Sắp đến Giang Đô, bọn họ đi ngang qua Đào Nguyên Thôn, Cố Du muốn đi xem trường học ở đây một lần, Tiêu Minh Xuyên lập tức tuân lệnh.
Trường học ở đây có quan hệ sâu xa cùng Cố gia, ba vị ca ca của Cố Du khi còn nhỏ đều đến nơi đây học, Cố Du cũng muốn đến cho biết. Nhưng làm Tiêu Minh Xuyên không có nghĩ tới chính là ở Đào Nguyên Thôn lại gặp được vài người quen.
“Tiểu muội muội, lại đây cùng ta chơi được không?”
Cố Du đi xem chỗ các ca ca đã học trước kia, Tiêu Tụ không muốn đi, lôi kéo Tiêu Minh Xuyên đi dạo hoa viên Lâm phủ.
Ai ngờ vừa mới tiến vào vườn không lâu, liền có một giọng nói trong trẻo không xa không gần truyền tới. Tiêu Minh Xuyên mang theo một chút nghi ngờ nhìn theo hướng tiếng nói vọng lại. Hắn đã cải trang nhưng người Lâm gia biết thân phận của hắn, hoa viên rõ ràng cũng sẽ không cho người ngoài tiến vào. Là tiểu công tử nhà ai to gan như vậy, hay là căn bản không biết thân phận của Tiêu Minh Xuyên và Tiêu Tụ ……
Tiêu Minh Xuyên nhìn thoáng qua, tức khắc nhớ tới lời Tiêu Minh Sở đã nói qua. Tiêu Minh Sở nói từ khi trong nhà có thêm Tiêu Minh Dự, địa vị của hắn bị giảm xuống trầm trọng. Tiêu Minh Xuyên lúc ấy chỉ cười, chuyện quá bình thường nhà ai cũng sẽ cưng chìu đệ đệ hơn ca ca, mà đệ đệ này còn là người thừa kế.
Hiện giờ thấy gương mặt có thể nói là Tiêu Thu Thần thu nhỏ, Tiêu Minh Xuyên đã tin tưởng lời Tiêu Minh Sở nói không có một chút khoa trương.“Đây cũng không phải là tiểu muội muội nha……” Tiêu Minh Xuyên nghiêm trang nói.Tiểu công tử từ bụi hoa chui ra, chạy đến trước mặt Tiêu Tụ, đưa ra một nhánh hoa hồng cười nói: “Tiểu tỷ tỷ, tặng cho tỷ.”“Ha ha……”Tiêu Minh Xuyên nghe gọi càng cười to.“Càng không phải tiểu tỷ tỷ nha……”Tiểu công tử mờ mịt ngẩng đầu nhìn Tiêu Minh Xuyên. Không phải tỷ tỷ muội muội còn có thể gọi cái gì.“Tiểu đệ đệ họ Tiêu đúng hay không?”Tiểu công tử gật gật đầu, nhìn về phía Tiêu Minh Xuyên với ánh mắt có chút sùng bái. Vừa mới gặp mà biết được họ gì, thật là lợi hại nha.“Tên của đệ là Minh Dự, Tiêu Minh Dự.” Tiêu Minh Dự hơi hơi hé miệng, kinh ngạc mà không biết nên nói cái gì. Trên mặt mình có khắc tên sao.“Ai da, con đã biết, đây là tiểu thúc thúc, đúng hay không?” Tiêu Tụ nghe tên đã nghĩ tới đáp án chính xác.Tiêu Minh Dự giơ tay gãi gãi đầu, làm như hiểu cái gì, lại như là không có hiểu. Tiêu Minh Dự nghĩ nghĩ, quay đầu nhìn lại phía sau, như muốn tìm người xin giúp đỡ. Tiêu Minh Xuyên nhận thấy phía bên kia bụi hoa có người.Quả nhiên, sau một lát Tiêu Thu Thần từ hướng bên kia đi ra, nhìn thấy Tiêu Minh Xuyên cười nói: “Đã lâu không gặp!”