*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong đêm tối, một bóng người khoác áo choàng đen ngồi trên mặt đất.

Quả cầu thủy tinh trước mặt lóe lên, tản ra ánh sáng xanh nhàn nhạt, toàn bộ ánh sáng rực rỡ đều bị khóa lại trong khối thủy tinh này, từng đốm từng đốm sáng nối liền nhau, giống như bên trong cất giữ cả một vũ trụ.

Bóng người kia duỗi hai tay ra, đặt phía trên quả cầu thủy tinh, miệng lẩm nhẩm niệm chú.

Một mặt dây chuyền hình hoa văn kỳ lạ trông gần giống như dấu phẩy quấn quanh đầu ngón tay người này, theo động tác di chuyển của bàn tay mà khẽ rung lên.

Một làn khói xanh biếc chậm rãi bay ra khỏi quả cầu thủy tinh, từ từ thấm vào lòng bàn tay. Làn khói này giống như mang theo năng lượng, hai bàn tay và cổ tay giấu trong áo choàng đều biến thành màu xanh đậm.

“A…”

Một giọng nói mềm mại vang lên, đôi môi đỏ dưới lớp áo choàng khẽ cong.

Ngay lúc đó, ánh sáng màu xanh trong quả cầu thủy tinh biến mất, những hình ảnh giống như chiếu phim chậm rãi hiện lên ——

Trong quả cầu thủy tinh là hình ảnh một thiếu niên đang quay lưng về phía này nói gì đó với cô gái trước mặt, cô gái kia che miệng cười, dùng sức đập cho thiếu niên một phát. Thiếu niên bị táng một cái ngã sấp ra, xoa xoa vai bò dậy, nhe răng trợn mắt quay đầu lại…

Gương mặt của thiếu niên trong quả cầu theo động tác quay đầu lại mà lộ ra.

Là Giang Thành Điềm.

——

Sau khi tỉnh dậy, phát hiện bản thân lần thứ hai không hiểu tại sao lại bị người ta ăn sạch, Hạ Phi cảm thấy bản thân sắp hỏng mất.

Nhưng vì bản thân hắn cũng rất hưởng thụ cho nên không thể đổ hết trách nhiệm lên đầu Giang Thành Khải được, ban đầu là mơ mơ màng màng sau đó lại cực kỳ phối hợp.

Nhất định là cơ thể hắn có vấn đề!

Mẹ nó, đừng bảo chỗ chị gái ma quỷ Natalie kia bị ám bùa đấy nhé! Mỗi lần đi gặp cô ta về đều không có chuyện gì tốt!

Khoan đã.

Lẽ nào chỗ Natalie thật sự có vấn đề?

Hạ Phi cẩn thận nhớ lại từng chi tiết nhỏ trong quá trình gặp Natalie, cuối cùng xác định mục tiêu là cái lư đốt trầm hương kia. Đã bảo mà, trong phòng thí nghiệm… nhầm rồi, trong phòng khám bệnh tự dưng đi đặt một cái lư hương làm cái quái gì, nhất định là có quỷ!

Lần sau nhất định phải dùng bách khoa toàn thư giám định xem cái lư hương kia là cái thể loại gì mà lần nào đi đến đấy về cũng bị đè.

Mặc dù thân thể bây giờ là của người ngoài hành tinh, nhưng trong nội tâm Hạ Phi vẫn cực kỳ kiên định với lý tưởng làm giai thẳng, bức tường nhân cách cao cả không thể chấp nhận đàn ông! Tuyệt đối không thể! Tối hôm qua hắn sống chết quấn lấy Giang thiếu tướng hoàn toàn là tác dụng của cái lư hương chết bằm kia! Hoàn toàn không liên quan đến bản thân hắn! Tuyệt đối không liên quan!

Hạ Phi chắp hai tay trước ngực, không ngừng lẩm bẩm tự thôi miên bản thân.

Giang thiếu tướng tai thính ngồi bên cạnh nghe rõ mồn một nội dung hắn đang lẩm bẩm: “…”

Sau khi được cục bông tiếp thêm máu, Hạ Phi rốt cuộc cũng có sức xuống giường.

