Nụ hôn kết thúc, hơi thở Cố Du có chút hỗn loạn, rồi lại nhớ tới khi còn nhỏ mình nhìn lén hai người Tiêu Minh Thanh hôn nhau mà không khỏi khẩn trương nói:

“Bệ hạ, Lĩnh Nhi có thể nhìn thấy chúng ta hay không?”

Tiêu Minh Xuyên tỏ ra không sao cả cười cười. Hắn cúi đầu, thừa dịp Cố Du thất thần trong nháy mắt lại hôn nhẹ lên khóe môi, không để ý lắm nói:

“Nhìn thì nhìn, khanh cho rằng nó trước kia chưa thấy qua sao?”

Con hắn nhìn thấy còn sẽ ở bên cạnh vỗ tay.

Tiêu Minh Xuyên đã đoán sai, Tiêu Lĩnh cùng Chu Nhan chơi đến vui vẻ vô cùng, hoàn toàn không biết bên ngoài đã xảy ra cái gì.

Có thể là cảm thấy áo choàng trên người trói buộc, làm hành động thực không có tiện, Tiêu Lĩnh ở trên thảm lăn hai vòng liền giơ tay định mở dây lưng. Bất quá áo choàng cột phía sau, tay Tiêu Lĩnh lại ngắn không có kéo ra được, liền nói:

“Nhan Nhan, mau tới giúp ta.”

Chu Nhan quay đầu nhìn lại thì thấy Tiêu Lĩnh đã đem áo choàng kéo xuống tới một nửa, vội nhảy qua giúp Tiêu Lĩnh đem áo choàng khoác lại, cũng đem dây buộc chặt, cuối cùng còn vuốt lại cho thẳng.

Mặc chỉnh tề cho Tiêu Lĩnh xong, Chu Nhan cảm giác thành tựu mười phần gật gật đầu, đối với tác phẩm của mình phi thường vừa lòng. Nhưng Tiêu Lĩnh lại chu miệng nhỏ lại, quả thực có thể làm cái vòi bình, nói:

“Nhan Nhan, ta là muốn ngươi giúp ta đem áo choàng cởi ra.”

Chu Nhan nghe vậy trợn tròn đôi mắt, tựa hồ cho rằng mình nghe lầm. Sau một lúc lâu, Chu Nhan nghiêm túc nói:

“Tiểu điện hạ, chỗ này là bên ngoài ngài sao có thể cởi áo choàng, nếu lại sinh bệnh thì làm sao bây giờ?”

Chu Nhan bản thân chưa từng sinh bệnh, cũng chưa có gặp qua người sinh bệnh cho đến khi gặp Tiêu Lĩnh. Trải qua chuyện lần trước làm ấn tượng của nó đặc biệt khắc sâu. Từ đó, Chu Nhan nhận rõ một sự thật, đó là Tiêu Lĩnh yếu ớt hơn so với tưởng tượng của nó, nó nhất định phải bảo vệ tốt tiểu điện hạ mới được.

Tiêu Lĩnh không vui, không nói lời nào. Chu Nhan lại không bỏ qua, tiếp tục nói:

“Bị bệnh thì phải uống thuốc, thuốc rất đắng nha, ngài không uống ma ma còn ép ngài uống, ta nhìn cũng khó chịu, không sinh bệnh không tốt sao?”

Tóm lại nó không thích nhìn đến bộ dáng Tiêu Lĩnh bị bệnh.

Thấy Chu Nhan đã mở miệng liền thao thao bất tuyệt mà nói, tạm thời còn không có xu thế dừng lại, Tiêu Lĩnh nhận thua, thấp giọng nói:

“Nhan Nhan, ngươi đừng nói nữa, ta không cởi là được.”

Nó trước kia cũng không biết, Nhan Nhan nói thật nhiều thật dong dài, cũng là người phiền phức.

Vì là cuối mùa thu, thời điểm có ánh mặt trời thì rất ấm áp, nhưng một khi ánh mặt trời bị mây che khuất, nhiệt độ không khí lập tức liền xuống thấp.