“Đã lâu không gặp, tam thúc công mang đứa cháu nhỏ đi chơi, đứa cháu lớn chắc phải ghen tị lắm đây.” “Gia gia, đây là Hoàng đế ca ca sao?”Tiêu Thu Thần gật đầu: “Minh Dự, ở bên ngoài nên gọi là Nhị ca tốt hơn, tiểu cô nương này là cháu gái con.”“Tiểu thúc thúc, con là Tụ Nhi.” Trong cung có tiểu cữu cữu cũng là tiểu thúc thúc, Tiêu Tụ đã sớm quen loại sự tình này.Tiêu Minh Dự do dự, dắt tay Tiêu Tụ: “Tụ Nhi, chúng ta đi chơi, bên kia thật nhiều hoa đẹp ……”Tiêu Tụ nhẹ nhàng gật đầu, thúc cháu tay trong tay chạy đi chơi, Tiêu Minh Xuyên cùng Tiêu Thu Thần cũng không có theo sau.“Tam thúc công mang Minh Dự trở về chơi, có tính toán ở lại vài năm hay không?” Tiêu Minh Dự là Tấn Dương Vương tương lai. Toàn bộ Đại Chu này Tấn Dương Vương là người có thực quyền chỉ đứng sau Hoàng đế. Tiêu Minh Xuyên không thể không coi trọng, nếu có thể hắn muốn giữ Tiêu Minh Dự ở trong kinh học vài năm.“Tiểu Dự còn chưa có chính thức học vỡ lòng, ta dẫn nó trở về chơi, nếu không nó đối với Trung Nguyên hoàn toàn không biết gì cả.”“Tam thúc công còn phải đi về?” Tiêu Thu Thần xua xua tay, thở dài nói: “Chúng ta không quay về, tuổi đã lớn vẫn muốn lá rụng về cội. Ta cùng với biểu huynh ở bên ngoài phiêu bạt hơn phân nửa đời, lần này về kinh không tính đi nữa. Hoàng huynh đã nói cho chúng ta chôn ở trường lăng ……”“Minh Dự cũng ở lại Thượng Kinh sao?” “Sao có thể được, nó khẳng định phải đi về.” Tiêu Thu Thần nở nụ cười.“Sở Sở đã ở Thượng Kinh, Minh Dự lại không quay về, con ta sẽ đến trung nguyên mắng ta. Sang năm hoặc là năm sau Sở Sở về thăm nhà, thuận đường đem Tiểu Dự mang trở về.”Tiêu Minh Xuyên nhướng mày cười cười, tươi cười lộ ra cảm kích. Người nhà Tấn Dương Vương phủ quá hiểu biết, thật là giúp hắn không ít chuyện.Tiêu Minh Xuyên đối với mười ba quận Nam Dương không phải không có bất cứ ý tưởng gì, không phải không động tâm, mà là tự mình hiểu được nặng nhẹ. Tiêu Minh Dự là Tiêu Thù mang thai sinh ra, nếu ngang nhiên đưa tiểu Hoàng tử đến đó liệu có ngồi ổn cái vị trí kia không.Nam Dương có thể có cục diện hôm nay công lao cha con Tiêu Thu Thần cao ngút trời. Hai đời hoàng đế là Tiêu Thu Nhiên và Tiêu Duệ đối với bọn họ rất tín nhiệm, Tiêu Minh Xuyên cũng không nghĩ phá hư cục diện tốt như vậy, hắn cũng muốn con mình duy trì.Tiêu Lĩnh là người thông minh, Tiêu Minh Dự thoạt nhìn cũng hiểu chuyện, chỉ cần hướng dẫn tốt, bọn họ cũng sẽ hòa thuận. Chuyện sau này Tiêu Minh Xuyên cũng quản không được, chỉ có thể xem bản lĩnh của Tiêu Lĩnh, nhưng trước mắt hết thảy đều thực phù hợp ý của hắn.Bởi vì hai bên lộ trình du ngoạn khác nhau, nên chờ Tiêu Tụ cùng Tiêu Minh Dự chơi đủ rồi, Tiêu Minh Xuyên cùng Tiêu Thu Thần cũng chia tay. Hắn đi tìm Cố Du xem làm cái gì, trường Cố Tương học đẹp lắm sao mà đi cả một buổi trưa.Không ngờ Cố Du không ở trường học, mà đã cùng người nào đó đi ra ngoài, cũng không nói là đi nơi nào.Tiêu Minh Xuyên rầu rĩ không vui mà đi về trước. Cho đến khi dùng bữa chiều Cố Du mới trở về, thần sắc rất có vài phần hưng phấn.