Trẻ nhỏ không dễ nuôi, đặc biệt là trong cung. Đại Chu lập quốc ba trăm năm, tỷ lệ Hoàng tử Công chúa chết non không thấp.

Lại nói khi còn quá nhỏ cũng nhìn không ra tính tình như thế nào, thông minh hay không. Cho nên trong lịch sử Đại Chu, Hoàng đế thích Hoàng tử nào đó hoặc là Trưởng Hoàng tử muốn chính thức sắc phong Thái tử cũng phải chờ đến sau khi Hoàng tử bắt đầu đi học vỡ lòng.

Tiên đế xem như là trường hợp đặc biệt, mới vừa tròn một tuổi liền phong được phong Thái tử. Vì tình huống lúc đó có tính đặc thù, Cảnh Cùng Hoàng đế có con nối dõi thật sự quá gian nan, đại hôn mười năm mới sinh được một bảo bối, căn bản không có đối thủ cạnh tranh.

Nên Cảnh Cùng Hoàng đế đã dùng cách mà Vạn Xương Hoàng đế đã làm trước đây. Khi còn nhỏ phong Hoàng tử là Ung Thân Vương, lớn một chút lại lập Thái tử. Phải biết rằng, khu vực quanh Thượng Kinh là Ung Châu, thực ấp Ung Vương chính là vùng chung quanh Thượng Kinh biểu thị này là gì chẳng phải quá rõ ràng.

Tiêu Minh Xuyên muốn phong Tiêu Lĩnh là Ung Thân Vương, không ngoài ý muốn nói lên ý định lập nó làm Thái tử. Cố Du không thể không khiếp sợ.

"Bệ hạ, ngài không phải đang nói giỡn chứ?!"

Sau một lúc lâu, Cố Du run rẩy cất giọng hỏi.

Cho tới nay, Cố Du cũng chưa từng nghĩ tới Tiêu Minh Xuyên sẽ lập Tiêu Lĩnh làm Thái tử. Không chỉ vì Tiêu Lĩnh thân thể không tốt, quan trọng hơn là Tiêu Lĩnh có huyết thống Cố gia. Hoàng đế chán ghét Cố Thái hậu khống chế triều đình, sao có thể......

Tiêu Minh Xuyên thở dài, nghiêm túc nói:

"Hoàng hậu, khanh cảm thấy trẫm sẽ lấy việc đại sự nói giỡn sao?"

Tiêu Lĩnh là Trưởng Hoàng tử, mặc kệ về sau có đệ đệ hay không về tình về lý đều là đối tượng chọn lựa đầu tiên cho vị trí Thái tử.

Dù là ở kiếp trước, khi Tiêu Lĩnh còn sống, Tiêu Minh Xuyên cũng không có ý niệm lập Tiêu Lam làm Thái tử. Bởi vì hắn biết rõ, Tiêu Lĩnh làm Thái tử, Tiêu Lam có thể vui vẻ làm Vương gia. Nhưng nếu Tiêu Lam là Thái tử, Tiêu Lĩnh sẽ trở nên phi thường xấu hổ.

"Thần không có ý đó."

Cố Du hoảng loạn lắc lắc đầu.

"Thần là lo lắng Lĩnh Nhi thân thể......"

Cố Du làm sao không biết, Tiêu Lĩnh kỳ thật là không có đường lui. Nó vừa là "Trưởng tử " cũng là hoàng tử "Độc nhất". Nếu sau này có thêm Hoàng tử khác, cho dù là đệ đệ ruột thịt chỉ sợ thời gian dài, cũng sẽ chướng mắt ca ca này.

Tiêu Minh Xuyên ôm lấy Cố Du đang khẩn trương, hòa nhã nói:

"Trẫm đã lệnh Ôn Huyền đi tìm danh y trên phạm vi cả nước, dân gian ngọa hổ tàng long, khẳng định có thể có người chữa hết cho Lĩnh Nhi."