Tiêu Minh Xuyên giương mắt nhìn nhìn trời, thấy đã đến giờ, hướng tới núi giả cất giọng gọi:

“Lĩnh Nhi, Chu Nhan mau ra đây, chúng ta phải đi về.”

Để Lĩnh Nhi chơi vui vẻ là chuyện tốt, nhưng nếu không cẩn thận làm sinh bệnh, thì mất nhiều hơn được.

Tiêu Lĩnh có chút luyến tiếc, là bị Chu Nhan kéo ra. Thời điểm Tiêu Minh Xuyên ôm nó, nó còn lưu luyến quay đầu lại nhìn. Tiêu Minh Xuyên thấy thế vội an ủi.

“Lĩnh Nhi không cần buồn, chỗ này về sau là thuộc về con, chỉ cần thời tiết tốt, phụ hoàng và cha còn có Chu Nhan cùng con lại đến đây chơi.”

“Con có thể đem Hành Hành mang lại đây không?”

Tiêu Minh Xuyên gật đầu nói:

“Đương nhiên có thể, bất quá phải đợi Hành Hành có thể đi được.”

Lấy kinh nghiệm bản thân, Tiêu Minh Xuyên biết chỉ cần Tiêu Ý Hành biết đi rồi dù Tiêu Lĩnh không mang theo nó chỉ sợ nó cũng sẽ thành cái đuôi đi theo sau Tiêu Lĩnh.

Tiêu Lĩnh vui mừng vỗ vỗ tay, cười đến mi mắt cong cong:

“Phụ hoàng thật tốt.”

Tiêu Minh Xuyên một tay ôm Tiêu Lĩnh, một tay nắm Cố Du, nhỏ giọng thương lượng:

“Động núi giả chúng ta vào không được nữa, trẫm sẽ cho xây một lầu các ở Ngự Hoa Viên thì thế nào?”

Căn cứ bí mật nhường cho con, Tiêu Minh Xuyên không đến mức luyến tiếc, nhưng có chút tiếc nuối.

“Bệ hạ thích thì được rồi.”

Cố Du tuy rằng cảm thấy ý tưởng có chút ấu trĩ. Nhưng có thể tưởng tượng đến khi hai người không có việc gì làm ở chỗ đó nằm nghỉ ngơi, chung quanh cũng không ai quấy rầy, lại có chút chờ mong liền cười gật đầu.

Tuy rằng Tiêu Minh Xuyên hứa cho Cố Du đơn độc cùng hắn ra cung làm quà, nhưng sinh nhật Hoàng hậu vẫn không thể quá đơn giản, phải đúng quy tắc trình tự cần thiết.

Cố Du kỳ thật rất không muốn sinh nhật mình biến thành ngày hội có triều thần tham gia. Vốn muốn làm bữa tiệc chỉ có người một nhà. Phụ mẫu huynh tẩu mấy đứa cháu có thể tiến cung khi có triều thần cũng không thể nói chuyện thoải mái.

Tiêu Minh Xuyên đã hiểu tâm tư Cố Du, trước sinh nhật cho Cố Du về nhà ở hai ngày, còn xung phong nhận gánh vác trách nhiệm chăm sóc Tiêu Lĩnh.

Tiêu Lĩnh đối với việc cha lại ra cung thật có chút bất mãn nho nhỏ, còn mong muốn cùng cha đi. Tiêu Minh Xuyên nghĩ nghĩ, thấy Cố gia cũng ở bên trong thành, cách hoàng cung không xa, nếu Tiêu Lĩnh đi theo thật ra không phải không được. Nhưng như thế chỉ sợ Cố Du không được thảnh thơi.

Vì để Cố Du an tâm ở nhà chơi hai ngày, Tiêu Minh Xuyên cự tuyệt yêu cầu của Tiêu Lĩnh. Bất quá suy xét đến hắn cùng Cố Du còn muốn bỏ lại con đi ra cung chơi lần nữa, Tiêu Minh Xuyên lại mềm lòng, lấy hai xâu hồ lô đường tiến hành hối lộ.

