Cảnh Cùng năm thứ chín.

Tiêu Thu Thần ở nhà nuôi con nhàn rỗi đến nhàm chán, liền dâng tấu xin Hoàng đế muốn thay triều đình tiến hành di dời dân. Tiêu Thu Thần từng đi qua Nam Dương, biết nơi đó có rất nhiều đất đai phì nhiêu không chủ, chỉ cần có người nguyện ý trồng trọt, không lo không có cơm ăn.

Trải qua sự phản đối dữ dội trên triều đình, thấy Hoàng đế huynh trưởng hết đường xoay xở, Tiêu Thu Thần lại dâng tấu nói nếu không ai nguyện ý đi Nam Dương thì phu phu họ sẽ đi.

Tiêu Thu Thần cùng Long Kích đi Nam Dương, con bọn họ cũng phải đi.

"Từ Từ sẽ cùng tam hoàng thúc đi Nam Dương, có phải rất nhiều năm không trở lại hay không?"

Không biết bắt đầu từ khi nào Tiêu Duệ xưng hô với Long Kỳ Nhiệm chỉ kêu Từ Từ bỏ hẳn chữ ca ca phía sau.

"Ta nghe phụ vương nói muốn đến Nam Dương thì trước tiên ngồi xe ngựa rất nhiều ngày, lại ngồi thuyền nhiều ngày, đi tới đi lui một chuyến mất rất nhiều thời gian......"

Hôm qua, Long Kỳ Nhiệm nói với Ân Dung rằng cả nhà bọn họ phải đi Nam Dương. Nghe nói bọn họ đi thật lâu cũng không trở lại, Ân Dung khóc rất nhiều, hai con mắt sưng húp, nước mắt ướt hết vai áo Long Kỳ Nhiệm. Long Kỳ Nhiệm dỗ dành thật lâu Ân Dung mới bình tĩnh lại.

Cho nên hôm nay nói với Tiêu Duệ, Long Kỳ Nhiệm thay đổi cách nói, không nói mình phải đi bao lâu, chỉ nói đường đến Nam Dương rất xa mất rất nhiều thời gian. Như vậy Tiêu Duệ có thể nghĩ ra đáp án, có lẽ sẽ không khóc nhiều.

Nhưng mà Long Kỳ Nhiệm nói còn chưa xong, hai mắt Tiêu Duệ đã đỏ, vẻ mặt cũng rất ủy khuất.

Im lặng hồi lâu, Tiêu Duệ nhẹ giọng nói:

"Từ Từ có thể đừng đi hay không? Ta xin phụ hoàng cho Từ Từ ở lại được không?"

Tiêu Duệ cắn cắn môi dưới, không để cho nước mắt nhỏ giọt xuống dưới.

Long Kỳ Nhiệm khó xử lắc đầu, ôm Tiêu Duệ nhẹ giọng nói:

"Duệ Duệ, thực xin lỗi. Tuy rằng ta không muốn chia tay đệ cùng Dung Dung, nhưng ta không thể xa phụ vương phụ thân cùng muội muội, ta không thể ở lại một mình."

Tiêu Duệ nghe vậy hơi hơi mở miệng, lại không có nói cái gì nữa. Tam hoàng thúc vì cái gì phải đi Nam Dương, phụ hoàng đã nói cho Tiêu Duệ biết. Tuy rằng không hiểu rõ lắm nhưng Tiêu Duệ nhớ kỹ phụ hoàng đã nói một câu, mỗi người đều có việc mình muốn làm và phải làm.

Tam hoàng thúc khẳng định là muốn đi Nam Dương, bởi vậy thúc ấy phải đi. Từ Từ không muốn tách khỏi người nhà thì còn có thể nói cái gì được.

Thấy Tiêu Duệ vẻ mặt muốn khóc, Long Kỳ Nhiệm hòa nhã nói:

"Duệ Duệ đừng khổ sở, tới Nam Dương rồi ta sẽ viết thư......"

"Đồ gạt người!"

Không đợi Long Kỳ Nhiệm nói cho hết câu, Tiêu Duệ liền khóc lên.

"Mới vừa nói Nam Dương rất xa Trung Nguyên, phải ngồi xe ngựa thật lâu, còn phải ngồi thuyền thật lâu. Nếu vậy không phải thật lâu thật lâu ta mới có thể nhận được thư sao?"

