Nhưng nên làm như nào để chia rẽ quan hệ giữa lão Vương và mẹ con Chu Văn Vận? Quản gia là người trọng tình trọng nghĩa, trong suốt năm năm qua tiền chữa bệnh cho con ông đều là Lâm Bác Hiên và Chu Văn Vận chi trả, cho dù là Lâm Hạo Sơ giúp con ông tìm được thận phù hợp cũng chưa chắc lão Vương sẽ đồng ý phản bội mẹ con họ.

Ngay lúc Lâm Hạo Sơ lâm vào trầm tư thì không biết từ lúc nào Tả Trạm Vũ đã lấy từ trong túi ra một tập tài liệu dày, nói như chỉ đạo: “Trong này là nhật ký trị liệu của Vương Phòng trong năm năm qua, bên trong có vài vấn đề, tôi đã tìm chuyên gia đánh dấu lại. Cậu đưa cái này cho ông Vương xem, tôi nghĩ ông ấy sẽ hận đến nghiến răng nghiến lợi.”

Vương Phòng, chính là con riêng của ông Vương.

Lâm Hạo Sơ giật mình, theo những gì Tả Trạm Vũ đã điều tra Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên vì một mục đích nào đó mà đã động tay động chân với quá trình điều trị của con trai lão Vương.

Nếu những gì Tả Trạm Vũ nói là sự thật, lão Vương nhất định sẽ trở mặt với hai mẹ con Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên, điều này đối với hắn là một kết quả vô cùng tốt.

Lâm Hạo Sơ nghiêng đầu nhìn Tả Trạm Vũ, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy vô cùng cảm động.

Hắn thật không ngờ, Tả Trạm Vũ thế nhưng có thể giúp hắn đến mức này, cũng không biết lúc điều tra bản nhật ký điều trị này tên kia đã tốn bao nhiêu công sức tiền bạc, hắn bình thường chắc cũng rất bận rộn đi?

Lâm Hạo Sơ cảm thấy đối với Tả Trạm Vũ lúc này dù cho hắn có chảy nước mắt cảm ơn cũng không đủ.

Tả Trạm Vũ nhìn thấy rất rõ ràng sự cảm kích của Lâm Hạo Sơ, không không chế được nhếch khóe môi cười, nói thâm sâu: “Chỉ dùng ánh mắt cảm ơn là không đủ, không tính dùng cái gì thật một chút để cảm ơn hả?”

Hắn nói xong liền vươn ngón tay chỉ chỉ vào môi mình…

Có ai hiểu ý tiểu công nhà chúng ta hem ~~~? Đoán đúng có thưởng có thưởng! (bà tác giả viết đấy, tui không bịa câu này đâu TvT)

Tay Tả Trạm Vũ cố ý chạm chạm lên môi lại còn híp mắt nhìn chằm chằm Lâm Hạo Sơ đầy ý tứ. Lâm Hạo Sơ rất kinh ngạc, chính mình còn chưa yêu đương bao giờ, kinh nghiệm thân thiết với người khác còn chưa có thế nhưng trong phút chốc hắn lại hiểu ý tứ của người nào đó…

Ở trong lòng lén lút ném cho Tả Trạm Vũ một ánh mắt xem thường, Lâm Hạo Sơ quyết định làm như không thấy sự đùa giỡn của ai kia.

Trần Mộc Sâm ngồi một bên vẫn rất hồn nhiên không phát hiện ra sự mờ ám của hai tên còn lại, hắn nhìn động tác tay của Tả Trạm Vũ ngây ngô nói: “Trạm Vũ, bộ dạng của ông bây giờ giống như rất muốn được Hạo Sơ “thân thân”!”

Nghe giọng điệu của hắn, hiển nhiên vẫn hồn nhiên không biết rằng Tả Trạm Vũ thật sự là có ý đó.

Lâm Hạo Sơ: “…”

Thật không biết hắn là hắn nên nhìn Trần Mộc Sâm với cặp mắt khác xưa khi tên ngốc này vậy mà có thể đoán ra ý đồ của Tả Trạm Vũ, hay là nên bất đắc dĩ vì tên này sao lại có thể đần như vậy?