Tiêu Minh Xuyên tiến hành đàm phán cùng Tiêu Lĩnh cái gì cụ thể người khác không thể biết, chỉ biết kết quả đàm phán làm hai bên đều cảm thấy vừa lòng. Khi Cố Du đi ra cung Tiêu Lĩnh một không khóc hai không nháo còn chủ động vẫy vẫy tay.

Cố Du không ở trong cung, Tiêu Minh Xuyên mang theo con cùng ăn cùng ngủ, một bên giao lưu cảm tình, một bên chỉ dạy Tiêu Lĩnh một số lời nói.

Hai năm trước, Tiêu Lĩnh tuổi còn nhỏ, đều là nhũ mẫu ôm đến chúc mừng Cố Du, lời chúc mừng cũng là nhũ mẫu nói, Tiêu Lĩnh nói theo. Năm nay Tiêu Minh Xuyên tính để Tiêu Lĩnh tự mình nói, bởi vì năm sau hắn muốn chính thức phong Vương cho Tiêu Lĩnh, nghi thức sắc phong dù sao cũng phải chính mình tới.

Tiêu Lĩnh trí nhớ không tồi, Tiêu Minh Xuyên dạy nó hai lần là có thể nhớ. Nhưng nó vẫn có nghi vấn:

“Phụ hoàng, không phải con chúc mừng cha sao? Vì sao con không thể nói lời của mình? Mà phải nói giúp phụ hoàng sao?”

Tiêu Minh Xuyên bị hỏi đến trợn tròn mắt, trong lúc nhất thời không biết nên đáp lại như thế nào, Tiêu Lĩnh lại nói:

“Phụ hoàng muốn nói với cha cái gì, phải là tự mình đi nói, phụ hoàng thật là kì quái mà!”

Tiêu Minh Xuyên lấy lại tinh thần, đầu tiên là bất đắc dĩ mà thở dài, sau đó hỏi:

“Lĩnh Nhi muốn nói với cha cái gì?”

“Con muốn cha mỗi ngày đều vui vẻ nha!”

Phụ hoàng thật là quá dong dài, dạy nó nói cái gì nó cũng không hiểu là có ý tứ gì.

Tiêu Minh Xuyên ngơ ngẩn, ngay sau đó nở nụ cười, hắn thật là nghĩ quá nhiều rồi, còn không bằng Lĩnh Nhi trực tiếp, vì thế cười nói:

“Được được được, phụ hoàng không nhờ con, phụ hoàng có chuyện gì sẽ tự mình cùng cha nói. Lĩnh Nhi muốn nói như thế nào, con cứ nói như thế đó là được.”

Hắn thật là lẫn lộn đầu đuôi. Đối với Cố Du mà nói tâm ý Lĩnh Nhi mới là quan trọng nhất, một đứa bé còn chưa có đi học muốn nói mấy câu từ ngữ trau chuốt hoa lệ như vậy làm cái gì.

“Phụ hoàng như vậy là mới biết sao, tổ mẫu đã cùng con nói, chuyện của mình muốn thì tự mình đi làm.”

Tiêu Lĩnh tuy nhỏ nhưng đã hiểu chuyện.

Tiêu Minh Xuyên xoa xoa đầu con tươi cười. Lĩnh Nhi của hắn thật là càng ngày càng đáng yêu mà.

Bởi vì có Thái hậu là bá phụ nên Cố Du tiến cung vẫn tương đối tự do, không đến mức chưa từng có về nhà. Nhưng sau khi sinh Tiêu Lĩnh xong, nó luôn bệnh tật ốm yếu, làm người ta không yên lòng, Cố Du ngẫu nhiên có trở về cũng là đi về trong ngày.

Lúc này, Tiêu Lĩnh có Tiêu Minh Xuyên, Cố Du cuối cùng có thể ở nhà hai đêm, tâm tình phi thường thích. Vì để phụ mẫu cùng huynh tẩu một kinh hỉ, nên không có cho người đi Cố phủ thông báo trước, một mình mang theo thị vệ mặc thường phục ra cung.

