Tuy rằng Lý Lâm Chiêu nghĩ Lâm Hạo Sơ không phải người sẽ bị ái tình làm cho mụ mị nhưng khi thấy tình cảnh của Lâm Hạo Sơ ngày càng bất lợi nhưng hắn lại ra lệnh cho bộ phận quan hệ xã hội không được làm gì, cuối cùng cũng chỉ có thể ác tâm bán cổ phần Lâm thị.

Trọng tình trọng nghĩa là một chuyện, làm ăn lại là một chuyện khác, hơn nữa Hứa Hựu Lễ nhà hắn còn là một con mọt sách chỉ biết nghiên cứu khoa học, mặc dù không phải không thể kiếm tiền nhưng đầu vào không ổn định, cho nên Lý Lâm Chiêu nhất định phải lo cho tương lai của hai người!

Lý Lâm Chiêu bán đi cổ phần Lâm thị cũng không biết Lâm Bác Hiên biết từ đâu. Vì thế gã càng cảm thấy quyết định trước đó của bản thân là vô cùng sáng suốt, hơn nữa mắt thấy cổ phiếu Lâm thị một đường tụt dốc, gã lại càng đắc ý chuyện mình bán sớm, giá có thể nói là cao hơn Lý Lâm Chiêu rất nhiều!

Trước tình cảnh một tập đoàn to như Lâm thị sắp sửa ngã xuống, Lâm Bác Hiên cho là công lao của mình không nhỏ vì thế gã liền nghĩ muốn lợi dụng tình nghĩa này với Tô Tư Lân, mà Tô Tư Lân hình như cũng rất thích gã, cho dù bận nhưng khi hắn mời lại vô cùng sảng khoái đáp ứng, có lúc còn chủ động hẹn hắn đi uống trà nói chuyện.

Hôm nay, Lâm Bác Hiên lại gọi điện thoại hẹn Tô Tư Lân đi đánh golf, trùng hợp Tô Tư Lân lại đang dùng cơm với một người bạn, Tô Tư Lân do dự trong chốc lát, nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn đồng ý, còn nói chốc nữa sẽ đưa bạn qua.

Tô Tư Lân tới rất muộn, Lâm Bác Hiên một người trong phòng hẹn đi qua đi lại.

Muốn nói hổ lạc đồng bằng bị chó khinh, Lâm Bác Hiên tuy rằng đã thất thế nhưng cũng không có ai vô duyên vô cớ đi bắt nạt gã, nhưng vài người đã từng là bạn bè, hơn nữa còn là người có uy tín lại không thèm nhìn mặt gã nữa.

Đương nhiên, đó cũng không phải bởi vì tất cả mọi người vô tình vô nghĩa, bỏ đá xuống giếng, chỉ có thể nói là do chính gã phẩm hạnh không đoan chính, làm người có vấn đề. Ngay từ đầu vì có hậu trường là Lâm thị, người bên ngoài có ánh mắt một chút là sẽ nhìn ra bản chất bỉ ổi dơ bẩn của gã nhưng cũng vẫn nể mặt ra vẻ hòa thuận, dù sao mọi người đều vì chuyện làm ăn lợi nhuận vẫn là trên hết. Nhưng hôm nay, Lâm Bác Hiên đã không có bất cứ hậu trường gì nữa, ai còn rảnh quan tâm để ý đến gã?

Huống chi chuyện nhà hàng của Trương Hoa còn gây nháo động như vậy, tất nhiên cũng đã khiến Lâm Bác Hiên đắc tội không ít người.

Cũng như lúc nãy, Lâm Bác Hiên nhìn thấy vài người quen liền lập tức rạng rỡ đi qua lên tiếng chào hỏi, những người đó cũng gật đầu cười cười cùng gã, hàn huyên được vài câu ai sáng suốt cũng có thể nhận ra họ chỉ đang có lệ mà thôi.

Sau đó bọn họ bỏ lại gã, hoàn toàn không có ý định mời gã tham gia.

Lâm Bác Hiên một mình tức giận bất bình, trong lòng nghĩ mình nhất định phải Đông Sơn tái khởi, giẫm đạp những người hôm nay khinh bỉ gã xuống dưới chân!

Toàn bộ cổ phần Lâm thị đã bị gã bán đi, hiện tại trong tay gã lúc này tài chính đầy đủ nhưng trong xã hội này có tiền thôi chưa đủ, danh lợi, địa vị, quyền thế, gã cảm thấy thiếu một thứ cũng không được, huống hồ chơi bời lêu lổng, không có việc gì ăn chờ chết cũng không phải phong cách của gã, một người năng lực xuất chúng, có hùng tâm tráng chí.

Bởi vậy Lâm Bác Hiên nghĩ thầm nên sử dụng số tiền này thế nào để tiền sinh tiền mới càng thêm có lí.