Hắn đội cục bông lên đầu, không thèm nhìn Giang thiếu tướng một cái, đi thẳng ra ngoài xuống tầng.

Còn chưa ăn nữa, thật đói.

Hạ Phi ăn một hơi hết ba cái bánh bao với dưa muối.

Giang thiếu tướng ăn tám cái.

Hạ Phi: “… Anh ăn khỏe thật đấy.” Hắn ăn cho cả đứa bé trong bụng mà cũng mới có ba cái thôi!

Giang Thành Khải: “…”

Y phải nói gì bây giờ? Tám cái bánh bao còn chưa cung cấp đủ dinh dưỡng cần thiết cho cơ thể có được không!

Giang thiếu tướng bị Hạ Phi dùng ánh mắt y như nhìn cái thùng cơm mà nhìn, không thể nuốt nổi cái thứ chín nữa.

Y lau miệng, vội ho một tiếng: “Tôi đi quân bộ đây, em ở nhà nghỉ ngơi cho tốt, tối hôm qua cũng mệt rồi, tôi…”

Còn chưa nói xong một cái bánh bao đã xé gió bay đến trước mặt.

Giang Thành Khải biết Hạ Phi da mặt mỏng, giơ tay bắt lấy cái bánh để vào lồng hấp, “Em nhất định phải nghỉ ngơi cho tốt, hai chúng ta là người phù hợp, gen cũng khớp, nói không chừng mấy ngày nữa sẽ có tin vui.”

Giang Thành Khải một câu này nói đến cực kỳ ám muội, cực kỳ hàm hồ.

Đợi đến lúc Hạ Phi nhận ra câu nói kia có ý gì, chuẩn bị chọi bánh bao tiếp, Giang thiếu tướng đã đi mất, để lại mình hắn phát rồ trong phòng ăn.

Mẹ nó, sao phải chờ mấy ngày, tin vui có sẵn luôn rồi đây này!

Nhưng mà những lời này hắn cũng chỉ dám kêu gào trong lòng thôi. Hạ Phi bĩu môi, tàn nhẫn cắn xé bánh bao.

Ngồi đờ người trong nhà một lúc, hắn lại bắt đầu cảm thấy buồn chán.

Giang gia người cần đi làm đã đi làm, người phải đi học đã đi học, ngay cả Giang phu nhân nhàn rỗi nhất nhà cũng đã ra ngoài dạo phố với hội chị em bạn dì. Trước khi đi Giang phu nhân có rủ Hạ Phi đi cùng, thế nhưng hắn dù sao vẫn là đàn ông, cùng một đám các mẹ các chị đi dạo phố cái hình ảnh này thật sự là quá khủng khiếp rồi, cho nên hắn từ chối.

Sau đó hắn lại rơi vào bi kịch.

Hạ Phi kiếp trước mặc dù là trạch nam, nhưng trạch này phải căn cứ trên cơ sở có đầy đủ mọi loại hình giải trí cơ bản như TV, máy tính, truyện tranh, tiểu thuyết làm nền tảng. Nếu cả ngày cứ ru rú trong nhà không làm gì hết, hắn nhất định sẽ điên luôn.

Đợi đến lúc Hạ Phi chạy lên chạy xuống cầu thang đủ ba lượt, đi sờ lần mò hết cả nhà, người hầu giáp rốt cuộc không nhịn được hỏi hắn: “Thiếu phu nhân rất chán sao?”

Hạ Phi co quắp làm ổ trên ghế sô pha, dài giọng đáp: “Đúng vậyyyyyyy —— ”

“Khoang kết nối mạng đa chiều của Thiếu phu nhân ba ngày trước đã đem từ trường về nhà rồi, đang cất trong kho, Thiếu phu nhân muốn dùng không?”

“Không cần đâu, tôi không muốn đấu cơ giáp.”

“Thế nấu ăn thì sao? Nhà bếp mới lấy về một số nguyên liệu nhập khẩu từ hệ Parallel, Thiếu phu nhân có muốn nấu món mới không?”