Haizzzzzzzzzzzzzzzzzzzzz!

“Không thể tin được ông thế mà biết mấy động tác giữa người yêu với nhau này…” Tả Trạm Vũ nhướng mày, lúc nói những lời này còn rất cố ý tăng thêm hai chữ “người yêu”, đồng thời mắt vẫn không quên nhìn Lâm Hạo Sơ, khóe miệng cười còn như mang theo sự trêu ngươi.

Lâm Hạo Sơ bị ánh mắt cười kia làm cho sợ hãi, theo bản năng trốn tránh ánh mắt khó hiểu của ai đó…

Hắn không phải đứa ngốc, có thể cảm giác của Tả Trạm Vũ đối với mình là đặc biệt, cũng không biết tiên kia là nghiêm túc hay chơi đùa, hoặc là nửa đùa nửa thật?

Nhưng cũng không biết vì cái gì, hắn thế nhưng lại không hề có ác cảm đối với chuyện này…

Sau khi Lâm Hạo Sơ tránh đi ánh mắt của Tả Trạm Vũ, hắn thản nhiên cười cười, dời ánh mắt về phía Trần Mộc Sâm.

Kỳ thật hắn nói ra câu nói kia là một câu mang hai hàm nghĩa, chẳng qua Lâm Hạo Sơ cũng không để ý đến Trần Mộc Sâm nên không nghe ra cái gì. (thả thính không thành =))))

Nhưng Trần Mộc Sâm giống như bị chọt trúng tim đen, mặt bỗng dưng ửng hồng, có chút khác thường ấp úng nói: “Tôi hay cùng mẹ xem kịch …”

Tả Trạm Vũ nhìn thấy sự chột dạ của Trần Mộc Sâm rất rõ ràng, cuối cùng cũng không nói gì thêm, chỉ là buồn cười nghĩ sức mạnh của tình yêu thật sự rất trâu bò, có thể khiến Trần Mộc Sâm nói dối hết câu này đến câu khác …

Sau khi Lâm Hạo Sơ chào tạm biệt Tả Trạm Vũ và Trần Mộc Sâm liền đi xe taxi đến chỗ cất xe, sau đó lái xe đến nhà ga. Bởi vì vẫn còn sớm, hắn đợi bên ngoài khoảng bốn mươi phút mới nhìn thấy lão Vương có hơi tập tễnh bước ra sau cùng.

Nói đến cũng lạ, hiện tại hắn có kiên nhẫn hơn trước kia rất nhiều, phải chờ đợi lâu như vậy nhưng hắn không hề vội vã hay mất kiên nhẫn.

Có lẽ là do mấy ngày đi đường mệt nhọc, nhìn lão Vương có vẻ mệt nhưng trên mặt lại là vẻ thoải mái khó có được, có lẽ vì sự lo lắng nhiều năm đã được giải quyết.

Lâm Hạo Sơ không nhịn được cong miệng cười, nghĩ thầm rằng ca phẫu thuật cấy ghép thận rất thành công, con trai ông sau này có lẽ sẽ hồi phục rất nhanh.

Hắn từ đáy lòng vui sướng thay cho ông.

“Bác Vương!” Lâm Hạo Sơ vẫy tay, đi đến chỗ lão Vương, khóe miệng nở một nụ cười ấm ấp.

Lão Vương có lẽ không ngờ rằng Lâm Hạo Sơ sẽ đến đón nên có chút giật mình, song sau đó có lẽ lại nghĩ tới cái gì trên mặt ông lại để lộ vẻ kích động, Lâm Hạo Sơ tại hắn sáng quắc trong ánh mắt, tinh tường thấy được một tia thật sâu cảm kích cùng lòng biết ơn…

Đôi mắt lão vương bởi vì tuổi tác mà có chút mờ đục, không còn sáng rõ. Ông nhìn chằm chằm Lâm Hạo Sơ, đôi môi động đậy giống như có rất nhiều điều muốn nói cùng Lâm Hạo Sơ nhưng bởi vì bận tâm đến cái gì, chỉ có thể uất nghẹn nhịn xuống, nhưng ông vẫn không kìm được vương tay ra nắm tay Lâm Hạo Sơ xoa xoa, càng nắm càng chặt.

