Những loại thuốc đó đều do chính Hứa Hựu Lễ tự tay nghiên cứu chế tạo, thuốc làm cho người ta sớm già đã được hắn nghiên cứu thành công từ vài năm trước, cũng đã dùng cho hai người trước đó, nghe nói hiệu quả còn khá tốt, đến nay không bị điều tra ra cái gì.

Hứa Hựu Lễ còn rất nhiệt tình mà giải thích với Lâm Hạo Sơ nguyên lí hoạt động của thuốc này, chính là gây ra đột biến trong gen, khiến cho tế bào bình thường dần mất đi chức năng hoạt động, nhưng, hắn nói với Lâm Hạo Sơ, ý tưởng này là một người khác nói cho hắn.

Khi đó người đầu tiên mà Lâm Hạo Sơ nghĩ đến chính là Tả Trạm Vũ, không nghĩ tới lúc đó Hứa Hựu Lễ còn vô cùng có thâm ý mà nói: “Hắn họ Tả, xú tiểu tử này cung cấp ý tưởng cho ta, nhưng lại không chịu xuất lực, bắt ta dùng cái xưởng dệt đằng kia làm phòng thí nghiệm! Coi thường ông đây văn hóa không cao!”

Họ Tả, còn có xưng hô “Xú tiểu tử” để lộ ra rằng người kia tuổi tác cũng không lớn, điều này càng khiến cho Lâm Hạo Sơ không thể không hoài nghi người mà Hứa Hựu Lễ nhắc đến chính là Tả Trạm Vũ.

Còn có xưởng dệt ở gần đây, gần như người kia đã nói rõ ràng cho Lâm Hạo Sơ biết vị trí chính xác của phòng thí nghiệm.

Vì để thống nhất quy trình xử lí nước thải phù hợp với luật bảo vệ môi trường, toàn bộ xưởng dệt ở thành phố H đều được xây dựng tập trung trong một khu vực.

Hiện tại Lâm Hạo Sơ có thể nói đã thông minh hơn trước khi trọng sinh rất nhiều, lập tức liền nhìn ra Hứa Hựu Lễ có ý đồ mượn dao giết người.

Nếu Hứa Hựu Lễ điều tra qua Chu Văn Vận, như vậy tự nhiên biết thân phận của hắn, biết hắn cùng người Thạch gia có quan hệ, biết hắn cùng Tả Trạm Vũ có lập trường đối nghịch nhau. Có  lẽ Tả Trạm Vũ chọc phải Hứa Hựu Lễ, cho nên Hứa Hựu Lễ nghĩ muốn mượn tay hắn giáo huấn Tả Trạm Vũ?

Phòng thí nghiệm tại xưởng dệt ở gần đây, Lâm Hạo Sơ đoán đây chính là nơi Tả Trạm Vũ nghiên cứu thuốc hủy dung. Nhưng chỉ sợ hắn khiến cho Hứa Hựu Lễ thất vọng rồi, bởi vì hắn căn bản không có ý định cung cấp thêm manh mối cho cảnh sát hay Thạch Quang Tĩnh.

Đối với việc Tả Trạm Vũ mưu hại Thạch Thư Tình bị hủy dung, không biết vì sao hắn biết rõ Tả Trạm Vũ lẽ ra phải bị xử phạt, nhưng trong lòng lại luôn có xúc động muốn tán thành hành vi của người đó.

Lâm Hạo Sơ đánh giá, Tả Trạm Vũ cùng Hứa Hựu Lễ mâu thuẫn, hẳn là chính là khi Tả Trạm Vũ chiếm phòng thí nghiệm kia mà ra, Hứa Hựu Lễ hẳn là hận Tả Trạm Vũ thấu xương đi? Nhưng hắn nhất định không thể tưởng tượng được, sau khi mình rời đi không lâu, Hứa Hựu Lễ lại lập tức nói cho Tả Trạm Vũ chuyện này, tương đương với gián tiếp mà nhắc nhở hắn phải đề phòng Lâm Hạo Sơ.

Trên thực tế, Tả Trạm Vũ cùng Hứa Hựu Lễ vẫn luôn duy trì một mối quan hệ hữu nghị, Hứa Hựu Lễ vô cùng tức giận Tả Trạm Vũ không có tình người, nhưng lại không thể không bội phục thiên phú của hắn, bởi vậy, hắn vĩnh viễn cũng sẽ không thật sự đem Tả Trạm Vũ đẩy vào đường cùng.