“Nhị ca đoán xem hôm nay ta gặp được ai?” Cố Du hứng thú bừng bừng hỏi Tiêu Minh Xuyên.“Sao A Du không đoán xem ta gặp được ai?” Nếu là ngày thường, Tiêu Minh Xuyên khẳng định phối hợp Cố Du, lập tức sẽ đoán, nhưng hôm nay tâm tình của hắn không tốt lắm, liền hỏi lại. Người nào quan trọng như vậy, cũng không nói với hắn một tiếng, liền lặng lẽ đi ra ngoài.“Nhị ca gặp được ai?” Cố Du thật ra rất phối hợp với Tiêu Minh Xuyên, lập tức liền hỏi.Tiêu Minh Xuyên cảm giác mình giận dỗi thì cũng không thú vị, nhẹ giọng nói:“A Du nói trước đi.”Cố Du không thừa nước đục thả câu, trực tiếp nói cho Tiêu Minh Xuyên biết.“Nhị ca biết không? Hôm nay ta đụng phải Tiêu Tuyển.”“Tiêu Tuyển? Từng là con của Tiêu Nghiên Đường? Hắn sao chạy đến Đào Nguyên Thôn này? Các người cùng hàn huyên một buổi chiều sao?”Cố Du hơi hơi nhướng mày, khẽ cười nói:“Nhị ca có phải đã quên Tiêu Tuyển cùng ta Nhị ca quan hệ rất tốt, bọn họ cùng học ở trường này. Tiêu Tuyển báo thù xong không có chỗ đi, liền tới đây cậy nhờ bạn học trước kia. Hắn hiện tại đang ở đây dạy bọn trẻ.”Tiêu Tuyển vì sao tới Đào Nguyên Thôn, Tiêu Minh Xuyên kỳ thật không cảm thấy hứng thú, nhưng nghe Cố Du nói hắn báo thù, đột nhiên liền có vài phần tò mò, vội hỏi:“Tiêu Tuyển báo thù như thế nào? A Du mau nói ta nghe một chút đi, ta đã lâu không có nghe tin tức nhà bọn họ.”Lúc trước Tiêu Minh Xuyên cho người tìm sai lầm để bắt Hỗ Khải rời khỏi vị trí Tổng đốc Phúc Hải. Chuyện sau đó hắn không quan tâm. Hỗ Khải từng là người có công lao, dù có tội cũng không đến nỗi phải chết. Chuyện truy cứu hắn để lại cho huynh đệ Tiêu Tuyển và Tiêu Chuẩn.Mặc dù có chút không thích nhìn thấy Tiêu Nghiên Đường mềm yếu, nhưng Tiêu Minh Xuyên phải bênh vực người họ Tiêu. Ai ức hiếp người nhà Tiêu gia thì chờ coi hắn xử lý.Ai ngờ sau khi sự việc bị phơi bày, Tiêu Tuyển không biết tung tích, Tiêu Chuẩn lại bị Tiêu Nghiên Đường bắt ở lại Thượng Kinh, ai cũng không có động tĩnh. Tiêu Minh Xuyên thờ ơ lạnh nhạt một thời gian, rồi không còn hứng thú xem tuồng nữa. Khổ chủ cũng không nóng nảy, hắn có cái gì phải gấp.Cố Du buồn cười bĩu môi:“Nhị ca cho rằng Tiêu Tuyển sẽ làm như thế nào? Hắn dù hận Hỗ Khải cũng không có khả năng giết phụ thân.”