Lâm Hạo Sơ nhìn lão Vương chỉ còn mỗi quỳ xuống là chưa làm. Hắn trấn an vỗ vỗ vai ông, vô cùng tự nhiên xách hành lý cho ông rồi cả hai đi ra ngoài.

Xem ra người phụ nữ kia dù tham lam vô tình, nhưng ít ra vẫn làm được việc, để lão Vương biết thận là do hắn tìm được, tiền phẫu thuật là hắn gánh, đồng thời cũng dặn dò lão Vương giữ bí mật.

Lão Vương đi theo Lâm Hạo Sơ, dọc theo đường đi ánh mắt vẫn luôn nhìn đứa nhỏ mà ông đã chăm sóc từ nhỏ đến lớn, rõ ràng thiếu niên này rất quen thuộc nhưng vẫn mang theo chút xa lạ.

Cuối cùng mãi đến khi bọn họ ngồi trên xe, Lâm Hạo Sơ cũng đã nổ máy, lão Vương vẫn còn chìm trong suy nghĩ của mình, không kịp phản ứng.

Lâm Hạo Sơ thấy thế thì nghiêng người, săn sóc giúp lão Vương cài dây an toàn.

Lão Vương lúc này mới phục hồi tinh thần, nhìn thần sắc vô cùng bình tĩnh và ôn hòa của Lâm Hạo Sơ thật sự nhịn không được nói: “Tiểu thiếu gia, cậu đã thay đổi… Cậu thật sự thay đổi… Thay đổi…”

Ông nói có chút kích động, giống như vô cùng vui mừng vì sự thay đổi của Lâm Hạo Sơ.

Lâm Hạo Sơ cười cười, tươi cười trong mang theo một chút chua xót phiền muộn, có cả thoải mái, cùng với sự cảm ơn vận mệnh đã cho hắn trọng sinh lần nữa.

Tất cả những điều này là hắn dùng mạng để đổi, để thấy được bộ mặt thật của Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên, đồng thời cũng giúp hắn nhìn thấy được chính mình…

Bởi vì trong nhà có rất nhiều “mắt điện tử”, Lâm Hạo Sơ tất nhiên không định về nhà mới đưa cho lão Vương xem tập tài liệu của Tả Trạm Vũ. Hắn tính trước sẽ đưa lão Vương đến nhà hàng ăn cơm, đương nhiên ở nhà hàng cũng không an toàn dù sao Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên còn phái người theo dõi hắn.

Không ngờ rằng khi bọn họ đi xe đến gần đường lớn từ nhà ga về thành phố, trùng hợp gặp phải sạt lở khiến giao thông tê liệt, rất nhiều xe ô tô bị chặn lại trên đường, nối tiếp nhau thành một hàng dài không nhìn rõ đầu cuối.

Lái xe phía trước và phía sau bắt đầu tức giận, hoặc oán khí tận trời, chỉ có Lâm Hạo Sơ không vội vàng nóng nảy ngồi nghe tiếng chửi bốn phía, hắn không nhịn được nhếch miệng.

Sau trọng sinh quả nhiên mọi chuyện đều đứng về phía hắn, Lâm Hạo Sơ nghĩ trong hoàn cảnh kẹt cứng như thế này lão Vương có đầy đủ thời gian ngồi trong xe đọc xong tài liệu, cũng sẽ không khiến cho kẻ khác hoài nghi.

Từ ghế sau Lâm Hạo Sơ lấy ra cái bánh mì đưa cho lão Vương ăn tạm, Lâm Hạo Sơ để ông ăn xong mới cầm lấy tài liệu vẫn luôn để bên cạnh đưa cho lão Vương xem.

“Bác Vương, có thời gian thì hãy xem cái này.” Hắn nói.

