Không ngoài sở liệu của Lâm Hạo Sơ, khi người làm trong nhà đã dọn bàn ăn xong, ba người bắt đầu đi ăn cơm, Lâm Hạo Sơ vừa mới ăn được ba miếng cơm, Lâm Bác Hiên ngồi cạnh hắn đối diện Chu Văn Vận rốt cục nhịn không được đánh vỡ sự im lặng, hỏi ra vấn đề khiến bọn họ phiền não đã lâu: “Tiểu Sơ dạo này sao lại chăm chỉ học như vậy?”

Lâm Hạo Sơ đối với chuyện này đã sớm chuẩn bị tâm lí, cố ý chậm rãi ăn miếng thịt kho tàu, mãi lâu sau mới ăn xong khiến cho Lâm Bác Hiên và Chu Văn Vận chờ đến sốt ruột, hắn giả vờ khốn khổ vô cùng nói: “Buổi tối mấy hôm trước em nằm mơ thấy cha, cha mắng em không có tiền đồ, không chịu đọc sách làm mất mặt Lâm gia.”

Nói xong, vẻ mặt hắn vô cùng hối hận.

Giấc mơ này dĩ nhiên là do Lâm Hạo Sơ bịa ra, nhưng chuyện hối hận trước kia không chịu khó học hành của hắn cũng không phải giả.

Lâm Hạo Sơ giải thích xong thì Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên đều cảm thấy không xong.

Địa vị của Lâm Khánh Diệp trong lòng Lâm Hạo Sơ có bao nhiêu cao bọn họ biết rõ, nếu Lâm Hạo Sơ xem chuyện mơ này thành thật, cho dù hắn từ cấp hai học xuống dốc, bọn họ chắc chắn hắn vẫn có thể tiếp tục, mất ăn mất ngủ bù đắp lại kiến thức đã mất.

“Haizzzzzz, chuyện mơ mộng này con đừng tin thật? Dì của mẹ ở tận Vấn Xuyên thế mà vẫn luôn mơ thấy thành phố H sẽ có động đất! Nhưng nhiều năm qua, chúng ta ở đây có gặp trận động đất nào đâu?”  – Chu Văn Vận nhanh chóng giải thích.

“Đúng vậy! Hạo Sơ, hiện tại đã là thế kỷ hai mươi mốt, em thông mình như vậy, chẳng lẽ lại giống như những người ngu ngốc trước kia luôn tin vào chuyện quỷ hồn báo mộng sao?” – Lâm Bác Hiên cũng vội vàng phụ họa nói.

Thông minh? Lâm Hạo Sơ trong lòng cười lạnh, hắn biết trong cảm nhận của Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên, trên đời này chỉ sợ không tìm ra người thứ hai ngu hơn hắn!

“Cho dù chuyện báo mộng này là thật hay giả đi nữa, cha khi còn sống vẫn luôn mong muốn em sẽ chăm chỉ học tập.” – Lâm Hạo Sơ bộ dáng đơn thuần vô hại nhìn chằm chằm Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên đột nhiên đổi đề tài nói chuyện, đạo: “Mẹ, anh, chẳng lẽ mọi người không thấy giấc mơ này cũng rất tốt sao? Chẳng lẽ hai người không thấy việc con chăm chỉ học là một chuyện đáng ăn mừng?”

Một câu chuyện, khiến cho sắc mặt của Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên thay đổi.

Vẫn là Lâm Bác Hiên phản ứng nhanh, lập tức trả lời: “Sao lại không vui mừng chứ? Tiểu Sơ bắt đầu chăm chỉ học hành dĩ nhiên là khiến mẹ cùng anh hai vui mừng rồi, chỉ là sợ giấc mơ về cha sẽ khiến em thêm gánh nặng thôi.”

“Đúng vậy, mẹ lo con chuyên tâm đọc sách quá mà ảnh hưởng đến sức khỏe! Cha con khi còn sống luôn rất yêu thương con, sao ông ấy có thể trách con không chịu học? Chỉ cần con cứ vô tư như trước đây, thật vui vẻ thì ông ấy cũng mãn nguyện rồi!” – Chu Văn Vận cố ý đem hai chữ “Trước kia” nhấn mạnh.

Lâm Hạo Sơ hạ mắt, một đôi mắt ẩn chứa ánh sáng lạnh.

Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên nói những lời này với mục đích gì sao hắn lại không biết được? Không hy vọng hắn xem chuyện trong mơ là thật, sau đó tiếp tục làm một đứa chơi bời lêu lổng, sống cho qua ngày sao?

Hai mẹ con nhà này cố sức diễn xuất, Lâm Hạo Sơ sao lại không nhìn ra họ đang phối hợp kẻ tung người hứng? Hắn nhu thuận gật đầu, nói: “Hiện tại ngày nào cũng học tập con cảm thấy rất thoải mái vui vẻ!”

Một câu trả lời này khiến cho tâm trạng của Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên như chìm vào vực sâu…

“Chết tiệt, Lâm Hạo Sơ đang êm đẹp sao lại mơ thấy cái này?!” – Sau khi Lâm Hạo Sơ lên lầu trở về phòng, Lâm Bác Hiên đi vào thư phòng không nhịn được đập bàn một cái.

Lâm Hạo Sơ không đoán sai, đối với lời giải thích của hắn, Chu Văn Vận cùng Lâm Bác Hiên tuy rằng rất tức giận, nhưng không hoài nghi.