Long Kỳ Nhiệm ngẩn người, rồi nhanh chóng nói:

"Duệ Duệ, dù gửi thư không có tiện, ta cũng thường xuyên viết cho đệ. Khi nào phụ vương gửi tấu chương cho Hoàng bá phụ, ta đem mấy phong thư hợp lại đưa cho phụ vương gửi về."

"Thật sao?"

"Thật mà."

Long Kỳ Nhiệm dùng sức gật đầu, còn cùng Tiêu Duệ ngoéo tay.

Long Kỳ Nhiệm đi Nam Dương, lớp học trong cung chỉ còn lại hai người. Ân Dung vẫn không có hứng thú học, Tiêu Thu Nhiên bắt đầu suy xét phải tìm cho Tiêu Duệ mấy thư đồng.

Thái tử cũng không thể cả đời nuôi dưỡng ở thâm cung, Hoàng đế đem chuyện tìm thư đồng cho Tiêu Duệ thương lượng cùng Khương Hoàng hậu.

Có thể nói "không ai hiểu con bằng mẹ", Khương Hoàng hậu đối với tính tình con nhà mình rất hiểu. Tiêu Duệ rất thông minh, học cũng nhanh, nhưng hoàn toàn không có tính tự giác, dạy cái gì học cái đó, không có chủ động tìm hiểu sâu thêm.

Tiêu Thu Nhiên có chút hâm mộ Tiêu Thu Thần, vì Long Kỳ Nhiệm bướng bỉnh thì bướng bỉnh, học cũng thật tốt, cũng không cần có người ở sau lưng bắt buộc.

"Có phải chúng ta quá nuông chiều nên Duệ Nhi không có cảm thấy áp lực gì hay không?"

Tiêu Thu Nhiên ngẫu nhiên nghĩ như vậy, bởi vì bản thân đã một lần cảm nhận áp lực từ Tiêu Thu Thần mang đến. Chỉ cần không nỗ lực liền sẽ bị người khác thay thế.

Khương Hoàng hậu lật xem danh sách đề cử thư đồng, nghe vậy liếc nhìn Tiêu Thu Nhiên, khẽ cười nói:

"Ngài định cho Duệ Nhi áp lực gì? Thiếp đối với Duệ Nhi quản thúc nghiêm một chút ngài đều can thiệp, Duệ Nhi có áp lực mới là lạ."

Nói xong Khương Hoàng hậu cúi đầu tiếp tục xem danh sách.

Tiêu Thu Nhiên bất đắc dĩ cười cười. Tiêu Duệ cũng đã mười tuổi, mà bọn họ cũng chỉ có một đứa con này sao có thể tạo áp lực cho nó.

Trải qua chọn lựa kỹ càng, phu thê Hoàng đế chọn được tám thư đồng, trong đó có đại công tử Cố gia, Cố An Chi.

Cảnh Cùng năm thứ mười bốn, trên thảo nguyên Khang Lặc.

"An Chi, An Chi, từ từ chờ ta."

Thấy Cố An Chi ở phía trước cách mình không xa, Tiêu Duệ thúc ngựa đuổi theo.

Cố An Chi rất hứng thú đối với việc cưỡi ngựa hơn săn thú, cho nên khoảng thời gian tự do hoạt động đều một mình cưỡi ngựa đi mọi nơi nhìn ngắm, không có đuổi theo con mồi chạy ngược chạy xuôi. Ai ngờ mới vừa dừng lại nghỉ một chút, liền nghe Thái tử Tiêu Duệ kêu réo mình.

Cố An Chi mới đầu cho rằng chính mình nghe lầm, khi xác định đúng là Thái tử liền xoay người hỏi:

"Thái tử điện hạ tìm ta có việc gì?"

Tiêu Duệ vội vàng thúc ngựa tới trước mặt Cố An Chi, cười nói:

"Ta tìm ngươi đã lâu, hỏi vài người đều nói không có nhìn thấy ngươi."

"Xin hỏi điện hạ có gì phân phó?"

Cố An Chi làm thư đồng cho Tiêu Duệ đã nhiều năm, hai người quan hệ chỉ thường thường. Đương nhiên không phải do Cố An Chi mà do Tiêu Duệ đối với mấy thư đồng đều là cái dạng này. Hắn chỉ đối với Ân Dung thân thiết hơn một chút.

Tiêu Duệ xua xua tay, ý cười càng sâu:

"Chỉ là việc riêng mà thôi, không thể nói là phân phó."

Việc riêng?! Cố An Chi khó hiểu nhíu nhíu mày.