Nhưng sự thật chứng minh, Hứa Hựu Lễ nhắc nhở là làm chuyện thừa thãi, lại tạo cơ hội cho Tả Trạm Vũ có duyên gặp mặt Lâm Hạo Sơ một lần, sau đó càng thêm tò mò về người này…

“Mọi người, thứ hai thầy giáo sẽ đi công tác, cho nên mọi người làm bài tập và nộp trước thứ sau nhé…” Tiết sau, thanh âm giảng bài của thầy giáo kéo Lâm Hạo Sơ trở lại hiện thực.”Cho nên bài tập hôm nay sẽ ít hơn, mọi người nhớ làm bài…”

Lâm Hạo Sơ lấy bút nhanh chóng ghi chép lại, rồi đọc qua bài tập một chút, thật bất ngờ bài tập này hắn cần phải xem xét thêm một chút trong sách.

Thu dọn sách vở xong, Lâm Hạo Sơ là người cuối cùng đi ra khỏi phòng học. Không thể không nói, hai tiết đầu buổi sáng, hắn bỏ nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên lên lớp mà hắn không buồn ngủ, lần đầu tiên không để cho thời gian lãng phí trôi đi.

Hôm nay thời tiết rất tốt, không khí trong lành, ánh nắng chiếu vào trên hành lang lớp học. Lâm Hạo Sơ theo thói quen nhìn thời gian một chút, phát hiện lúc này mới chín giờ rưỡi, mà hắn trước kia sẽ ngủ thẳng đến trưa.

Ngẩng đầu, Lâm Hạo Sơ híp mắt thỏa mãn đón nhận ánh nắng chói mắt bên ngoài, vầng sáng trước mặt hắn cứ thế tràn ra, hắn khẽ nhếch khóe miệng, nghĩ thầm rằng, mình trước kia đã bỏ lỡ không biết bao nhiêu điều tốt đẹp.

Buổi sáng chỉ có hai tiết học, sau khi Lâm Hạo Sơ đi ra khỏi lớp, chuẩn bị tới thư viện học bài. Hắn chọn đi đường vòng, một lối đi yên ắng ít người qua lại.

“Chú Vương, khi nào rảnh chú có thể đưa cho lái xe của cháu, anh Dương, tiền lương được không, nhiều hơn một chút, nhanh lên đi.” Khi xác định xung quanh không có ai, Lâm Hạo Sơ lấy điện di động ra gọi điện cho quản gia Vương.

Chuyện sáng nay của hắn bị người đăng lên mạng trường, hắn không có tính toán đi thăm dò, hắn cũng không muốn biết là ai làm. Tuy rằng hắn cảm thấy có đến chín mười phần là do Dương Tân làm hoặc Dương Tân mua chuộc học sinh trong trường làm, hắn vẫn muốn vì chuyện mình vô cớ sa thải Dương Tân mà đền bù cho người ta.

Không quản nói như thế nào, từ khi Dương Tân bắt đầu làm lái xe cho hắn, hắn cũng chưa bao giờ bao giờ cho người ta sắc mặt hòa nhã.

Nhớ rõ có một lần, hắn vì nhìn thấy Trịnh Hải Dung cùng Vu Tiểu Phái hôn nhau trong rừng cây đã đem toàn bộ phẫn uất tức giận của mình trút lên người Dương Tân.

Ngày đó, trùng hợp là sinh nhật vợ mới cưới của Dương Tân, Lâm Hạo Sơ nghe được Dương Tân cùng vợ hắn nói chuyện điện thoại tình cảm, cảm giác như lửa giận trong lòng mình bị đổ thêm dầu, hắn trừ mấy tháng tiền lương của Dương Tân còn bắt người ta lái xe chở mình mười vòng quanh thành phố, mãi cho đến rạng sáng ngày hôm sau, làm cho Dương Tân mất đi cơ hội ở cùng vợ.

Lâm Hạo Sơ hiện tại nghĩ lại, chính mình trước đó thật sự là vô cùng ích kỉ, bởi vậy đối với người khiển trách mình, hắn nhất định sẽ thản nhiên tiếp thu, đồng thời sẽ tận lực bồi thường lại những người hắn đã từng tổn thương…

Thời gian trôi về sau.