Trên đời này làm gì có cha mẹ nào không mong muốn con mình chăm chỉ học tập? Cũng không biết đứa ngu xuẩn kia lại chạy đi đâu nhìn thấy cha mẹ giáo huấn con cái học hành, liền về nhà mơ thấy cái mộng như vậy.

“Con nói hiện tại nó mơ thấy Lâm Khánh Diệp muốn nó đọc sách, nhỡ sau này nó lại mơ thấy Lâm Khánh Diệp muốn nó chăm lo cho công ty thì phải làm sao đây?!” – Lâm Bác Hiên nghiến răng nghiến lợi nói, trên mặt là biểu tình ác độc chỉ hận không thể xé xác Lâm Hạo Sơ.

Nhắc tới đến Lâm thị, Chu Văn Vận cũng trở nên khẩn trương, sợ hãi nói: “Con trai, con nói sẽ thật sự không có chuyện quỷ hồn báo mộng chứ? Mẹ nói nè, hôm nay mẹ xem trên báo thấy đưa tin một đứa nhỏ ở Mĩ vậy mà lại có trí nhớ kiếp trước, nó kể về cha mẹ kiếp trước của mình, nghe nói phóng viên còn đi thăm dò, đôi vợ chồng đó thật sự tồn tại!”

Lâm Bác Hiên nghe vậy ngẩn người, không biết tại sao trong lòng bỗng thấy lạnh toát. Thật lâu sau, hắn mới phản ứng chính mình sao lại cũng mê tín như thế, lập tức phản bác nói: “Mẹ, sao mẹ lại giống đứa ngu ngốc kia đi tin loại chuyện phong kiến mê tín này?! Trên đời này làm gì có yêu ma quỷ quái, trọng sinh, mượn xác hoàn hồn là sao chứ?! Mẹ lại bảo Trần tẩu đi mua cái tạp chí lá cải gì ở ngoài đường về!”

Chu Văn Vận bị nói trúng tâm sự trên mặt nóng lên, nghĩ nghĩ, trả lời: “Con nói đúng, trên đời làm gì có ma quỷ?” – Nếu không bọn họ làm chuyện ác nhiều như vậy, cũng có gặp ma quỷ quấn thân gì đâu, bọn họ hiện tại ngồi xe hàng hiệu, hưởng thụ cuộc sống phú quý.

Chu Văn Vận nghĩ như vậy, tinh thần căng thẳng rốt cục cũng thả lỏng, nhưng nghĩ đến chuyện gì đó, tảng đá trong lòng vừa biến mất lại đè lên.

“Nhưng con có cảm thấy nó hình như có gì khác với trước kia không? Cụ thể là chỗ nào lại không thể nói rõ.” Nàng lo sợ bất an nói, cảm thấy thần kinh của mình có chút yếu đuối.

“A, chỗ nào không giống?” Lâm Bác Hiên vỗ vai an ủi Chu Văn Vận đang lo lắng, trấn an nói: “Mẹ quên rồi sao? Trước đó không lâu Dương Tân cũng chỉ vì ngáp một cái mà bị ngu xuẩn đuổi việc? Cho nên nói giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời!”

Chu Văn Vận vừa nghe, lập tức thoải mái, vì mình đã cải tạo Lâm Hạo Sơ trở thành như vậy mà đắc ý. “Trên đời này nếu thực sự có ma qủy, Lâm Khánh Diệp biết con trai bảo bối của hắn trở thành như vậy nhất định không cam lòng, hẳn là sớm tức giận bò ra từ trong quan tài rồi!”

“Cho nên mẹ không cần tự mình dọa mình?” Lâm Bác Hiên rèn sắt khi còn nóng nói.”Đi, mẹ nhanh đi nghỉ ngơi đi, không phải gần đây thân thể mẹ không tốt hay sao?”

“Đúng vậy, cảm thấy không có tinh thần, hay sợ lạnh, cũng không biết là bị làm sao nữa.” Chu Văn Vận nói xong lại kéo áo ngủ mỏng manh trên người, oán giận nói: “Đêm nay chờ ngu xuẩn kia về ăn cơm, đói bụng đến dạ dày đau nhức!”

Lâm Bác Hiên nghe xong cũng không tự giác mà xoa dạ dày của mình, cũng cảm thấy không thoải mái.

“Kia mẹ trở về phòng nghỉ ngơi, con cũng đi ngủ sớm một chút, đừng làm việc quá muộn.” Chu Văn Vận vẻ mặt mệt mỏi, vừa ra cửa thì bị gió lạnh thổi khiến nàng nổi da gà toàn thân.

“Trần tẩu, cửa sổ hành lang sao lại không đóng?” Nàng nhịn không được thở phì phì quát xuống dưới lần một câu.

Lâm Bác Hiên đóng cửa cửa thư phòng, chuẩn bị xử lý việc ở công ty, nhưng trong đầu vẫn luôn hiện ra ánh mắt Lâm Hạo Sơ nhìn bọ họ lúc trên bàn cơm, hình như vẫn như trước trần ngập tin cậy, nhưng lại có chỗ không giống.

Hắn không khỏi nhớ lại mấy chuyện mẹ hắn vừa kể, tuy rằng lúc ấy hắn danh chính ngôn thuận phản bác, nhưng cũng không biết vì sao, vẫn cảm thấy lo sợ bất an…

Hết chương 20.