Tiêu Minh Xuyên trông cậy lớn nhất chính là sư phụ của Thẩm Diễn Chi.

"...... Nhưng nếu trị không hết?"

Không phải Cố Du bi quan, mà là Tiêu Lĩnh còn chưa bốn tuổi, cũng đã bệnh nặng vài lần, mỗi lần đều là ở ngưỡng cửa sinh tử. Trong cung ngoài cung không biết xem qua bao nhiêu danh y, những người này đều không thể tin tưởng Tiêu Lĩnh có thể khỏi.

Cũng có người xem qua bệnh Tiêu Lĩnh nói nó không thể lao tâm lao lực, nhưng là Thái tử sao chỉ có thể ngồi không, cũng không thể không làm việc. Cố Du trong nội tâm lo lắng Tiêu Lĩnh không đủ sức khỏe.

"Không có khả năng trị không hết!"

Tiêu Minh Xuyên không chút do dự trả lời Cố Du, ngay sau đó lại nói:

"Nếu thật sự không được, thì trẫm sẽ vất vả thêm một chút, nỗ lực chống đỡ cho đến khi tôn tử đủ tuổi, có khả năng đảm nhận trọng trách."

Cố Du ngẩn người, phì cười nói:

"Lĩnh Nhi còn chưa đến bốn tuổi, bệ hạ đã nghĩ đến ôm cháu, có phải quá sớm hay không?"

Tiêu Minh Xuyên nghiêm trang gật đầu.

"Hình như là có chút sớm. Vậy Hoàng hậu cho trẫm ôm Công chúa cũng được."

Cố Du nhịn không được đưa tay vỗ vỗ lên bàn tay Tiêu Minh Xuyên, hờn dỗi nói:

"Bệ hạ có thể nói chuyện đứng đắn hơn hay không?"

"Được, được, được, trẫm nói, mà Hoàng hậu đánh nhẹ nhẹ thôi. Qua tháng sau vào mùa thu, Hoàng hậu tính chúc mừng như thế nào?"

Thấy Cố Du xấu hổ buồn bực thành nổi giận, Tiêu Minh Xuyên thông minh nhanh chóng dời đề tài. Dù sao chuyện này hắn đã sớm muốn cùng Cố Du thương lượng.

Cố Du khó hiểu lại buồn bực nói:

"Trước kia làm như thế nào, năm nay lại như thế đó. Nội Vụ Phủ không phải có tiền lệ sao?"

Mừng sinh nhật loại sự tình này chỉ có trẻ con như Tiêu Lĩnh mới có hứng thú, Cố Du đã sớm không để trong lòng, chỉ làm lấy lệ.

Tiêu Minh Xuyên lắc đầu, dùng ngữ khí không tán đồng nói:

"Làm sao có thể giống năm rồi? Năm nay mừng thọ được không?"

Lời vừa nói ra Cố Du tức khắc cười đến đứng thẳng không nổi:

"Bệ hạ nói gì vậy, mừng thọ, thần tuổi đã già đến mức đó sao?"

Tiêu Minh Xuyên bất đắc dĩ nhìn nhìn trời. Hắn không thể nói mình là nhất thời nói sai.

Cố Du cười đủ rồi, nghiêm mặt nói:

"Bệ hạ, thật không cần làm gì phô trương."

Còn không phải chỉ là tiệc sinh nhật thôi sao, cũng không cần khiến cho hao tài tốn của, còn không bằng người trong nhà cùng nhau tụ lại ăn cơm.

"Hoàng hậu quản gia cần kiệm, giúp trẫm tiết kiệm tiền, tâm ý trẫm không thể không nhận. Nhưng Hoàng hậu có thể nói ra một yêu cầu với trẫm, cái gì cũng có thể nói."

Tiêu Minh Xuyên phải thừa nhận, có Cố Du ở hậu cung thật là tốt. Mặc kệ khi hai người bọn họ quan hệ không tốt, hậu cung chưa từng có xảy ra chuyện xấu.