Ngay sau khi có ý nghĩ này Lâm Bác Hiên không sao nhịn được, cuối cùng Tô Tư Lân cũng đến, còn dẫn theo một người rất khá, bốn mươi lăm tuổi, là bạn thân của Tô Tư Lân.

“Lại đây, tôi giới thiệu một chút… Vị này chính là Lâm Bác Hiên, bạn tốt của tôi, vị này là Lưu Phóng, bạn chung phòng đại học, cũng là anh em tốt của tôi.” Tô Tư Lân vô cùng long trọng giới thiệu vị bạn học cũ của mình.

“Chào anh Lưu!” Lâm Bác Hiên cũng là có mắt nhìn, lập tức nhiệt tình khác thường tiến lên đón, bắt tay với Lưu Phóng.

Ba người bắt đầu vừa chơi golf vừa nói chuyện, giống như bạn tốt từ lâu. Thông qua nói chuyện, Lâm Bác Hiên mới biết được Lưu Phóng và Tô Tư Lân đều tốt nghiệp một trường nổi tiếng ở nước ngoài, Lưu Phóng ở trường cũng là một nhân vật gây sóng gió, còn nổi hơn cả Tô từ Lân, cho dù là thành tích hay cán bộ tranh cử, đều dễ dàng đánh bại nhiều đối thủ đã từng du học nước ngoài khác.

Lâm Bác Hiên cũng từng học tại một trường danh giá ở nước ngoài, nhớ lại khi đó mỗi sinh viên đều tài hoa hơn người, bộc lộ tài năng, cạnh tranh có bao nhiêu kịch liệt.

Cũng từ đây Lâm Bác Hiên không khỏi nhìn Lưu Phóng với cặp mắt khác xưa.

Bọn họ trò chuyện, Tô Tư Lân liền vô ý hỏi Lưu Phóng hiện giờ đang làm gì.

Lưu Phóng nghe vậy hơi ngẩn người, nhưng rất nhanh liền khôi phục bình thường, trả lời: “Trước đó làm ở công ty LEG, con trai vừa tốt nghiệp năm ngoái muốn gây dựng sự nghiệp, tôi nghĩ chính bản thân đã có nhà có xe, kinh tế cũng không tệ lắm liền thôi việc ở LEG về làm với con trai, nghĩ nó còn thiếu kinh nghiệm xã hội, đến lúc đó cũng có thể nhắc nhở chỉ đạo nó một chút.”

Lâm Bác Hiên ngồi một bên nghe, khi hai chữ “gây dựng sự nghiệp” lọt vào tai, hai mắt gã không khỏi lóe sáng.

“Wow! Quyết đoán vậy sao? Trước đó mọi người nghe nói ông làm đến tận tổng giám đốc ở LEG! Lương một năm không mấy trăm vạn là không thể sao?” Tô Tư Lân cười trêu ghẹo.

“Ha ha, còn không phải tôi cũng xem trọng dự án của thằng con sao, cùng với ánh mắt lăn lộn thương trường mấy chục năm của tôi, tôi cảm thấy cái này có thể thành!” Lưu Phóng trả lời, trong mắt có vẻ tự tin.

“Được! Tôi cũng tin tưởng ánh mắt của ông! Không biết có thể cho người anh em này góp vốn không?” Tô Tư Lân thăm dò, nghiễm nhiên rất tin tưởng vị anh em tốt Lưu Phóng này.

“Đương nhiên có thể, tôi và thằng con còn đang tìm đối tác đây!”

“Được! Không thì giờ chúng ta qua kia bàn chuyện hợp đồng?”

“OK!”

Tô Tư Lân và Lưu Phóng đều là nhân vật nói là làm, vừa quyết định xong hai người liền hẹn nhau đến tòa cao ốc con Lưu Phóng thuê văn phòng thăm quan, Tô Tư Lân hỏi ý Lâm Bác Hiên, Lâm Bác Hiên như có điều suy nghĩ trong chốc lát rồi lập tức nói mình cũng đang muốn đi dạo.

Ba người hàn huyên một toàn bộ buổi chiều, Lâm Bác Hiên nghe Lưu Phóng nói rất nhiều chuyện quan trọng và kế hoạch tương lai, cũng hiểu được cái này có thể thành, về phần Tô Tư Lân chắc cũng vì cho bạn học cũ mặt mũi, cùng Lâm Bác Hiên đều rất coi trọng công ty mới này, mắt cũng không chớp đã kí hợp đồng, đồng thời cũng chuyển luôn một trăm vạn qua.

Sau đó Tô Tư Lân có việc đi trước, mà Lâm Bác Hiên với Lưu Phóng nhất kiến như cố, hai người ở lại đến tận tối muộn mới tạm biệt nhau.

Cả đêm đó Lâm Bác Hiên không thể nào ngủ được, luôn ám ảnh công ty sắp sửa thành lập kia của Lưu Phóng.

