Ba người đàn ông kia không có bày hết 300 bộ quần áo ra, mà còn gởi ở nhà ông Năm hơn 100 bộ. Tô Mạt gọi một chiếc xe vận tải loại nhỏ tới, mới có thể chở hết số quần áo đó đi.

Số đồ đó chắc chắn không thể để ở ký túc xá được, Tô Mạt nhớ lần trước đi qua nhà Triệu Nhã Nam chơi, hình như dưới lầu nhà cô ấy có một cái kho hàng để trống. Tô Mạt biết số điện thoại nhà Triệu Nhã Nam, nên cô gọi qua luôn, đúng lúc Triệu Nhã Nam nghe máy, Tô Mạt hỏi là cô có thể mượn kho hàng nhà cô ấy hay không.

Ba Triệu cũng không hỏi nhiều liền đồng ý cho cô mượn. Ông rất thích đứa nhỏ Tô Mạt này, hơn nữa nhà ông cũng không có dùng đến kho hàng đó.

Kho hàng rất sạch sẽ, xem ra lúc trước vẫn luôn có người đến quét dọn vệ sinh định kỳ. Bận rộn cả buổi trời, Tô Mạt mới phân loại xong những món quần áo đó.

Ban đầu, Tần Hộ Sinh đợi cô trong quán trà, nhưng sau khi nghe điện thoại xong liền vội vã rời đi. Dù đi vội, cô ấy vẫn không quên để lại hai người vệ sĩ đi lấy tiền với cô, sau đó ở lại giúp cô chuyển quần áo.

Hai người vệ sĩ đó sức lực rất lớn, nếu không có bọn họ, mà để một mình Tô Mạt chuyển thì cho dù có chuyển cả ngày trời thì cũng không thể nào chuyển hết được.

Tô Mạt nhìn số quần áo được chất thành một ngọn núi trước mắt, liền cảm thấy áp lực to lớn như núi. Nhưng mà có áp lực thì mới có động lực được, những bộ quần áo này chắc chắn sẽ giúp cô kiếm được một khoản lớn.

Không phải lúc trước cô đang lo lắng khi cô mở cửa hàng trên Taobao thì không có gì để bán sao? Vậy bây giờ cô liền quyết định, cô sẽ bán quần áo trước!

Những người đầu tiên mở shop online, sau này đã có vài người trở thành đại gia, kể cả khi họ không làm nữa thì họ cũng vẫn sẽ kiếm được một số tiền.

Đợi qua mấy năm nữa, khi tới thời hoàng kim của Taobao, thì tổng giao dịch hàng ngày có thể vượt qua tổng doanh số của Carrefour và Wal-Mart.

Tô Mạt nhớ loáng thoáng vị trí đầu tiên trong danh sách bán hàng của Taobao hình như là quần áo, vì vậy lần đầu tiên Tô Mạt nhìn thấy số quần áo này, trong lòng cô liền nghĩ tới chuyện này.

Mặc dù lúc này Taobao chỉ vừa mới mở và hiện tại vẫn đang là thiên hạ eBay nhưng rất nhanh Taobao sẽ làm cho eBay thương tích đầy mình.

Mặc dù số tiền kiếm được của Taobao trong năm 2004 không bằng ba năm sau, nhưng tương lai tốt đẹp sau này cũng đã có thể thấy rõ.  Nếu làm việc chăm chỉ thì bạn sẽ đào được thùng vàng đầu tiên trong sự nghiệp của mình! Cô chắc chắn mình sẽ dùng số quần áo này để kiếm được thùng vàng đầu tiên trong sự nghiệp của cô.

"Tô Mạt, cậu lấy đâu ra nhiều quần áo quá vậy?" Thời điểm Triệu Nhã Nam nhìn thấy trong kho toàn là quần áo đã bị dọa sợ đến ngây người.

Phụ nữ thích quần áo, cũng thích mua quần áo, đây là thiên tính của phụ nữ, hơn nữa chất lượng của những bộ quần áo này thực sự tốt, cô tin rằng quần áo của cô nhất định sẽ bán chạy.

Tô Mạt nhớ những bộ quần áo có chất lượng  như vậy ở kiếp trước, nếu nó có một thương hiệu tốt thì giá bán của nó có thể lên đến một, hai ngàn tệ, ngay cả khi nó không có thương hiệu thì giá bán cũng có thể dao động từ ba tới năm trăm tệ.

"Tớ muốn bán hết số quần áo này, cậu nhìn xem có thích bộ nào hay không? Nếu có kiểu cậu thích thì cậu lựa một ít đi."

"À...... không được đâu, đây đều là quần áo cậu mua về để bán, cậu còn chưa có mang ra bán nữa mà. Hơn nữa, tớ đã có nhiều quần áo lắm rồi." Triệu Nhã Nam nghĩ nghĩ, sau đó cự tuyệt.

Nào có cô gái nào chê mình có nhiều quần áo, Tô Mạt biết Triệu Nhã Nam đang lo lắng cho mình.  Vì vậy, Tô Mạt đi chọn một vài cái váy kiểu dáng mới mẻ độc đáo, màu trắng, chọn size của Triệu Nhã Nam, đưa cho cô ấy, "Cậu cầm đi, coi như là tớ đưa cậu một ít lợi nhuận, dù sao cậu cũng đã cho tớ mượn kho hàng nhà cậu mà!"

Mấy món mà Tô Mạt chọn đều là kiểu dáng Triệu Nhã Nam thích, Triệu Nhã Nam dùng sức gật đầu, nét mặt vui tươi.

Tô Mạt trò chuyện với Triệu Nhã Nam một lúc thì dì giúp việc của Triệu gia tới kêu Triệu Nhã Nam đi ăn cơm. Thời gian đã không còn sớm, mà hôm nay lại đang được nghỉ lễ, Tô Mạt cũng ngại, không muốn quấy rầy nên sau khi chào hỏi ba mẹ Triệu xong liền trở về ký túc xá.