Thấy Tiêu Minh Xuyên thành khẩn, Cố Du cười hỏi:

"Chuyện gì bệ hạ cũng đều sẽ đáp ứng sao?"

Tiêu Minh Xuyên gật đầu.

"Chuyện gì cũng có thể."

Hắn còn không hiểu Cố Du sao, dù đưa ra yêu cầu quá phận cũng không phải là phóng hỏa giết người linh tinh. Cho nên hắn không cố tình thêm điều kiện hạn chế, như vậy còn có thể tỏ vẻ hào phóng lại có khí độ.

Cố Du do dự, thật lâu sau mới nói:

"Thần có thể nghĩ trước nói sao hay không? Nghĩ xong lại nói cho bệ hạ."

"Đương nhiên có thể, bất quá Hoàng hậu đừng kéo dài quá lâu, trẫm sợ thời gian gấp rút không hoàn thành kịp."

Tiêu Minh Xuyên cũng để cho mình đường lui, hắn rốt cuộc không phải vạn năng, nếu Cố Du đưa ra chuyện vừa vặn hắn không làm được, cũng phải có thời gian chống đỡ, không thể để nước tới trôn mới nhảy được.

Cố Du vội nói:

"Sẽ không như vậy, cũng sẽ không khó đâu."

Tiêu Minh Xuyên cảm thấy mỹ mãn cười cười, tiến đến hôn trộm lên môi Cố Du, khi Cố Du còn chưa kịp phản ứng lại hắn đã xoay người chạy.

Cố Du bất đắc dĩ cười cười, chỉ cảm thấy Hoàng đế gần đây biểu hiện thật là càng ngày càng trẻ con, cũng không biết là học ai.

Khôn Ninh Cung thêm hai đứa nhỏ, náo nhiệt không ngừng tăng lên. Chu Nhan còn tốt, nó là điển hình ở cùng người nào hòa hợp người đó. Khi gặp gỡ Thanh Loan có thể điên đến vô pháp vô thiên, nhưng gặp gỡ Tiêu Lĩnh vì ý muốn bảo hộ tiểu chủ nhân nên ngoan ngoãn lại nghe lời.

Ở Vân Phù Trai với một đám hán tử, luận võ công ai cũng là cao thủ, nhưng luận chiếu cố người khác thì thật là thảm hại. Chu Nhan bình an sống đến năm tuổi sớm đã luyện ra năng lực tự gánh vác. Cố Du chỉ định hai người chăm sóc cơ hồ không có chuyện làm.

Tiêu Ý Hành năng lực bằng không, thân phận Vương gia không có giống Chu Nhan tự mang tay nải tới.

Chu Nhan ở cùng Tiêu Lĩnh, cuộc sống hàng ngày đều là các cung nữ và nhũ mẫu của Tiêu Lĩnh nhân tiện liền giải quyết.

Tiêu Ý Hành được đưa vào ở Khôn Ninh Cung, Cố Du lại dựa theo tiêu chuẩn Tiêu Lĩnh bố trí.

Tiêu Ý Hành tuổi nhỏ, đối với người nhà ấn tượng chưa sâu vào cung khóc náo loạn hai ngày liền thích ứng. Khi Tiêu Ý Hành không còn náo loạn, Tiêu Lĩnh mang theo Chu Nhan đi xem nó, thấy họ nó còn cười thật vui vẻ.

Đầu tiên là có bạn cùng chơi, sau lại có tiểu đệ đệ, Tiêu Lĩnh gần đây tâm tình thực tốt, ăn cơm cũng không cần nhũ mẫu đuổi theo đút, tự mình có thể ăn sạch sẽ. Còn thử bắt đầu học dùng đũa, bất quá tạm thời không có hiệu quả, kẹp đồ vật luôn rớt.