“A Du, nên nói thẳng ra đi, ta khẳng định đoán không được, đoán tới đoán lui mất thời gian……”Cố Du hỏi:“Nhị ca còn nhớ không? Hỗ phu nhân là cháu gái lão Từ Quốc công, cũng là đường tỷ muội của mẫu thân Tiêu Tuyển.”Tiêu Minh Xuyên nhẹ nhàng gật đầu, tỏ vẻ mình có ấn tượng, ý bảo Cố Du tiếp tục nói.“Lão Từ Quốc công ban đầu muốn gả con gái cho Hỗ Khải, nhưng phu thê lão Vinh Thân Vương lại coi trọng con gái ông ta. Nhưng lão Từ Quốc công thật sự coi trọng Hỗ Khải, liền đem con gái của đệ đệ gả cho hắn, cũng coi như là phù sa không chảy ra ruộng ngoài. Nếu việc hôn nhân của Hỗ Khải cùng Củng thị chưa từng có bị nhắc tới, thì hắn có cưới cháu gái Lão Từ Quốc công cũng không oán hận. Hỗ Khải có xuất thân nhà nghèo nên dù chỉ có thể cưới được cháu gái Quốc công cũng không tệ. Cháu gái Từ Quốc công được bá phụ gả cho Hỗ Khải cũng không ủy khuất.”Cố Du nói tới đây thở dài, dừng một chút mới nói: “Đáng tiếc Hỗ Khải cùng cháu gái Từ Quốc công đều không phải hài lòng với cuộc hôn nhân này. Hỗ Khải cho rằng lão Từ Quốc công thấy xuất thân hắn thấp nên khi con gái có chỗ khác tốt hơn liền vứt bỏ hắn. Nên hắn một bên vừa dựa vào Củng gia để bò lên trên, một bên nghĩ cách trả thù Củng thị cùng Tiêu Nghiên Đường. Cháu gái Từ Quốc công cũng cảm thấy do đường tỷ không cần mới vứt đến cho nàng, cho nên đối với Hỗ Khải cũng tràn ngập thành kiến. Hai phu thê sống cùng nhau nhưng trong lòng đều có khúc mắc.”Tiêu Minh Xuyên nghe đến đó không khỏi châm chọc nói:“Bọn họ tự tìm, người bình thường ai lại sống như vậy.”“Hỗ Khải là người trọng thanh danh, tuy rằng làm việc không từ thủ đoạn, lại không tham tài sắc. Phu nhân của hắn muốn giúp người nhà mình kiếm lợi, hắn đều kiên quyết phản đối. Hai người thường tranh cãi về điều này. Trước kia Hỗ Khải có chức quan phu nhân hắn ít nhiều còn có chút cố kỵ. Sau khi bị Nhị ca kéo xuống, trong nhà cũng từ âm thầm tranh cãi biến thành khẩu chiến, chửi bới túi bụi.”“Ta đương nhiên không thể khôi phục lại cho hắn. Hỗ Khải làm việc không biết cân nhắc. Trước kia biểu hiện hắn cũng không tệ, có lẽ vì còn e dè. Nhưng để cho hắn làm Tổng đốc Phúc Hải nữa về sau khó mà nói.” Người mà có thể bị Tiêu Minh Thanh mua chuộc, Tiêu Minh Xuyên sẽ không có tín nhiệm. Dù có một số việc không có phát sinh, nhưng Tiêu Minh Xuyên cũng muốn loại bỏ Hỗ Khải. Tiêu Minh Xuyên sở dĩ để hắn sống chủ yếu là để cho Tiêu Tuyển và Tiêu Chuẩn cơ hội, để huynh đệ họ không cảm thấy bị nghẹn khuất.“Tiêu Nghiên Đường mềm lòng không cho Tiêu Chuẩn rời kinh, nhưng có cơ hội tốt như vậy tới, hắn sao không hạ thủ. Nhưng Tiêu Chuẩn chỉ phái người đến quấy rầy Hỗ Khải, còn Tiêu Tuyển thì tự mình tới cửa. Hắn khiến cho Hỗ gia càng rối loạn, làm Hỗ Khải tức giận đến muốn chết.”