*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hạ Phi nhìn thấy số lạ cũng không nghĩ nhiều, mở tin nhắn ra.

Màn hình điện tử vừa lóe lên ánh sáng xanh nhạt, Hạ Phi mới nhìn vào một cái đã sợ đến phát hãi, nhanh chóng tắt tin nhắn đi.

“Sao thế?” Giang thiếu tướng mới nhìn thấy màn hình thiết bị của Hạ Phi sáng lên, bây giờ đã lại tối đen.

“Không, không có gì, ” Hạ Phi nhe răng cười, che giấu hoảng sợ trong lòng, “Tin rác thôi.”

“Vậy sao? Nhưng sao trông cậu lại hoảng hốt thế.”

“Tôi không có.”

“Cậu có, ” Giang thiếu tướng cười xấu xa ghé sát vào Hạ Phi, “Cậu có phải có bí mật gì giấu tôi không?”

Hạ Phi đầu óc trống rỗng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.

Giang thiếu tướng thấy thế cũng ngẩn ra. Y vốn chỉ định trêu Hạ Phi một chút, ai ngờ đối phương lại phản ứng đến mức này, cái mặt y như gặp quỷ.

Giang Thành Khải cau mày: “Cậu…” Lẽ nào Hạ Phi thật sự có chuyện giấu y?

“Giang thiếu tướng anh đáng ghét quá đi, ” Hạ Phi khôi phục lại tinh thần, lập tức trưng ra dáng điệu uốn éo kỳ dị đánh một cái vào vai y, liếc mắt đưa tình nói bằng giọng nhão nhoẹt, “Sao cái gì cũng hỏi thế, người ta vừa mới đặt mua hàng cấm đấy, rất ngại, cứ phải bắt người ta nói ra thế hả, đáng ghét đáng ghét!”

Giang Thành Khải: “…” Hơi buồn nôn!

Hạ Phi nhìn Giang thiếu tướng khóe miệng co quắp, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, mục đích của hắn chính là tạo ra hiệu quả này!

Mặc dù Giang Thành Khải không nói gì, nhưng hắn vẫn cực kỳ tin tưởng lý do mình bịa ra hoàn toàn không có kẽ hở.

Giang thiếu tướng vừa há miệng ra, Hạ Phi lại lập tức chặn họng: “Anh còn chưa ăn cơm phải không, nhất định là đói đến ngu người rồi! Tôi lập tức đi nấu cơm cho anh!” Nói xong vội vàng chạy mất y như ma đuổi.

Giang thiếu tướng nhìn biểu hiện kỳ lạ của hắn, càng khẳng định Hạ Phi có chuyện giấu mình, nhưng rốt cuộc là chuyện gì mới được?

Giang Thành Khải có cảm giác bức bối y như chồng bị vợ cho leo tường.

Mới có mười giờ ăn cơm cái gì hả? Rõ ràng là kiếm cớ!

… Chết tiệt! Sao lại ngu thế không biết!

Giang thiếu tướng vội vàng co chân chạy theo vợ.

Lúc này Hạ Phi đang ở trong bếp, chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn.

Mấy ngày vừa rồi cắm rễ trong nhà, ngoài thời gian chế tác thẻ mộng cảnh, những lúc khác Hạ Phi cũng không rảnh rỗi. Kiếp trước hắn ngoài gõ chữ ra thích nhất là chui vào bếp, cái loại ham muốn cuồng nhiệt với chuyện nấu nướng này sau khi có thêm skill bách khoa toàn thư lại càng trầm trọng hơn. Có một mùa đông cả ngày hắn chỉ điên cuồng nghiên cứu món mới, bắt ép cha và hai anh trai ăn đến độ tăng một phát mười cân, ba người sau đó thề sống thề chết không bao giờ làm chuột bạch cho Hạ Phi thử nghiệm đồ ăn nữa, béo thế này thì đẹp trai làm sao nổi! Đời người còn đâu là ánh sáng!

Trọng sinh ra ngoài hành tinh, Hạ Phi lại tiếp tục theo đuổi ham muốn biến thái của bản thân.