“… Trông tôi có giống đầu bếp không?”

“Xin lỗi, Thiếu phu nhân, tôi không phải có ý xúc phạm cậu,” người hầu giáp vội vàng xin lỗi, “Thế còn mũ bảo hộ? Thiếu phu nhân có muốn thử dùng thẻ mộng cảnh không?”

Người hầu giáp chắc vẫn chưa lên Tinh bác, nếu không đã sớm biết chuyện Thiếu phu nhân nhà mình là dệt mộng sư rồi, là một ngôi sao mới nổi trên internet hiện nay.

Nhưng đề nghị này lại khiến Hạ Phi hiếu kỳ.

Mặc dù bản thân hắn đã chế tạo thẻ mộng cảnh, nhưng hắn chưa từng xem qua thẻ mộng cảnh do người khác làm bao giờ. Hạ Phi hứng thú dạt dào bảo người hầu lấy giúp mình mũ bảo hộ và thẻ mộng cảnh, sau đó không chờ được cũng chạy theo người hầu vào kho.

Người nhà Giang gia hiển nhiên rất không hứng thú với hoạt động nằm mơ này.

Mũ bảo hộ và hộp thẻ mộng cảnh bị đặt ở tầng cao nhất của giá để đồ, xung quanh phủ một lớp bụi mỏng, xem ra cũng đã lâu rồi không dùng đến. Theo người hầu nói, Giang thượng tướng và Giang phu nhân đều không có hứng thú lắm, Giang thiếu tướng và Nhị tiểu thư cũng chưa thấy dùng bao giờ, chỉ có Tam thiếu gia Giang Thành Điềm khá thích hoạt động này, bộ mũ bảo hiểm và thẻ mộng cảnh duy nhất trong cũng nhà là do cậu ta mua về.

Khi đó Giang Thành Điềm mua là muốn tặng sinh nhật chị mình, kết quả vừa tặng xong đã bị ăn đập.

Giang Thành Duyệt nói thế này: Thân là con của Giang gia, lại ham mê thứ đồ viển vông này, có tin chị đánh cho mày người chym chia lìa không*!

*nguyên văn là “nhân điểu phân ly” =)) 

Vì bảo vệ JJ đáng thương của bản thân, Giang Tam thiếu gia chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay cất thứ này vào nơi sâu nhất trong kho.

Về việc sau đó cậu ta có lén lấy ra dùng thử hay không thì không ai biết cụ thể.

Hạ Phi vừa nghe đã cười đến phát run.

Năng lực kể chuyện của người hầu giáp thật sự là quá cao siêu rồi, người chym chia lìa đến tột cùng là cái quỷ gì ha ha ha——

Ôm hộp đồ nghề đã được lau sạch sẽ, Hạ Phi cười đến đau cả bụng vịn tường run rẩy trở về phòng.

Đến tận lúc đội mũ bảo hộ, cắm thẻ mộng cảnh vào hắn vẫn chưa dừng cười được.

Mẹ nó thật muốn mở mang kiến thức một chút xem cái gì gọi là người chym chia lìa ha ha ha ha ha ha ha…

Hạ Phi mang theo tâm trạng kích động nhắm mắt lại, bật công tắc.

Đây là thẻ mộng cảnh sơ cấp, tinh thần lực trong đó chỉ đủ khiến Hạ Phi đi vào mộng cảnh dưới góc nhìn của một người đứng xem.

Hình ảnh lúc đầu chỉ có màu trắng, sau đó mới dần dần hiện rõ bối cảnh. Hạ Phi đợi mấy phút, cảnh tượng xung quanh mới từ từ trở nên rõ ràng —— đây là một căn phòng bình thường.

Được khoảng mười mấy phút, Hạ Phi nhàm chán ngáp một cái.

Chẳng trách thẻ mộng cảnh sơ cấp và thẻ cao cấp giá cả lại chênh lệch nhiều như thế, dùng góc độ của người xem vào mộng cảnh, cũng chẳng khác gì xem phim, không có được cảm giác tự trải nghiệm, hoàn toàn không thỏa mãn tí nào. Cũng may cốt truyện của cái thẻ này cũng tạm ổn.