“Ông đây căn bản là không chép bài, mấy tên chết tiệt kia nói dối! Chủ nhiệm kia phỏng chừng cũng đã ăn tiền, điều tra cũng không thèm làm mà ngay lập tứ đuổi học ông!” Trần Mộc Sâm một bên đập giường một bên thở phì phì mắng, bởi vì phẫn nộ mà sắc mặt trướng đến đỏ bừng, khẩu khí mắng rất nặng cùng đôi mắt có thể phun ra lửa.

Nhưng mà, so với Trần Mộc Sâm đang trong cảm xúc kích động thì người đang nghe hắn nói lại lạnh lùng thản nhiên, ngay cả lông mày cũng không động một chút.

Tả Trạm Vũ đưa táo đã gọt sạch vỏ cho mẹ, một chút suy nghĩ trả lời Trần Mộc Sâm cũng không có.

Tên Trần Mộc Sâm này là bệnh nhân ở phòng cách vách với phòng mẹ hắn, vừa mới tới bệnh viện không bao lâu. Vốn dĩ bệnh hắn cũng không nghiêm trọng tới mức nằm viện, nhưng mẹ Trần cũng chỉ có một đứa con trai, nói thế nào cũng muốn hắn nằm viện quan sát nếu không sẽ không thể yên lòng.

Trần Mộc Sâm vóc người cao lớn, không mở miệng nói chuyện sẽ khiến người nghĩ hắn ít nói ổn trọng, thậm chí còn có chút hương vị nam nhân, nhưng vừa mở miệng nói chuyện, lại quả thực chính là bản sao của mấy bà thím hay ca thán. Từ ngày đầu tiên hắn đến bệnh viện, hắn ngày nào cũng chạy sang phòng cách vách, cùng Tả Trạm Vũ nói liên miên cằn nhằn về người mà hắn ghét, nói đến mức ruột gan đứt từng khúc, lòng đầy căm phẫn, muốn cho tất cả mọi người đều căm ghét tên đầu sỏ gây chuyện kia.

Lần đầu tiên Trần Mộc Sâm nói, Tả Trạm Vũ nhớ kỹ tên Lâm Hạo Sơ; lần thứ hai nói, Tả Trạm Vũ khóe miệng rút một chút; lần thứ ba nói, Tả Trạm Vũ lông mày nhíu lại; lần thứ tư nói, Tả Trạm Vũ tại suy nghĩ mình có cần thiết nghiên cứu thêm loại thuốc khiến gười ta mất tiếng hay không… ( =)))

Hiện giờ hai tháng đi qua, chỉ cần Tả Trạm Vũ đến bệnh viện thăm mẹ hắn, Trần Mộc Sâm nhất định phải theo sau mông hắn mà lải nhải mấy câu.

Cho nên, bệnh tâm lý thật mẹ nó quá gây sức ép rồi!

“Quả nhiên bạn cùng tuổi có rất nhiều chuyện để nói, con xem, Tiểu Sâm rất thích nói chuyện với con nha!” Tô Duy tiếp nhận quả táo cắn một miếng, bởi vì đang nhai nên hai má có chút phồng lên, trông hồn nhiên y hệt trẻ con. Nàng nhìn chằm chằm con trai của mình, trong mắt chính là thần thái vui sướng khi người gặp họa.

Tả Trạm Vũ khóe miệng kéo kéo.

Nói thật, nếu như không phải mẹ hắn rất thích Trần Mộc Sâm, hắn nhất định sẽ cho tiểu tử này tự đi hốt xác mình ngoài bệnh viện.

Về phần mẹ của hắn vì sao thích Trần Mộc Sâm, hắn nghĩ cùng với cha mình không thoát khỏi quan hệ.

Tả Trạm Vũ nhớ rõ khi còn bé, mẹ của hắn liền đặc biệt thích ôm hắn nói về cha, nói hết một ngày một đêm cũng không xong. Nàng từng vừa hâm mộ vừa tự hào nói với hắn!

Tả Trạm Vũ thản nhiên mà nhìn lướt qua Trần Mộc Sâm đeo mắt kính dầy cộp, nghe nói người này cận thị vì từ nhỏ đã chăm đọc sách. Chỉ tiếc kết quả là hắn thi đậu một trường hạng ba, một trường hạng hai trong khi thành tích ở cuối bảng.

Cũng không biết có phải vì người này chỉ số thông minh đối lập với cha hẳn chính là nguyện nhân khiến mẹ hắn quý tiểu tử này hay không?