Gã muốn Đông Sơn tái khởi, nhưng hiện tại không có bối cảnh hậu trường, còn đắc tội người khác, một người đơn thương độc mã tuyệt đối khó khăn, tìm người kết phường cũng không phải chuyện dễ.

Công ty nhỏ quá gã không vừa mắt, công ty lớn lại không muốn mở rộng cửa với gã, như vậy công ty của Lưu Phóng này không thể nghi ngờ là lựa chọn tốt nhất cho gã.

Thật không nghĩ tới gã lại gặp được Lưu Phóng! Dự án kia gã cũng cảm thấy vô cùng khả thi, mấu chốt nhất chính là Tô Tư Lân còn tự mình đầu tư một trăm vạn, đến lúc đó nhất định sẽ còn thêm.

Gia thế Tô gia hiển hách, bối cảnh hùng hậu, nhân mạch thêm rộng lớn, có Tô Tư Lân chống Lâm Bác Hiên cảm thấy công ty nhất định sẽ càng thêm rộng lớn. Cho nên đây là một cơ hội quá giá, Lâm Bác Hiên gã nhất định không thể bỏ qua!

Lâm Bác Hiên càng nghĩ càng cảm thấy mình gặp Lưu Phóng chính là duyên phận!

Cứ như vậy gã thức trắng đến tận ngày hôm sau, có lẽ là vì tâm trạng rất tốt nên dù một đêm không ngủ Lâm Bác Hiên nhìn qua vẫn cao hứng phấn chấn.

Sau khi sửa soạn bản thân xong gã một chút cũng không đợi được liền hẹn gặp Lưu Phóng, đề xuất ý định muốn nhập cổ của chính mình.

Hai người ăn nhịp với nhau ký tên lên hợp đồng, mà Lâm Bác Hiên cũng đầu tư gần hết tài chính của mình vào đó.

Mấy ngày kế tiếp Lâm Bác Hiên và Lưu Phóng như hình với bóng, hai người thường cùng đi xã giao kết bạn, lúc nhàn rỗi thì cùng nhau quy hoạch kế hoạch tương lai cho công ty.

Lâm Bác Hiên có thể nói là tràn ngập hy vọng với tương lai, có nằm mơ cũng là mơ thấy bản thân không lâu sau sẽ đứng trên đỉnh kim tự tháp, mà khi đó Lâm thị đã phá sản, Lâm Hạo Sơ nghèo túng quỳ trước mặt gã cầu xin gã cho một miếng cơm ăn…

Nhưng chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra ——

Bắt đầu từ một hôm nào đó gã bỗng nhiên không liên lạc được với Lưu Phóng, Lâm Bác Hiên cho rằng Lưu Phóng có phải gặp chuyện ngoài ý muốn gì hay không, gã nghĩ mọi cách mới tìm được người nhà của Lưu Phóng nhưng đáng tiếc vợ và con trai Lưu Phóng đều nói bọn họ cũng không thể liên lạc với Lưu Phóng. Mà càng đáng sợ, con trai Lưu Phóng lại nói cậu ta không hề có ý định gây dựng sự nghiệp, sở dĩ hiện tại nhàn rỗi ở nhà là để ôn tập chuẩn bị đi du học.

Lâm Bác Hiên chỉ cảm thấy sét đánh giữa trời quang, gã vội vội vàng vàng chạy tới ngân hàng kiểm tra liền phát hiện số tiền đầu tư không lồ kia chẳng biết đã đi đâu. Gã tái mặt không thể tin nối, cũng không thể không nghi ngờ Lưu Phóng mẹ nó đã ôm tiền trốn đi!

Điều đầu tiên Lâm Bác Hiên nghĩ đến chính là báo cảnh sát nhưng cùng lúc gã lại nghe được tin tức trên TV Lưu gia và công ty của Lâm Hạo Sơ đang làm lễ khởi công một dư án. Giữa màn hình TV, Lâm Hạo Sơ vừa mặc quần áo hưu nhàn kết hợp với tây trang đen càng làm lộ rõ khí thế oai hùng phấn chấn và tổng giám đốc Dương Hồng Quân của tập đoàn TH.S khu vực Trung Quốc cũng khí thế bừng bừng đứng chung một chỗ nhưng lại không hề kém cạnh.

Mảnh đất kia thế nhưng lại được phê duyệt? Làm sao có khả năng được phê duyệt? Tô Tư Lân làm sao có thể để mảnh đất đó được phê duyệt?

Lâm Bác Hiên trăm điều không hiểu, khoảnh khắc khi Lâm Hạo Sơ tao nhã vươn tay tự nhiên hào phóng bắt tay Dương Hồng Quân, trong đầu gã đột nhiên hiện lên một suy nghĩ đáng sợ ——

Tô Tư Lân?!

Lâm Bác Hiên đột nhiên ý thức được một khả năng nào đó, trước mắt gã tối sầm như muốn hôn mê bất tỉnh…

Hết chương 95.