“Cái gì gọi là tức giận đến muốn chết. A Du nói rõ ràng đi!” Trong khái niệm của Tiêu Minh Xuyên “muốn chết” tương đương “không sống”.“Muốn sống không được muốn chết không xong, sống không bằng chết……” Cố Du không để ý tới Tiêu Minh Xuyên, tiếp tục nói:“Kỳ thật Tiêu Tuyển cũng không có làm cái gì. Hắn chỉ giúp muội muội khác mẹ gả đi ra ngoài. Hỗ Khải cùng phu nhân chỉ có một con gái, ban đầu nghĩ kén rể kế thừa gia nghiệp, nhưng Hỗ Khải bị gián chức thành bình dân áo vải, còn có ai nguyện ý tới cửa xin cưới, thiếu chút nữa cũng gả không được. Vì hôn sự của con gái, phu thê Hỗ Khải cãi nhau rất nhiều lần. Phu nhân hắn trách hắn trước kia không chịu giúp đỡ huynh đệ nhà vợ, cho nên dù muốn đem con gái gả về nhà mẹ đẻ cũng không được. Tiêu Tuyển đến hỗ trợ gả muội muội đi, hắn còn chọn một nhà không tồi, ít nhất phu nhân Hỗ Khải vừa lòng, nhìn không ra chút sai lầm nào. Hỗ cô nương gả đi ra ngoài không lâu Hỗ Khải liền trúng gió nằm ở trên giường. Nghe nói là không thể nói chuyện cũng không thể nhúc nhích, không thể không có người bên cạnh được……”“Từ từ, A Du trước sau có cái gì liên hệ?” “Không có quan hệ nha……”Cố Du cười với vẻ mặt vô tội.“Chuyện này không có khả năng!” Tiêu Minh Xuyên nói thực chắc chắn: “Ánh mắt của A Du nói cho ta biết còn có chuyện chưa nói.”Cố Du tỏ ra không cao hứng trong mắt lại lộ ra vài phần ý cười: “Cái gì cũng không thể gạt được Nhị ca, thật không vui chút nào.”Tiêu Minh Xuyên cười thầm không nói. Hắn đã sống hai đời người, nếu không hiểu Cố Du mới là làm người thất bại.“Ta đã từng ở thư viện đọc được một y thư nói rằng dùng Tức Hồn Thảo với liều lượng nào đó sẽ làm người ta xuất hiện bệnh trạng giống trúng gió ” Củng thị bị Hỗ Khải sai người độc chết, Tiêu Tuyển dùng gậy ông đập lưng ông, lý do quá đầy đủ.Hỗ Khải không chết Tiêu Tuyển cũng không coi là giết phụ thân. Nhưng mà hắn cùng phu nhân của Hỗ Khải hợp tác khi nào, bắt đầu bao lâu, thì chỉ có trời biết đất biết bọn họ biết. Cố Du trước kia cùng Tiêu Tuyển cũng không thân, hôm nay cùng hắn hàn huyên lâu như vậy chủ yếu vẫn là bởi vì Cố Tương. Mấy năm nay, Cố Tương vẫn luôn âm thầm tìm hiểu về Tiêu Tuyển, lại không nghĩ đến hắn tới nơi này. Mà Cố Du lại rất hiếu kì Tiêu Tuyển rốt cuộc có tìm Hỗ Khải tính sổ hay không, liền nhịn không được hỏi hắn.“Tiêu Tuyển về sau muốn ở Đào Nguyên Thôn sao?” Tiêu Minh Xuyên thuận miệng hỏi.Cố Du nghĩ nghĩ gật đầu nói: “Có lẽ là vậy, bạn học của hắn họ Lâm, cũng có quan hệ thân thích với chúng ta.” Người Lâm gia quản lý trường học ở Đào Nguyên Thôn là hậu nhân của Nguyên Dương Công chúa, có quan lệ thân thích cùng phu phu Hoàng đế là đúng rồi.Nói xong chuyện của Tiêu Tuyển, Cố Du lấy lại tinh thần nói: “Nhị ca hôm nay gặp ai? Cũng là người quen sao?”