Cũng không đợi Cố An Chi mở miệng, Tiêu Duệ liền tiếp tục nói:

"Ngày mai là đại hội săn bắn, ngươi tìm bạn đồng hành chưa?"

Đại hội săn bắn này là mỗi lần Hoàng đế Đại Chu đi tuần phương bắc bắt buộc phải có. Nhằm để các công tử thế gia Đại Chu cùng thiếu niên quý tộc trên thảo nguyên so tài. Người thắng không những được thưởng phong phú còn mang lại vinh quang cho quốc gia. Ở đây không có giao chiến mà là cơ hội biểu hiện tài năng tốt nhất.

"Điện hạ không phải đi với Ân công tử sao?"

"Ngươi nói Dung Dung. Hắn cùng đường đệ con Hoài Dương Vương mới gặp mà như bạn bè lâu năm, vứt bỏ ta. Nếu ngươi chưa có tìm được bạn, cùng ta thành một tổ được không?"

Cố An Chi cưỡi ngựa bắn cung không phải giỏi nhất trong các thư đồng của Tiêu Duệ. Dù không rõ Thái tử điện hạ vì sao lại tìm mình, nhưng Cố An Chi không chần chừ liền gật đầu:

"Chỉ cần điện hạ không chê, An Chi tất nhiên tòng mệnh."

"Đã như vậy, chúng ta chạy hai vòng, cũng coi như làm quen một chút."

Cố An Chi cũng không rõ Tiêu Duệ vì cái gì tìm mình, nhưng Thái tử điện hạ đã lên tiếng, bản thân là một thư đồng chẳng lẽ còn có thể cự tuyệt sao.

Đến thảo nguyên tham gia đại hội săn bắn điều kiện sinh hoạt khẳng định kém hơn ở trong cung. Tiêu Duệ tuy rằng là Thái tử nhưng phải ở chung một gian lều với Ân Dung và đường đệ Tiêu Thuật.

"Thái tử ca ca cùng An Chi ca ca thành một đội sao?"

Phụ thân của Ân Dung là Ân Minh Dĩnh cùng phụ thân của Cố An Chi là Cố Dục Á là sư huynh đệ đồng môn, cũng thân như huynh đệ ruột. Đáng tiếc Ân Dung cùng Cố An Chi là đạo bất đồng bất tương vi ngôn, hoàn toàn không chơi cùng nhau.

Tiêu Duệ gật đầu nói:

"Không sai, ta cùng đội với An Chi."

Ân Dung nhíu nhíu mày, khó hiểu nói:

"Nhưng Thái tử ca ca không sợ lấy không được danh hiệu đệ nhất sao?"

Nhớ năm xưa, Tiêu Thu Nhiên cùng Tiêu Thu Thần ở đại hội săn bắn đã khiến không ít người phải thán phục, hoàng tử Đại Chu thân thủ cũng tốt như vậy sao, thật làm cho người ta rửa mắt mà nhìn.

Công phu cưỡi ngựa bắn cung của Tiêu Duệ không tồi, nhưng chưa đạt được như phụ hoàng cùng hoàng thúc.

Ân Dung đã nghĩ, Tiêu Duệ phải chọn người có võ công cao như Thế tử Định Quốc Công Diệp Hồng. Tại sao lại chọn Cố An Chi, một người mà công phu cưỡi ngựa bắn cung thua kém Tiêu Duệ, cái này làm người ta không hiểu.

Do từ nhỏ cùng nhau lớn lên Ân Dung trong lòng suy nghĩ cái gì, Tiêu Duệ liếc mắt một cái liền nhìn ra, khẽ cười nói:

"Ta cùng Diệp Hồng đạt danh hiệu đệ nhất, là tính cho ta hay là cho hắn?"

Thì ra là như vậy, Ân Dung ngẩn người, sau một lúc lâu mới nói:

"Nếu có Từ Từ ca ca ở đây, ta cũng không ngại đi theo hưởng lây cái danh hiệu đệ nhất."

Đại hội lần trước bọn họ đều chưa đủ tuổi tham gia săn bắn, lúc này đủ tuổi rồi, Long Kỳ Nhiệm lại ở Nam Dương, không thể tham gia. Biểu tình Ân Dung đột nhiên trở nên phiền muộn.

Tiêu Duệ cũng trầm mặc một lát, ngay sau đó cười nói:

"Từ Từ ở đây cũng vô dụng, có ngươi đi theo hắn, danh hiệu đệ nhất khẳng định là không có."

