Editor: Mèo Mướp Thích Ngủ

Ngôi nhà mà gia đình Triệu Nhã Nam mua là nhà đã xây sẵn, tất cả đã được trang trí hết rồi, vật dụng trong nhà thì mấy ngày trước cũng đã được dọn vào, nhìn sơ thì thấy nhà rất rộng rãi, thoải mái.

Tô Mạt lén hỏi Triệu Nhã Nam mua nhà hết bao nhiêu tiền, cô cũng muốn mua cho Mẹ Tô một căn. Sau khi biết được mua nhà cần một trăm vạn thì cô liền hạ quyết tâm phải kiếm tiền thật tốt, bằng không hiện tại dù muốn mua thì cô cũng không mua nổi căn nhà này. Không nghĩ tới ngày thường Triệu Nhã Nam mộc mạc như vậy nhưng gia cảnh cũng rất giàu có.

(*) 100 vạn NDT = 1.000.000 NDT = 3.310.534.010 VNĐ

Giá của căn phòng đó cao có thể là bởi vì nằm ngay bên cạnh Thánh Đức cao trung. Do nó nằm gần khu phía nam của Thánh Đức cao trung nên được trang trí theo phong cách châu Âu và Địa Trung Hải.

Trường học ở vùng ngoại thành, hoàn cảnh rất tốt, toàn bộ Thánh Đức cao trung chiếm diện tích khoảng ba ngàn hai trăm mẫu, chia làm 2 khu là Cao Trung, Sơ trung. Khu Sơ trung diện tích nhỏ hơn, tổng cộng chỉ có mười mấy lớp, trên cơ bản tất cả học sinh sơ trung đều có thể trực tiếp thi vào Cao Trung, nghe nói bọn họ không phải trong nhà có tiền thì cũng chính là trong nhà có quyền.

(*)  1 mẫu = 3.600 mét vuông, => Trường học rộng khoảng: 11,52 kilomet vuông.

Nguyên nhân Thánh Đức cao trung nổi tiếng xa gần ngoại trừ việc học chất lượng tốt, còn do danh xưng trường cao trung đẹp nhất cả nước. Trường học chia thành nhiều khuôn viên khác nhau, các phong cách kiến trúc của khuôn viên bao gồm phong cách châu Âu, phong cách Địa Trung Hải, phong cách Nhật Bản và phong cách thị trấn Giang Nam ….. Đi học ở Thánh Đức cao trung mỗi ngày học sinh đều có ảo tưởng mình được đi du lịch vòng quanh thế giới mỗi ngày.

Cha mẹ Triệu Nhã Nam đã biết cô từ trước, hơn nữa vì cô thi được hạng nhất toàn thành phố nên họ đối với cô càng nhiệt tình. Người lớn đều thích con cái nhà mình chơi chung với những người có thành tích tốt, đặc biệt là đứa bé giống như Tô Mạt vậy, thành tích vừa tốt lại vừa ngoan ngoãn, nên bọn họ càng yên tâm để cho con gái chơi chung với cô.

Ở tỉnh, Tô Mạt cũng không quen thuộc, kiếp trước cô cũng chỉ tới có vài lần, cao trung cô học ở thành phố, đại học lại thi ở nơi khác, sau này thì ở đó phát triển luôn. Những chuyện xảy ra ở Thánh Đức cao trung và ở tỉnh thì cô cũng không có ấn tượng gì, cho nên ở đây cô cũng không có ưu thế gì.

Từ nhà Tô Mạt lái xe đến Triệu gia mất cả một buổi trưa, tuy rằng dọc theo đường đi Tô Mạt và Triệu Nhã Nam vẫn luôn vừa nói vừa cười, dù không nhàm chán nhưng khi xuống xe vẫn cảm thấy rất mệt mỏi, hai người ăn cơm, tắm rửa xong rồi đi ngủ.

Sáng sớm ngày hôm sau, ba mẹ Triệu Nhã Nam liền ra cửa.

Dì giúp việc tới gõ cửa kêu các cô rời giường ăn bữa sáng, dì là người mà Triệu gia mời đến để phụ trách nấu cơm cho Triệu Nhã Nam.

Tối hôm qua Tô Mạt và Triệu Nhã Nam ngủ chung một phòng, Tô Mạt nghe được tiếng đập cửa thì cũng đã thức dậy, kiếp trước lúc này cô cũng có thói quen ngủ nướng, nhưng sau này khi đi làm liền dưỡng thành thói quen vừa nghe đồng hồ báo thức là có thể lập tức tỉnh táo.