“Đương nhiên đúng rồi.” Tiêu Minh Xuyên lập tức gật đầu nói: “Ta gặp tam thúc công, ông mang theo Minh Dự về Trung Nguyên.”“Minh Dự đã đến? Nhị ca sao không nói người đến gọi ta đến chào hỏi một tiếng. Tiểu Dự lớn lên giống ai, giống Sở Sở không?”Cố Du không đề cập tới chuyện này thì thôi, nhắc tới làm Tiêu Minh Xuyên tức khắc có một bụng lời muốn nói: “Nói đến đúng là muốn giận, ta có đi tìm A Du. Nói là đi xem trường học, ta đi dạo qua một vòng cũng không có nhìn thấy bóng dáng.”Cố Du ngượng ngùng cười cười, kéo cánh tay Tiêu Minh Xuyên đung đưa: “Tiêu Tuyển nói trong trường nói chuyện không có tiện, bọn ta liền đi thư viện, nơi đó vắng người. Mà Tam thúc công cùng Minh Dự còn ở Đào Nguyên Thôn không? Bọn họ ở bao lâu? Sau đó về Thượng Kinh hay là Nam Dương?”“Tam thúc công nói muốn mang Minh Dự đi du ngoạn nơi nơi, đi đủ rồi liền về Thượng Kinh ở một thời gian. A Du muốn gặp bọn họ thì còn nhiều cơ hội mà.” Cũng là vì như thế, Tiêu Minh Xuyên không có gấp gáp đi tìm Cố Du.“Nhị ca còn chưa có nói cho ta biết Minh Dự lớn lên giống ai? Đừng nói giống Tấn Dương Vương Tiêu Thù nha?” Cố Du lộ ra vẻ lo lắng.Cố Lạc diện mạo giống Tiêu Duệ, không giống Cố An Chi. Nếu Tiêu Minh Dự cùng Cố Lạc sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, mà Tiêu Minh Dự lại giống Tiêu Thù, Cố Du lo lắng Cố An Chi nhìn thấy sẽ cảm thấy không thoải mái, hơn nữa dù không thoải mái lại không thể nói ra.Tiêu Minh Xuyên khó hiểu ý này, buồn bực nói: “Minh Dự là do Tiêu Thù sinh ra, giống hắn có cái gì không đúng?”“Thật sự rất giống sao?” Cố Du chưa từ bỏ ý định mà truy hỏi.“Ta sợ mẫu hậu thấy Minh Dự trong lòng có chút không vui.”Đã hiểu ý Cố Du, Tiêu Minh Xuyên cất tiếng cười to: “A Du suy nghĩ nhiều như vậy à?”“Ta cũng hy vọng là ta suy nghĩ nhiều, nhưng không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.” Cố Du không phục mà lẩm bẩm.Tiêu Minh Xuyên ngừng cười, nghiêm túc nói: “Minh Dự rất giống tam thúc công, A Du có thể yên tâm phải không?”“Thật vậy sao?” Cố Du nghe vậy kinh hỉ nói: “Tam thúc công khẳng định rất yêu thương Minh Dự.” Tiêu Thu Thần trước kia đã từng oán giận. Trong nhà ông ta con trai con gái cháu nội cháu ngoại đều không có một người giống ông, làm ông thấy không công bằng, hay là diện mạo của ông kém. Tiêu Minh Xuyên muốn an ủi Tiêu Thu Thần cũng không biết nên từ nói cái gì. Hoàng đế cũng quản không được đứa bé sinh ra sẽ giống ai, vấn đề này do trời định.Tiêu Minh Dự sinh ra trễ, lúc sinh ra ca đã xuất giá, nên trở thành trung tâm của cả nhà, Tiêu Minh Dự lại giống Tiêu Thu Thần. Cố Du tuy rằng là suy đoán, nhưng nói trúng sự thật, còn nói đến rất chuẩn xác.