Hắn thích ăn cay, vì thế làm một phát mười lọ tương ớt cất vào tủ ăn dần, mỗi lần ăn cơm đều xúc ra một thìa to. Giang phu nhân mới đầu nhìn thấy đống tương ớt đỏ choét bị dọa cho phát hãi, tưởng Hạ Phi định chế bom nguyên tử, nhưng cuối cùng cũng không thể chống lại hương vị hấp dẫn của nó, cùng Hạ Phi thông đồng làm bậy. Ớt của Thôn Nha Tinh không phải loại cay bình thường, Giang phu nhân lúc mới ăn nước mắt đều chảy ròng ròng, nhưng lại không thể ngăn cẳn nổi sự quyến rũ của tương ớt, kết quả là bữa nào cũng phải làm một thìa, khẩu vị càng ngày càng cay.

Hạ Phi lấy trong tủ ra một lọ tương ớt, quyết định làm một bát mì cay Thành Đô.

Cay chết Giang thiếu tướng!

Vừa nghĩ đến hình ảnh Giang thiếu tướng đẹp trai bị cay đến nước mắt ròng ròng, Hạ Phi cực kỳ đắc ý, không nhịn được uốn éo eo.

Hầu gái ngơ ngác đứng bên cạnh nhìn đến choáng váng cả người.

Đổi kính một cái Giang thiếu phu nhân thực sự là biến hóa đến long trời lở đất, lúc trước trông y như người máy, bây giờ lại yêu nghiệt thế này, thấu kính lam nhạt gần như trong suốt che trước đôi mắt màu tím, trong lại càng mông lung ma mị.

Hầu gái âm thầm nuốt nước miếng, nghĩ thầm Giang thiếu tướng thật là có phúc.

“Khụ!” Giang Thành Khải chẳng biết đã đứng ở cửa bếp từ lúc nào ho khan một tiếng.

Hầu gái cả người cứng ngắc, đầu cũng không dám quay lại, ôm chổi chạy như bay.

Hạ Phi hoàn toàn không biết có người đứng sau lưng, vẫn rất vui vẻ lấy ra một miếng có thể coi là thịt lợn, đặt lên thớt bắt đầu thái.

“Định làm món gì thế?”

“A —— ”

Hạ Phi bịt ngón tay, cúi gập người xuống.

“Sao thế?” Giang Thành Khải vội vàng kéo tay hắn, “Cắt vào tay rồi?”

Hạ Phi gật gật đầu.

“Chờ tôi một chút, ” Giang Thành Khải để tay hắn dưới vòi nước, “Cậu rửa sạch máu trước đi.” Sau đó quay đầu đi ra ngoài.

Hạ Phi làm bếp nhiều năm như thế, không bao giờ có chuyện cắt vào tay thế này, nếu không phải Giang thiếu tướng tự dưng lù lù đứng sau lưng dọa hắn chết khiếp, hắn còn lâu mới đứt tay! Hạ Phi tức giận rửa tay.

Giang thiếu tướng trở lại phòng bếp, cầm theo một cái bình xịt nhỏ.

Y lau khô tay cho Hạ Phi, rồi cầm bình xịt phun lên vết thương.

Hạ Phi trợn mắt nhìn vết cắt dài gần 2cm trên ngón tay trong vòng 10 giây từ từ khép lại, chỉ để lại một vết sẹo nhàn nhạt màu đỏ.

“Đây là thuốc cầm máu?” Cái thứ ly kì chỉ mới nghe trong truyền thuyết này!

“Thuốc này giúp khép miệng vết thương, có thể dùng xử lý những vết thương nhỏ.”

“Vậy sao.” Còn cao cấp hơn cả trong truyền thuyết!

Hạ Phi nhịn không được cầm lấy chai thuốc xịt nhìn chằm chằm.

Giang Thành Khải nói: “Chai này cậu cứ cầm đi, cậu hay nấu ăn trong bếp, kiểu gì cũng bị vài vết thương nhỏ thế này.”