Lão Vương sửng sốt một phút mới nghi hoặc nhận lấy tài liệu, nhịn không được lại hỏi: “Cái này là…”

Ông nói được một nửa bỗng nhiên ngừng lại, hai mắt nhìn cái tên “Vương Phòng” in thật to trên bìa…

“Vương Phòng”, là cái tên chính ông đặt cho đứa con trai thiệt thòi nhất của mình. “Phòng” chính là phòng ngừa phạm phải sai lầm, cũng giống như người cha là ông trước đây đã phảm phải sai lầm không nên có.

Tài liệu này Lâm Hạo Sơ cũng chưa đọc, sau khi xác nhận rằng trong một lúc lâu xe không thể di chuyển được, hắn hơi hơi nghiêng đầu, cũng bắt đầu đọc tài liệu.

Tả Trạm Vũ không lừa hắn, vài chỗ trong nhật ký điều trị của Vương Phòng được đánh dấu và ghi chú đặc biệt, hơn nữa Lâm Hạo Sơ phát hiện rằng những ghi chú này được viết tay, một phần tất nhiên là chữ viết của chuyên gia mà một phần khác, chữ viết tuyển tú thanh tuấn tưởng chừng có thể nhìn thấy phong thái trác tuyệt của người viết hẳn chính là Tả Trạm Vũ.

Xem ra Tả Trạm Vũ sau khi tham khảo ý kiến của chuyên gia, đối với mỗi chỗ hắn thấy chưa đủ lý giải liền thêm vào một chút, giải thích càng thêm kỹ càng tỷ mỉ.

Lâm Hạo Sơ rất bất ngờ Tả Trạm Vũ thế nhưng sẽ dụng tâm đến mức này, mà cũng phiền hắn phải giải thích ghi thêm chú giải, giúp Lâm Hạo Sơ và lão Vương là hai người không biết gì cũng có thể hiểu biết sơ sơ về quá trình điều trị và dùng thuốc của Vương Phòng trong suốt năm năm qua.

Lúc này không chỉ là lão Vương mà ngay cả Lâm Hạo Sơ vốn không quen cũng chẳng thân thiết với Vương Phòng đều hận không thể thiên đao vạn quả trừng phạt hai mẹ con Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên…

Ai cũng không ngờ được rằng Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên khoác lên trên mình cái da cứu chữa người khác, khẳng khái hào phóng gánh vác tiền thuốc men của Vương Phòng, thế nhưng lại không để ý đến an nguy sống chết của Vương Phòng, lén lút câu kết với bác sĩ của Vương Phòng động tay động chân vào thuốc men khiến bệnh tình của Vương Phòng thỉnh thoảng chuyển biến xấu đi chịu đủ mọi tra tấn của bệnh tật, lấy chuyện này áp chế lão Vương khiến ông phải làm việc cho bọn họ.

Lúc này tâm tư Lâm Hạo Sơ không còn để ý chuyện lão Vương đọc xong sẽ thống hận bọn họ, mà là tràn đầy giận giữ căm phẫn với Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên vì mục đích của mình mà sẵn sàng chà đạp lên sinh mệnh người khác.

Bọn họ không thèm để ý thì đã đành, nhưng bác sĩ nếu không cẩn thận có phải Vương Phòng sẽ mất đi cả tuổi trẻ và sinh mệnh?!

Đôi tay Lão Vương run rẩy cầm tư liệu, gân xanh nổi đầy trên đôi bàn tay nhăn nheo già nua.

Ông nhớ rõ, tại những chỗ ghi chú thích cũng chính là chỗ bác sĩ động tay động chân vào thuốc của con ông, cũng là những lúc con ông trùng hợp có triệu chứng phát sốt hôn mê, thậm chí có nhiều lần còn phải vào phòng chăm sóc đặc biệt.

“Khó trách… Khó trách…” Cho dù là người thành thật hàm hậu như lão Vương thì trong lúc này trên khuôn mặt già nua cũng không ngừng được mà hiện lên sự thù hận.”Khó trách năm năm qua rồi mà bọn họ vẫn chưa tìm ra được thận phù hợp, thì ra là thế…”