Vì chuyện quần áo này mà ban ngày cô đã không thể đi tìm người thiết kế trang web được. Tô Mạt nghĩ thầm trước tiên để chuyện này qua một bên đã, bây giờ phải tính toán vấn đề giá cả rồi còn định giá quần áo nữa.

Trang web Taobao hiện tại trông rất đơn giản, nhưng vừa xem thì có thể hiểu được liền, bây giờ trên đó có rất ít thứ được bán, đa số đều là đồ thượng vàng hạ cám, còn có rất nhiều cửa hàng secondhand.

(*) Thượng vàng hạ cám: Đủ các loại, có thứ từ tầm thường, cũng có cái quý giá.

Tên cửa hàng Tô Mạt đã nghĩ kỹ rồi, cô muốn sáng lập thương hiệu của riêng mình, vậy nên phải xây dựng được một nhận thức về thương hiệu ngay từ khi bắt đầu. Sau này, xây dựng thương hiệu sẽ trở thành một xu hướng. Có hai cách để có thể trở thành một thương hiệu. Một là tìm cách liên hệ với các thương hiệu nước ngoài, làm đại lý. Hai là tự mình phải sở hữu một thương hiệu của riêng mình.

Người tiêu thụ đều thích sản phẩm có thương hiệu, tốt nhất là thương hiệu này phải có một mức độ nổi tiếng nhất định, nếu không có thì chất lượng sản phẩm nhất định phải tốt hơn rất nhiều so với sản phẩm có thương hiệu, thì người tiêu thụ mới nguyện ý trả tiền cho sản phẩm.

Trước mắt cô chưa có năng lực để tạo ra một thương hiệu lớn cho riêng mình, do đó cô chỉ có thể mở cửa hàng này, làm cho danh tiếng của cửa hàng ngày một lớn hơn, chờ đến khi kiếm được lợi nhuận thì cô sẽ tiến lên từng bước một.

Tô Mạt cầm theo vài bộ quần áo quay trở về ký túc xá. Bây giờ ở ký túc xá không có một ai.

Tô Mạt cảm thấy đói bụng, cầm lấy thẻ cơm, chuẩn bị đi xuống căn tin ăn tối.

Hôm nay căn tin rất ít người, những nhân viên làm việc ở căn tin cũng không có mấy người. Chỉ có một vài cửa sổ ở tầng một được sử dụng để lấy đồ ăn thôi, xem ra họ đều đã về nhà nghỉ lễ hết rồi.

Hôm nay căn tin có phát miễn phí bánh trung thu, có rất nhiều loại nhân, có hạt sen với lòng đỏ trứng, bánh đậu, khoai lang tím, chà bông...... Hình dáng bánh trung thu làm cũng rất tinh xảo, trông rất ngon.

Tô Mạt bưng cái khay đi lấy một cái bánh nhân hạt sen với lòng đỏ trứng. Lấy xong, lúc xoay người lại thì cô đụng vào người ta, vừa rồi trong khay của cô có một đĩa cà chua xào trứng, lúc này nó trực tiếp đổ lên quần của người ta.

Người đó cao hơn Tô Mạt một cái đầu, Tô Mạt nhìn thấy trên chiếc quần màu xám của người ta có một khoảng lớn bị dính nước canh màu đỏ, còn có màu vàng của trứng gà. 

Vì vậy Tô Mạt vội vàng xin lỗi, "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, cậu có bị phỏng không?"

Tô Mạt lấy khăn giấy từ trong túi ra, định lau cho người ta nhưng lúc này cô mới phát hiện, chỗ bị cô làm dơ, vừa vặn chính là chỗ dây kéo khóa quần.

Tô Mạt rối rắm, vô cùng xấu hổ mà dừng tay lại giữa không trung.

Thời gian phảng phất như yên lặng mất hai giây, Tô Mạt chỉ cảm thấy càng thêm xấu hổ.

"Không có việc gì."

Tô Mạt nghe thấy người ta đột nhiên lên tiếng, vểnh môi, đem khăn giấy đưa cho người ta, "Cậu lau đi."

Tuy rằng để cậu ấy tự lau cũng có chút chướng tai gai mắt, nhưng cũng không thể để cô lau cho được, hơn nữa cũng không thể mặc kệ trứng gà dính trên đó được.

Người đó do dự một hồi, rồi nhận lấy tờ giấy, lúc này Tô Mạt mới ngẩng đầu lên nhìn người bị cô đụng trúng.

Rất nhiều năm sau, Tô Mạt vẫn thường xuyên nhớ tới cảnh tượng lần đầu tiên gặp cậu.

Đôi mắt của người trước mặt này phảng phất có một loại ma lực, khiến cho người ta nhìn không thấy điểm cuối, nhưng lại có thể đem bạn hút vào trong đó.

Cậu cho người ta cảm giác vô cùng trong trẻo nhưng lạnh lùng, cho dù là vẻ mặt hay ánh mắt thì lúc nào cũng rất thản nhiên, lạnh lùng.

Đôi môi mỏng đẹp đẽ của cậu hơi mím lại, mày khẽ chau lại, dù vậy thì những thứ này cũng không hề ảnh hưởng đến sự tuấn mỹ của cậu. Chẳng qua là cậu vô cùng mộc mạc, mặc kệ là kiểu tóc hay là cách ăn mặc, tất cả đều rất đơn giản. Làm cho người ta cảm thấy điều này vô cùng không xứng với cậu, dường như cậu nên mặc một cái áo sơ mi với một bộ tây trang tao nhã, tinh xảo thì mới có thể xứng với một diện mạo như vậy.