Tô Mạt nhìn Triệu Nhã Nam còn đang mơ mơ màng màng ngủ, đẩy đẩy cô ấy, gọi vài tiếng “Nhã Nam …… Nhã Nam.”

Triệu Nhã Nam mơ mơ màng màng bò dậy, dẩu cái miệng nhỏ, híp con mắt lại, ngồi sát chân giường, ôm cái gối đầu màu trắng.

Lúc này Tô Mạt liền có cảm giác cô có thêm một cô em gái, quan hệ của cô và Tô Lê tuy rằng không tồi, nhưng dù sao Tô Lê cũng là con trai, cũng không thân thiết với cô lắm, hơn nữa Tô Lê rất tự lập, không cần cô chiếu cố nhiều, Tô Mạt cảm thấy hiện tại tình thương của mẹ trong cô đang lan ra, Triệu Nhã Nam mượt mà, đáng yêu hoàn toàn phù hợp hình tượng em gái mà trong lòng cô muốn che chở.

“Tô Mạt, mấy giờ rồi?” Triệu Nhã Nam ngáp một cái, đôi mắt vẫn còn chưa mở ra nổi.

“Để tớ nhìn xem……” Tô Mạt cầm lấy đồng hồ được đặt trên tủ đầu giường, nhìn thoáng qua, “7 giờ hơn, gần 8 giờ.”

“A, sớm như vậy, được nghỉ mà còn phải dậy sớm như vậy, thật đau khổ mà!” Triệu Nhã Nam vẻ mặt đau khổ, sau đó lại bò vào trong chăn chuẩn bị đi ngủ tiếp.

“Đừng ngủ mà, cậu dậy đi, lát nữa chúng ta đi ra ngoài chơi.” Tô Mạt xốc chăn lên, khuyên nhủ.

Triệu Nhã Nam nhắm hai mắt theo bản năng mà trả lời: “Đi chỗ nào chơi?”

“Đi ra ngoài đi dạo, tớ xem gần đây cũng có một số cảnh không tồi. Nếu không chúng ta đến Thánh Đức cao trung nhìn thử? Cậu đã đi chưa?” Tô Mạt cảm thấy tâm huyết dâng trào.

Triệu Nhã Nam lập tức cảm thấy hứng thú, cơn buồn ngủ cũng đã hoàn toàn biến mất, ngồi dậy, “Tớ chưa đi lần nào, nhưng mà nghe nói phong cảnh ở Thánh Đức cao trung không hề kém cạnh gì so với những điểm du lịch trứ danh đâu?”

“Vậy cậu mau đứng lên, nhanh thay quần áo.”

Hai người ăn bữa sáng xong liền thay quần áo mùa hè mát mẻ rồi ra cửa, bên ngoài thời tiết rất tốt, ánh nắng tươi sáng nhưng không quá gắt, còn có vài lá vàng, có thể là do ở vùng ngoại ô, cũng có thể do nhiều nguyên nhân khác nhưng không khí rất trong lành.

Tô Mạt đã lâu không có cảm giác thoải mái như vậy. Trước khi ra ngoài, cô đã bôi kem chống nắng lên cánh tay và đùi đề phòng bị cháy nắng. Triệu Nhã Nam không nghĩ đến việc xài kem chống nắng nhưng khi nhìn đến Tô Mạt tỉ mỉ bôi kem chống nắng, cô cũng muốn Tô Mạt giúp cô bôi kem.

Hai người hiện tại mới mười lăm tuổi, đúng độ tuổi làn da rất đẹp, đặc biệt là khuôn mặt Triệu Nhã Nam trơn bóng cơ hồ không có một lỗ chân lông, còn có một tầng lông tơ thật nhỏ, da thịt vô cùng mịn màng làm người ta vô cùng hâm mộ. Còn làn da Tô Mạt thì không tốt như vậy, vừa đến mùa hè liền dễ dàng có mụn, bất quá bởi vì còn trẻ, năng lực tự tái tạo của làn da cũng không tồi, trước kia cô hay ngứa tay nặn mụn nên để lại sẹo nhưng hiện tại thì không có.

Hơn nữa sau khi khảo thí, Tô Mạt đã bắt đầu làm mỹ phẩm chăm sóc da, mỗi ngày cô đều tự chăm sóc lại da dẻ, ba ngày đắp mặt nạ một lần, hiện tại làn da của cô được điều trị cũng không tồi, mụn cũng không nhiều. Ban đầu da cô cũng không trắng lắm nhưng hiện tại đang có xu hướng trắng hơn.