Khi xe ngựa ngừng ở trước cổng Cố gia, Cố Du để người tiến đến kêu cửa, nói là tứ công tử đã trở về.

Hai vị Cố phu nhân gần đây rất bận rộn vì sắp đến sinh nhật Hoàng hậu. Mọi thứ lễ vật phải tự mình xem qua mới an tâm. Đột nhiên nghe nói có tứ công tử về nhà theo bản năng phản ứng chính là kêu vào, căn bản không có để ý.

Nhưng phu nhân của Cố đại công tử, chị dâu của Cố Du, đã nhận ra, nàng thật cẩn thận mà nhắc nhở:

“Mẫu thân, bọn họ là nói Hoàng hậu đã trở về.”

“Ai?!”

Cố phu nhân cả kinh, tráp ôm trong tay bị ném trên mặt đất, may mà tráp kia chất lượng không tồi, không thì quăng như vậy chắc vỡ ra.

Cố Du không báo trước mà về đến nhà, mang cho người Cố gia không chỉ có kinh hỉ. Từ Cố lão thái gia, cho đến cháu trai Cố Hạ năm tuổi mỗi người đều gần như hỏi qua một lần. Vì sao âm thầm về nhà, có phải xảy ra chuyện gì hay không?

Sau khi ăn xong, Cố phu nhân còn cố ý nói chuyện riêng với Cố Du trong phòng. Bà hỏi có phải Cố Du cùng Hoàng đế cãi nhau, hay có việc không thể giải quyết, còn muốn khuyên Cố Du bình tĩnh một chút.

Cố Du nghe xong dở khóc dở cười, bất đắc dĩ nói:

“Mẫu thân, con cùng bệ hạ rất tốt, không phải như người nghĩ vậy đâu.”

“Không có cãi nhau sao lúc này lại trở về? Trong cung không phải rất bận sao?”

Cố Du thở dài, khẽ cười nói:

“Gần tới sinh nhật con, bệ hạ mới cho phép con trở về.”

Cố phu nhân vẫn là có chút không tin, hoài nghi nói:

“Bệ hạ để con ra cung sao? Vậy con tính toán khi nào trở về?”

Cố Du thường là về nhà buổi sáng chạng vạng trở về cung. Nhưng lúc này đã sắp bữa tối vẫn chậm chạp chưa đi.

“Bệ hạ nói con trước buổi tối ngày sinh nhật về cung là được.”

Nghe con gọi "bệ hạ" ngữ khí còn lộ ra chút ngọt ngào, Cố phu nhân không kiềm chế hỏi:

“Du Nhi, con cùng bệ hạ…… là thật sự làm hòa sao?”

Là một người mẹ, Cố phu nhân rất vui khi Tiêu Minh Xuyên đối xử tốt với Cố Du, chỉ là……

Cố Du cùng Tiêu Minh Xuyên là cái dạng gì trên dưới Cố gia đều biết. Hai người đột nhiên liền ngọt ngào như đường mật khó tránh khỏi làm người ta có chút không thích ứng.

Cố phu nhân do dự, lời nói đến bên miệng lại thu trở về, chỉ nói:

“Du Nhi, mẫu thân chỉ hy vọng con hạnh phúc.”

“Mẫu thân yên tâm, con sẽ không để cho mình khổ sở nữa.”

Cố Du nói xong xoay người phân phó:

“Thị Sách Thị Kiếm, giúp ta mang đồ vật đi phân phát.”

Cố phu nhân đối với đồ vật trong cung không hứng thú nhiều, nhưng bà có chuyện muốn hỏi Thị Sách Thị Kiếm liền đi theo các nàng.

Cố phu nhân mới vừa đi không lâu, Cố Tương liền tới, hắn vừa vào cửa liền cười đến thần bí, hạ giọng nói:

“Du Nhi, tin tức đệ muốn ta hỏi thăm đã có, đệ chuẩn bị cảm tạ Nhị ca như thế nào đây?”