Từ khi Tả Trạm Vũ có trí nhớ, mẹ của hắn vẫn luôn là một ngừi phụ nữ mềm yếu, sẽ sợ tối hoặc sợ sấm sét, chơi trò chơi trong công viên giải trí cũng muốn hắn chơi cùng. Nàng cho tới bây giờ đều là như thế, trước khi sinh con trai thì ỷ lại vào chồng, sau khi sinh con ra thì ỷ lại vào hai nam nhân một lớn một nhỏ.

Về nhà ngoại, mẹ của hắn chưa bao giờ nhắc tới, nàng chỉ nói, cả đời này nàng chỉ dũng cảm nhất được một lần, cũng là lần duy nhất nàng dũng cảm, chính là để được gả cho cha hắn mà cùng người nhà đoạn tuyệt quan hệ.

Mỗi khi nghĩ vậy, Tả Trạm Vũ cảm thấy tâm mình như bị vật nhọn đâm vào, loại đau đớn này rất nhẹ, nhưng cũng thật dai dẳng không thể nào xóa bỏ…

Tả Trạm Vũ nghĩ, có lẽ trước khi hắn sinh ra, mẹ hắn vẫn còn trẻ, cha rất hưởng thụ sự ỷ lại của mẹ, nhưng trạng thái này thay đổi từ lúc nào, phỏng chừng ngay cả mẹ hắn cũng không biết.

Thạch Thư Tình không là người đầu tiên phá hoại gia đình hắn, cha hắn phát sinh quan hệ với rất nhiều phụ nữ, nhưng Thạch Thư Tình là kẻ đầu tiên dám đến nhà ép mẹ hắn phải ly hôn, điều này chứng tỏ, cha hắn nghiêm túc với những người đó, vô luận là với Thạch Thư Tình hay với ai khác.

Bởi vậy mẹ hắn rốt cục cũng hỏng. Cả thể xác lẫn tinh thần.

Hiện tại, bệnh tình của mẹ hắn đã chuyển biến tốt đẹp, đa số tình huống đều là vui vẻ cười nói, thậm chí còn sẽ trêu chọc hắn như vừa rồi, chẳng qua thỉnh thoảng sẽ suy nghĩ luẩn quẩn trong lòng, sẽ khóc lớn, sẽ đập đồ vật, may là chưa đến mức tự tổn thương mình.

Đương nhiên, nàng cũng đã nghe chuyện của Thạch Thư Tình, cũng biết đầu sỏ gây chuyện là ai.

Tả Trạm Vũ từ khi còn rất nhỏ đã am hiểu cách làm sao để che giấu tâm tư, ngay cả Tô Duy là mẹ đẻ hắn, cũng thực khó để hiểu được hắn đang nghĩ gì, nhưng vô luận như thế nào, Tô Duy đều rất rõ ràng, con trai của nàng cho tới bây giờ cũng không phải là người chịu ngồi yên cho người ta bắt nạt.

Tô Duy tính tình yếu đuối, đồng dạng cũng thực thiện lương, thậm chí người ngoài nhìn vào sẽ nói, chính là thánh mẫu, bởi vậy tuy rằng Thạch Thư Tình phá hủy gia đình của nàng, cũng đã dùng qua mọi thủ đoạn ép nàng ly hôn, nhưng đối với chuyện cô ta bị hủy dung, nàng vẫn là sẽ nhịn không được đồng tình.

Cho nên lúc ấy, Tả Trạm Vũ không chỉ bị Tô Duy hung hăng mắng một trận, hơn nữa còn bị phạt quỳ úp mặt vào tường. Đây là một mặt thiện lương của Tô Duy, lần đầu tiên nàng trừng phạt Tả Trạm Vũ, trước đây việc giáo dục con cái đều do Tả Chấn Phi hoàn thành.

Đương nhiên, thân là mẹ, Tô Duy lo lắng nhất tự chính là Tả Trạm Vũ sẽ xảy ra chuyện, bởi thế bí mật này nàng sẽ vĩnh viễn giữ trong bụng, cho đến tận khi nàng bước chân vào quan tài…

Hết chương 11.

chương này khó quá:((( lủng củng lắm, có chỗ nào chưa phù hợp mọi người góp ý nha.

Tung hoa mừng tiểu công chính thức lên sàn =))))