Tô Mạt mặc một cái váy xanh lá cây nhạt, dáng người của cô hiện tại khá gầy, cô nhớ rõ lúc trước khi cô học đến lớp 11 thì bắt đầu bắt đầu béo lên, có thể là do cả ngày đều ở trong phòng học, ăn nhiều lại không vận động, thịt trên bụng càng ngày càng nhiều. Sau khi tốt nghiệp cũng không ốm xuống được. Lần này cô đã rút ra được bài học, buổi tối đã qua 8 giờ thì cô sẽ không ăn cơm.

Triệu Nhã Nam so với Tô Mạt thì lùn hơn nửa cái đầu, thoạt nhìn nhỏ xinh đáng yêu, làn da trắng nõn khiến cô ấy ở dưới ánh mặt trời giống búp bê sứ, toàn thân giống như đều sáng lên. Dáng người hơi béo nên nhìn cô ấy ăn mặc váy công chúa màu trắng rất đáng yêu.

Cổng chính của Thánh Đức cao trung nằm ở đối diện tiểu khu của Triệu Nhã Nam. Từ cổng chính đi vào chính là khuôn viên phía nam của Thánh Đức cao trung. Thoạt nhìn có mấy khu nhà xây theo kiến trúc châu Âu, cao nhất có một cái gác chuông, nhìn giống như là một giáo đường.

Bên kia cổng chính là một quảng trường rất dài, chia làm nhiều khu vực, tổng cộng có mấy trăm cửa hàng, còn có một quảng trường mua sắm ở phía trước, Tô Mạt và Triệu Nhã Nam chỉ đứng trước cổng trường nhìn qua bên kia vài lần, cũng không có đi qua bên đó, cho nên không biết rõ cuối quảng trường là chỗ nào.

Hai người thương lượng, vào bên trong Thánh Đức cao trung đi dạo trước, nếu thời gian còn sớm thì mới đến quảng trường chơi một chút.

Tô Mạt và Triệu Nhã Nam dắt tay nhau đi tới cổng chính Thánh Đức cao trung. Tất cả mọi người đều nói rằng muốn biết nguồn tài chính của một trường học ra sao thì nên nhìn vào cổng trường trước tiên. Do đó, cổng chính Thánh Đức cao trung rất tráng lệ, đồ điêu khắc và những cột đá được thiết kế rất đặc sắc.

Thánh Đức cao trung quản lý theo khuôn khổ khép kín, cho nên cổng trường học đang đóng, bên ngoài còn có mấy người bảo vệ ở cổng.

Trước kia Tô Mạt nghe nói bảo vệ ở Thánh Đức cao trung đều là tinh anh của bộ đội đặc chủng xuất ngũ, khi đó cô còn chưa tin, nghĩ thầm những người bộ đội đặc chủng như thế thì làm sao lại đi làm bảo vệ của trường học, nếu làm vậy thì quá mai một nhân tài, chỉ là hiện tại, khi cô nhìn thấy mấy chú bảo vệ ở cổng mới cảm nhận được mấy lời đó là sự thật.

Tô Mạt và Triệu Nhã Nam đi qua thì mấy chú bảo vệ không có gì biểu tình, chỉ nhìn hai cô hỏi, “Thẻ học sinh đâu?”

Hai cô sửng sốt vài giây, Triệu Nhã Nam không hiểu rõ lắm, Tô Mạt mở miệng nói: “Chú ơi, bọn con là học sinh mới của Thánh Đức cao trung, muốn vào trường học coi thử, không biết tụi con có thể vào không?”

Biểu hiện trên mặt của chú bảo vệ không thay đổi, chỉ nhẹ nhàng nói: “Không được, không có thẻ thì không được vào, đây là quy tắc của trường.”

Kiếp trước trường Tô Mạt học cũng quản lý khép kín, nhưng vẫn có thể đi vào được. Tuy không cho phép học sinh tự ý ra vào nhưng cũng không cấm người ngoài ra vào, Mẹ Tô kiếp trước thường xuyên đem đồ ăn đưa cho cô. Không nghĩ tới Thánh Đức cao trung lại quản lý nghiêm như vậy, cho dù là vào xem cũng không cho. Người ta đã không cho, cô cũng không thể xông vào, cô trọng sinh thành học thần chứ không phải thành võ lâm cao thủ, mấy chú bảo vệ ngoài cổng chỉ cần tùy ý cũng có thể đem cô quật ngã một cách dễ dàng.