Chu Nhan có thói quen dậy sớm luyện công, thông thường sẽ ở trước sân luyện nửa canh giờ, rồi trở về rửa mặt chải đầu. Mà lúc này, Tiêu Lĩnh vừa thức dậy, hai đứa có thể cùng nhau dùng bữa sáng.

Chu Nhan là đứa trẻ thực dễ nuôi sống, cho cái gì cũng ăn, còn có thể ăn đến ngon lành, khiến cho người cùng nó ăn cơm có thể thèm thuồng ăn theo.

Cố Du biết Tiêu Lĩnh không ăn nhiều nhưng khi thấy bộ dáng Chu Nhan ăn đến thơm ngọt vô cùng, cũng ăn theo nhiều hơn một chén cơm.

Ngày nọ, Tiêu Lĩnh tỉnh dậy sớm hơn so ngày thường một chút, phát hiện Chu Nhan không ở trong phòng, liền hỏi nhũ mẫu. Nhũ mẫu nói với Tiêu Lĩnh, Chu Nhan ở trong sân đứng tấn, một lát liền trở về. Tiêu Lĩnh hâm mộ mà ghé vào cửa sổ nhìn thật lâu, ánh mắt đều luyến tiếc.

Cùng ngày vào thời điểm Tiêu Minh Xuyên tới xem Tiêu Lĩnh. Tiêu Lĩnh cắn cắn môi, hỏi:

"Phụ hoàng, con có thể học võ công không?"

Tiêu Minh Xuyên lúc ấy liền ngây ngẩn cả người. Hắn không nghĩ tới Tiêu Lĩnh hỏi ra vấn đề này sớm hơn so với kiếp trước. Hắn không có trực tiếp trả lời mà là hỏi Tiêu Lĩnh sao đột nhiên đối với học võ công có hứng thú.

Tiêu Lĩnh nói ngày hôm trước cùng Chu Nhan ở Ngự Hoa Viên chơi diều, diều vướn ở trên cây. Nó nói kêu thị vệ lại đây lấy, nhưng Chu Nhan nói không cần, tự mình liền bò lên trên cành cây lấy diều. Nhưng Tiêu Lĩnh không nói việc sau đó, Chu Nhan cầm diều liền không xuống được, vẫn là được thị vệ giải cứu.

Tiêu Minh Xuyên cười, ôm Tiêu Lĩnh ôn nhu nói:

"Lĩnh Nhi, mỗi người có thể làm những việc không giống nhau. Lần sau lại có diều lấy không được, con cũng có thể để Chu Nhan đi lấy, đó là việc nó nên làm. Con chỉ cần đọc sách là được."

Tiêu Lĩnh tim phổi quá yếu, tập võ vượt qua năng lực thân thể thừa nhận.

Tiêu Lĩnh nghe vậy có chút thất vọng, khuôn mặt nhỏ cũng suy sụp xuống. Tiêu Minh Xuyên đau lòng, ôm con lại hôn hôn an ủi, khó khăn lắm mới khiến Tiêu Lĩnh nở nụ cười.

Tiến vào tháng mười, nhiệt độ liên tục giảm xuống, Tiêu Minh Xuyên cùng Cố Du liền khẩn trương lên. Tiêu Lĩnh sợ lạnh sợ nóng, mỗi năm mùa đông mùa hạ đều chịu khổ sở nhất, hơi không lưu ý liền sinh bệnh, bị bệnh còn không dễ dàng khỏi.

Năm nay cũng không ngoại lệ, tuy rằng phu phu Hoàng đế canh phòng nghiêm ngặt, nhũ mẫu cung nữ cũng chú ý hết sức, nhưng Tiêu Lĩnh mùa đông lại sinh bệnh, chuyện này thật là không thể tránh được. Nói phát sốt liền phát sốt, nóng đến cả người mơ hồ ý thức không rõ.

Mỗi năm vào mùa đông, Thái Y Viện đều điều các thái y đến Khôn Ninh Cung thay phiên canh giữ.