“Anh đang rủa tôi đấy à?” Hạ Phi như cười như không liếc nhìn y, “Vậy cũng được, tôi sẽ miễn cưỡng nhận.” Vừa nói xong đã nhanh chóng nhét cái chai vào túi.

Giang Thành Khải bất đắc dĩ lắc đầu cười.

Vết thương đã khép lại, Hạ Phi tiếp tục thái thịt, sau đó băm nhỏ.

Hắn nhào bột, cán phẳng, cắt thành sợi nhỏ, làm mì sợi thủ công, thả vào nồi nước sôi. Lại múc hai thìa tương ớt vào bát, pha thêm nước tương, vớt mì trong nồi ra, cho vào bát trộn đều.

Hạ Phi cho thịt băm nhuyễn vào chảo xào lên cùng với nấm, nêm thêm gia vị và hành lá xắt nhỏ cho vừa ăn, đổ lên trên bát mì đã trộn ban nãy, đã xong một bát mì cay Thành Đô.

Giang thiếu tướng đứng bên cạnh nước miếng đã chảy ròng ròng, nếu không phải cố giữ hình tượng, y đã sớm lao lên cướp bát mì trong tay Hạ Phi rồi. Mì cay Thành Đô nóng hổi tản ra mùi cay nồng, phía trên nước dùng nổi lên một tầng dầu ớt đỏ quạch, cho dù là Người đằng thụ tộc ở cách xa dải Ngân Hà cả mấy trăm triệu năm ánh sáng nhìn thấy cũng phải nhỏ nước miếng.

Hạ Phi lén lút nhìn Giang thiếu tướng, trong lòng đắc ý cười: Cứ chảy nước miếng đi, bây giờ chảy bao nhiêu nước miếng, lát nữa chảy bấy nhiêu nước mắt!

Hắn đưa bát mì cho Giang thiếu tướng.

Giang thiếu tướng cực kỳ cẩn thận đỡ lấy bát mì, nói cảm ơn một tiếng, sau đó vội vàng ra ngoài phòng ăn.

Y mới nhét một đũa vào miệng, cả người đã không khỏe nổi.

Hạ Phi trơ mắt nhìn Giang thiếu tướng trên trán chảy ra một tầng mồ hôi, mặt cũng đỏ bừng, không nhịn được cười bò ra.

Giang thiếu tướng ai oán nhìn hắn, vẻ mặt không khác gì nuốt phải cả cân thuốc độc.

Hạ Phi vịn ghế cười như điên: “Ha ha ha ha ha ha ha —— ”

Giang Thành Khải: “…”

“Giang thiếu tướng anh đáng yêu chết mất ha ha ha ha ha ha ha —— ”

“…”

Hắn cười đến gần mười phút mới dừng được, còn sót lại chút lương tâm vào bếp bưng một ly nước mơ chua cho y.

“Uống cái này vào cho đỡ cay.”

“… Cậu bỏ thêm cái gì vào trong mì?”

“Tương ớt, anh mới ăn nên chưa quen thôi, ăn ngon lắm đấy.”

Giang thiếu tướng vẫn kiên quyết không chịu ăn miếng thứ hai.

Hạ Phi cầm lấy đôi đũa trong tay y, gắp một đũa mì nhét vào miệng mình: “Nhìn này, tôi anh có bị làm sao đâu, ngon thật đấy, thử đi.”

Hắn ăn xong đúng là ngoại trừ miệng hơi hồng thì cũng không có dị trạng gì khác.

Lực chú ý của Giang thiếu tướng lúc này toàn bộ đều đặt vào cái miệng hồng hồng của Hạ Phi, trong đầu chỉ toàn là “Cậu ấy vừa ăn đũa của mình”! Cái này cũng quá tình thú rồi!

Giang thiếu tướng cả người đều không bình tĩnh nổi.

Hạ Phi lại chẳng phát hiện ra vấn đề, trước đây hắn đi leo núi bốn người uống chung một chai nước còn được nữa là, dùng chung một đôi đũa thì đã là cái gì.

Cuối cùng Giang thiếu tướng cũng chịu ăn miếng thứ hai.