Ân Dung bắn cung cưỡi ngựa so với cầm kỳ thi họa kém quá xa.

"Vậy Từ Từ ca ca cùng Thái tử ca ca thành đội nhất định sẽ rất tuyệt."

Lời Tiêu Thuật nói ra làm Tiêu Duệ và Ân Dung cùng trầm mặc. Không khí trong lúc nhất thời trở nên có chút quỷ dị.

Qua một lát, Ân Dung cười nói:

"Ta ban đầu còn nghĩ Thái tử ca ca không tìm Diệp Hồng, ta đi tìm hắn. Sau ngẫm lại vẫn thấy không nên, ta đi cùng Thuật Thuật cho an ổn. Để Diệp Hồng đi tranh danh hiệu và mang vinh quang cho Đại Chu thì hợp lý nhất."

Vào hôm tranh tài thời tiết thật tốt, cuối thu mát mẻ, vạn dặm không mây, rất thích hợp tiến hành hoạt động săn bắn.

Tiêu Duệ cùng Cố An Chi không là đội mạnh nhất, nhưng bọn họ đều thông minh, phối hợp cũng thực ăn ý, lại thêm vận khí cũng không tồi, cuối cùng đã được vị trí thứ ba.

Tiêu Duệ đối với kết quả này rất vừa lòng, ở trên lưng ngựa cùng Cố An Chi đập tay ăn mừng.

Lúc trong lớp học Tiêu Duệ có ấn tượng rất tốt đối với Cố An Chi. Hắn có vấn đề không hiểu, lại không muốn bị Thái phó nói luồn cúi vuốt đuôi, liền sẽ đi tìm Cố An Chi thảo luận. Cố An Chi như sách sống, Tiêu Duệ tùy tiện hỏi cái gì hắn đều đáp được, còn có thể nói ra nhận xét của mình.

Nhưng Tiêu Duệ cũng không ngờ Cố An Chi bắn cung cưỡi ngựa cũng lợi hại như vậy, trước đây Tiêu Duệ lại không để ý.

"An Chi, trước kia ta không để ý khả năng cưỡi ngựa bắn cung của ngươi, hôm nay thật sự mở rộng tầm mắt."

Tiêu Duệ tự đáy lòng bội phục nói. Nếu không phải công phu của Cố An Chi tốt hơn dự đoán, bọn họ sẽ không được vị trí thứ ba, hắn cũng không hoàn thành được ủy thác của Quân Thư.

"Điện hạ tán thưởng, An Chi không dám nhận."

Cố An Chi cũng rất vui, bất quá trên mặt biểu hiện tương đối bình thản.

Tiêu Duệ nghĩ nghĩ lại hỏi:

"An Chi, công phu cưỡi ngựa bắn cung của ngươi chính là do tổ phụ dạy sao?"

Cố gia chỉ có tổ phụ của Cố An Chi là Cố Ngạo theo con đường võ học, ông bỏ bút tòng quân, sau đó còn đậu Võ Trạng Nguyên, trở thành Trạng Nguyên đầu tiên của Cố gia.

Cố An Chi từ trên lưng ngựa nhảy xuống, chắp tay nói:

"Đúng vậy."

Hai người đang nói chuyện, các thiếu nữ đã nhiệt tình chạy đến. Người đạt danh hiệu đệ nhất là Diệp Hồng cùng bạn cộng sự nháy mắt đã bị hoa tươi vây quanh. Đạt vị trí thứ hai cũng được hoan nghênh không kém.

Nhưng chỗ Tiêu Duệ cùng Cố An Chi lại tương đối quạnh quẽ, không có cô nương nào dám lại đây.

Mọi việc luôn có ngoại lệ, khi Cố An Chi cảm giác tâm tình không tồi có người chậm rãi đi tới trước mặt bọn họ.

Thì ra là trưởng nữ của Anh Quốc Công Quân Kỳ Ngôn, nghĩa nữ đương kim Hoàng đế, Lan Lăng Công chúa Quân Thư.

Nhìn thấy Quân Thư trong lòng ôm một bó hoa bách hợp thật đẹp, Cố An Chi cho rằng nàng đưa hoa cho Tiêu Duệ.

Đường đường là Thái tử điện hạ, đạt vị trí thứ ba trong đại hội săn bắn mà không có hoa thật khó coi. Những người khác cho hắn không thích hợp, Quân Thư thì không có vấn đề gì. Nghĩa muội cũng là muội muội, tặng hoa cho ca ca cũng không ai mượn chuyện này đồn thổi cái gì.