Hạ Phi phát hiện làm dệt mộng sư thật sự rất giống viết tiểu thuyết.

Nội dung phải mới mẻ độc đáo, tình tiết phải lên xuống cao trào, có mâu thuẫn có xung đột có nút thắt có nút mở thì mới đắt hàng. Việc này những người có kinh nghiệm sống phong phú đa phần đều làm được. Nhưng có một vấn đề không phải ai cũng làm được, đó chính là vận chuyển tinh thần lực chống đỡ toàn bộ mộng cảnh.

Một tác giả giỏi, có thể dùng ngòi bút điêu luyện để khiến người đọc đắm mình vào nhân vật. Mà một dệt mộng sư giỏi, phải dùng tinh thần lực mạnh mẽ khiến người sử dụng thẻ mộng cảnh thật sự trở thành bản thể tham gia trực tiếp vào giấc mơ.

Con người bình thường nằm mơ đều mơ rất lung tung đủ mọi thể loại, sau khi tỉnh lại cũng chẳng nhớ được chi tiết lắm, thậm chí có khi còn quên luôn, càng đừng nói đến chuyện quan tâm xem mình mơ có thành một câu chuyện không có logic không. Người ở Thôn Nha Tinh không thể nằm mơ, vì vậy dệt mộng sư không thể tùy tiện tạo bậy tạo bạ mộng cảnh, thế nên cuối cùng lại biến thành thể loại mộng cảnh y như tiểu thuyết, thậm chí so với tiểu thuyết còn có tính trải nghiệm mạnh hơn, cũng logic hơn rất nhiều so với nằm mơ thông thường.

Hạ Phi thấy cũng chẳng có gì thú vị, đang muốn đổi sang thẻ mộng cảnh cao cấp xem thử, cảnh tượng trước mắt lại đột nhiên biến đổi.

Không còn ở trong căn phòng ban nãy nữa, mà đã đổi thành một vườn cây nhỏ.

Vườn cây nhỏ này nhìn rất quen mắt, nhưng hắn vẫn chưa nhớ ra được đây là đâu.

Trước mắt đột nhiên xuất hiện một bóng lưng nhìn rất quen, Hạ Phi nhịn không được đi theo người kia.

Người phía trước giống như không nhận ra sự tồn tại của hắn, không quay đầu lại đi thẳng về phía trước. Bước chân người kia rất nhanh, giống như đang chạy trốn, nhưng lại không có vẻ gì là nôn nóng, Hạ Phi phải chạy mới theo kịp người nọ.

Chạy chạy một lúc, hai người một trước một sau rời khỏi vườn cây nhỏ.

Hạ Phi bây giờ mới hiểu vì sao mình lại cảm thấy vườn cây này nhìn quen mắt, đây rõ ràng chính là vườn cây nhỏ phía sau trường mà! Chỉ là ở ngoài đời hắn chưa dám đi vào đây bao giờ, sợ bị lạc đường. Từ vườn cây đi ra có một đoạn đường lát đá, cách đó không xa chính là phòng học.

Hạ Phi đang định đi tiếp, lại đột nhiên phát hiện ra người đi đằng trước biến mất rồi!

Hắn nhíu mày, cũng không muốn đi tìm người kia, chỉ theo bản năng đi về phía trước.

Đúng lúc này, sau lưng hắn có thứ gì đó lao đến.

Hạ Phi chỉ kịp quay người lại, ngực đã bị một con dao găm đâm vào, lưng dựa vào thân cây bên đường, không thể tin trừng mắt nhìn thiếu niên trước mặt.

Giang Thành Điềm!

Tại sao trong giấc mơ này lại có cậu ta?!

Thế nhưng điều khiến Hạ Phi kinh hãi nhất không chỉ dừng ở đó. Hắn nhìn thấy trong con ngươi xanh biếc của Giang Thành Điềm phản chiếu một gương mặt, không phải hắn, mà là một người khác, gương mặt của một người phụ nữ ——

Là Natalie.