Đương nhiên lý do là vì y muốn ăn rồi, hoàn toàn không liên quan gì đến chuyện được ăn cùng một đôi đũa với vợ mình có được không!

Hạ Phi quả nhiên nói không sai.

Giang Thành Khải sau khi ăn một miếng mì uống thêm một hớp nước mơ chua thì cảm thấy rõ sự khác biệt. Nước mơ mát lạnh làm giảm bớt vị cay của ớt, nhưng lại không làm mất đi hương vị nguyên bản của mì. Giang thiếu tướng ăn ngon biết mùi, vèo cái đã ăn hết sạch bát mì.

Vừa ăn xong ngẩng đầu lên, đã thấy Hạ Phi ngồi đối diện cười híp mắt nhìn mình chằm chằm.

Giang Thành Khải lau miệng: “Nhìn tôi làm gì? Yêu tôi rồi à?”

Hạ Phi: “…”

Hạ Phi âm thầm phỉ nhổ Giang thiếu tướng không biết xấu hổ, sau đó trưng ra khuôn mặt tươi cười: “Giang thiếu tướng, hôm nay anh còn bận việc gì nữa không?”

“Buổi chiều vẫn phải đến quân bộ, sao vậy?”

“Có thể cho tôi đi cùng không?”

“Cậu muốn đến quân bộ?”

“Không phải không phải,” Hạ Phi móc trong túi ra hai thẻ tấm mộng cảnh, “Hôm trước tôi mới làm thêm hai tấm thẻ cao cấp, muốn đến cửa hàng bán, nhưng anh không ở nhà nên tôi không dám đi.” Sợ bị quần chúng đập chết.

Giang Thành Khải kinh ngạc nhìn đồ trong tay hắn: “Cậu ba ngày làm xong hai tấm thẻ cao cấp?!”

Trình độ này sợ là đến cả Phổ Nhạc đại sư cũng không làm nổi!

Hạ Phi không nhận ra được hiệu suất của mình quá khủng bố, rất vô tội gật đầu.

Giang Thành Khải yết hầu giật giật, không biết phải nói gì cho đúng.

Việc này vốn là chuyện đáng mừng, nhưng Hạ Phi bây giờ đã gả Giang gia, việc này nếu lộ ra ngoài cũng không hẳn đã là chuyện tốt.

“Thế tóm lại là anh có cho tôi đi cùng không?” Đợi nửa ngày không thấy y trả lời, Hạ Phi sốt ruột thúc giục.

“… Đương nhiên là được,” Giang thiếu tướng hoàn hồn, nhe răng cười, “Cậu chuẩn bị đi, lát nữa chúng ta đi.”

“Được rồi!” Hạ Phi vô cùng phấn chấn chạy đi thay quần áo.

Điểm đến là cửa hàng chuyên kinh doanh thẻ mộng cảnh, Giang thiếu tướng điều khiển xe, Hạ Phi ngồi ở phía sau tiếp tục ngắm phong cảnh bên ngoài.

Ba ngày không ra khỏi cửa, hắn phải tranh thủ tận hưởng khí trời một chút.

Đúng lúc này, thiết bị di động trên cổ tay lần thứ hai báo có tin nhắn.

Hạ Phi mở ra xem, vẫn là số lạ lúc nãy, chỉ có một đoạn tin nhắn cụt lủn ——

【 Nếu không đến thì tự gánh lấy hậu quả. 】

Hắn mở lại tin nhắn lúc sáng ——

【 Ngày mai đến phòng y tế trường khám thai. 】

Nội dung tin nhắn thế này, chỉ có thể là do Natalie gửi.

… Nhưng làm sao cô ta biết số thiết bị di động của hắn?

Hạ Phi sợ hãi, ngay cả Natalie – một y tá của một tổ chức bí mật nào đó – cũng có thể dễ dàng lấy được số liên lạc của hắn như thế, có lẽ thông tin cá nhân của bản thân không hề được bảo mật như hắn vẫn nghĩ.

_______________________

Mì cay Thành Đô