Không ngờ Quân Thư đi đến mặt trước Cố An Chi liền đứng yên, nhỏ giọng nói:

"Cố công tử, đây là cho công tử."

Quân Thư năm nay mười ba tuổi, đúng là còn ngây thơ lại xinh đẹp nhất. Gương mặt nàng lộ ra chút ửng đỏ, giọng cũng rất nhỏ, hơi run rẩy.

Cố An Chi tức khắc sợ ngây người.

Dựa theo lệ thường, trong đại hội săn thú được tặng hoa thì không thể cự tuyệt, như vậy có vẻ không lễ phép. Cho nên Cố An Chi liền tiếp nhận hoa, thấp giọng nói:

"Cám ơn!"

"Buổi tối có tiệc lửa trại, công tử sẽ mời ta nhảy múa chứ?"

Giọng Quân Thư càng thấp, thấp đến không thể nghe thấy.

Cố An Chi không dám nói tiếp nữa, chỉ có thể bảo trì trầm mặc, trong lòng có chút bất an.

Nhận lấy bó hoa là hành vi lễ tiết hắn cần phải làm, nhưng ở tiệc lửa trại mà mời nhảy múa thì không phải đơn giản như vậy. Ý nghĩa là hắn bày tỏ tình yêu với Quân Thư, mà nếu tiếp nhận rồi vậy có thể trực tiếp xin Hoàng đế tứ hôn.

Cô cô của Cố An Chi là Cố Lan đã thành đôi cùng dượng Long Kiếm cũng chính là ở tiệc lửa trại trong đại hội săn bắn nhiều năm trước. Chuyện tình của bọn họ đến nay vẫn được mọi người ca tụng.

Lúc này Lan Lăng Công chúa vẫn là một thiếu nữ tương đối thẹn thùng. Nàng hỏi xong liền xoay người bỏ chạy, bằng không Cố An Chi thật sự không biết nên làm cái gì bây giờ. Hắn không biết Quân Thư vì sao thích mình.

Chờ Quân Thư chạy xa, người vừa rồi tránh đi đã xông ra, Tiêu Duệ vỗ vai Cố An Chi nói:

"An Chi, buổi tối nhớ nắm chặt cơ hội nha!"

"Điện hạ biết chuyện này?"

Cố An Chi vốn bất an, hiện tại biến thành khó chịu.

"Ta đương nhiên đã biết."

Tiêu Duệ biểu tình hơi có chút đắc ý.

"Ta sợ ngươi không được vào ba vị trí đầu, ta còn cố ý tới tìm ngươi, muốn giúp ngươi một chút. Tuy nói ta không có ngươi thứ tự cũng sẽ không kém. Nhưng ta dù không có công lao, cũng có khổ lao nha."

Cố An Chi nếu mà thành thân cùng Quân Thư, chẳng khác nào đồng thời cùng hoàng gia thêm thân. Bản thân Quân Thư cũng thông minh xinh đẹp, Tiêu Duệ cảm thấy Cố An Chi hẳn là phải cảm tạ mình.

"Đây là lý do điện hạ tìm ta......"

Cố An Chi lẩm bẩm.

"An Chi, ngươi nói cái gì?"

Cố An Chi nói quá nhỏ, Tiêu Duệ không có nghe rõ.

Cố An Chi nhẹ nhàng lắc đầu, xua tay nói:

"Không có gì."

Cũng là do mình tự đa tình mà thôi.

Vào buổi tối đó, Cố An Chi mượn cớ không tới tiệc lửa trại. Quân Thư chờ không thấy Cố An Chi tới cũng hiểu được ý của hắn, cũng đã khó nén thất vọng.

Tiêu Duệ đau lòng cho muội muội, chạy tới tìm Cố An Chi hỏi hắn vì cái gì mà làm như vậy.

"Điện hạ, không có ai quy định nhận hoa nhất định phải có đáp lại. Nếu là nói như vậy thì mấy người Diệp Hồng phải làm sao?"

"Ngươi có người mình yêu thích phải không?"

Nếu là ngày thường Cố An Chi sẽ không trả lời vấn đề này, nhưng hôm nay hắn đã uống không ít rượu, tâm tình lại bị đè nén, liền thuận thế kéo Tiêu Duệ tới gần mình, còn môi nhẹ lên môi đối phương, trầm giọng nói:

"Điện hạ, ngài nói đi?"