnh ngục cũng không để ý thái độ lạnh nhạt của bà ta, tiếp tục nói: “Tôi đã nghiên cứu tinh thể nguyên thủy của tinh thể Aisura mấy trăm năm rồi, biết được một chuyện, chỉ cần tinh thần lực đủ mạnh, có thể dùng nó để nghịch chuyển thời không, trở lại quá khứ.”

Bờ vai Nữ hoàng khẽ động, hơi nghiêng người sang.

Cảnh ngục cuối cùng cũng ngả bài: “Mà tôi đúng lúc lại chính là người có tinh thần lực đủ mạnh để làm việc này. Nếu như Nữ hoàng bệ hạ cần tôi trợ giúp, tôi nhất định sẽ cống hiến hết sức mình.”

Nữ hoàng xoay cả người lại, nhìn thẳng người kia.

“Có mục đích gì?”

“Tôi chỉ không đành lòng nhìn Nữ hoàng bệ hạ bị người thân cận nhất phản bội thôi.”

Nữ hoàng do dự hỏi: “Vì sao ta phải tin tưởng những chuyện vớ vẩn này?”

Cảnh ngục kia không đáp, đưa tay đẩy vành mũ lên, lộ ra một gương mặt quen thuộc.

“… Là ông?!”