“A Du nói thật đi, lúc trước nhìn thấy biểu muội cùng Lan Nhi, A Du có cảm thấy không thoải mái không?” Sự việc đã qua bảy năm, nếu Cố Du còn canh cánh trong lòng chuyện Diệp Tranh, thì có khi nào còn hoài nghi Tiêu Minh Xuyên.Cố Du tức khắc ngây ngẩn cả người, theo bản năng nói:“Vân muội tính cách hào sảng, Lan Nhi ngây thơ đáng yêu, ta vì cái gì phải để ý?”Trên thực tế, diện mạo của Diệp Lan giống Diệp Tranh, vì thế cũng không khác gì Tiêu Lam kiếp trước.“Nhị ca muốn nói……” Cố Du bừng tỉnh ngộ, đã từ lâu không còn nhớ chuyện Diệp Tranh tiến cung. Cố Du chỉ biết là Tiêu Minh Xuyên coi trọng tướng lãnh, cho nên gặp mặt thê nhi của Diệp Tranh, phản ứng cũng giống như nhìn thấy gia quyến của quan viên khác.Ngược lại Cố Du vẫn luôn có vấn đề muốn hỏi Tiêu Minh Xuyên. Chính là năm đó vì sao muốn Diệp Tranh tiến cung rồi lại thay đổi nhanh như vậy. Đây là hai việc hoàn toàn trái ngược, Tiêu Minh Xuyên lúc ấy rốt cuộc bị làm sao.Cố Du luôn nghĩ mình sẽ vĩnh viễn không có cơ hội hỏi ra vấn đề này. Nhưng hôm nay, ma xui quỷ khiến, Cố Du đột nhiên hỏi ra, khiến Tiêu Minh Xuyên giật mình tại chỗ.Sau một lúc lâu, Tiêu Minh Xuyên tươi cười nói: “Ta lúc ấy có một giấc mộng. Trong mộng thấy rất nhiều chuyện trước kia. Sau khi tỉnh lại ta liền ý thức được nếu Diệp Tranh vào cung, ta cùng A Du sẽ không trở lại được, A Du sẽ đem ta từ trong lòng hoàn toàn trục xuất đi.”Dừng một chút Tiêu Minh Xuyên lại nói:“Ta thích A Du, từ nhỏ đã thích, nhưng vẫn không dám thừa nhận……Ta làm sai quá rất nhiều chuyện, nhưng A Du trước sau không có trách ta, còn đối với ta tốt như vậy…… Nhưng nếu ta lại phạm sai lầm này, A Du sẽ không cho ta cơ hội……”Tiêu Minh Xuyên nghiêm túc nói.“Ta không thể mất đi A Du, không ai quan trọng hơn A Du……”Tiêu Minh Xuyên trước nay đều thấy may mắn vì mình trọng sinh trước khi Diệp Tranh tiến cung. Vì nhờ vậy hắn đã cứu vãn được mọi chuyện. Dù vẫn không có làm rõ ràng nguyên nhân vì sao Hoàng đế hành động thất thường, nhưng nghe được lời thổ lộ trước kia chưa từng nghe qua. Cố Du thực thỏa mãn. So với lời nói hành động càng có sức thuyết phục. Bảy năm qua, Tiêu Minh Xuyên làm rất tốt. Tương lai còn rất nhiều cái bảy năm, Cố Du tin tưởng Tiêu Minh Xuyên sẽ làm càng tốt hơn. Cố Du cũng không quan tâm chuyện quá khứ, không bằng chặt chẽ nắm chắc tương lai, đó mới là cuộc sống của bọn họ.